Ít ra người khiến cô phát cuồng cũng chỉ có người đàn ông tối qua mà thôi.
Nhưng lần này nhìn gã kia muốn chạy đi, Nam Ca đã bắt đầu giơ chân ra.
Được rồi, chờ gã chạy đến chỗ của mình, cũng là lúc bị dính bẫy!
Có mấy Zombie khác nhào tới cắn cổ gã, còn có con cắn lấy bắp đùi.
Có lẽ mùi máu tươi quá nồng nên cô gái trong siêu thị có thể tạm thời thoát nạn.
Nam Ca ngẩng đầu nhìn cô, dù cô gái kia trông có hơi thê thảm, nhưng mái tóc màu đỏ rực kia vẫn rất rực rỡ.
Cô gái nghi ngờ nhìn Nam Ca. Lúc nãy bọn họ đã thấy cô, cho nên Tần Lệ không nhận nhầm người.
Đây là con Zombie nấp ở rừng cây. Nó nhìn chằm chằm vào mình, là muốn ra tay với mình ư?
Tuy Tần Lệ muốn giết Nam Ca, nhưng cô không dám dừng ở đây, quan sát xung quanh xong, cô đạp mấy con Zombie ra rồi bỏ chạy.
Lệ Sâm đứng ở bên kia đường, cách đám Zombie một khoảng, im lặng nhìn cảnh này.
Anh cảm thấy mình và cô gái kia rất có duyên.
Đêm qua anh nấp ở gần đó nghỉ ngơi, ở đây có trạm xăng, sau khi đổ đầy bình thì chuẩn bị rời đi. Mãi đến khi thấy được cảnh này.
Cô gái mặc áo blue trắng kia gạt ngã người đàn ông, để mấy con Zombie khác tấn công gã. Anh có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của gã kia, nhưng đám Zombie lại không hề tấn công cô gái.
Chẳng lẽ trên người cô có mùi đặc trưng? Nếu cô có khả năng không thu hút Zombie, xem ra có thể xem xét việc giữ cô lại.
Lệ Sâm ước chừng thời gian, Nam Ca cúi đầu nhìn người đàn ông đã chết, cảm thấy không còn đói bụng nữa.
Ăn người như thế này, không chừng cô cũng sẽ biến thành lòng dạ hiểm độc mất. Vì thế, cô quay đi, tiếp tục hành trình.
Lúc đi qua khúc đường hẻo lánh, cô bị một người kéo mạnh vào.
Nam Ca sợ muốn gào lên, nhưng đã bị người phía sau bịt miệng lại. Cô ngửi thấy mùi máu ngọt ngào, là người đàn ông tối qua!
Đúng là âm hồn không tan, sao mình lại đụng phải hắn nữa!
Người đó bịt miệng cô lại nhưng không áp sát, mùi thịt thối trên người cô quá nồng.
“Đừng kêu, là tôi.” Người kia thấy cô không dãy giụa thì thả ra, bước tới đứng đối diện Nam Ca.
Trong lòng cô vô cùng lo lắng.
Hôm qua là nửa đêm, cô còn bị anh đẩy xuống sông nên có thể anh chưa thấy rõ mặt mình. Nhưng bây giờ cô mang gương mặt của người chết, người đầy mùi thịt thối, nhất định anh ta sẽ phát hiện điều bất thường!
Làm sao giờ? Nam Ca quyết định thử lại lần nữa, tiên hạ thủ vi cường!
“Sao không nói gì?” Tuy Lệ Sâm nói chuyện với Nam Ca, nhưng anh vẫn thăm dò xung quanh, đã có Zombie phát hiện ra anh, đang đi về phía mình.
Nam Ca nắm dao phẫu thuật trong tay, tay áo blue rũ xuống che khuất con dao. Cô tính toán khoảng cách của mình và người đàn ông, tiếp đó làm như không có chuyện gì ngẩng đầu lên nói: “Tôi... đang... suy... nghĩ...”
“Ừ? Vậy cô đang nghĩ gì?” Lệ Sâm cười cười: “Tuy cô không bị Zombie tấn công, nhưng là con gái, lang thang ngoài đường khắp nơi rất nguy hiểm.”
Nam Ca cứng đờ gật đầu: “Cũng phải...”
Chưa nói dứt câu, Nam Ca đã ra tay với người đàn ông kia!
Nhưng ai có thể ngờ tới rằng, phản ứng của anh ta còn nhanh hơn đêm qua, Lệ Sâm nắm cổ tay cô rồi đập mạnh vào tường khiến dao phẫu thuật rơi xuống đất.
Mặt của Nam Ca cũng bị đè vào tường, cô chỉ nghe thấy giọng nói như cười như không của anh: “Tối qua tôi chưa dạy dỗ cô đủ à?”
Khoảng cách gần như vậy, mùi máu tuyệt vời không ngừng kích thích cảm giác của cô, cuối cùng Nam Ca nhịn không được gầm lên một tiếng như của Zombie.
Lần này đến lượt Lệ Sâm ngẩn người.
Anh cũng phát hiện Nam Ca có vẻ kỳ lạ.
Lệ Sâm xiết tay cô lại, có cảm giác bếch bếch, anh cúi đầu nhìn, thấy tay cô nhuốm một màu xanh tím, vừa chạm vào đã có thịt thối rơi xuống, lộ ra xương trắng bên trong.
Tiếng gầm của cô đã nhắc nhở Lệ Sâm rằng, cô gái trước mặt này không phải là bác sĩ, cô đã bị biết thành Zombie rồi! Hèn chi vừa nãy cô không bị đám Zombie kia tấn công, đồng loại làm sao tấn công nhau được chứ!
Mấy ngày nay anh nhìn thấy Zombie giết người rất nhiều, nhất thời Lệ Sâm nổi sát tâm, nhắm họng súng ngay đầu cô.
Nam Ca trong tình thế nguy cấp, đột nhiên bùng nổ năng lượng, đẩy anh ra, khiến đạn của anh bay thẳng vào tim của mình!
Phịch, cô có cảm giác nơi hư thối trong ngực mình giống như bị nổ tung. Nam Ca té trên đất, mắt mở to, miệng chảy ra một dòng máu đen.
Nam Ca biết mình không đánh lại người đàn ông này, vì thể cô lại dùng chiêu trước đây từng sử dụng - giả chết.
Súng của Lệ Sâm không phải súng giảm thanh, tiếng vang lớn như vậy đường nhiên cũng hấp dẫn một số Zombie.
Anh lấy khẩu súng ra, cứ nghĩ đối phương là con người nên muốn hù dọa cô, nếu biết cô là Zombie, anh cũng chẳng cần súng làm gì!
Có lẽ đã bắn trúng chỗ hiểm của cô, đương nhiên Lệ Sâm cũng không ra tay lần nữa, điều này cũng khiến anh kinh ngạc. Phải biết rằng, trên chiến trường anh nổi tiếng là không quan tâm tới người khác, nếu không anh cũng chẳng giết chết tên quan chức nước A kia.
“Đứng dậy, đi theo tôi.”
Lệ Sâm lạnh lùng nói, anh cất súng, cầm chìa khóa xe.
Nam Ca giả vờ không nghe thấy.
Dù sao Zombie cũng sắp bu lại rồi, kiểu gì anh ta chẳng phải đi.
Lệ Sâm nói lại lần nữa: “Cô không đứng dậy, mục tiêu tiếp theo của họng súng là đầu cô đấy.”
Nam Ca nhíu mày, thầm nghĩ gã này đúng là ép người quá đáng, chính anh gây ồn, giờ kêu tôi làm gì?
“Tôi... đã... chết... rồi...” Cô vẫn giữ nguyên tư thế, cả người không nhúc nhích nhưng lại lên tiếng trả lời.
Lệ Sâm không nghĩ cô sẽ làm thế, anh bật cười.
Nếu cô không đứng dậy thì tự anh vác cô đi là được. Lệ Sâm bước tới, cột tay chân cô lại rồi khiêng Nam Ca lên xe, bỏ lại đám Zombie đang đuổi theo ở phía sau.
Nam Ca muốn giãy dụa nhưng cô không thể nhúc nhích được, mùi máu ngọt ngào cũng đã ngừng kích thích, cô quay đầu nhìn Lệ Sâm, hai hàm răng cắn cạch cạch: “Thả tôi... xuống xe...”
“Không thương lượng.” Zombie này rất đặc biệt, Lệ Sâm phải đưa cô theo cùng.
Tuy Nam Ca biến thành Zombie, nhưng cô vẫn có khái niệm về xấu đẹp, gương mặt người đàn ông này hoàn mỹ như vậy, nhưng không đủ để xua đi vẻ xấu xa của anh.
Một mình anh ở mạt thế lại muốn đem theo một Zombie? Nhất định là muốn tự sát mà!
Hoặc nếu anh ta có tâm lý biến thái, nói không chừng còn dày vò cô cho tới chết luôn!
Nam Ca rùng mình, nhìn cảnh ngoài cửa xe không ngừng lùi về sau, cô hỏi: “Đi đâu thế?”
“Ra khỏi thành phố.” Lệ Sâm nhấn chân ga, từ xa đã thấy đoàn xe chặn đường.
Xem ra những người còn sống đã ý thức được không thể ở thành phố nữa, nhiều xe đỗ ở đây như vậy, hẳn là họ muốn ra khỏi nơi này.
Anh định dừng xe lại, lấy kính viễn vọng ra quan sát xem vì sao lại kẹt xe thì Nam Ca lại đập rầm rầm vào cửa xe.
“Tôi muốn xuống xe...” Cô không nói gì khác ngoài câu này.
Lệ Sâm tưởng cô còn sợ, dù sao Zombie và con người đối mặt nhau, nếu không phải là ngươi chết thì ta sống, này lại còn là Zombie năm lần bảy lượt muốn ra tay với mình.
“Cô đừng phí sức nữa, xe này đã được cải tiến rồi, toàn bộ đều được bọc lớp chống đạn.”
Với chút sức này của cô, đương nhiên không chạy nổi.
Mói thật, lúc bị ném xuống sông, Nam Ca không ghét người đàn ông này, lúc bị bắn vào ngực, cô cũng không oán hận, nhưng bây giờ cô thật sự muốn nổi điên.
Cô còn muốn đi phía Bắc, không cần tên này mang cô đến nơi khác đâu!
“Cô muốn làm gì?”
Lệ Sâm đã quan sát phía trước, thì ra là có người của quân đội chặn đường. Họ có súng, có thể bắn chết Zombie trong một phạm vi nhất định, người muốn ra khỏi thành phố phải thông qua kiểm tra.
Lệ Sâm nhìn mình và Nam Ca, rõ ràng cả hai đều là những thành phần nguy hiểm.
Đừng nói đến anh, một Zombie như Nam Ca nhất định không thể sống mà ra khỏi thành phố.
Vì thế anh quyết định tối nay sẽ hành động.
“Trả lời tôi.” Lệ Sâm nhắc lại.
Nam Ca kinh ngạc nhìn ngoài cửa xe, mùi máu của Lệ Sâm lúc nào cũng ảnh hưởng tới giác quan của cô: “Phía Bắc...”
“Cô muốn đến phía Bắc?” Bây giờ Lệ Sâm mới kịp nghĩ ra, nữ Zombie nhìn thấy ở cửa bệnh viện hôm đó, chắc cũng là cô.
Từ nơi xa như vậy để đến phía Bắc, ở đó... có người mà cô quan tâm à?
Hình thức ở chung của hai người cơ bản chính là: Lệ Sâm hỏi ba câu, cô cũng chỉ trả lời duy nhất một đáp án.
“Cô nhất định phải tới phía Bắc à?”
Nam Ca vô thức đập vào cửa xe: “Phía Bắc...”
Lệ Sâm thầm mắng, nhìn dải phân cách ở phía xa, anh quay đầu xe, lạnh lùng nói: “Bồi thường phát súng lúc nãy cho cô.”
Nam Ca dần bình tĩnh trở lại, trên đường xe chạy đã né rất nhiều Zombie, Lệ Sâm cảnh giác.
“Tôi mặc kệ cô muốn tới phía Bắc, cho dù làm cái gì, đừng ở trong thành phố không thể ngây ngô như vậy, khi trời tối, chúng ta sẽ rời khỏi thành phố.”
Lệ Sâm nói như vậy, đương nhiên Nam Ca nghe thấy, nhưng cô không thèm để trong lòng.
Ai muốn ra khỏi thành phố với anh chứ, tôi thích ở thành phố ngây người đấy! Tôi sẽ ở lại phía Bắc!
Lúc xe chạy đến phía Bắc đã mất hai giờ, Nam Ca ngồi trên xe còn có thể chỉ đường cho Lệ Sâm theo bản năng của mình.
Cuối cùng, xe dừng lại ở một khu nhà nhỏ.
Lệ Sâm liếc mắt nhìn Nam Ca một cách sâu xa, có lẽ anh cũng đã hiểu vì sao Nam Ca lại muốn đến đây.
Cơn động đất mấy ngày trước có bão lớn, mưa to, còn xảy ra các vụ cháy lớn. Cả thành phố đã bị hủy trong phút chốc.
Nam Ca nhìn chằm chằm vào khu nhà, cũng chỉ còn lại một đống hoang tàn.
Cô cố gắng đẩy cửa xe để đi ra nhưng không thể.
Sau cùng, cô chỉ có thể quay đầu nhìn Lệ Sâm nhờ giúp đỡ.
Lệ Sâm đưa mắt nhìn bộ đồ cô đang mặc, áo blu đã rách nát đến không nhìn nổi, không thể che nổi cả người xanh tím của cô.
Vì thế trước khi cho cô xuống xe, anh quyết định phải để cô thay quần áo trước đã.