Mưa lớn ngừng lại, chân trời lộ ra chút xanh lam sau cơn mưa. Bên cạnh mùi máu tanh, hương vị xung quanh hai người thay đổi trở nên ngọt ngào.
Nam Ca ma xui quỷ khiến gật đầu, đồng ý với anh: "Tôi không lừa anh nữa."
Lệ Sâm chụp cô vào trong ngực mình, giữa đuôi lông mày đều là vui vẻ. Theo cái con sinh vật biến dị kia bị Lệ Sâm giết chết, cái loại tính chất đặc biệt hấp dẫn Zombie trên người Nam Ca giống như là cũng biến mất.
Vốn là Zombie bò ra từ Bắc Hải chìm, giờ phút này dưới ánh mặt trời đều chạy tứ tán. không lâu sau liền tiêu thất tung thất ảnh.
Tất cả người trong căn cứ mười bảy đều kiệt sức, không có biện pháp lại đi đuổi bắt Zombie. trên đất bằng đột nhiên gia tăng nhiều Zombie như thế, chắc hẳn những dân chúng này sinh tồn càng thêm gian nan.
Động vật đều biến dị, bước tiếp theo khả năng là đến phiên thực vật, tất cả mọi người lo lắng trùng trùng. Thậm chí có người còn che mặt khóc sụt sùi, nghĩ muốn thoát li Bắc Hải.
Nhưng mà trời đất bao la, bọn họ có thể chạy trốn tới chỗ nào đây. Rời khỏi căn cứ còn có thể sống được sao? Lúc mọi người ở đây tuyệt vọng, có người nỉ non nói: "Người đàn ông cường đại kia sẽ bảo hộ chúng ta đi?"
Tất cả mọi người đem ánh mắt hy vọng đặt ở trên người Lệ Sâm, nhưng trong mắt Lệ Sâm cũng chỉ có một mình Nam Ca mà thôi.
Đám Zombie chạy tứ tán có chút ít hướng về phía đám Lệ Ngạn mà đi. Thể lực đám người này không sai, thành quả gần đây săn giết Zombie cũng rất rõ ràng. Rất nhanh liền giải quyết vài chục con.
Mà Doãn anh Nam mang người đến lại ít hơn bọn họ rất nhiều, ứng phó với đám Zombie từ trong nước bò ra có chút cố hết sức. Nhưng ông ta biết rõ nội tình con mình, liền nói với Doãn Húc Trạch: "Con mau tới khống chế chúng nó đi."
Doãn Húc Trạch quay đầu nhìn Doãn anh Nam, hào quang trong mắt ngược lại rất nhu hòa. anh ta đi lên phía trước hai bướcnói: "Con trai biết rõ."
Doãn anh Nam rất là hài lòng Doãn Húc Trạch, con trai của ông ta chính là một cỗ máy giết người hoàn mỹ nhất. Xây dựng cơ sở chính có hơn phân nửa công lao đều là Doãn Húc Trạch.
Tốc độ những con Zombie kia rất nhanh, vài người bên cạnh bọn họ đều bị thương. Doãn anh Nam lại không sợ hãi, bởi vì ông ta biết rõ Doãn Húc Trạch nhất định sẽ cứu mình.
Ai biết, vốn là Zombie lung lay sắp đổ đột nhiên giống như là bị cái gì thao túng, mạnh mẽ lao tới chỗ Doãn anh Nam. Doãnanh Nam kinh hãi muốn dùng dị năng. Có lẽ hàng năm ở trong căn cứ xử lý sự vụ, lơ là rèn luyện chính mình. Mặc dù đã là người có dị năng cấp cao nhưng lại không có quá nhiều kinh nghiệm.
Mà con Zombie kia quả thực so với nhân loại còn thông minh hơn, Doãn anh Nam mơ hồ đã hiểu ra cái gì. Ông ta một bên chật vật chống cự, một bên mắng Doãn Húc Trạch: "Lẽ nào mày muốn giết tao sao nghịch tử!"
Doãn Húc Trạch lại là vẻ mặt vô tội, nhìn Doãn anh Nam chật vật tránh né. Đáy mắt anh ta còn cất giấu vui vẻ: "Cha, tại sao ngài lại nói như thế? Ngài rõ ràng biết rõ thân thủ của con trai không tốt mà."
Con Zombie kia xác thực là đã bị anh ta thao túng, Doãn anh Nam dần dần không phải là đối thủ của nó. Mắt thấy sẽ bị giết chết. Ông ta mới bắt đầu bực tức chửi ầm lên, về sau chỉ có thể năn nỉ Doãn Húc Trạch cứu mình.
Có lẽ Doãn Húc Trạch sớm đã muốn giết ông ta, khổ nỗi trước kia ông ta ở trong căn cứ có quá nhiều người phòng vệ. khôngcó biện pháp động thủ. Lần này anh ta còn muốn cảm tạ cái người đàn ông gọi là Lệ Sâm kia đã dẫn hai cha con anh ta ra ngoài đấy.
Về phần vài người anh ta kiểm kê, tất cả đều là tâm phúc của mình. Làm sao có thể cứu Doãn anh Nam chứ?
Lại nhìn một đám người Thẩm Cầm Nhã, cũng không có ai có ý tứ muốn chìa tay giúp đỡ. Vừa nãy Doãn anh Nam muốn giam cầm Thẩm Cầm Nhã, bà chưa từng quên. Trần Bàn Tử cùng Lệ Ngạn càng không có khả năng ra tay, Lệ Sâm không có bảo bọn họ cứu người đâu.
Doãn anh Nam đành phải khẩn cầu: "Các người cứu tôi, ai cứu tôi thì chính là cánh tay đắc lực trong căn cứ! Tôi cho các người quyền lợi, cho các người vật tư, cứu tôi... A!"
Cuối cùng con Zombie kia cũng cắn đứt cổ Doãn anh Nam, Doãn Húc Trạch móc súng ra. Đầu tiên là nhắm ngay đầu con Zombie, một phát súng bể đầu. Sau đó mới nhắm tới trái tim của Doãn anh Nam: "Cha, ngài anh minh cả đời khẳng định cũng không muốn biến thành một con Zombie để sống sót chứ, hãy để con trai đưa ngài một đoạn đường đi."
Doãn anh Nam còn chưa kịp nói cái gì đã bị Doãn Húc Trạch giết chết.
Lúc Thẩm Cầm Nhã nhìn thấy anh ta chuẩn bị bóp cò đã quay đầu đi. Căn cứ chính có quá nhiều tranh đấu, chuyện cha con trở mặt thành thù cũng không hiếm thấy nữa rồi. Doãn Húc Trạch dám ở trước mặt bọn họ làm như thế đã nói lên anh ta khẳng định có chuẩn bị sẵn.
Viên đạn xuyên thẳng vào trái tim, Doãn anh Nam liền mất mạng tại chỗ. Chỉ là nơi ngực ông ta vẫn còn đang không ngừng phun ra máu tươi. Thân thể đã vô thức run rẩy chết không nhắm mắt.
Doãn Húc Trạch đi đến trước mặt cha. Ngồi xổm xuống, còn nhẹ nhàng khép con mắt ông ta lại: "Cha, bị vũ khí mà mình tự tay bồi dưỡng giết có cảm giác như thế nào? Phàm là ngài từng đối với tôi có một chút yêu mến, tôi cũng sẽ không trở thành thế này. Ngài đi đường bình an nhé."
Thời điểm Doãn Húc Trạch đứng lên, trên mặt không hề có một chút bi thương. Thậm chí anh ta còn phi thường cao hứng. Bởi vì chỉ cần Doãn anh Nam chết đi, người lãnh đạo của khu vực Bắc Hải này sẽ là anh ta!
anh ta giả vờ như rất thương xót để cho thủ hạ nhặt thi thể của Doãn anh Nam, hơn nữa còn sai người đưa về cơ sở chính.nói như thế nào trước giờ Doãn anh Nam cũng là người lãnh đạo, nên cử hành tang lễ tử tế cho ông ta.
hiện tại, có chuyện quan trọng hơn tang lễ, đó là Doãn Húc Trạch phải đi về lôi kéo thế lực cho mình. Hơn nữa còn phải giải quyết toàn bộ người Doãn anh Nam để lại.
Bắc Hải là một trong hai căn cứ lớn nhất nước, bỗng nhiên thay đổi người lãnh đạo, nói không chừng còn sẽ phải chịu áp lực từ bên căn cứ Thượng Kinh. Cho nên anh ta rõ ràng cảm thấy rất hứng thú đối với Lệ Sâm cùng Nam Ca nhưng vẫn không có biện pháp ở lại đây.
Nhìn biểu hiện của Lệ Sâm thì chắc cũng muốn gia nhập căn cứ mười bảy thôi, Doãn Húc Trạch trước khi đi còn khách khí nóivới Lệ Sâm: "Tôi muốn về cơ sở chính trước, hy vọng anh có thể ở lại Bắc Hải một đoạn thời gian. Điều kiện tôi đưa ra nhất định tốt hơn Doãn anh Nam nhiều, hơn nữa tôi sẽ không miễn cưỡng mấy người."
Mặc dù anh ta nói rất có thành ý nhưng Lệ Sâm ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho anh ta. Lệ Sâm chưa từng quên khi ở trên xe, Doãn Húc Trạch kia rất sợ chết. Mười căn cứ Bắc Hải rơi vào trong tay dạng người này, cũng không biết sẽ phát triển thành cái dạng gì nữa.
Doãn Húc Trạch mặc dù gặp trắc trở nhưng vẫn cười rời đi. Thẩm Cầm Nhã nhìn một mảnh chiến trường hỗn độn, lại nhìn Lệ Sâm ôm lấy Nam Ca liền đi tới nói với Nam Ca: "Chúng ta trước tiên cứ về căn cứ đã."
Nam Ca gật đầu, sức lực của cô vốn đã khôi phục không ít. Có thể tự mình đi được rồi nhưng Lệ Sâm như thế nào cũngkhông chịu bỏ cô xuống. Nam Ca còn có chút tò mò muốn biết đi theo sau lưng Lệ Sâm là ai, có tới hai mươi mấy người đấy nhé.
Lệ Ngạn từ lúc Lệ Sâm vừa mới bắt đầu cứu người thì đã không ngừng dừng kinh ngạc. Người lợi hại như vậy lại là anh trai của mình sao? không phải là anh ấy không có dị năng sao? Người anh ấy cứu ra chính là chị dâu của mình? Lớn lên rất là đẹp nhưng vì sao lại muốn uống máu anh trai mình?
anh trai nói Nam Ca đặc biệt lợi hại, đám Zombie này sẽ không phải đều là chị ấy giết chứ? anh trai rốt cuộc là tìm được mộtcô vợ thật lợi hại nha...
Đương nhiên, để khiếp sợ Lệ Ngạn nhất không phải là việc Lệ Sâm cắt cổ tay để Nam Ca uống máu tươi, mà là anh ấy ở trước mặt nhiều người như vậy hôn môi Nam Ca!
Lệ Ngạn sờ sờ cái cằm, nghĩ thầm lấy tính tình của anh trai, tại thời điểm này mà lộ tâm tình ra ngoài như thế nhất định lần rất nghiêm túc.
Diệp Thiệu cùng Lệ Ngạn đi cùng một chỗ, thật ra hai chân anh ta vẫn đang run rẩy. thật sự là tình hình chiến đấu lúc nãy quá kịch liệt, anh ta vì Nam Ca cùng Lệ Sâm mà toát mồ hôi dầm dề.
Bây giờ nhìn bọn họ đều không có việc gì, anh ta bỗng nhiên trầm tĩnh lại. Phải dùng hết sức chống đỡ chính mình mới khôngngã xuống. Quan trọng nhất là, nhìn thấy Lệ Sâm hôn môi Nam Ca. Trong lòng Diệp Thiệu chỉ có chua xót, vậy mà lại khôngcó ý nghĩ phá hư bọn họ trong đầu.
Đến cùng là lúc nào anh ta thay đổi cái nhìn khác về Lệ Sâm đây. Nghĩ tới lúc Lệ Sâm ôm Nam Ca ra khỏi phạm vi công kích, dường như trên người mạ một tầng ánh sáng vàng. Diệp Thiệu không thừa nhận cũng không được, Lệ Sâm mới là người xứng đôi với Nam Ca.
Tần Mộ Yên liên tục ở bên cạnh Lệ Ngạn, chỉ là thủy chung luôn trầm mặc. Căn cứ mười bảy, cô cũng đã nói về sau sẽ khôngbao giờ trở về đây nữa. Kết quả bây giờ vẫn đi vào cái cửa chính này.
Tân Vũ Hoa cùng Tông Hạo Hiên cũng được người cứu trở về, Diệp Thiệu trước tiên làm kiểm tra cho hai người bọn họ mộtchút. Phát hiện mặc dù có gãy xương nhưng lại không nghiêm trọng lắm.
Năng lực khôi phục thân thể của người có dị năng nhanh hơn rất nhiều người bình thường. Loại vết thương này nếu là trênngười bình thường thì phải dưỡng hai tháng mới tốt được. Nhưng ở trên người bọn họ thì đoán chừng chỉ cần mười ngày là có thể khỏi hẳn.
Thẩm Cầm Nhã vừa về đến căn cứ, dường như đều có người tâm phúc ào ào chạy ra chào đón kể chi tiết cho Thẩm Cầm Nhã tình hình chiến đấu trong mấy tiếng này có bao nhiêu thảm thiết.
Lệ Sâm giờ phút này chỉ muốn cùng Nam Ca đơn độc ngây ngốc, nói với Thẩm Cầm Nhã: "Chúng tôi trở về phòng của Nam Ca trước đã."
Thẩm Cầm Nhã gật đầu: "Nam Ca biết đường, hai người đi nghỉ ngơi thật tốt đi." Lệ Sâm coi như là đã cứu bà, Thẩm Cầm Nhã tạm thời cái gì cũng không hỏi.
Tiểu Đường đứng ở bên cạnh Thẩm Cầm Nhã, nhìn thoáng qua Nam Ca nằm ở trong ngực Lệ Sâm. Lại nhìn một chút Tông Hạo Hiên nằm ở trên cáng, đáy lòng hiện ra chua xót mãnh liệt.
Ai, hóa ra Nam Ca sớm đã là danh hoa có chủ, các cô lại còn cảm thấy Nam Ca cùng Tông Hạo Hiên là một đôi chứ. Nhìn Tông Hạo Hiên kia sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đóng chặt. Chắc hẳn đoạn tình cảnh vừa nãy kia đối với anh ta mà nói cũng là đặc biệt đả kích.
Chuyên môn của Diệp Thiệu ở trong căn cứ là tốt nhất, Thẩm Cầm Nhã cầu xin anh ta thành lập một tổ bác sĩ nhỏ chuyên môn chữa bệnh. Giúp những người bị thương lần này trị liệu. Diệp Thiệu bận đến chân không chạm đất, người rất nhanh đãnhìn không thấy bóng dáng.
Các loại công tác giải quyết tốt hậu quả đều đang tiến hành, Trần Bàn Tử mang theo thủ hạ của mình còn có đoàn người Lệ Ngạn vẫn đứng ở cửa trụ sở.
Thẩm Bằng đã chú ý tới bọn họ thật lâu, thời điểm nhìn từ đàng xa không phát hiện ra đôi mắt bọn họ có màu sắc. Ông ta thấy cũng không có nguy hiểm gì nên nổi giận đùng đùng chạy tới, xả lên đầu Lệ Ngạn bọn họ một trận quở trách: "Sao nào, các người không phải đã nói về sau cũng sẽ không trở về căn cứ mười bảy sao? Bây giờ là ruồng bỏ lời mình đã nói sao?"
Lúc Thẩm Bằng đi đến, Lệ Ngạn cũng đã túm Tần Mộ Yên đến sau lưng. Trước kia khi tận thế vừa tới, thái độ Thẩm Bằng với bọn họ vẫn không sai. Bởi vì bọn họ có thể nghiên cứu chế tạo ra rất nhiều thứ thực dụng, ngay cả hệ thống đường điện của căn cứ cũng là Lệ Ngạn mang người cải tạo.
Nhưng sau khi vĩnh dạ xảy ra, hết thảy đều đã không giống thế nữa.