Lục Dục bây giờ hoàng quyền trong tay, những bộ hạ cũ ở Ngưỡng Sơn cũng bị hắn lần lượt xử lý sạch sẽ, rốt cuộc có thể đại triển quyền cước, phát triển ước nguyện vĩ đại trong lòng hắn.
Thế nhưng Thôi Hành Chu chỉ muốn cáo lão hồi hương, cùng Miên Đường sống thật tốt.
Miên Đường là một thân say lòng người, luôn lắc lư trước mặt Lưu Dục, khó đảm bảo sẽ không làm cho tên kia sinh ra tâm chiếm hữu.
Thế là sau khi Lưu Dục quét sạch kinh thành triều cương, Hoài Dương vương Thôi Hành Chu từ giã quân tư, giao đại quyền thủy quân Bắc Hải, dẫn theo thê tử về quê.
Thôi Hành Chu, kịp thời toàn thân lui ra ở lúc long sủng thịnh nhất, cũng coi như bảo toàn một đoạn giai thoại quân thần.
Khi ngồi lên thuyền lớn rời kinh thành, Thôi Hành Chu đứng ở mũi thuyền, ôm eo nhỏ Miên Đường, ghé sát tai nàng nói nhỏ: "Đợi trở về Chân Châu, ta mang nàng một lần nữa về phố bắc sinh sống, nàng phải lo liệu chuyện làm ăn thật tốt, nuôi tướng công của nàng mới được."
Miên Đường cảm thấy mình không nên không có tiền đồ như vậy, vậy mà lại lỗ vốn nuôi một tiểu bạch kiểm!
Nhưng khi nàng quay đầu lại nhìn về phía phu quân Thôi Cửu của mình, thấy hắn mày đậm tựa núi xa, tuấn dật mê người vô cùng, người như thế này dưỡng trong tiểu viện của mình quả thực cũng làm người ta hài lòng cực kỳ.
Thế là nàng cũng ôm lại eo hắn, thấp giọng nói: "Nếu như đã ăn cơm của ta thì phải bỏ sức lực, đêm phục vụ không được, đừng trách ta không dưỡng chàng..."
Thôi Hành Chu cảm thấy Liễu nương tử trước kia không thể nói ra được lời nói đại nghịch bất đạo bực này.
Khi đó nàng cam tâm tình nguyện nuôi hắn, còn sợ làm tổn thương tự tôn nam nhi của hắn nữa!
Phu nhân ngang bướng như vậy, hắn là người làm trượng phu tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm dạy bảo to lớn, thất ngôn chi tội này, tối thiểu nhất là phải giáo huấn ba ngày ba đêm trên giường....
Nghĩ đến điều này, hắn ôm lấy Miên Đường còn đang cười khanh khách đi vào buồng nhỏ trên thuyền, đồng thời thấp giọng nói: "Tiểu Dập Nhi cũng lớn, nương tử nàng có phải nên sinh cho hắn một muội muội nhu thuận hay không?"
Miên Đường nghe vậy, chần chờ trừng to mắt: "Sinh hài tử... Có phải rất đau không?"
"Sẽ không đâu, nàng sinh còn thoải mái hơn cả trâu!"
"Thôi Hành Chu, chàng dám mắng ta như vậy!"
"Không, đây là đang khen nàng, không tin nàng lại sinh một đứa nữa mà xem..."
Nhất thời, trong khoang thuyền vui cười không ngừng, cùng với từng đợt tiếng sóng, một đường tiến về phía nam.
Đoạn lịch sử này cũng bị hậu nhân bàn tán say sưa. Càng là có vài người bình luận Hoài Dương Vương thật sự là viên phúc tướng hiếm thấy, lại có thể trong mấy lần cung biến đứng vững lập trường, chưa từng lấy quân công kiêu ngạo, là thiên cổ danh thần.
Sau sáu năm hắn từ bỏ quân chức, hoàng đế Lưu Dục bởi vì lúc nhỏ bị chẫm tửu trà độc, gan bị hao tổn bệnh cũ khó trị, lại thêm vất vả lâu ngày thành tật, bệnh nặng khó chữa, khi băng hà hạ di chỉ thân triệu Hoài Dương vương làm phụ chính đại thần, trở thành nhiếp chính vương phụ tá thái tử Lưu Trọng.
Trong lúc phụ chính, Thôi Hành Chu và hai vị phụ chính đại thần khác cùng nhau kính cẩn phụng dưỡng, tận tâm phụ tá ấu đế.
Mà khi có người đồn đại Hoài Dương vương rắp tâm khó lường, muốn chuyên quyền, Thạch thái hậu đứng lên loại trừ nghị luận của đám đông, biểu hiện sự thân cận coi trọng vô cùng đối với Hoài Dương vương.
Hoài Dương vương khi ấu chủ mười sáu tuổi, chủ động trả lại triều chính cho quân vương, dẫn đến quân vương trẻ tuổi rơi lệ, thiếu chút nữa muốn quỳ xuống giữ lại nhiếp chính vương.
Một đoạn giai thoại quân thần thương yêu nhau này lần nữa ghi tên sử sách!
Mà khi Hoài Dương vương lần nữa quy ẩn cô hương, vẫn thường như những năm tháng hắn ở Chân Châu, lưu luyến tại phố bắc trấn Linh Tuyền.
Buổi chiều ở phố bắc tiếng ve râm ran, hoa táo nở rộ, trong viện truyền đến mùi thơm ngát của củ cải hầm.
Thôi Cửu mặc dù đã trung niên nhưng vẫn như thuần tửu trầm hương, càng thêm hiện ra mùi vị, chỉ một thân trường bào rộng rãi đã có hương vị nho nhã không nói lên lời.
Ngồi đối diện với người nho nhã như này lại là một phụ nhân xinh đẹp đến không nhìn rõ tuổi tác, một thân váy áo ngắn hồng cánh sen, tóc dài chỉ dùng một cây trâm ngọc búi lên, hai viên trân châu như nước ở vành tai lắc lắc, lộ ra cổ thon trắng như tuyết.
Chỉ là giai nhân như trong mỹ nữ đồ này lông mày hơi nhíu lại, tựa như gặp vấn đề gì khó giải, chỉ trừng mắt nhìn khăn uyên ương thêu thành vịt trong tay, phát hiện công phu thêu thùa của mình thật sự mười mấy năm như một không hề có tiến bộ gì.
Nàng nhanh chóng giương mắt nhìn trích tiên đang giả vờ giả vịt gõ bàn tính phía đối diện, phát hiện hắn hồi lâu không ngẩng mắt lên nhìn mình một cái, rốt cuộc nhịn không được một bụng thô tục, lớn tiếng nói: "Đừng có giả vờ nghiêm túc được không nhiếp chính vương? Ta cũng mệt mỏi thay chàng đấy!"
Thôi Hành Chu chậm rãi ngẩng đầu, giơ giơ sổ sách trong tay, nói: "Nàng đã nói rồi, chỉ cần ta xử lý hết sổ sách cho nàng, nàng sẽ không tức giận!"
Liễu Miên Đường ném khăn trong tay đi, nhướng mày nói: "Ta nói vậy lúc nào? Mệt lúc trước ta gặp người còn khen chàng đối xử với ta chân thành, không nghĩ tới chàng lại là tên đại lừa gạt như vậy!"
Phàm làm người thì tuyệt đối đừng làm chuyện gì có lỗi với lương tâm, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát!
Thôi tặc đáng hận, nhân lúc nàng mất trí nhớ ở bên cạnh hắn ba năm, lại nói dối vô số, lúc trước khi dẫn nàng trở lại phố bắc, lại dám gạt nàng lúc trước thèm thuồng sắc đẹp của hắn không thể tự kiềm chế, ban đêm còn đánh úp hắn, ép hắn thất thân đi vào khuôn khổ.
Vì làm nàng nhớ lại, hắn nhất định muốn cùng nàng diễn lại đoạn hồi ức lúc đầu ép hắn thất thân kia.
Miên Đường bây giờ chỉ muốn dùng một cái thìa xúc đoạn hồi ức đó đi. Mệt cho mình khi đó còn tin hết lời hắn nói, cũng bởi vì "lấy lại" không đủ tỉ mỉ chân thật, còn diễn tập rất nhiều lần....
Bây giờ nghĩ ngợi, thật sự là quá hời cho tên sắc lang nói dối đầy miệng này!
Trừ cái đó ra, mấy đoạn hương diễm đổi trắng thay đen như này trải rộng từ phòng bếp, bếp lò, bàn đọc sách cùng trên dây đu trong tiểu viện. Làm hại Miên Đường đoạn thời gian kia thật sự hoài nghi nhân cách mình sâu sắc, vì sao có thể đói khát mà hoang đường như thế?
Vài ngày trước, nàng ngủ một giấc tỉnh lại, vậy mà lại cảm giác đầu óc vô cùng tỉnh táo, đơn thuốc của tên lang băm Triệu Tuyền kia rốt cuộc cũng có tác dụng, nàng đã nhớ lại ba năm kia. Lại nghĩ đến những gì nàng bị lừa trong mấy năm này, thù mới hận cũ trong lúc nhất thời nàng chỉ kém ăn tươi nuốt sống hắn.
Chỉ hại tiểu nữ nhi mười ba tuổi Thôi Linh Nhi tin là thật, còn vụng trộm kéo ca ca chạy đến cáo trạng với tổ mẫu, nói nương muốn hưu phụ vương.
Thôi Cửu nhìn nương tử lại tức giận, chỉ cười ôm lấy nàng nói: "Không phải đã nhận sai với nàng rồi sao? Huống chi mỗi lần đến cuối cùng không phải nàng đều vô cùng hưởng thụ sao? Nếu như nàng lại tức giận, vậy chúng ta lặp lại một lần nữa được không?"
Miên Đường cảm thấy Thôi Cửu mới là một tên gian thương, hắn trái phải đều không bị thiệt, không khỏi cười đánh vào ngực hắn nói: "Tránh ra..."
Thôi Hành Chu thừa cơ hôn lên môi anh đào của kiều thê, nữ nhân trong ngực này dường như mỗi ngày hắn đều hôn, nhưng xưa nay chưa bao giờ chán.
Đợi đến khi sau khi hai người triền miên một lát, Liễu Miên Đường tựa trong ngực hắn nói: "Nghe nói trước đó mấy ngày hoàng thượng vụng trộm xuất cung, nháo muốn đến Chân Châu tìm chàng, là thật sao?"
Thôi Hành Chu lạnh lùng hừ một cái nói: "Hắn không phải là lưu luyến lão thần là ta đây, rõ ràng là đang đánh chủ ý lên Linh Nhi nhà ta, tiểu sắc phôi giống như y như lão già đã qua đời của hắn vậy!"
Đúng lúc này, nơi cửa viện truyền đến tiếng bước chân, chỉ thấy một nữ oa phấn ngọc điêu trác hứng thú bừng bừng xách theo một chiếc lồng chim tiến đến, la lớn: "Phụ vương, mẫu thân! Hai người nhìn xem Triệu Hi đệ đệ mang đến cho ta cái gì này!"
Sau lưng nữ nhi Thôi Linh Nhi là một tiểu tử ngốc nghếch một mặt cười ngây ngô, đó chính là con trai trưởng của Trấn Nam hầu Triệu Tuyền nhỏ hơn Thôi Linh Nhi một tuổi, Triệu Hi.
Miên Đường buồn cười nhìn khuôn mặt càng trở nên thối hơn của Thôi Hành Chu.
Nữ nhi dần dần trưởng thành, Hoài Dương vương khó tránh khỏi cảm thấy tiểu tử thối trên thế gian bỗng nhiên tăng nhiều, nhìn ai cũng không vừa mắt.
Nữ nhi của nàng kế thừa dung mạo của người làm nương là nàng đây, vô cùng trêu ong ghẹo bướm!
Lúc này, tiểu viện tử khói bếp lượn lờ, một lát nữa đại nhi tử Thôi Dập đi học trong học viện sẽ cùng biểu ca của hắn cùng trở về ăn cơm.
Triệu Hi da mặt dày xem ra cũng muốn ở lại ăn chực.
Năm tháng bình yên tươi đẹp này nàng trước kia đã từng thấy trong mộng cảnh, thật sự đặt mình trong đó, chỉ nguyện nhân gian thế này, đơn giản tốt đẹp biết bao....