Mục lục
Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe ngừng lại xong, chuyện Tân Vũ Hoa muốn làm rất nhiều. Tông Hạo Hiên cùng Nam Ca còn đang hôn mê, cần làm cho bọn họ đi ra khỏi chỗ này trước.

Nhiều nước như thế vật tư của bọn họ đều không có chỗ thả, có cơ hội còn được đổi một chiếc xe càng lớn hơn. Thậm chí Thẩm Cầm Nhã đã đi lại đây, bọn họ cùng Thẩm Cầm Nhã còn có giao dịch.

không biết làm sao hiện tại Tân Vũ Hoa thật sự là quá mệt mỏi, dọc theo đường đi một mình chiến đấu hăng hái, kinh hoàng lại khiếp sợ, hiện tại đầu óc đều là một hố đầy hồ dán.

Cho nên khi Thẩm Cầm Nhã đứng ở bên cạnh cửa sổ xe, cười hỏi cậu: "Các người thật là có bản lĩnh, lúc nào tiếp tục nói giao dịch của chúng ta đây?" Lúc này Tân Vũ Hoa vô lực khoát tay: "Tôi không làm chủ được, vẫn là chờ Tông Hạo Hiên tỉnh lại khi khác nói."

Thẩm Cầm Nhã xem ra đã hơn ba mươi tuổi, tận thế làm cho bà ấy thay đổi càng thêm nội liễm cùng trầm tĩnh. Bà mới vừa từ ngoài cửa xe đã nhìn thấy hai người chen chúc tại ghế phụ, xuất phát từ lễ phép mới không có hỏi tới nguyên nhân.

hiện tại nếu Tân Vũ Hoa đã nhấc lên, bà liền thân mật nói: "Bằng không trước đem bọn họ chuyển đến trong lều chúng ta đithôi, chúng ta còn dẫn theo một bác sĩ đi ra, cho bọn họ trị liệu một cái chứ?" Mặc dù có hai người bị thương, Thẩm Cầm Nhã vẫn cảm thấy lực lượng mấy người này không thể khinh thường.

Tân Vũ Hoa không yên tâm để cho người cô ta trị liệu, chủ yếu là Nam Ca là Zombie, bác sĩ điều tra liền lòi đuôi.

Vì vậy Tân Vũ Hoa cười cười với Thẩm Cầm Nhã, vốn là cậu tuổi còn nhỏ còn lớn lên nhu thuận, cho nên cười một tiếng liền khiến Thẩm Cầm Nhã rất là thích: "Tốt quá, chúng tôi liền mượn dùng một cái lều bạt, cái khác thì không cần đâu."

Thẩm Cầm Nhã cũng ôn nhu cười một tiếng, không có khuyên nữa.

Tân Vũ Hoa hiện tại dị năng khôi phục một chút, cộng thêm hắn là mộc hệ người có dị năng thân phận, sớm đã bị Thẩm Cầm Nhã này một đội người biết rõ , hắn dứt khoát cũng không có che giấu, dùng dây leo đem hai người thắt lưng cuốn lấy, nâng tại không trung, liền cho bọn họ an trí đến bên trong lều.

Lều bạt này còn không tính là nhỏ, chỉ là có chút khó chịu. Tân Vũ Hoa trước tiên giúp Tông Hạo Hiên đổi quần áo, kiểm tra thân thể xác định trừ Nam Ca cắn anh ta thì không có ngoại thương gì mới đi ra lều bạt.

Còn như Nam Ca... Khắp người cô là máu tươi cũng làm cho Tân Vũ Hoa rất lo lắng, nhưng cậu đích xác không biết nên làm như thế nào chữa trị Nam Ca nữa.

Ngồi ở ngoài lều, cậu cũng rất mệt mỏi nhưng Thẩm Cầm Nhã mời mọc cậu đi lại đống lửa ngồi trong chốc lát lại bị Tân Vũ Hoa từ chối nhã nhặn.

Cậu dựa vào lều bạt nhắm mắt dưỡng thần, chỉ chốc lát sau liền có chút mơ mơ màng màng. Nhưng cậu lại không dám ngủ, dù sao Thẩm Cầm Nhã quá nhiều người, cậu cần phòng bị.

Thẩm Cầm Nhã còn thật sự đối với Tân Vũ Hoa không có ác ý gì, trong tận thế thân phận cường giả tương đối cao. Tân Vũ Hoa có lẽ còn không có ý thức được, cậu đến cùng có thể lợi hại đến bộ dáng gì. Nhưng giống như là loại trình độ này của cậu, tiến vào cơ sở Bắc Hải là tuyệt đối không thành vấn đề.

Hai trợ thủ của Thẩm Cầm Nhã ở lúc Tân Vũ Hoa mơ mơ màng màng ngủ còn nhỏ giọng thương lượng cùng bà: "Thẩm tỷ, chị xác định bọn họ có thể đi theo chúng ta về căn cứ mười bảy sao?"

Căn cứ mười bảy là căn cứ nhỏ của Bắc Hải, tên căn cứ cũng chính là thực lực bọn họ. Mặc dù nói, thực lực căn cứ nhỏ của Bắc Hải kém nhưng mỗi loại điều kiện cũng so với căn cứ rải rác khác tốt hơn quá nhiều. Nhưng tổng cộng chỉ có mười chín căn cứ, bọn họ xếp hàng mười bảy, hiển nhiên là ở cuối xe.

Nhưng phàm là người tâm cao khí ngạo cũng sẽ không đến đây.

Thẩm Cầm Nhã kỳ thật cũng mò không ra nhưng bà hiển nhiên cũng không có nôn nóng quá. Còn vỗ vỗ bả vai trợ thủ kia, bình thản nói: "Nếu như bọn họ không đến vậy cũng là cùng chúng ta không có duyên phận, các người không cần quá chú ý. Chúng ta chỉ cần tận lực cố gắng đi mời bọn họ là được."

Mặt khác một người trợ thủ đi theo gật đầu, nhưng trong lòng thở dài. Thẩm tỷ mới bắt đầu là muốn thăm dò ba người bọn họ, không nghĩ tới thực lực người ta so với bọn họ lớn hơn quá nhiều.

…..

Tông Hạo Hiên nghỉ ngơi cả đêm mới tỉnh lại, thời điểm anh ta vừa mới mở mắt ra còn không có cảm giác thấy bên cạnh có Nam Ca.

Chủ yếu là cô không động đậy cũng không có hô hấp cùng tim đập, anh ta có thể phát hiện mới là lạ đấy. Về sau động động cánh tay, cảm giác được bên cạnh có người Tông Hạo Hiên còn sợ hết hồn.

Thấy rõ ràng là Nam Ca, Tông Hạo Hiên lập tức kiểm tra trên bờ vai cô.

Quả nhiên... Zombie chính là Zombie, năng lực khép lại thân thể không phải là nhanh bình thường. Đặc biệt là ăn máu tươi mình xong, hiện tại trên bờ vai cô đã là một mảnh da thịt hoàn hảo. Chỉ là cô còn không có tỉnh, không biết có phải là các cơ quan khác trong thân thể đang từ từ khôi phục hay không.

Tông Hạo Hiên ngồi dậy, cảm thụ dị năng trong cơ thể đã khôi phục không ít. Trong tay anh ta không có tinh hạch hệ sét khác nên tạm thời cũng không cách nào bổ sung, anh ta chuẩn bị đi ra phía ngoài lều xem một chút.

Tân Vũ Hoa vốn đang dựa vào lều bạt ngủ say, buổi tối quá lạnh. Đứa trẻ này trợ sản rất nhiều thực vật bao cậu thành mộtcái bánh chưng lớn, thời điểm Tông Hạo Hiên chứng kiến cũng dở khóc dở cười.

Thở dài, anh ta nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh trước, quả nhiên là ở ngoài An Lan Thành, hơn nữa xa xa có không ít lều bạt. Hẳn là người của Thẩm Cầm Nhã.

anh ta thu hồi ánh mắt dùng mũi chân đá đá Tân Vũ Hoa. Tân Vũ Hoa đang ngủ say nhưng vẫn giật mình một cái liền tỉnh. Những thực vật bọc cậu lại trong nháy mắt cũng đều tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Nếu không phải là đúng lúc cậu thu tay lại, nói không chừng liền làm Tông Hạo Hiên bị thương.

Nhìn thấy anh ta hoàn hảo đứng ở trước mặt mình, Tân Vũ Hoa kích động muốn hỏng. Cậu nhảy dựng lên, kiểm tra miệng vết thương trên cánh tay Tông Hạo Hiên, đã kết vảy.

"anh không có biến thành Zombie đi? Trong đêm nay thật sự là hù chết tôi, rất sợ hai người nổi điên đem chúng ta đều giết."

Tân Vũ Hoa lo lắng là bình thường nhưng Tông Hạo Hiên lại cảm thấy bị một thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều lo lắng rất là mất mặt. Vì vậy anh ta nhíu mày, lạnh lùng nói: "Đồ của chúng ta đều lấy hết chưa?"

"Đều ở trên xe mà." Tân Vũ Hoa chỉ chỉ ra xa, cái xe xanh mơn mởn kia.

Tông Hạo Hiên đi tới kiểm tra một chút, cuối cùng cười khen ngợi Tân Vũ Hoa: "không sai, thế nhưng vận chuyển nhiều thùng nước như thế đi ra, chúng ta một đoạn thời gian rất dài cũng không cần lo lắng vấn đề nước nữa."

Tân Vũ Hoa vẫn còn oán hận với anh ta: "anh còn nói sao, khi đó dị năng tôi dùng hết. một xe nước này đều là tôi nhọc nhằn khổ sở mang lên đấy! anh cùng Nam Ca tỷ chỉ biết ngủ! A đúng rồi, tình huống Nam Ca tỷ như thế nào rồi?"

Tông Hạo Hiên nói với Tân Vũ Hoa: "Tạm thời còn không xác định, nhưng ngoại thương đều khỏi hẳn." anh ta cực nghiêm túc mà tỏ vẻ: "Chuyện này nhất định phải giữ bí mật."

Tân Vũ Hoa làm ra một động tác che miệng lại, gật đầu nói: "Yên tâm đi, tôi biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói. Tuy nhiên cô ấy mê man lâu như thế, thật ra khiến tôi nhớ tới lúc trước thời điểm bọn họ vừa tới căn cứ Tân Bình, Nam Ca tỷ té xỉu ở trong ngực Lệ Sâm đi? Lúc ấy cùng tình huống hiện tại có phải có chút giống không?"

Nghe cậu nói như thế, Tông Hạo Hiên cũng phát hiện chỗ tương đồng. Sau khi Nam Ca hôn mê lần đó trên thân thể có biến hóa rất nhỏ, từ ngoài xem đến chính là càng xinh đẹp hơn.

Bây giờ chẳng lẽ cô ấy đang tiến hóa?

thật ra Nam Ca căn bản cũng không phải là tiến hóa, thân thể cô bị thương nặng, bây giờ còn đang ở trạng thái khép lại.

Cũng may máu Tông Hạo Hiên đặc biệt ưu tú, người có dị năng cao cấp làm thời gian Nam Ca khôi phục ngắn hơn rất nhiều. Có thể trạng thái hôn mê này còn muốn duy trì liên tục một đoạn thời gian.

Tân Vũ Hoa cũng đã hai ngày không có ăn cơm, thời điểm đang chuẩn bị lấy ra bánh mì cùng Tông Hạo Hiên giải quyết, Thẩm Cầm Nhã đã chủ động tới gọi bọn họ: "Chúng tôi nấu mì ăn liền, chúng ta cùng nhau ăn đi."

Tân Vũ Hoa cảm giác được thẹn thùng, xấu hổ từ chối nhã nhặn: "không cần, hiện tại vật tư khó tìm như thế..."

Bởi vì thiên tai, rất nhiều thổ địa phì nhiêu đều bị phá hư, năm nay toàn bộ thế giới một hạt thóc cũng không thu được. Sang năm có thể làm ruộng hay không, vẫn là một cái vấn đề.

Loại tình huống này, từng cái bánh mì, mỗi một túi mì ăn liền đều vô cùng trọng yếu. Bọn họ hai người đàn ông vốn cũngkhông muốn chiếm tiện nghi người ta.

Thẩm Cầm Nhã lại ôn ôn hòa hòa cười: "Các người thật không cần chú ý như thế, chúng ta còn có rất nhiều thức ăn, đủ ăn. Huống chi, tôi còn muốn cùng các người nói chuyện hợp tác, các người lại đây đi."

Tân Vũ Hoa nhìn về phía Tông Hạo Hiên, thấy anh ta không thể nhận ra gật đầu, mới đi theo Thẩm Cầm Nhã đi.

một đội người của Thẩm Cầm Nhã đều là người có dị năng, mà ngay cả bác sĩ kia cũng không ngoại lệ. Thời điểm bọn họ ngày hôm qua cùng Tông Hạo Hiên tiếp xúc, đều đặc biệt không tin mấy người này.

Thực lực ba người quá cường hãn, cho một đội người này một bài học sinh động, bọn họ vô cùng hy vọng đám người Tông Hạo Hiên có thể gia nhập căn cứ mười bảy.

Cho nên Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa ngồi xuống, tất cả mọi người ào ào cùng bọn họ chào hỏi, cười đến rất là hiền hòa.

Tông Hạo Hiên vẫn lạnh như băng, người khác cùng anh ta nói chuyện, anh ta nhiều lắm là gật gật đầu. Tân Vũ Hoa cười cũng rất khô cằn, chủ yếu là mấy người này quá thân mật, cậu rất khó không nghi ngờ bọn họ có âm mưu gì.

Lấy phúc Thẩm Cầm Nhã, thời gian dài như vậy bọn họ cuối cùng cũng ăn được một ngụm cơm nóng hổi, hơn nữa phương diện bên trong thế nhưng còn nấu lạp xưởng. thật sự là quá xa xỉ! Ô ô ô, hương vị như vậy, cuộc đời này bọn họ giống như cũng chưa có ngửi qua!

Vốn là Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa đều thẹn thùng ăn nhiều, nhưng Thẩm Cầm Nhã liên tục cho nhóm họ thêm đồ ăn, bản thân lượng cơm của đàn ông luôn lớn, bọn họ còn đói cho nên một người đều ăn một nồi lớn.

Chờ thời điểm bỏ xuống chậu, Tân Vũ Hoa trước hết đỏ mặt lên, thẹn thùng cúi đầu nói: "Cảm tạ chiêu đãi... Chúng tôi thậtsự là ăn quá nhiều..."

Thẩm Cầm Nhã lại che miệng cười khẽ: "không có chuyện gì, nhìn các người ăn nhiều chút, tôi cũng cao hứng. Tôi có con gáihai mươi tuổi, thời điểm chiếu cố các người tôi liền nghĩ, hy vọng con bé ở bên ngoài cũng có thể ăn no bụng."

Tân Vũ Hoa trừng to mắt nhìn về phía Thẩm Cầm Nhã: "Cái gì? Con gái hai mươi tuổi? Chị trẻ tuổi như thế!"

Nhưng mà người phụ nữa trước mặt này nhìn cũng chỉ hơn ba mươi tuổi thôi nha! Sao lại có con gái lớn như vậy?

Chỉ cần là phụ nữ, sẽ không có ai không thích người khác khen bản thân trẻ tuổi xinh đẹp. Thẩm Cầm Nhã cũng vậy, bà cười đến con mắt đều nheo lại: "Cậu cũng đừng trêu ghẹo tôi, tôi cũng hơn bốn mươi rồi."

Vậy cũng rất trẻ tuổi nha! Tân Vũ Hoa nhất thời cảm thấy Thẩm Cầm Nhã thân thiết lên.

Nếu Tông Hạo Hiên đã tỉnh, bọn họ cuối cùng có thể nói chuyện chính sự. Thẩm Cầm Nhã đem người dưới tay mình đều triệu tập lại, đem một viên tinh hạch hệ sét, hai tinh hạch hệ mộc giao cho bọn họ, đều là phẩm cấp cao.

Hơn nữa bà còn nói: "Lúc nào hai người cần máu tươi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK