Còn Thôi Hành Chu thì cũng không khách sáo, đi vào nhà mình, vẫy tay với Lý ma ma thi lễ với hắn, sau đó chọc chọ mớ bầu khô phơi trên giá, dặn Lý ma ma buổi tối hấp hai dây ăn.
Sau đó hắn chống quải trượng, thích thú ngắm các góc viện, cuối cùng bước vào trong phòng.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lúc này Miên Đường cũng đi tới, vội đứng ở cửa phòng, hành lễ vấn an với hắn, không cho hắn vào.
Lúc này Thôi Hành Chu mới nhìn Miên Đường, cúi đầu kề sát nàng hỏi: “Tình cảm đang trên đà phát triển, tại sao không cho ta vào phòng?”
Miên Đường cảm thấy hắn nói chuyện chẳng đứng đắn chút nào, đanh mặt lại, đứng yên bất động.
Cuối cùng Thôi Hành Chu dứt khoát vứt quải trượng, bế Miên Đường lên bước vào phòng.
Miên Đường không cho hắn bế, giãy giụa muốn xuống nhưng lại bị hắn đặt xuống giường không cho đứng lên.
Thôi Hành Chu cúi đầu xuống, tham lam ngửi mùi hương ngọt ngào đặc biệt trên người nàng, nói: “Xa cách đã lâu mà nàng không nhớ ta ư?”
Miên Đường quay đầu đi không cho hắn hôn, bực mình nói: “Còn chưa được một tháng, cái gì mà xa cách đã lâu? Tại sao chàng ở đây? Mau đứng lên nói chuyện đàng hoàng!”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thôi Hành Chu thấy nàng giận thật, hắn hôn lên má nàng một cái rồi thuận thể kéo nàng đứng dậy cùng nhau rồi xuống bàn.
Lúc ngồi xuống, Hoài Dương vương buột miệng nói không quen với cách bày trí trong phòng, dùng không được thoải mái.
Miên Đường khinh thường nhìn hắn, có điều nàng vẫn rót cho hắn một chén canh nấm tuyết, táo đỏ nấu cùng long nhãn vừa mới nấu.
“Vương gia còn chưa nói tại sao đột nhiên đến đây.” Nàng vừa đưa chén cho hắn vừa hỏi.
Thật ra Miên Đường xuất phát không lâu, Thôi Hành Chu cũng lên đường.
Hắn phải dẫn theo đội quân khải hoàn về triều, khó tránh làm chậm trễ lộ trình, cho nên mới đến ngày hôm trước.
Lá thư “Nói rõ ngọn ngành” Miên Đường viết thực sự làm Thôi Hành Chu tức giận.
Hắn chỉ cho nàng về mới có mấy ngày mà đã khiến cho Trấn Nam hầu và Tuy vương nhảy dựng lên, đặc biệt là Tuy vương kia, người kiêu ngạo như thế bị Lý Quang Tài chơi một phen đã cướp người trắng trợn.
Thôi Hành Chu nghĩ lại, nếu không phải hắn đích thân tới, e là Miên Đường đã bị Tuy vương ép vào biệt quán.
Nếu lúc ấy nàng khó giữ được trong sạch, tính tình lại quật cường, hẳn là muốn phản kháng, đến lúc tay chân chẳng có bao nhiêu sức của nàng làm sao có thể làm gì được Tuy Vương?
Thôi Hành Chu không dám nghĩ tiếp, nắm chặt tay Miên Đường.
Miên Đường bị hắn nắm đau, khẽ kêu: “Làm gì nắm chặt vậy?”
Thôi Hành Chu thành thật nói ra lời trong lòng: “Nàng… Nếu nàng có gì với nam nhân khác, ta sẽ giết người mất…”
Miên Đường nhớ lại mấy cái đầu ở trước cửa nhà mình, nàng biết hắn không phải nói đùa, vì thế lẳng lặng nhìn hắn nói: “Giết ai, ta? Hay là người nhà của ta?”
Thôi Hành Chu trừng mắt liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: “Nàng giận như vậy làm gì, ta có động đến nửa ngón tay của nàng chưa? Tất nhiên là giết gian phu…”
Miên Đường nhìn khuôn mặt tuấn tú đằng đằng sát khí của hắn, không biết tại sao đột nhiên thấy buồn cười, vì vậy nàng bật cười, nói: “Gian phu đó của ta ở đâu ra? Nói đi nói lại thì chàng cũng chẳng phải người đàng hoàng gì…”
Lời vẫn chưa nói hết, nàng nhận ra mình lỗ mãng, sao có thể nói chuyện như thế với vương gia cao quý?
Thôi Hành Chu không hề bày ra vẻ kiểu cách nhà quan với nàng, bế nàng lên xoay một vòng, nói: “Ta chưa cưới, nàng chưa gả, hiện tại hai chúng ta xem như đang hẹn hò thân mật.”
Miên Đường khó chịu với hai từ “Thân mật” của hắn, tiện đó nói: “Ta đã nói với chàng rồi, ta muốn hoàn toàn cắt đứt với chàng, chàng còn vô vị quấn lấy ta? Lần này chắc là vào kinh nhỉ? Đưa theo Lý ma ma với người của chàng đi luôn đi. Chàng cũng thấy rồi, ta tự lập nữ hộ, tương lai không gả đi cũng có thể sống được, nếu chàng ghen, không muốn người khác cưới ta, đời này ta không gả nữa, chàng yên tâm sống cuộc sống sung sướng của mình đi.”
Thôi Hành Chu rũ mắt nhìn nàng, kéo dài giọng điệu hỏi: “Thật sự là cả đời không gả? Không phải nàng muốn sinh con sao? Không gả làm sao mà sinh được?”
Hắn nhắc lại chuyện cũ, Miên Đường nhớ lại lúc mình không biết xấu hổ nói những lời đó khi còn là “Thôi phu nhân”, lập tức thoái thác, vội vàng đứng dậy, không buồn nói chuyện với Hoài Dương vương.
Thôi Hành Chu không biết nàng làm loạn không được nên khó chịu, hắn ôm nàng cúi đầu nói: “Đừng giận, mọi chuyện cứ giao cho ta, đến lúc đó, nàng muốn sinh bao nhiêu cũng được…”
Nhiều ngày nay Miên Đường bị chuyện “Thiếp thất” quấy nhiễu đến phiền lòng, thấy Thôi Hành Chu muốn nhắc lại chuyện cũ, không nhịn được nữa, đẩy mạnh Hoài Dương vương ra, nói: “Ta tự biết mình xuất thân hèn mọn, cũng không có ý định thấy người sang bắt quàng làm họ. Trên đời có nhiều cách sống, chẳng lẽ không sinh ra ở vương phủ hầu môn thì đều là nước bùn ti tiện hay sao? Bây giờ ta sống rất tự do, dù một ngày nào đó không có cái ăn, làm khất cái bên đường cũng vui vẻ tự tại! Chàng đừng vội nhắc lại chuyện để ta làm thiếp! Ai muốn làm tiểu thiếp của chàng, toàn một mực tự cho là thế! Nếu Liễu Miên Đường ta có chút nào nhớ nhưng chàng thì ta là rùa đen vương bát đản*!”
*Một câu chửi.
Lúc nói lời này, Liễu Miên Đường trừng mắt to hết cỡ, giống như cọp mẹ muốn ăn thịt người, hoàn toàn không kiêng kỵ thân phận vương gia của Thôi Hành Chu.
Tách ra lâu như vậy, Thôi Hành Chu quá hiểu Liễu Miên Đường. Nàng nói được là làm được, rồi sẽ có một ngày quên mất hắn giống quên mất Tử Du công tử.
Nghĩ vậy, lửa giận trong lòng Thôi Hành Chu bốc lên bừng bừng không thể kiềm nén được, thậm chí mơ hồ có suy nghĩ điên khùng muốn nhốt nữ nhân này lại, giấu trong kim ốc, không cho ai nhìn thấy!
Thật ra trong những ngày xa cách, Thôi Hành Chu có nhiều chuyện phải nghĩ chẳng kém Liễu Miên Đường một lòng một dạ muốn kiếm tiền.
Hắn cũng muốn quên nàng. Đến tận bây giờ hắn không nhắc đến tháng ngày giả dối hoang đường ở phố Bắc nữa nhưng vẫn không buông bỏ được, tưởng tượng đến việc Miên Đường đi theo người khác, hắn như bị người ta rút ruột, vô cùng khó chịu.
Tuy nhiên thời gian gần đây, giọng nói và điệu cười của vong phụ luôn quanh quẩn trong đầu hắn.
Lão Hoài Dương vương ham mê nữ sắc, nạp thiếp nhiều vô kể, có điều nếu như nhìn kỹ những thị thiếp đó, đôi mắt lông mày cái mũi đều hao hao giống nhau. Sau này hắn mới biết, khi phụ vương còn niên thiếu từng yêu một nữ tử xuất thân hèn mọn, lại ngại xuất thân quá ti tiện nên không ở chung. Sau này ông cưới Sở vương phi, nàng kia cũng gả đi xa.
Đến tận sau này, nhìn núi nhìn non đều là nàng kia… Trở nên phóng đãng, hoang đường không kiềm chế được.
Khi Thôi Hành Chu còn nhỏ, từng thấy phụ thân uống say bí tỉ, đau khổ nói với bằng hữu rằng: “Cho dù được phong vạn hộ hầu* nhưng không thể cưới người mình thật sự yêu thì cũng vô ích, còn chẳng tự do bằng mấy kẻ thô lỗ trên phố…”
*Vạn hộ hầu: Hầu tước có một vạn hộ, về sau chỉ quan lại giàu có.
Trước đây mỗi lần Thôi Hành Chu nhớ tới cảnh phụ vương nước mắt nước mũi tèm lem nói câu này, trong lòng hết sức ghê tởm, cảm thấy phụ thân trầm mê nữ sắc, lấy cớ lạnh nhạt với mẫu thân.
Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể vướng vào tình cảm nam nữ?
Giờ đến lượt hắn, hắn mới nhận ra mình rơi vào hoàn cảnh giống phụ vương năm đó.
Thật ra hắn rất đồng tình với lời phụ vương nói. Làm vương gia cao quý nhưng lại không thể cưới người muốn cưới nhất đúng là vô dụng!
Tử Du công tử kia vì quyền lợi mà vứt bỏ Miên Đường. Nếu hắn cũng như thế, có khác gì cái kẻ hoàng tôn bán đích* vô dụng đó?
*Một nửa đích tôn.
Nghĩ thế, hắn như được đả thông hai mạch Nhâm, Đốc. Lần này Thôi Hành Chu tới đây, lòng đã có quyết định.
Sau khi Miên Đường trừng mắt, nổi giận với hắn. Thôi Hành Chu chậm rãi nói: “Ai nói muốn cưới nàng làm thiếp?”
Miên Đường không ngờ hắn thế mà tỏ thái độ “đến làm thiếp ngươi cũng không xứng”, giận không chịu nổi, cô nương như ngọc nhanh mồm nhanh miệng bị nghẹn họng, chống đôi mắt đỏ ửng trừng hắn, ngực phập phồng, sau đó nước mắt rơi xuống.
Thôi Hành Chu rất hối hận vì có một thoáng giận nàng, hắn và nàng lâu rồi không gặp, ngọt ngào còn không kịp lại làm người ta khóc mất, còn không phải tự mình đi dỗ à?
Vì thế lập tức tiến lên, ôm chặt nàng, khẽ dỗ: “Không làm thiếp, tới đây tìm nàng tất nhiên là muốn cưới nàng làm thê! Đến lúc đó nàng không muốn sinh, cũng có người giục nàng sinh, không phải sao?”
Miên Đường vẫn còn đắm chìm trong tức giận vì bị hắn xem thường thì nghe hắn nói muốn cưới mình nên chỉ xem như hắn đang nói lời ngon tiếng ngọt lừa tiểu cô nương.
Lúc này, nàng cũng đã bớt giận, nghẹn ngào cố nuốt nỗi tủi thân xuống, cố gắng bình tĩnh nói: “Tóm lại, hôm nay đa tạ Hoài Dương vương ra tay cứu giúp, ta thiếu ngài nhiều ơn huệ, sau này sẽ nghĩ cách trả gấp bội… Giờ không còn sớm, mời vương gia về đi!”
Thôi Hành Chu tưởng tượng ra đủ loại phản ứng của Miên Đường sau khi nghe hắn nói sẽ cưới nàng.
Thẹn thùng, khóc vì sung sướng… Thế nhưng đó không phải là phản ứng hờ hững như hiện tại.
Lát sau thấy khuôn mặt tuấn tú của Thôi Hành Chu trầm xuống, giương mày rậm nói: “Đi đâu? Tối nay ta ở đây!” Nói xong hắn lên giường, cởi giày ra, nằm không nhúc nhích.
Liễu Miên Đường không nghĩ rằng hắn sẽ vô lại như vậy, bực đến xoay người đi ra ngoài.
Lúc nàng đi ra ngoài đúng lúc tiệm vật liệu mang hai tấm ván cửa chưa sơn, ướm thử khung cửa, đóng bản lề dùng tạm. Nhà của nữ hộ mà để cửa mở toang vào ban đêm đúng là không tưởng tượng nổi.
Miên Đường nhìn bọn Phạm Hổ ba chân bốn cẳng đóng ván cửa rồi lại đi đến phòng bếp xem Lý ma ma hấp lạp xưởng.
Mắt thấy Lý ma ma bắt đầu xào thêm món thịt Thôi Hành Chu thích ăn, Miên Đường mất bình tĩnh nói: “Ma ma chuẩn bị cho hắn à? Ta có nói giữ hắn lại ăn cơm ư?”
Lý ma ma thấy dáng vẻ này của Miên Đường là biết vừa rồi cãi nhau với vương gia trong phòng, cẩn thận nói: “Trong nhà có nhiều gạo và mì lắm, không thiếu chút này. Vương gia ở trong quân chưa chắc ăn đủ ba bữa, nghe nói gần đây mắc bệnh lạnh bụng… Đến giờ cơm mà không ăn, lát nữa đi trên đường sợ là bụng cồn cào làm đau dạ dày…”
Miên Đường không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh lại, đi một vòng quanh bếp nói: “Lượng nước nấu cơm hôm nay giống hôm qua à?”
Lý ma ma cho rằng nàng mắc bệnh cũ, lại muốn xoi mói, thấp giọng nói: “Tiểu thư nói thích ăn cứng chút nên lượng nước giống với hôm qua…”
Miên Đường lại im lặng, đi lòng vòng mấy vòng, sau đó tự lấy cái niêu nhỏ xúc một chút gạo, cho thêm một thìa to ngô vàng óng ánh vào, đổ thêm nước, đặt lên bếp nhỏ bắt đầu nấu cháo.
Lý ma ma không nói gì nhưng khi quay đầu đi, bất đắc dĩ cong môi cười: Vị tiểu thư này là kiểu khẩu xà tâm Phật. Chắc là vừa rồi nàng nghe nói vương gia mắc bệnh về vị, lo rằng cơm nấu cứng quá làm tổn thương dạ dày cho nên nấu cháo ngô để dưỡng dạ dày.
Ôi, nếu môn đăng hộ đối thì tốt rồi! Vương gia cũng có một thê tử thật lòng thương yêu hắn.
Miên Đường nhấc niêu cháo nấu xong ra, đậy nắp lại rồi ra khỏi phòng bếp nhỏ. Lúc đi đến phòng mình thì nghe thấy bên trong có tiếng ngáy, mới biết người nọ đã ngủ rồi.
Sau khi Thôi Hành Chu bị thương vẫn gấp rút lên đường, tàu xe mệt nhọc, tới nơi rồi mới thật sự mệt.
Giờ nằm trên giường của Miên Đường, chăn gối đều ngập mùi hương của nàng, trong lòng thả lỏng, cứ vậy ngủ mất.
Miên Đường đi vào, thấy Thôi Hành Chu vùi mặt vào gối, thả lỏng eo, tay chân thon dài, hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ ngủ say.
Hắn rất tuấn tú, mặc dù ở Tây Bắc phơi đến da ngăm đen nhưng lại toát ra sức quyến rũ khó cưỡng.
Lúc này Miên Đường mới yên tâm nhìn hắn lâu chút.
Không thể không thừa nhận, tất cả những nam nhân nàng gặp chẳng có ai đẹp như hắn. Tóm lại, mặt mày thân hình hắn đều hết sức vừa ý nàng nếu như hắn không làm ra mấy chuyện phiền lòng, chỉ đơn giản là nhìn hắn ngủ thế này có thể lẳng lặng ngắm cả một ngày.
Nhớ hắn mắc bệnh lạnh dạ dày, Miên Đường kéo chăn nhẹ nhàng đắp cho hắn, sau đó lấy một cái chăn trong rương ra, xoay người sang phòng nha hoàn cách vách, định đêm nay ngủ ở đó.
Mấy đêm liền Thôi Hành Chu không ngủ đàng hoàng, lúc thức dậy cảm thấy rất sảng khoái, giờ đã là nửa đêm, khi mở mắt ra trong phòng chỉ có một mình hắn.
Lý ma ma canh ở cửa, nghe thấy tiếng vương gia rời giường lập tức đi chuẩn bị thức ăn mang đến phòng cho hắn.
Thôi Hành Chu cũng đói bụng, ăn một mồm to thức ăn, sau đó hỏi: “Tiểu thư đâu?”
Lý ma ma thành thật nói: “Sau khi ăn cơm xong đã sang sương phòng cách vách nghỉ tạm. Ngày mai Lục phủ làm lễ nạp thái, nói là tiểu thư Nhị phòng hứa hôn, tiểu thư phải qua chào hỏi, cho nên đi ngủ sớm.”
Lý ma ma nói vậy cũng là đang ngầm nhắc nhở Vương gia, đừng có hơn nửa đêm đi quấy rầy Liễu tiểu thư. Bình thường tiểu cô nương luôn trầm tĩnh trang nhã, lần nào cũng bị hắn chọc cho buồn bực không vui, bà thấy mà đau lòng.
Tất nhiên Thôi Hành Chu sẽ không đi làm phiền Miên Đường. Lần này hắn đã hạ quyết tâm muốn cưới nàng, đương nhiên phải qua được cửa của Lục gia. Ngày mai tất cả người Lục gia đều ở đó, hắn cũng muốn đi theo.
Nghĩ vậy, sau khi Thôi Hành Chu cơm nước xong thì đi qua nhìn xem Miên Đường, có điều nàng đã cài then cửa, hắn đẩy kiểu gì cũng không mở được.
Thôi Hành Chu sợ đánh thức nàng nên xoay người trở lại phòng ngủ.
Ngày hôm sau, đầu giờ Mẹo, Miên Đường thức dậy.
Nàng đang ở Lâm Châu, nếu đến Lục phủ ở Tây Châu phải tốn chút thời gian, cho nên phải rửa mặt chải đầu trang điểm sớm chút.
Nàng biết hôm nay là lễ hứa hôn của Lục Thanh Anh, không muốn nổi bật hơn biểu muội, chỉ mặc một chiếc váy dài màu khói, búi tóc chùy kế*, cài hai cây trâm hoa bằng ngọc đơn giản. Còn mặt thì nàng chỉ đánh một lớp phấn mỏng, môi thoa một ít son.
*Búi tóc hình cái vồ.
Hôm nay nhà Nhị cữu cữu hứa hôn với Tô gia, gióng trống khua chiêng hết mức, nàng biết Nhị cữu cữu sĩ diện nên có chuẩn bị quà cho biểu muội.
Nàng rửa mặt chải đầu trang điểm xong, lúc ra cửa thấy Thôi Hành Chu cũng đã chuẩn bị xong, đầu đội ngọc quan, hai bên tóc mai có chỉ vàng trên ngọc quan rũ xuống hết sức phiêu dật, mặc trường sam xanh nhạt từ đầu đến cuối, cổ tay áo thêu hoa văn mây đuổi trăng, rất lịch sự tao nhã, hắn vai rộng eo thon, hơn nữa chân dài, chân mang giày da nai trắng đứng đó, đứng thẳng tắp như cây cọc, khiến người ta không lờ đi được.
Ngay cả quải trượng làm bằng ngọc trong tay hắn cũng thêm phần nho nhã.
Miên Đường cắn cắn môi, không nhìn hắn, cúi đầu hỏi: “Ngài phải đi à? Vương gia đi cẩn thận…”
Thôi Hành Chu xụ mặt nhìn nàng đuổi mình. Nàng nói hay lắm, nói sau này không gả chồng nhưng nhìn bộ dáng nàng kìa, trang điểm sơ đã môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng ngời, không giấu đi không được, trừ khi nam tử trên đời này mù hết mới cho là nhan sắc bậc này không gả được.
Nghĩ vậy, hắn chậm rãi nói: “Ta đi đến Lục gia với nàng. Nếu nàng sợ ông ngoại nàng nói thì nàng ngồi xe ngựa của nàng, cho xe ngựa của ta đi phía sau nàng là được…”
Lúc này Miên Đường mới biết hắn muốn đi theo mình về Lục gia, vì thế vội hỏi: “Vương gia đi theo để làm gì?”
Thôi Hành Chu nói: “Hôm qua ta đã nói với nàng rồi, nàng chẳng đặt tình cảm trong lòng gì cả, không phải đã nói ta muốn cưới nàng, tất nhiên là đến Lục gia cầu thân.”
Miên Đường bực mình nói: “Không phải ta cũng đã nói đời này tuyệt đối không làm thiếp, chàng nhắc lại làm chi? Nếu làm ông ngoại ta giận, không quan tâm chàng là vương gia hay gì, xem coi ta có liều mạng với chàng không!”
Thôi Hành Chu đã quen với việc thỉnh thoảng Miên Đường sẽ lộ nguyên hình, nắm cái tay nhỏ nhắn của cái người chua ngoa này, điềm tĩnh nói: “Ta mới từ Tây Bắc về, còn chưa nói với người trong nhà, có điều trước giờ mẫu thân luôn nghe lời ta, trưởng bối Thôi gia cũng không quản được ta, đợi sau khi ta đề thân với ông ngoại nàng sẽ bàn bạc về lễ nạp thái tam môi lục sính*. Lý Quang Tài sẽ chuẩn bị hôn thư thay chúng ta, hứa hôn xong nàng theo ta về Chân Châu thưa với mẫu thân, rồi cử hành đại lễ.”
*Tam môi lục sính là nghi lễ kết hôn truyền thống của Trung Quốc.
“Tam môi” chỉ những thư văn trao đổi qua lại trong quá trình sính lễ, chia thành:
“Sính thư” ⎯ trao đổi khi đính hôn;
“Lễ thư” ⎯ trao đổi trong đại lễ;
“Nghênh thư” ⎯ nhà trai trao cho nhà gái khi đón dâu.
“Lục sính” là chỉ các thủ tục từ cầu hôn, làm mai đến cưới. Cụ thể là:
Nạp thái: nhà trai mời người làm mai và chuẩn bị lễ vật cầu hôn với nhà gái;
Vấn danh: nhà trai viết tên họ, đứng hàng thứ mấy, ngày sinh tháng đẻ lên thiếp canh đỏ rồi đưa cho bà mối mang đến nhà gái. Nếu gia đình nhà gái đồng ý kết thân thì sẽ viết tên họ, bát tự của cô gái đó đưa cho người xem bói tính toán;
Nạp cát: nếu như bát tự của nam nữ hai bên không xung khắc thì bắt đầu bàn bạc;
Nạp trưng: còn được gọi là đại lễ, chỉ ngày đính hôn;
Thỉnh kỳ: chọn ngày lành tháng tốt thành hôn. Trước đây chọn ngày lành tháng tốt thường chọn ngày chẳng tháng chẳng. Không chọn tháng ba, sáu, mười một;
Nghênh thân: Vu Quy. Nhà trai mang thư nghênh thân đến nhà gái cưới cô dâu.
Hắn nói hết sức nghiêm túc, mặc kệ Mạc Như và Lý ma ma ở bên cạnh há hốc mồm.
Tuy Miên Đường không há hốc mồm nhưng lại mở to mắt hết cỡ vì không dám tin, nhìn chằm chằm hắn nói: “Chàng… Điên rồi!”
Thôi Hành Chu cười nói: “Sau khi nàng đi, thật sự ta điên rồi, gần đây mới tỉnh táo chút. Thôi, không còn sớm nữa, mau đi đi.”
Nói xong, hắn định lên xe ngựa nhưng bị Miên Đường kéo tay hắn lại nói: “Vương gia! Ta là tội nhân, ca ca ta còn đang lưu đày! Đó đều là sự thật không thay đổi được. Giờ ngài là đại soái Tây Bắc có công hộ quốc, hơn nữa còn là thừa kế vương khác họ, cho dù ngài không sợ ánh mắt thế nhân, khăng khăng muốn cưới một nữ nhân có vết nhơ nhưng người nhà mẫu tộc của ngài sẽ xấu hổ vì hôn sự này! Đến lúc đó, ngày nào ngài cũng sống trong phiền muộn, tình cảm ân ái bị mài mòn mất… Miên Đường tự mình biết mình, không mong được gả cho ngài làm thê, được vương gia thương yêu, thỉnh Vương gia mau về đi!”
Quả thật, lời Miên Đường nói đều là sự thật, cũng là nguyên nhân lúc trước Thôi Hành Chu do dự. Thế nhưng bây giờ, những lời này phát ra từ miệng của Miên Đường, nghe không được...xuôi tai lắm.
Hiện giờ, theo Thôi Hành Chu thấy, xuất thân không được tốt của nàng chả phải chuyện ghê gớm gì. Dù sao thì trời sinh hắn là người không trùng bước trước khó khăn.
Người khác không dám chinh phạt Man tộc Tây Bắc, hắn dám; nữ nhân người khác không dám cưới, hắn cũng dám!
Cho nên nghe Miên Đường nói xong, hắn vẫn nói câu đó: “Không phải nói rồi sao? Mọi chuyện sau này cứ giao cho ta, bảo đảm để nàng nở mày nở mặt qua cửa Thôi gia là được… Lần đầu tiên gặp trưởng bối nàng, lễ quá nặng có vẻ lỗi thời. Ta có chuẩn bị cho ông ngoại nàng rượu sâm và lộc nhung lâu năm, với lại còn có một đôi ngọc hạch đào để chơi. Ta cũng đã chuẩn bị quà cho hai cữu cữu của nàng, nàng thấy có được không?”
Bấy giờ Miên Đường khẳng định là Thôi Hành Chu điên thật rồi, đành bất đắc dĩ nói với Lý ma ma nói: “Lý ma ma, bà mau khuyên chủ tử của bà đi!”
Lý ma ma cúi đầu xuống, giả vờ không nghe thấy. Mặc dù bà là bà tử thích giảng đạo nhưng cũng biết nên giảng đạo với ai! Bảo bà đi khuyên tiểu vương gia nhà mình? Bà ăn muối ở vương phủ mấy chục năm rồi đâu phải người vô tích sự?
Thôi Hành Chu thấy Miên Đường lôi kéo Lý ma ma, có chút buồn cười, hắn bế nàng lên cùng nhau lên xe ngựa hắn, sau đó nói với phu xe: “Cho ngựa chạy đi!”
Từ đây đi Tây Châu không tính là xa nhưng cũng không tính là gần.
Trên đường đi, Liễu Miên Đường nhận ra Thôi Hành Chu thật sự muốn cưới nàng, thậm chí còn không hỏi nàng đã sắp xếp mọi thứ.
Mà Thôi Hành Chu cũng biết, Liễu Miên Đường thật sự không muốn gả cho hắn. Lúc trước nàng bị hắn lừa người lừa tình mất, nếu như đã không thể lấy lại, vậy cũng không muốn ở cùng kẻ lừa mình cả đời.
Hiểu rõ điều này, Thôi Hành Chu rất giận, đôi mắt đẹp hung dữ nhìn chằm chằm Liễu Miên Đường, Liễu Miên Đường cắn môi, quay đầu đi không nhìn hắn, đến khi xe ngựa sắp vào thành, mới hỏi: “Vương gia, cho ta xuống, sau đó ngài tự quay về đi.”
Thôi Hành Chu lạnh lùng nói: “Liễu Miên Đường, nghĩ cái gì vậy? Nàng đã là nữ nhân của ta nhưng lại không gả cho ta, là muốn ta quỳ xuống xin lỗi nàng sao?”
Sáng sớm Liễu Miên Đường đã bị hắn gây rối, vốn đêm qua ngủ không ngon làm đầu rất đau, lúc nàng đứng lên, nhắm mắt uể oải dựa vào thùng xe.
Thôi Hành Chu biết bệnh đau đầu của nàng tái phát, người từng mất trí nhớ, đầu óc hay đau.
Vì thế hắn vội kéo nàng vào lòng, mấy ngón tay dài lưu loát mát xa đầu cho nàng. Tay nghề mát xa này lúc trước hắn học được từ Triệu Tuyền, lực mát xa cực kỳ chuẩn, đầu Miên Đường đã bớt đau hơn.
Lúc này Thôi Hành Chu mới rảnh rỗi chậm rãi nói: “Ta biết nàng vẫn còn giận, nhưng khoảng thời gian dài nàng đi, ta sống rất khổ sở, coi như đó là trừng phạt vậy. Nàng không gả thì đúng là hả giận thật nhưng ông cụ sẽ nghĩ như thế nào? Ông ngoại nàng đã lớn tuổi rồi, chẳng lẽ không muốn nhìn thấy cảnh nàng mặc giá y gả đi? Nàng còn nói lập nữ hộ, đời này không gả, nàng có nói cho ông ngoại nàng nghe chưa? Xem coi ông ngoại nàng có bị nàng chọc tức chết không!”
Miên Đường cũng biết lời Thôi Hành Chu nói có lý.
Có điều Thôi Hành Chu là người đáng để phó thác cả đời ư? Hắn miệng mồm dối trá, nói không chừng lừa mình, lừa người nhà mình, nàng không muốn để lão nhân gia bị tên lừa đảo quyền cao chức trọng này lừa cho tâm trí lung lay!
Thấy sắp đến cổng thành rồi, nàng phải xuống xe ngựa hắn trước, nếu không để người nhà nhìn thấy nam nữ ngồi chung một chiếc xe ngựa, khó mà giải thích rõ được.