Mục lục
KIỀU TÀNG (Liễu Chu Ký 柳舟记)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Hạ Tuyền Thịnh nói vậy, mấy lão già kia không chỉ trích nữa, một đám người đỏ mặt tía tai hô ngậm máu phun người, vây quanh Hạ Tuyền Thịnh.

Xem ý tứ hẳn là muốn cùng nhau đánh tên tiểu tử không biết lựa lời này.

Thật ra những lời này của Hạ Tuyền Thịnh đều do Miên Đường dạy trước đó, nếu không thì hậu sinh ngay thẳng này không nói ra được những lời sắc bén ấy.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Miên Đường lường trước được việc Tào gia quay về tìm mình nhưng không ngờ rằng gã có thể mặt dày vô sỉ đến mức hất bàn, còn muốn đánh người.

Nàng cúi gằm mặt, nói với Tào gia: “Xấu hổ thay cho ngươi! Thế nào cũng phải để ta vạch mặt ngươi là chủ nhân sau lưng của thuyền hành Tào gia sao? Năm đó ngươi thừa dịp ông ngoại ta bệnh nặng không quản được công việc, chia rẽ việc thuyền hành của Lục gia! Bên này ngươi nắm việc làm ăn trong tay, bên kia lại còn muốn lĩnh tiền tiêu vặt hành tháng của Lục gia bọn ta, đúng là tiểu nhân vô sỉ thấy tiền sáng mắt! Ông ngoại ta tha cho ngươi nhưng ta thì không! Nếu bụng ngươi to, nuốt nhiều đồ tốt của Lục gia như thế thì ta sẽ bắt ngươi phun ra hết! Dám động vào người ta thử xem!”

Nói thật ra thì, nhóm nguyên lão này không hề để một tiểu cô nương mười chín tuổi, bình thường hay dịu dàng trước mặt trưởng bối như Miên Đường vào mắt.

Có điều hiện tại, tiểu cô nương lại sầm mặt ăn nói hằn học nhưng có chút khí chất không giải thích được, khiến đám lão già này dừng tay.

Tào gia bị nói đến mặt căng cứng, thẹn quá thành giận, giơ tay lên, tiếp tục đập phá đồ.

Tuy lời Miên Đường chọc vào Tào gia nhưng nàng không có ý động thủ, thấy tiểu nhị ở phía sau nàng muốn tiến lên kéo người, Miên Đường ngăn cản lại.

Đúng lúc này, có người hô to: “Dừng tay cho ta!”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Mọi người quay đầu thì thấy Lục Võ tức giận đi vào tiêu cục.

Tào gia vừa thấy Lục Võ như nhìn thấy cứu tinh, quỳ gối trước mặt Lục Võ khóc lóc nỉ non, nói bị nha đầu Liễu Miên Đường chọc giận.

Nhưng Lục Võ không đợi gã nói xong đã giơ quải trượng trong tay lên đánh mạnh vào mặt gã.

Công phu của Lục Võ vẫn còn đó, chỉ là mấy năm nay bị bệnh, công phu giảm đi, thế nhưng lần nổi giận hôm nay ra tay hết mười phần lực.

Tào gia kia ở trước mặt người khác giả vờ làm lớn nhưng ở trước mặt Lục Võ thì chẳng bằng cả cái rắm, bị đánh cho một cái đến lảo đảo, ngồi lùi lại dưới đất.

Mấy người gây rối còn lại thấy Lục Võ xuất hiện, một đám câm như hến, không dám lên tiếng.

Lục Võ không phải người trọng tình nghĩa nhưng ông là người bênh vực người mình! Cháu ngoại là chiếc vảy ngược của Lục Võ, không ai được động vào!

Ban đầu ông nghe nói Miên Đường đến tiêu cục, chỉ cho là nàng muốn chơi đùa, mặt khác là muốn trợ cấp tiền trong nhà.

Mặc dù ông mắng hai đứa con trai nhưng lại không nói được Miên Đường câu nào, chỉ suy nghĩ tìm khách hàng thích hợp bán lại thôn trang, cho tiền Miên Đường.

Không ngờ hôm nay tiểu nhị của tiêu cục đến tìm ông, nói là có người tới gây rối ở tiêu cục, Liễu cô nương có phần không xử lý được.

Vì thế lúc này Lục Võ mới mang lão bộc và gia đinh vội vã tới, nào ngờ xem được hết thảy cảnh một nhóm nguyên lão cậy già lên mặt khi dễ Miên Đường.

Những lời Hạ Tuyền Thịnh và Miên Đường nói ông đều nghe thấy hết. Về việc Tào Ngũ làm mất danh tiếng uy quyền của tiêu cục thuyền hành, tự mình mở thuyền hành khác, thật ra đã có người nói với ông từ sớm rồi. Nhưng Tào Ngũ nói chắc nịch rằng thuyền hành kia là do cháu gã mở.

Lúc ấy Lục Võ không khỏe, thấy người bạn già ngày xưa khóc lóc nỉ non trước mặt mình hô oan uổng, nên tất nhiên là tin lời gã.

Hôm nay nếu những lời ông nghe được này do con trai lớn nói cho ông nghe, chắc chắn ông sẽ không vui, cho rằng con trai lớn chê nhóm lão già này phiền phức nên mới tìm cớ.

Có điều lời từ miệng con côi Hạ gia lại nghe vô cùng thật.

Hơn nữa khi ở trước mặt mình lão Tào Ngũ này bộ dạng trung thành chính trực, còn khi không ở trước mặt mình lại ngang ngược kiêu ngạo như vậy!

Lục Võ bị che mắt thật lâu, cuối cùng cũng sáng mắt ra!

Nghĩ đến mấy chuyện của Tào Ngũ, Lục lão gia tử nổi giận, vô cùng tức giận nói: “Tào Ngũ ngươi có giỏi thì đi nơi khác mà lớn lối. Ở thính đường này, không có cái bàn nào của ngươi đâu! Cháu ngoại ta có bản lĩnh mới cướp được miếng ăn của ngươi, nếu ngươi không phục thì lấy bản lĩnh ra, đừng có ở đây la lên hét xuống! Nhìn trang phục của Tào gia ngươi, hơn nữa ngươi còn có cháu trai bản lĩnh, vốn cũng không cần Lục gia ta giúp đỡ, từ hôm nay trở đi, Lục gia ta và Tào gia ngài xem như đã thanh toán xong ân nghĩa, về sau mong Tào gia đừng lấy bảng hiệu của Lục Võ ta đi dọa người khác!”

Lục Võ đã hành nghề được mấy chục năm, tích góp từng chút được tiếng tăm vang dội. Thuyền hành của lão Tào này thuận lợi được như vậy là do cái danh bạn già trung thành và tận tâm của Lục gia, mượn danh tiếng của ông.

Nhưng hôm nay Lục Võ lên tiếng ở đây chính là có ý ân đoạn nghĩa tuyệt với lão Tào Ngũ. Bên cạnh ông có nhiều người như vậy, chuyện này không giấu được, chẳng bao lâu sau là lan truyền khắp nơi.

Mặt Tào Ngũ lúc xanh lúc đỏ, nằm mơ cũng không ngờ Lục lão gia tử* bệnh nhiều năm chưa hề ra khỏi phủ sẽ xuất hiện tại đây. Bây giờ việc làm ăn của gã không tốt, còn cần phải nhờ tên tuổi của Lục gia móc nối mối làm ăn, trở mặt ngay không ổn lắm vì thế lại bắt đầu khóc lóc nỉ non, nói mình chỉ nhất thời nổi giận, đúng là ông già hồ đồ.

*Lão gia tử: ông cụ.

Miên Đường ở bên cạnh không nặng không nhẹ đổ dầu vào lửa: “Tào gia ngài nào có hồ đồ, cho người chơi ngáng chân rất lợi hại kia mà! Lúc trước ông mua chuộc người chèo thuyền ở bến tàu, bảo bọn họ lén đổi mấy rương hàng thuyền bọn ta vận chuyển, muốn bắt cả người lẫn tang vật đưa sang quan phủ. Bọn họ nói là cháu ông mua chuộc người, theo ta tính thì quan phủ cũng nên tới cửa bắt người rồi, nếu không thì… Sao Tào gia ngài vội vàng về trước chứ?”

Lão già Tào Ngũ nghe vậy mặt biến sắc, cộng thêm mất mặt, cuối cùng bất chấp cùng Lục Võ nhớ lại chuyện xưa, níu kéo giao tình, vội vã trở về.

Mấy lão già còn lại thì gặp gió là đảo bánh lái ngay, nói mình bị Tào Ngũ xúi giục, không biết nội bộ có nhiều ẩn tình lằng nhằng, sau đó một đám xám xịt rời đi.

Thình đường to như vậy, giữa đống hỗn độn đầy đất Lục Võ suy sụp đứng đó, cái lưng luôn luôn đứng thẳng dường như còng đi một chút. Ông bước đi vài bước ra khỏi thính đường, ngẩng đầu nhìn bốn chữ to “Tiêu cục Lương Tâm”, có vẻ như đã hiểu được ẩn ý sâu xa cháu ngoại gái đặt tên này.

Ông quay đầu lại nhìn cháu ngoại gái bước ra ngoài đỡ ông, thở dài một hơi nói: “Có phải cháu cảm thấy ông ngoại cháu vô dụng đúng không, già lú lẫn cả rồi!”

Miên Đường cười nói: “Thủ bị Châu cách vách còn lớn hơn ông ngoại một tuổi kìa, mấy ngày trước đó mới nạp tiểu thiếp, không tới mấy tháng đã có hỉ. Ông ngoại còn khỏe mạnh hơn ông ta nhiều, nếu chịu cũng có thể làm cha, cho cháu thêm một tiểu cữu cữu*, làm gì già chứ?”

*Cữu cữu: cậu.

Lục Võ thấy nàng nói chuyện không đứng đắn, trừng mắt nói: “Cái miệng toàn nói bậy, xem coi ta có phạt cháu quỳ từ đường không!”

Nhưng nhờ có Miên Đường không đứng đắn ông mới tạm thời bớt chua xót sầu khổ, nhìn bảng hiệu nửa ngày mới nói: “Ta nghe nói, cháu từng mượn danh sách lãnh tiền hàng tháng đi sao lại, nói là mua đồ cho các thúc thúc nhưng cuối cùng cháu chẳng gửi đi một phần trái cây nào… Ta già rồi, có một số việc tương lai người trẻ không nhìn thấy được, mấy thập niên qua cũng coi ta hết lòng quan tâm giúp đỡ các ông bạn già ngày xưa. Ai nên cảm kích cũng đều cảm kích; ai không cảm kích thì coi như nuối dưỡng bạch nhãn lang. Ngày mai, ta đem phòng thu chi chìa khóa cho con, con hạch toán. Về sau nên phát không nên phát, con cứ tự làm chủ xem đi.”

Lục Võ làm sao không biết cảnh khốn khó của Lục phủ hiện tại? Chỉ là ông không vượt qua được rào cản “Nghĩa khí”. Hơn nữa hai đứa con trai trong nhà đều không áp chế được mấy lão già đó.

Giờ có Miên Đường xử lý những việc này, ông vô cùng yên tâm.

Nha đầu này là người có tâm kế, có bản lĩnh, hơn nữa nàng còn là người có lương tâm, biết phải đối đãi với cô nhi của những di lão. Nếu như thế giúp Lục gia buông bỏ gánh nặng thì cuộc sống của cả nhà sẽ tốt hơn.

Có điều Miên Đường cảm thấy không thể lên mặt quá, vẫn nên khách khí một chút, nàng khiêm tốn nói chính mình tài hèn học ít, cần phải mời Đại cữu cữu chủ trì đại cục.

Lục Võ trừng mắt với nàng, nói: “Lúc tiểu nhị đến phủ kêu ta, hẳn đám người gây rối này mới bước qua cửa? Sáng sớm con đã thu xếp thỏa đáng thế này, miệng mồm còn khích Tào Ngũ đập đồ, để ông ngoại con xem một màn kịch hay. Làm gì có tài hèn học ít? Đại cữu cữu con là người ngay thẳng, ta thấy là không nên để nó đi theo con học hư!”

Miên Đường không ngờ bụng dạ nhỏ nhen của mình thế mà thản nhiên bị ông ngoại nhìn thấu, lập tức ngượng ngùng lôi lôi kéo kéo ông ngoại làm nũng.

Lục Võ trừng mắt nhìn nàng nói: “Con phí nhiều sức như thế còn không phải chờ lão già ngang ngược ta này buông tay ra sao? Hiện giờ đã như ý con rồi, đừng có chạy lung tung cả ngày, về nhà ăn cơm thôi.”

Miên Đường mỉm cười đáp, gọi xe ngựa tới, sau khi đỡ ông ngoại lên xe ngựa, nàng đi theo ông về phủ ăn cơm.

Lúc xe ngựa dừng ở trước cửa, nhị cữu mẫu đang thân thiết kéo tay một lão phụ nhân vội vàng đi ra cửa.

Miên Đường giương mắt thì thấy, hóa ra là Tô phu nhân khách quý của Nhị cữu cữu.

Nghe nhị cữu mẫu nói, bà muốn đưa Tô phu nhân và Tô công tử đi dâng hương ở chùa Thiền Âm nổi danh Tây Châu.

Đi ở phía sau nhị vị phu nhân ngoại trừ biểu muội Lục Thanh Anh, còn có một công tử mặt mũi nhã nhặn.

Đã nhiều ngày Miên Đường không dùng cơm cùng người nhà, cả ngày đi sớm về trễ, tất nhiên chưa chào hỏi người Tô gia nghiêm túc.

Chẳng qua nàng vẫn đoán được hẳn biểu muội và Tô công tử kia đang xem mắt nhau.

Lúc này Tô Miên cũng đang nhìn vị cô nương xinh đẹp mới xuống xe ngựa.

Gã tới Lục gia đã lâu thế mà chưa từng gặp nữ tử có khuôn mặt tươi tắn xinh đẹp lạ thường này.

Nàng… Nàng cũng là cô nương của Lục gia?

Đầu tiên Tô phu nhân chào hỏi Lục lão thái gia, sau khi nghe Toàn thị giới thiệu xong, bà phản ứng lại trước tiên, mỉm cười nhìn Miên Đường từ trên xuống dưới nói: “Trước đây nghe nói Lục lão tiên sinh có cháu gái ngoại rất giỏi giang… Đúng rồi, tiêu cục nàng mở tên gì?”

Toàn thị cười nói: “Tiêu cục Lương Tâm, đặt tên này…”

Tô phu nhân lại cười nói tiếp: “Đặt rất hay, vải ở cửa hàng hồi môn của ta cũng chuyển theo đường bộ đi Tây Châu, nghe tiểu nhị nói, sau khi tiêu cục Lương Tâm sửa lại tên, vừa tiết kiệm tiền vừa nhanh.”

Toàn thị nghe thế, mặt mày hớn hở, trước đây bà ta đã nghe cha nói, nhà mẹ đẻ của Tô phu nhân cực kỳ giàu có, lúc trước khi gả cho Tô gia, cửa hàng của hồi môn vô cùng nhiều.

Tô phu nhân chỉ có một đứa con trai là Tô Miên, chẳng phải tương lai sản nghiệp đều là của con dâu?

Lúc này lại nghe Tô phu nhân nói tiếp: “Thật đúng là khéo thật, tên con trai ta chỉ có độc nhất một chữ Miên, mà khuê danh của Liễu tiểu thư cũng có một chữ Miên, có thể thấy lúc đặt tên, người làm cha mẹ đều có suy nghĩ giống nhau, đều hy vọng con cái mình không cần lo cơm áo, an miên trường cửu*…”

*An giấc dài lâu.

Toàn thị không thích nghe lời này. Tô công tử là tới xem mắt Thanh Anh nhà bà ta nhưng Tô phu nhân lại cố tình nói chuyện Miên Đường và con trai bà giống tên, tuy sau đó có khéo léo chuyển sang đề tài tâm nguyện của cha mẹ nhưng vẫn có gì đó không ổn?

Hơn nữa… Nãy giờ Tô công tử cứ nhìn chằm chằm Miên Đường, có vẻ như bị khuôn mặt xinh đẹp của nàng hút hồn.

Toàn thị tự biết nhan sắc của con gái mình so với dung mạo diễm lệ của Miên Đường như bùn với mây. Nếu Tô công tử coi trọng dung mạo xinh đẹp của Miên Đường thì hơi khó rồi…

Có điều Toàn thị ngẫm lại thì cảm thấy Miên Đường trải qua nhiều chuyện phức tạp, hơn nữa không cha không mẹ, dựa vào điểm này đã không so được với Thanh Anh.

Nghĩ như vậy, toàn thị an lòng hơn.

Nếu bọn họ muốn đi chùa miếu cầu phúc, Miên Đường chỉ mỉm cười phúc lễ với khách rồi đi theo ông ngoại vào phủ.

Lúc trước, khi nàng quay về Lục gia, nàng rảnh rỗi hơn nhiều, ban đêm thì không ngủ được, hơn nữa đầu bếp Lục phủ nấu cơm không hợp khẩu vị, ăn cũng không được nhiều, cả người gầy đi một vòng.

Sau này không biết đầu bếp nấu ăn như thế nào mà dần dần có mùi vị riêng, Miên Đường mới ăn được nhiều chút, có điều ban đêm tật sợ lạnh vẫn còn đó, đôi khi bị mất ngủ đến hừng đông.

Mấy ngày nay trời lạnh, đột nhiên Miên Đường nhớ tới giò heo hầm gừng giải lạnh mà Lý ma ma hầm nên kêu Phương Hiết đi phòng bếp hầm cho nàng một nồi giò heo nhỏ dựa theo công thức độc môn của Lý ma ma, trong nồi gồm giò heo, trứng gà và gừng già ngâm, lúc mùi vị vừa tới, Phương Hiết đặt nồi nhỏ trên lò sưởi trong phòng, hâm nóng lên là ăn được.

Miên Đường ăn một miếng, chất keo nước dấm gừng tràn ngập giò heo, ăn một quả trứng gà thấm đẫm sốt, cả người đều ấm lên.

Hiện giờ thuyền hành của nàng đang phát triển lớn dần, mặc dù lúc đầu không kiếm được tiền nhưng Tào gia cạnh tranh làm ăn đã đi tong, lợi tức thuyền hành cũng tăng lên như thuyền gặp nước. Đợi khi việc làm ăn hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp, nàng sẽ giao chuyện làm ăn lại cho Đại cữu cữu, bảng hiệu tiêu cục Thần Uy chục năm nay sẽ được treo lên lại.

Về phần Nhị cữu cữu, nếu ông ta có cách tự kiếm tiền thì tự mày mò thôi. Để nhị phòng đến quản lý thì thật sự không ổn…

Miên Đường nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Phương Hiết, giấm ngọt ngâm giò heo với gừng này ngươi mua ở đâu?” Phương Hiết chạy nhanh qua nói: “Ra ngoài cửa gặp được người bán hàng rong rao giấm ngọt chính tông Lĩnh Nam nên mua… Sao vậy ạ? Chẳng lẽ hương vị không đúng?”

Miên Đường nhìn bát giò heo gừng trong tay, cười cười nói: “Không có gì, chỉ là mùi vị ngươi nấu giống Lý ma ma quá cho nên hỏi chút thôi…”

Trước kia, nàng không biết tại sao Lý ma ma nấu cải trắng cũng không giống người khác, chẳng lẽ là có mùi vị độc đáo.

Sau này mới biết đó là bởi vì Lý ma ma dùng nhiều gia vị có tiếng để nấu nướng, ví dụ như giò heo hầm gừng giấm, giấm là do cửa tiệm lâu đời ở Lĩnh Nam lên men, lên men bằng cách đặc chế. Một năm nhiều lắm chỉ có hai mươi vò mà thôi, bỏ số tiến cống triều đình ra thì phần dư lại cũng vào hết nhà vương hầu.

Ngay cả nước tương bình thường dùng nấu ăn cũng phải làm bằng cá tôm loại tốt nhất, thức ăn nấu ra làm sao không thơm ngon được? Cho nên mùi vị quý giá này chỉ có ở vương phủ được đặc hưởng, không phải kiểu người bán hàng rong trong ngõ nhỏ có thể bán được hàng thế này.

Cho nên ngày hôm sau, trong lúc lơ đãng Miên Đường lại dặn phòng bếp, nói nàng muốn ăn gan nhạn son, phòng bếp phải mua một con tuyết nhạn ở phương Bắc để lấy gan nấu.

Phòng bếp đau khổ ra mặt, tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm được tuyết nhạn phương Bắc, lấy nhạn khác góp vào được không?

Thế nhưng không được mấy ngày, bà tử đi mua hàng vừa mới ra khỏi cửa chợt nghe thấy có thợ săn khiêng một kiện hàng trên vai rao bán tuyết nhạn phương Bắc.

Nhưng lần này bà tử kia không mua, mà làm theo lời dặn của Liễu tiểu thư, đi báo cho nàng trước là có người bán tuyết nhạn phương Bắc.

Không bao lâu sau Miên Đường khoác áo lông chồn thật dày xuất hiện ở trước cửa.

Người bán chim nhạn vội vàng quay đầu muốn đi, Miên Đường mặt không cảm xúc nói: “Nhạn còn chưa bán, ngươi muốn đi? Đi như thế làm sao quay về báo cáo?”

Mặc dù thợ săn kia dán một vòng râu quai nón, đội mũ nỉ thấp nhưng Miên Đường liếc mắt một cái là nhận ra, lúc trước gã chính là tiểu nhị đánh nhau ở hiệu thuốc của mình, cũng là thuộc hạ đắc lực nhất của Phạm Hổ.

Ám vệ kia thấy mình đã bị Miên Đường nhận ra nên dứt khoát xoay người bỏ nhiệm vụ qua một bên, bỏ tuyết nhạn, giò heo rừng và các món thôn quê xuống.

Miên Đường đanh mặt nói: “Làm sao các ngươi biết ta muốn ăn cái này? Xếp bao nhiêu mật thám vào Lục phủ? Còn nữa… Ta và hắn không có quan hệ gì cả, sao các ngươi còn không đi!”

Ám vệ kia không trả lời, cắn môi nhìn ra đầu ngõ ở phía sau. Chốc sau thấy Phạm Hổ xoa tay đi tới.

“Phu nhân… À, không đúng, là Liễu tiểu thư, gia chúng ta dặn phải quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của ngài, mấy ngày trước ngài không quen ăn đồ ăn trong phủ, bọn ta viết thư gửi bồ câu báo cáo cho vương gia, vương gia lập tức bảo Lý ma ma viết công thức, dựa theo công thức bảo vương phủ đặc biệt đưa đến mấy món ngài thích.”

Miên Đường mặt không biến sắc nói: “Các ngươi mua chuộc hạ nhân nào mật báo?”

Phạm Hổ chắp tay nói: “Tiểu thư, ngài biết mà, bọn ta chỉ là bị sai sử thôi, thật sự thì cũng có ý tốt, không phải muốn ngài cảm thấy ngột ngạt… Mong tiểu thư nhân từ, lần nữa hồ đồ, mang tuyết nhạn này cho vào nồi nấu… Để… để vương gia chiến thắng trở về có hỏi, chúng tiểu nhân còn có thể báo cáo…”

Nếu là lúc trước, nói không chừng Miên Đường sẽ có chút cảm động, nhưng giờ nàng đã quyết tâm nên Miên Đường lạnh lùng nói: “Đúng là người sắp làm phò mã nên dịu dàng hơn trước thật khiến người ta khâm phục mà. Có điều ta và hắn đã chẳng còn liên quan gì đến nhau, hắn làm như vậy, chẳng phải khiến người khác hiểu lầm sao… Ngươi không nói cũng không quan trọng, thứ dơ bẩn trong phủ ta sẽ tự rửa sạch, nhưng mong là Phạm gia chớ có hại người, đừng lấy bạc mua chuộc hạ nhân Lục phủ nữa…”

Phạm Hổ bị nói đến nghẹn họng, nếu có thể, hắn thật sự muốn bóp chết Hạ Tam tiểu thư miệng rộng này.

Thánh chỉ còn chưa tới Tây Bắc nữa, không biết nữ tử nhà thương nhân này nghe tin ở đâu, còn trơ mắt kể cho Liễu Miên Đường nghe.

Vậy nên, những lời gã nói tiếp theo đều có vẻ không ăn nhập…

Nhưng vương gia đã phân phó, gã không thể không làm, cho nên đành phải vứt bỏ hết mặt mũi, nghiêm mặt nói: “Mấy chuyện này đều do vương gia phân phó, bọn ta không thể không làm… Hơn nữa vương gia còn nói, bảo ngài đợi vương gia.”

Miên Đường khó hiểu hỏi: “Đợi hắn? Đợi hắn làm gì?”

Phạm Hổ cũng không biết, chỉ có thể nói theo lời dặn: “Ý của vương gia là bảo Liễu cô nương đợi một chút, đừng vội xuất giá.”

Vốn Miên Đường cho rằng, hôm nay nghe mấy lời bẩn thỉu từ miệng Tào gia đã đủ hoang đường. Thế mà so với Hoài Dương vương ở Tây Bắc, căn bản chẳng là cái thá gì!

Đợi hắn? Đừng vội gả? Gả cái gì mà gả!

Thậm chí Miên Đường còn nghi ngờ Phạm Hổ bịa ra câu này. Bởi vì nàng thật sự không tưởng tượng ra được người kiêu ngạo như Thôi Hành Chu sẽ nói ra mấy lời ngang ngược vô lý như thế.

Tuy nhiên Phạm Hổ lại trịnh trọng đưa cho Miên Đường một lá thư do chính tay vương gia viết.

Miên Đường nhìn kiểu chữ cứng cáp đầy quen thuộc trên phong thư, nàng không nhận lấy mà xoay người đi vào trong viện mình.

Bích Thảo rót cho nàng một ly trà, sau đó dè dặt hỏi: “Tiểu thư, tiểu thư có muốn ta đi tra hạ nhân trong phủ không?”

Miên Đường hít sâu một hơi nói: “Không cần đâu, dựa vào bản lĩnh của Hoài Dương vương, nếu hắn muốn, Lục phủ nhỏ bé còn nằm trong túi hắn… Ngươi hỏi thăm các bà tử trong phủ xem ở bà mối nào ở Tây Châu đáng tin, ngày mai mời một người tới.”

Bích Thảo và Phương Hiết bốn mắt nhìn nhau, hôn sự là chuyện lớn, há có thể mang ra giận dỗi?

Thế nhưng Miên Đường lại nói: “Hắn đã nói như vậy, nếu không có bà mối đến Lục phủ hỏi thăm ta, chẳng phải là môn đình quá vắng vẻ rồi?”

Nàng chính là muốn cho Thôi Hành Chu biết rằng, chuyện xuất giá của nàng sẽ do trưởng bối Lục phủ sắp xếp, càng phải do nàng quyết định. Không mượn một người sắp trở thành phò mã như hắn quan tâm!

Mặc dù định như vậy nhưng Miên Đường vẫn bị Thôi Hành Chu làm cho tức đến mất ngủ, ngày hôm sau lúc mặt trời lên cao nàng vẫn còn lăn lộn trong ổ chăn.

Nàng cũng biết mình không nên ngủ nướng. Nhiều người ở Lục phủ nhận tiền lắm, nàng phải cẩn thận chải chuốt, chấn chỉnh một phen, mấy ngày trước nàng quá mệt mỏi, hôm nay cực kỳ lười.

Một lát sau, nàng có hơi khát nước, định lấy nước trên bàn nhỏ ở mép giường uống, vén màn che lên một nửa thì thấy trên bàn có đặt một bức thư.

Chắc chắn là hôm qua Phạm Hổ thấy nàng không nhận nên đưa thư cho hai nha hoàn đi phía sau nàng.

Miên Đường quyết không đọc, định lát nữa kêu Bích Thảo đốt đi. Có điều sau khi nằm trằn trọc trong ổ chăn, nàng duỗi cánh tay mảnh khảnh lấy lá thư vào mở ra đọc.

Lúc nàng rút thư ra, một bông hoa phong dao rơi từ trong phong thư xuống.

Miên Đường vê bông hoa phong dao khô, nàng mơ hồ nhớ lại một chuyện cũ ―― nàng nhìn thấy bông hoa màu lam nhạt kỳ lạ trong cốc ở suối nước nóng mà Thôi Hành Chu sai người xây dựng. Hoa đó có mùi hương rất độc đáo, Miên Đường rất thích, đáng tiếc hoa không nở nhiều, chỉ có một đám nhỏ.

Lúc ấy Thôi Hành Chu nói rằng sau này sẽ cho nàng một biển hoa phong dao, đến lúc đó nàng có thể ngửi bao nhiêu tùy thích.

Miên Đường đặt bông hoa ở bên gối, sau đó chậm rãi mở thư ra đọc.

Thư rất dày, thế mà đến tận bảy tám trang. Miên Đường đọc lại ba lần cũng không tìm được chuyện nghiêm chỉnh gì.

Bên trong đơn giản là cuộc sống hằng ngày của hắn sau khi nàng rời đi.

Ví dụ như bé mèo nàng để lại trong viện sinh một lứa mèo con. Hắn chọn một bé mèo trắng đuôi đen nuôi trong soái trướng, bởi vì nó rất thích ngủ giống nàng, cho nên hắn đặt tên là Thụy Tiên*, tự Miên nhi.

*Tiên ngủ.

Quần áo Miên Đường may cho hắn bị bàn tay thô của Mạc Như giặt rồi nên hắn mặc quần áo khác nhưng cảm thấy không thoải mái như quần áo cũ.

Trong u cốc đã trồng rất nhiều hoa phong dao, có điều hoa này thu hút ong quá, khi ngắm hoa phải đội mũ ô sa, hơn nữa trong sơn cốc bị bầy ong gây rối khiến cho người ta đi tắm luôn nơm nớp lo sợ.

Nếu như không có chuyện đoạn tuyệt chia ly trước đó, chỉ riêng nội dung của bức thư giống y như những lời lảm nhảm của trượng phu với ái thê sau nhiều ngày xa cách.

Miên Đường tự hỏi rốt cuộc hắn và nàng là kiểu phu thê gì? Chẳng lẽ Hoài Dương vương bại trận nên không ngủ được, nhàm chán đến mức phải viết thư cho nàng để giải khuây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK