Mục lục
KIỀU TÀNG (Liễu Chu Ký 柳舟记)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miên Đường hơi do dự, mấy kiểu xã giao này của Thôi Hành Chu, trước giờ nàng chưa từng đi cùng, huống hồ hai người bọn họ còn chưa cử hành hôn lễ, không có trưởng bối đi cùng, đi bậy đi bạ sợ là không ổn.

Cho nên nàng mỉm cười nói với Thôi Hành Chu: “Chàng đi uống rượu với hầu gia chẳng phải thoải mái hơn à? Có ta đi theo, ngược lại khiến bằng hữu chàng không nói chuyện thoải mái được, ta nấu canh giải rượu cho chàng, đợi chàng về uống…”

Thôi Hành Chu cũng biết Miên Đường bận tâm cái gì, cho nên không kiên quyết ép nàng, có điều trong lòng thoáng cảm thấy tiếc vì vương phủ kề cà mãi vẫn chưa tu sửa xong.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

May mà hôm nay đốc công bẩm báo, nói sắp tu sửa xong tường viện của ngoại viện và nội viện trong vương phủ, đợi sửa tường xong, Miên Đường và mẫu thân có thể về ở, còn mấy chỗ khác tiếp tục sửa tiếp là được.

Ngày thành thân của hắn đã được quyết định, vừa hay cuối tháng sáu theo nông lịch* có ngày tốt. Nếu không đãi vào bảy tháng bởi vì có quỷ tiết, không thích hợp thành lễ, lại phải kéo dài một tháng.

*Lịch âm.

Lần này hắn đi dự tiệc thật ra là đi phát thiệp mời, bạn bè thân thiết phải đích thân phát thiệp mời mới thoả đáng.

Vì thế hắn dặn dò Miên Đường ở Hầu phủ ăn cơm nghỉ ngơi, buổi tối hắn về nhanh, đưa nàng đến nhà ở trấn Linh Tuyền ở.

Dẫu sao thì ở đây là Hầu phủ, hắn không thể sống cùng hôn thê là Miên Đường trước mặt người khác, vừa hay đến trấn Linh Tuyền ôn chuyện.

Nhiều ngày rồi không được nghe Miên Đường tóc tai tán loạn nằm trên giường yêu kiều gọi hắn hết phu quân này đến phu quân khác, Hoài Dương vương rất ngứa ngáy rồi.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Sau khi Thôi Hành Chu và Triệu Tuyền đi tiệc, mặc dù Miên Đường không phải đi đưa cơm, nhưng nếu đã thay quần áo rồi thì nàng quyết định quay về vương phủ một chuyến, kiểm tra việc thu sửa vương phủ.

Khi đi ngang qua phố Tây Chân Châu, nàng dừng lại mua bánh rán ven đường ăn.

Bích Thảo than thở: “Huyện chủ, buổi trưa ngài gặm nửa cái chân dê, giờ lại ăn cái bánh khó tiêu này, cẩn thận đầy bụng.”

Miên Đường thèm thuồng nhìn bánh rán trôi nổi trong chảo dầu nóng, nuốt nước miếng nói: “Ngửi thất mùi thơm là bụng trống không, không ăn là cả người cảm thấy bứt rứt… Lát nữa bảo ông chủ rắc nhiều đường.”

Khi bánh rán nóng hổi được bọc giấy gói màu vàng đưa đến, Miên Đường mặc kệ mình đang ở trên phố, cái miệng nhỏ thổi thổi, nhai hai cái rồi nuốt vào bụng, người mới hết bứt rứt.

“Đại đương gia…” Không đợi nàng cắn đến miếng thứ ba, ở bên cạnh có người kêu.

Miên Đường quay đầu lại thì nhìn thấy bốn huynh đệ Trung Nghĩa đứng ở bên đường, mở to mắt nhìn nàng.

Chẳng trách bốn huynh đệ nhìn chằm chằm, trước đây bọn họ chưa từng nhìn thấy đại đương gia ăn diện lộng lẫy như thế, chỉ từng thấy nàng mặc nam trang. Hiện giờ nàng mặc một chiếc váy lụa mỏng phiêu dật, tóc búi cao, chiếc cổ trắng tuyết. Kiểu váy tay dài xòe ra này mặc không tiện làm việc lắm, tiểu cô nương dân gian thích làm đẹp cũng không hay mặc.

Nhưng Miên Đường mặc vào thì vô cùng xinh đẹp lộng lẫy, tràn ngập khí chất mỹ nhân yêu kiều, trông nàng như là viên trân châu sáng trời sinh trong quý phý giàu sang.

Bốn huynh đệ quen nhìn đại đương gia mặc nam trang, có thể ăn thịt uống rượu thoải mái với mấy huynh đệ. Giờ đại giai nhân như khắc ra từ ngọc đứng ngay trước mắt, bọn họ gọi đại đương gia cũng có chút phát khiếp.

Miên Đường thấy bọn họ, vội vàng giương mắt nhìn quanh bốn phía, nghiêm mặt nói: “Không phải đã nói với các ngươi là đừng có gọi ta như vậy nữa, tránh cho lời ra lời vào…”

Lục Nghĩa trầm mặc một lúc, lên tiếng nói: “Huyện chủ, xin đừng trách tội huynh đệ bọn ta đường đột…”

Miên Đường cắn một miếng bánh rán, sau đó đưa cho Bích Thảo ở bên cạnh, khoát tay với bốn huynh đệ, bảo bọn họ vào một con ngõ nhỏ chỗ ngoặt nói chuyện, nàng hỏi bốn huynh đệ: “Không phải ta đã sắp xếp cho các ngươi đến cửa tiệm đồ sứ ở trấn Linh Tuyền ư? Sao lại tới Chân Châu nữa rồi?”

Lục Nghĩa cúi đầu ôm quyền nói: “Huyện chủ an bài thoả đáng, chỉ là huynh đệ bọn ta không quen sống ngày tháng an nhàn, hơn nữa… Chúng ta không yên tâm huyện chủ ở bên cạnh Thôi tặc, phải đi theo ngài mới yên tâm…”

Miên Đường cảm thấy đau đầu, không ngờ có một ngày sự trung thành và tận tâm lại trở thành gánh nặng khó mà nhận lấy.

“Không phải đã nói với các ngươi, Hoài Dương vương đối xử với ta rất tốt, các ngươi không cần lo lắng…”

Lục Nghĩa đanh mặt, nhỏ giọng kêu lên: “Đại đương gia, nếu bây giờ ngài khôi phục ký ức, chắc chắn sẽ không nghĩ vậy đâu. Lúc trước Thôi tặc vì bắt ngài mà treo thưởng lớn, mặc kệ là sống hay chết. Ngài cũng rất hận hắn, cũng không phải là ngày một ngày hai… Bây giờ hắn không biết thân phận thật của ngài tất nhiên là mê đắm sắc đẹp của đại đương gia. Nếu hắn biết, làm sao để tặc tử Ngưỡng Sơn có mấy lần thiếu chút nữa dồn hắn vào chỗ chết nằm bên gối?”

Thật ra dù Miên Đường không khôi phục ký ức cũng hiểu được những gì Lục Nghĩa nói. Những ngày qua, nàng thăm dò Thôi Hành Chu, khẩu khí chán ghét khi hắn nói đến Lục Nghĩa hoàn toàn đánh tan dũng khí thẳng thắn nói ra sự thật của Miên Đường.

Miên Đường cảm thấy mình giờ leo lên lưng cọp khó leo xuống.

Nếu thẳng thắn, tình cảm ân ái ngày xưa sẽ sụp đổ trong nháy mắt. Nói không chừng còn liên lụy đến nhóm người bộ cũ Ngưỡng Sơn, khiến cho Thôi Hành Chu một lượt bắt hết bọn họ, nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu hoạn.

Nhưng nếu không nói, chẳng lẽ nàng giấu giếm Thôi Hành Chu cả đời sao?

Cân nhắc hai bên, lý trí nói cho Liễu Miên Đường, cách tốt nhất là tìm cớ, giải trừ hôn ước với Thôi Hành Chu. Có thể che đậy thân phận bí mật của mình không chút sơ hở, cũng không cần lo lắng hãi hùng, nói dối chống đỡ qua ngày.

Nàng từng hận Thôi Hành Chu nói dối lừa mình, nàng nào biết hóa ra mình còn nói dối dữ hơn. Nghĩ thông đạo lý, nên làm như thế nào nàng đã biết, có điều chuyện trước mắt, trong lòng Miên Đường chỉ có hai chữ ―― đáng tiếc!

Mọi chuyện cứ để gặp sao hay vậy, hiện tại thì Miên Đường là kiểu một ngày làm hòa thượng đánh chuông một ngày, đành thụ động rụt đầu lại không suy nghĩ nữa, ngơ ngác để mặc cho Thôi Hành Chu đẩy về phía trước.

Nhưng bốn huynh đệ này cứ khăng khăng không để cho nàng đi, một hai phải nhắc cho nàng nhớ, nàng với Thôi Hành Chu là nước với lửa, thù oán sâu đậm.

Nếu có thể, Miên Đường muốn tìm một góc không người, thoải mái khóc một trận cho đã đời, hoặc là đạp đầu ngất, lại quên đi chuyện mình là Lục Văn.

Đúng lúc này, thị vệ ở phía sau đi tới, cảnh giác nhìn bốn huynh đệ, dò hỏi: “Huyện chủ, vẫn ổn ạ?”

Miên Đường xoa đầu nói: “Không có gì, tiểu nhị ở sứ phường tới hỏi ta vài chuyện, ngươi lui đi.”

Đợi thị vệ lui xuống, nàng mới nói: “Nếu các ngươi đã biết ta không nhớ được chuyện cũ cần gì phải mang chuyện trước đây ra làm phiền ta? Chẳng lẽ đang đợi ta lại dẫn theo các ngươi lên núi, vào rừng làm cướp tiếp? Khi đó ta trẻ người non dạ, hành sự đúng là không biết chừng mực, dẫn các ngươi đi nhầm đường, đây đều là trách nhiệm của ta. Nhưng các ngươi cũng không cần phải nhắc đến chuyện trước đây. Giờ Tử Du kia đã là hoàng đế, chuyện Ngưỡng Sơn đã là dĩ vãng không đáng nhắc tới.”

Kia mấy huynh đệ nghe vậy, tủi thân đến mắt ứa nước mắt, Lục Toàn là người thẳng thắn, nghĩ gì nói đó: “Đại đương gia, ngài đây là bị nam sắc mê hoặc, lại bị hắn lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ. Hắn là con cháu vương hầu, làm sao có thể phó thác chung thân đại sự? Sau này ngài già đi nhan sắc phai mờ, hắn lại nạp thiếp thì ngài phải làm sao? Nếu ngài thích nam tử tuấn tú, bọn ta có thể tìm cho ngài. Ngài không phải lo về vàng bạc, ở ẩn trong biệt viện nơi núi sâu, chẳng phải là tự do tự tại ư!”

Miên Đường cảm thấy nói nhiều với mấy huynh đệ này sẽ bị ngu người, trợn mắt nói: “Các ngươi về đi, qua một thời gian nữa ta sẽ đến tìm các ngươi, một đám đã lớn hết cả rồi, nên đi theo chưởng quầy học tập, đừng có đánh đánh giết giết nữa!”

Nói xong nàng xoay người lên xe ngựa, bảo xe ngựa mau chạy về phủ Hoài Dương vương.

Mấy huynh đệ nhìn đại đương gia rời đi, Lục Nghĩa quay đầu lại trước nhất, hung dữ trừng mắt với Tứ đệ: “Vừa rồi đệ nói cái gì vậy hả?”

Lục Toàn hồi tưởng lại, cảm thấy mình nói không sai: “Đại đương gia đây là háo sắc mà, không phải lúc trước còn trêu ghẹo huynh, nói huynh thanh tú, có thể so với đệ nhị mỹ nhân Ngưỡng Sơn…”

Thấy Lục Nghĩa trừng mình như sắp đánh người tới nơi, Lục Toàn thức thời câm miệng lại.

Đại đương gia đúng là háo sắc nhưng mắt nhìn và khẩu vị còn hơn trước nhiều, riêng một mình Thôi Hành Chu đã đè bẹp Tử Du công tử trước đó, lão Nhị nhà gã không thể nào so được với tư thái trích tiên ngọc thụ của người ta.

Lời vừa rồi của gã có hơi bốc phét, muốn tìm mỹ nam thay thế Thôi Hành Chu hơi bị khó.

Lại nói về Liễu Miên Đường, nàng buồn phiền đi đến vương phủ, sau khi xuống xe ngựa, liên tiếp có đốc công bẩm báo công việc với nàng.

Thật ra kỳ hạn công trình ở vương phủ đã được đẩy nhanh. Tường viện xây lại không khác trước kia lắm, chỉ dùng để ngăn cách, tẩm viện trước kia của Hoài Dương vương mới là trọng điểm tu sửa. Không chỉ mở rộng, còn cố tình xây thêm thư phòng cho Miên Đường, làm phòng thu chi.

Còn một phòng khác, sau khi loại bỏ địa long, lót gỗ tếch đỏ miền Nam tiến cống, các góc cũng được bọc bằng nút chai, đó là phòng trẻ con mà Hoài Dương vương phân phó thợ thủ công xây, chờ đến mùa đông, nếu Miên Đường có hài nhi, có thể cho bảo bảo mặc quần yếm bò dưới đất.

Miên Đường nhìn bài trí phòng trong, mỗi một chỗ đều được chăm chút.

Nếu nàng không phải là Lục Văn, lúc này nàng có thể chờ mong cuộc sống sau khi thành hôn với Thôi Hành Chu, sẽ ngọt ngào biết bao!

Sau khi từ vương phủ về, Miên Đường phát hiện người trong Hầu phủ ra ra vào vào, hỏi ra mới biết, thì ra cả nhà Liêm thị quay về Chân Châu, Sở thái phi nghe vậy vội vàng sai người chuẩn bị xe ngựa, muốn đi thăm muội muội, nghe nói muội muội bị thương.

Có điều Miên Đường không đi theo. Nàng chán ghét Liêm Sở thị và biểu muội đâm bị thóc chọc bị gạo kia, nếu đã vậy thì khỏi khách sáo giả tạo, Liêm gia thân với Sở thái phi, đâu phải nàng, cuộc xã giao đó vắng mặt nàng cũng chả sao.

Thôi Hành Chu đi tiệc rượu về, Miên Đường mới biết được Liêm gia về nhà như thế nào.

Hóa ra sau khi Tuy Vương trả “tiền chuộc”, cuối cùng cũng chờ được Thôi Hành Chu thả người, chỉ là chiến trận thả người có hơi lớn, lúc Tuy Vương phi xuống xe ngựa ở phố xá sầm uất, tóc tai tán loạn, quần áo không nghiêm chỉnh, khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi.

Lúc trước Tuy Vương và Hoài Dương vương đã hẹn cùng thả người. Quả thật hai người đúng là anh hùng có suy nghĩ giống nhau, quyết phá hủy thanh danh của đối phương.

Người Liêm gia cũng bị Tuy Vương ném thẳng xuống xe ngựa ở trên phố xá sầm uất.

Mặt mày nam đinh đều bị thương, làn váy của các nữ quyến cũng bị xé rách, đặc biệt là Liêm Bình Lan, vẻ mặt hoảng hốt, quần áo không nghiêm chỉnh, bò dậy cười ngốc, tóm được người là gọi Thôi biểu ca, rêu rao mình là hôn thê của Hoài Dương vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK