Mục lục
Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hóa ra đây chính là cảm giác được người khác bảo vệ cảm giác nha, thật sự rất tốt.

thật ra vừa mới nãy Nam Ca muốn giết Mạnh Nham là thật, mặc dù căn bản là cô không thấy tức giận với Mạnh Nham. Người như vậy mới không đáng đâu.

Chuyện cô không nghĩ tới, chỉ là Lệ Sâm có thể bảo hộ mình như vật. Cho dù cô không biết rõ đến cùng lai lịch của bản thân như nào, tương lai sẽ ra sao. một khắc này cô thật lòng nguyện ý đi theo bên cạnh anh.

Con người này có thể cho cô cảm giác an toàn trước đây chưa bao giờ có.

Lệ Sâm thấy Nam Ca thủy chung luôn không lên tiếng, khẽ buông lỏng vòng tay chút ít, nâng cái cằm cô lên hỏi: "Em đangsuy nghĩ gì vậy? Hử?"

Nam Ca chớp chớp đôi mắt đen như viên đá Obsidian, vẻ mặt ngây thơ trên mặt khiến người ta không đành lòng cự tuyệt: "Lệ Sâm, Về sau anh sẽ tốt với tôi nữa chứ?"

Lệ Sâm mặc dù trong chớp mắt nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời: "sẽ."

Vì vậy tiểu Zombie nào đó lại bắt đầu được voi đòi tiên, một bên nhẹ nhàng lôi kéo tay áo anh, một bên hồn nhiên nói: "Vậy về sau mỗi ngày anh đều chăn nuôi tôi sao?"

Lệ Sâm lại cười nữa: "Chăn nuôi. Cho em ăn no."

Nam Ca ha ha cười một tiếng, một khắc này đã hoàn toàn bỏ xuống tâm tư trốn đi: "Vậy chúng ta đã nói tốt lắm nha? Nếu mà anh không nuôi tôi no thì tôi bỏ chạy luôn đó."

Lệ Sâm nhéo nhéo chóp mũi cô: "Em dám."

không còn là giọng nói đã từng uy hiếp cô, thậm chí trong con ngươi anh cũng tràn đầy ôn hòa.

Nam Ca từ trong mắt anh có thể nhìn thấy khuôn mặt bản thân. mỹ lệ cực kỳ, đã không có cái gì khác biệt với loài người. Nhưng cô vẫn không phải là loài người, cũng không muốn làm con người.

cô chỉ hy vọng làm một con Zombie an lặng yên tĩnh, sau đó tìm người có thể ngày ngày chăn nuôi mình, hì hì.

"Lệ đại ca...Tại sao hai người lại ở chỗ này?" Hai người còn đang ôm nhau thì sau lưng vang lên giọng nói của người khác. Nam Ca còn nhớ giọng nói này, từ trong lòng Lệ Sâm xoay người, quả nhiên thấy Đường Tư Nguyệt.

một đoạn thời gian không gặp, Đường Tư Nguyệt hình như cũng đã nội liêm hơn trước không ít. Mà Nam Ca trong nháy mắt nhớ tới thời điểm lúc trước mình cùng Cao Trường Húc tỷ thí. Đường Tư Nguyệt dùng tinh thần lực ngăn trở hành độnh củacô.

Vì vậy Nam Ca lạnh lùng cười với Đường Tư Nguyệt: "Chuyện lần trước cô ám toán tôi, tôi còn chưa cùng cô tính đâu."

"Cái gì?" Đường Tư Nguyệt kinh ngạc nhìn Nam Ca: "Sao tôi có thể ám toán cô chứ? Nam Ca, mặc dù tôi không thích cônhưng mà cô cũng không thể vu oan tôi như thế."

Vẻ mặt cô ta thật sự là quá tự nhiên khiến người ta cũng tìm không ra một chút sai lầm nào. Đặc biệt là Đường Tư Nguyệt còn giật giật khóe miệng khinh thường nói: "Coi như cô nói tôi ám toán cô vậy thì cô đưa chứng cớ ra đây đi?"

nói xong, cô ta còn mong đợi nhìn Lệ Sâm: "Lệ đại ca, anh cũng tin tưởng lời Nam Ca nói sao?"

Nam Ca thật sự không có chứng cớ. Khi đó Đường Tư Nguyệt dùng tinh thần lực ảnh hưởng mình, cô làm sao tìm được chứng cớ đây?

Vì vậy Nam Ca bắt đầu làm nũng với Lệ Sâm: "cô ta thật sự phá hư tôi mà! Nếu không phải là tôi cảnh giác thì không chừngđã bị gai đất của Cao Trường Húc làm bị thương rồi!"

Lệ Sâm thấy bộ dáng vội vàng này của Nam Ca rất là thú vị. Zombie ngốc này, anh còn chưa hiểu rõ cô sao? Nam Ca chán ghét ai thì chính là thật sự chán ghét, cô cũng khinh thường đi vu oan người khác.

Vì vậy Lệ Sâm chỉ nhàn nhạt hỏi Đường Tư Nguyệt: "Khi đó đến cùng là thế nào?"

Đường Tư Nguyệt mãnh liệt đau lòng. Vì cái gì Lệ Sâm không truy vấn Nam Ca? anh cứ như vậy tin tưởng Nam Ca sao? Nếu như Nam Ca có tâm giả vờ ngây thơ lợi dụng anh thì sao? Có phải anh cũng không chút do dự vì Nam Ca trả giá sinh mệnh hay không?

cô ta thật sự là hận anh làm vậy, lại hận chính mình yêu anh.

Vì vậy Đường Tư Nguyệt giống như là một con khổng tước cao ngạo, hiện giờ bọn họ đứng cách chỗ Lâm tiên sinh ở khôngxa. Cao Trường Húc bọn họ cũng từ trong tòa nhà đi ra.

Đường Tư Nguyệt không chịu thua: "Tôi không biết rõ các người đang nói cái gì."

Nam Ca chán ghét nhìn Đường Tư Nguyệt: "Dám làm cũng không dám nhận, thật là làm cho tôi coi thường cô."

"cô!" Đường Tư Nguyệt tức giận: "Ai cần cô nhìn nhận tôi! 

cô cũng đừng nói sang chuyện khác, tôi và cô đang nói là chuyện ám toán!"

"Còn ác nhân cáo trạng trước." Nam Ca ôm cánh tay Lệ Sâm, vậy mà lại không nổi lên chút hứng thú nào với Đường Tư Nguyệt.

Người đàn bà này rất không thú vị, có thời gian cùng cô ta vướng mắc, còn không bằng trở về tìm Tô Phương chơi đâu, Tô Phương cô nương kia cũng nói để cho mình cắn rồi.

Cao Trường Húc gần đây cùng Đường Tư Nguyệt thân thiết, chuyện này mọi người đều biết. Vì vậy anh ta lập tức tới điều giải ngay, cùng Lệ Sâm giải thích: "Trong chuyện này khẳng định là có hiểu lầm gì rồi."

Người càng ngày càng nhiều, coi như là muốn giải quyết Đường Tư Nguyệt cũng không phải là tại đây. Vì vậy Lệ Sâm chỉ ôm bả vai Nam Ca, lại lạnh lùng nhìn thoáng qua Đường Tư Nguyệt: "Nếu Nam Ca đã cầm không ra chứng cứ, hôm nay chúng takhông truy cứu chuyện này."

Sắc mặt Đường Tư Nguyệt trong nháy mắt yếu ớt, Lệ Sâm có ý gì? anh còn muốn sau này trong bóng tối giúp Nam Ca lấy lại danh dự? cô ta nói như thế nào cũng là nữ nhân! Dựa vào cái gì anh đối với Nam Ca tốt như vậy mà với cô ta ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn một lần!

Cao Trường Húc mắt thấy Đường Tư Nguyệt cũng sắp đến trạng thái nổ tung cũng khuyên cô ta: "Tư Nguyệt, tại sao em lại ở chỗ này? Có phải có chuyện tìm tôi không? Chúng ta đi trước đi."

nói xong, không đợi Đường Tư Nguyệt bày tỏ cái gì, anh ta trực tiếp túm cô ta đi.

Lệ Sâm kia tuyệt đối không đơn giản, chỗ này mặc dù là căn cứ Tân Bình nhưng nếu nói là Lệ Sâm có năng lực giết tất cả bọn họ thì khẳng định là anh ta không tin. Nhưng nếu muốn giết Đường Tư Nguyệt, tuyệt đối rất đơn giản.

Đường Tư Nguyệt cũng biết rõ nhỏ không nhịn sẽ loạn chuyện lớn, chỉ có thể mặc cho Cao Trường Húc túm cô ta đi.

Lệ Sâm không lại cùng một đám người sau lưng nói chuyện, mang Nam Ca cũng rời đi.

Nhìn Nam Ca hình như còn có một chút trầm tư, Lệ Sâm hỏi: “Sao em lại thất thần."

Nam Ca lắc đầu: "không có việc gì."

Vừa mới nãy cô có chút nghi hoặc, thời điểm Đường Tư Nguyệt đi qua sao mình lại không phát giác? Tuy nhiên cô cũngkhông nghĩ sự tình quá phức tạp, cảm thấy chắc là cô nói chuyện với Lệ Sâm quá chuyên tâm.

Bởi vì Lệ Sâm cùng mọi người tan rã trong không vui, anh cũng không định ở lại trong căn cứ. Lúc tối, anh theo chỗ Diệp Thiệu lấy bốn mươi viên thuốc kích thích. Sau khi đem tinh hạch cho Diệp Thiệu, Lệ Sâm rất rõ ràng nói cho anh ta biết: "Sáng mai, tôi cùng Nam Ca rời đi thôi."

Diệp Thiệu cũng bối rối: "Hai người không thể đợi thêm hai ngày nữa sao? Tôi giải quyết phần nhiệm vụ này xong liền đicùng hai người!"

"anh thật có thể đi sao?" Lệ Sâm cùng Diệp Thiệu nói chuyện cũng đang nhớ Nam Ca, chắc lúc này Nam Ca còn đang ở trong phòng loay hoay mấy bộ váy đâu. Biết được sáng mai rời đi, cô gái kia trước hết tiếc nuối là không thể mặc váy lên đường.

Diệp Thiệu bị Lệ Sâm chất vấn á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, anh ta thật sự là đã cùng căn cứ có quá nhiều liên luỵ, những người trợ thủ kia bây giờ còn đang trong căn phòng cách vách chế thuốc. Đồng dạng, bọn họ cũng chịu trách giám thị mình.

Lệ Sâm biết Diệp Thiệu không trả lời được, dứt khoát nói: "anh cũng thấy rõ ràng tình thế bây giờ, Nam Ca chỉ có ở bên cạnh tôi mới an toàn nhất. anh cũng không cần lo lắng Nhạc Văn Phong sẽ đối với Nam Ca làm cái gì, ông ta dám thì cũng đừng mong nhìn thấy mặt trời sáng mai."

Trong lòng Diệp Thiệu mặc dù không buông được, nhưng cũng chỉ có thể đồng ý lời thuyết phục của Lệ Sâm: "Vậy anh có thể cho tôi một phương hướng đại khái không? Tôi sẽ đuổi theo hai người."

"Chúng tôi hướng Bắc Hải đi." Đây vốn chính là mục đích lúc ban đầu, vẫn luôn không có thay đổi.

Diệp Thiệu gật đầu bày tỏ anh ta biết rõ, một hồi lâu sau còn có chút tò mò hỏi một câu: "Có phải anh lo lắng Nam Ca ở căn cứ mang nguy hiểm đến căn cứ Tân Bình."

Lệ Sâm nhíu nhíu mày, không thừa nhận: "không có."

Diệp Thiệu nhìn anh ta không được tự nhiên như thế, cũng thở dài. Khó trách Ca nhi đi theo anh ta thời gian dài như vậy,anh ta cũng không có đem ca nhi bắt lại.

rõ ràng chính là không muốn liên lụy người dân trong căn cứ Tân Bình lại còn nhất định giả bộ phân rõ giới hạn cùng bọn họ.

Vì vậy Diệp Thiệu cũng chỉ có thể vỗ vai Lệ Sâm: "Xe ngày mai hai người lái, tôi đã chuẩn bị xong rồi. Vật tư ở chỗ anh cókhông ít đi?"

"Xe thì không cần, tôi có biện pháp rời đi." Lệ Sâm cự tuyệt ý tốt của Diệp Thiệu. Cầm lấy bốn mươi viên thuốc rời đi.

Nam Ca lúc này đang thu thập hành lý, cũng không biết như thế nào rồi. anh còn phải đi về xem một chút.

Diệp Thiệu còn nói giỡn với bóng lưng anh: "hiện giờ Nam Ca là đại hồng nhân trong căn cứ, chuyện hai người phải rời đi vẫn nên gạt một chút. Nếu không mọi người khẳng định không cho hai người đi."

Lệ Sâm đưa lưng về phía anh ta phất phất tay: "Chúng tôi chỉ cùng với vài người cáo biệt."

Diệp Thiệu nhìn bóng dáng Lệ Sâm càng đi càng xa, trong lòng thở dài. Có thể đuổi theo bọn họ hay không vẫn là vấn đề đây.

Mới vừa phải đi về kiểm tra một chút tiến độ thí nghiệm, đột nhiên anh ta nghe thấy một trận còi báo động bén nhọn! Xen lẫn ở trong đó còn có tiếng súng! An ninh của căn cứ rất tốt nhưng lại không thể ngăn cách âm thanh, Diệp Thiệu thậm chí còn nghe được phía xa xa có âm thanh lửa đạn vang lên!

Loại cảnh báo này... Chẳng lẽ là có người ở cửa chính đánh bọn họ!

Căn cứ Tân Bình có mấy vạn người, đến cùng là thế lực nào dám làm như thế? Oanh động mở cửa chính để Zombie tràn vào đối với bọn họ có ích lợi gì?

Lệ Sâm cũng không đi bao xa đã nghe thấy âm thanh gặp chuyện không may. anh vội vàng cất thuốc đi rồi lập tức hướng tới chỗ Nam Ca ở chạy tới.

Nhưng chờ tới thời điểm anh đẩy cửa ra mới phát hiện căn bản là Nam Ca không ở trong phòng! Tô Phương cùng Tô Hiển cũng không ở đây!

Trong lầu không ngừng có người chạy xuống, Lệ Sâm tiện tay kéo lấy một người hỏi: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Nam Ca đâu? anh thấy Nam Ca đâu không?"

Người kia kinh hãi cực kỳ chỉ phương hướng cửa chính: "Hình như là những trụ sở khác đến chinh phạt chúng ta! Nhanh chạyđi, chúng ta căn bản là đánh không lại bọn họ! Chờ một lát nữa bọn họ đem cửa chính bắn vỡ, Zombie sẽ lao ra! Chao ôi!anh chạy chỗ nào đấy? Sai hướng rồi, cửa sau căn cứ ở chỗ này!"

Lệ Sâm còn đi cửa sau căn cứ cái gì chứ, anh muốn đi tìm Nam Ca! Sảy ra chuyện này, Nam Ca rất có thể đã ở cửa lớn căn cứ!

Còn như chuyện tại sao vài cái căn cứ khác lại đến oanh tạc căn cứ Tân Bình, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết là thuốc của Diệp Thiệu bại lộ rồi! Vốn là Lệ Sâm không nghĩ tới bọn họ có thể điên cuồng như thế. Nên biết, Mạnh Nham hôm nay mới bị bọn họ dọa chạy xong!

Chỉ sợ Mạnh Nham kia bị Thái Phong Mậu phái tới chính là một cái bẫy mê hoặc mọi người, thừa dịp lúc anh ta cùng Lâm tiên sinh đàm phán, sau đó phái người đi dò xét phòng thí nghiệm Diệp Thiệu!

Diệp Thiệu cũng đã nói nhiều ngày như thế anh ta cũng không hề rời phòng thí nghiệm quá xa! Chỉ có bởi vì chuyện của Nam Ca, anh ta mới cùng mình đến gặp Lâm tiên sinh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK