Mục lục
Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Ca đứng ở trên xe, nghe nói không cần cắt tay cũng thật cao hứng. Đối mặt với Tông Hạo Hiên, lần đầu cô cười đến vui vẻ như vậy. Hơn nữa cô vốn là bác sĩ, còn tự mình tiến lên làm kiểm tra cho anh ta.

Miệng vết thương mặc dù khép lại với tốc độ không nhanh, nhưng virus lại tiêu tán nhanh hơn. Vừa mới nãy miệng vết thương còn tím xanh, giờ đã thay đổi trở nên đỏ tươi.

Tông Hạo Hiên ngồi trên xe nhìn Nam Ca chuyên chú kiểm tra miệng vết thương. Ánh mắt cũng thay đổi càng thêm thâm thúy. Đợi đến khi Nam Ca buông tay ra, cao hứng tái diễn: "Xác thực là không có việc gì rồi."

Lúc này bọn Thẩm Cầm Nhã mới thở phào nhẹ nhõm, nhiều em gái nhỏ nếu như không phải là bận tâm còn đang ở trên xethì cũng muốn nhảy dựng lên rồi.

Vốn các cô ấy đã đem Tông Hạo Hiên trở thành là thần tượng, hiện tại lại càng không ngừng đến gần hỏi: "Tông Hạo Hiên, thể chất của anh đến cùng là cái gì? Lẽ nào anh có thể chống virus sao?"

"Tông Hạo Hiên, trước kia anh cũng không biết mình có dạng năng lực này sao?"

"Ai nha, anh lợi hại như thế khẳng định là trước đến giờ đều không có bị thương qua."

Lần này Tông Hạo Hiên bị thương, một phần rất lớn cũng là do chính bản thân anh ta không cẩn thận. Dù sao, trước hôm nay ai cũng chưa từng thấy động vật biến dị. Mà bây giờ, những sinh vật này hiển nhiên là có khí thế rất hung hăng.

Vốn là Zombie cũng đã rất khó giải quyết, hiện tại hơn nửa động vật và toàn bộ Bắc Hải cũng như cùng tiến vào thời kỳ trời đông giá rét.

Tông Hạo Hiên nghe câu hỏi của các cô, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên bắt đầu trả lời từ nơi nào. Dù sao anh ta chỉ là bị thương cánh tay, đơn giản băng bó xong liền đứng lên: "Lần này phiền toái mọi người rồi."

Thẩm Cầm Nhã như có điều suy nghĩ nhìn anh ta, ngược lại mỉm cười nói: "không phiền toái. Nhưng về sau cậu... Có tính toán gì không?"

Tông Hạo Hiên có thể chất như vậy nhất định sẽ dẫn tới thượng tầng coi trọng. Tân Vũ Hoa theo ở đằng sau Nam Ca lại đây, lo lắng Thẩm Cầm Nhã đem Tông Hạo Hiên đưa đi làm người thí nghiệm. Lập tức nói: "Lần này khẳng định là vì trên thân động vật kia mang theo virus không có cái gì nguy hại, Tông Hạo Hiên anh ấy cũng không phải là có thể chất đặc thù đâu."

Thẩm Cầm Nhã thở dài: "Các cậu yên tâm, tôi nhất định kín miệng, không nói việc này ra ngoài." Bà ấy hiểu được lý do mấy người này phòng bị, Tông Hạo Hiên cũng cảm tạ Thẩm Cầm Nhã đã lý giải, mang Nam Ca cùng Tân Vũ Hoa xuống xe.

Đoàn xe một lần nữa lên đường, Tông Hạo Hiên bởi vì trên cánh tay còn mang viết thương, xe liền để Tân Vũ Hoa đến lái. Nam Ca cùng Tông Hạo Hiên đều ở ghế sau, cô còn nằm sấp ở trên cửa kính xe hướng lên bầu trời xem. Mặc dù tạm thờikhông có chim biển bay tới, cô một chút cũng không dám xem thường.

Tông Hạo Hiên sớm đã chú ý tới trên người Nam Ca ướt nhẹp, một cái tay anh ta nhẹ lên miệng vết thương trên cánh tay. Sau đó hỏi Nam Ca: "Vừa mới nãy thời điểm tôi muốn cắt tay đã xảy ra chuyện gì?"

Nam Ca nghiêng đầu, có chút đắc ý nói: "Vừa mới có một con trăn lớn từ trong biển vọt lên, bị tôi giết rồi." nói cong còn làmmột động tác cắt cổ.

trên xe đều là đàn ông, Nam Ca cũng không có tiện thay quần áo. nói sau đi, mặc quần áo ướt lên người cô cũng không có cảm giác gì.

Ngược lại Tông Hạo Hiên lấy cho cô một cái khăn lông sạch sẽ, để cho cô tự mình lau lau đầu tóc.

" Động vật trong nước biển cũng thay đổi dị thường." Tông Hạo Hiên khẳng định nói.

Nam Ca mặc dù không sợ hãi những vật này, nhưng dù sao biển cả quá lớn. Bắc Hải lại ở gần một mảnh đại dương mênh mông, nếu như này mấy động vật tụ họp mà đến, ai có thể chống cự được?

Tông Hạo Hiên lại đang suy tư một chuyện khác, ở thời điểm Nam Ca lau tóc. anh ta nhìn nhìn lòng bàn tay cô, miệng vết thương đã khép lại.

Vừa mới nãy chính là cô ấy đem máu, dính vào vết thương mình...

Ý thức được điểm này, Tông Hạo Hiên ngưng trọng hỏi: "Nam Ca, bằng không chúng ta thay đổi tuyến đường đi những thành thị khác đi."

Nam Ca ngạc nhiên "Hả?" một tiếng: "Vì sao không đi Bắc Hải? Lệ Sâm còn đang ở Bắc Hải chờ tôi mà." Đây là ước định củacô cùng Lệ Sâm, bản thân thời gian dài như vậy liên tục ở gấp rút lên đường chính là vì có thể nhìn thấy anh.

Trong mắt Tông Hạo Hiên hiện lên một tia đau lòng, còn hết sức khuyên cô: "Bắc Hải không an toàn, chúng ta vẫn nên đổimột chỗ khác, sau đó truyền tin cho Lệ Sâm, để anh ta đi đến tìm cô."

Nam Ca hiện tại cũng không ngốc, trực tiếp lắc đầu: "Tôi căn bản là liên lạc với anh ấy không được. đi chỗ khác, anh ấy tìmkhông thấy mất. nói sau đi, tôi là một con Zombie, các người trước kia cũng không có quan tâm qua tôi an toàn hay không an toàn mà."

"Nam Ca!" Tông Hạo Hiên có chút tức giận: "cô có biết hay không hiện tại cô..."

nói đến một nửa, đối mặt với ánh mắt trong suốt của Nam Ca. anh ta lại không biết nên mở miệng thế nào.

Nam Ca còn ngơ ngác nhìn anh ta đâu, kết quả Tông Hạo Hiên nói được một nửa thế nhưng không tiếp tục. cô bĩu môi, đầu tóc cũng lau không sai biệt lắm liền đem khăn lông gấp lại rồi bỏ xuống.

Tông Hạo Hiên cuối cùng thở dài hỏi Nam Ca: "Nếu như tôi khăng khăng muốn mang cô đi thì sao?"

Tân Vũ Hoa lái xe, quả thực không biết rõ đây rốt cuộc là cái gì. Tông Hạo Hiên trước kia đối với Nam Ca không phải là rất lãnh đạm sao, hiện tại trong lòng còn tính toán cái gì đấy?

Nếu quả thật không muốn cho Nam Ca đi Bắc Hải, vì sao không đem nguyên nhân chân chính nói cho cô ấy biết?

Nam Ca nghe Tông Hạo Hiên nói, ánh mắt bỗng nhiên lạnh xuống. Tay cũng đặt trên đao: "Người nào cản trở tôi cũng đừng trách tôi không khách khí. Tông Hạo Hiên, anh bây giờ không phải là đối thủ của tôi."

Tông Hạo Hiên đúng là ý thức được điểm này, mới trầm thấp như thế. Nam Ca không cần ăn cơm không cần nghỉ ngơi, tính cảnh giác quá mạnh mẽ, giá trị võ lực nghịch thiên. Bất kể là bỏ thuốc hay là cùng Nam Ca chiến đấu đều không chế phục được cô ấy.

Cộng thêm Thẩm Cầm Nhã một lòng muốn dẫn bọn họ về căn cứ mười bảy chỉ sợ sợ cũng không để bọn họ rời đi. Tông Hạo Hiên chỉ có thể tựa lưng vào ghế ngồi, có chút thống khổ nhắm mắt lại.

Mà thôi, nếu quả thật muốn lấy thân thể con người làm thí nghiệm, cùng lắm là mình thay thế Nam Ca đi thôi.

Còn như bí mật máu của cô hãy để anh ta giữ kín cả đời.

Nam Ca thấy Tông Hạo Hiên không bướng bỉnh nữa, cho rằng vừa nãy anh ta nói giỡn. một lần nữa nằm xuống trên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài. Mặt biển kia tầng tầng khuấy động giờ phút này ở trong mắt Nam Ca đã không tồn tại bất luận mỹ cảm gì.

"Về sau không nên tùy tiện nói mấy lời này, tôi sẽ coi là thật." Nam Ca lầm bầm một câu.

Vừa mới nãy Tông Hạo Hiên bị thương mình lo lắng cho anh ta như vậy hiển nhiên là đã coi anh ta như đồng bạn. Nếu như đồng bạn phản bội mình, vậy thì Nam Ca sẽ cảm thấy rất bi thương.

Tông Hạo Hiên "Ừm." một tiếng gần như không thể nghe thấy.

Bởi vì chuyện động vật biến dị, Thẩm Cầm Nhã ở trên đường cũng không chịu trì hoãn. Coi như là vào buổi tối cũng chỉ nghỉ ngơi và hồi phục một chút liền đi theo ngoại thành hướng về Bắc Hải.

Thể chất hấp dẫn Zombie của Nam Ca là chuyện phiền toái, trên đường bọn họ cũng đã gặp qua mấy lần Zombie vây công. Cũng may kinh sợ mà không nguy hiểm.

Chạng vạng ngày thứ hai, bọn họ cuối cùng cũng về căn cứ mười bảy.

nói đến đây Thẩm Cầm Nhã vẫn luôn chưa nói cho bọn họ biết về chuyện của căn cứ này. Nam Ca không biết là hiểu biết tình huống hay là bởi vì giác quan nhạy cảm mà đã nghe qua Thẩm Cầm Nhã cùng trợ thủ nhắc tới.

Ba người nếu đã đều biết rõ chuyện của Thẩm Cầm Nhã, lúc ngồi trong xe con lái vào cửa chính căn cứ mười bảy cũng khôngcó cái gì kinh ngạc.

Cuối cùng là đem xe dừng lại liền có người của căn cứ mười bảy tiến lên đón chào. Người đàn ông đầu lĩnh kia, xem ra so với Thẩm Cầm Nhã trẻ hơn mấy tuổi, cùng bà ấy lớn lên có bảy phần tương tự.

Đợi đến khi đoàn người Tông Hạo Hiên bọn họ xuống xe, Thẩm Cầm Nhã giới thiệu lẫn nhau cho bọn họ: "Đây là em trai của tôi, cũng là người lãnh đạo căn cứ mười bảy, Thẩm Bằng."

Sau đó bà vừa nhìn về phía Thẩm Bằng: "Đây là đồng bạn bọn chị gặp được ở trên đường, bọn họ đặc biệt lợi hại. Nếu nhưkhông có bọn họ chiếu ứng, chúng ta cũng không lấy được thiết bị sạch nước."

Tông Hạo Hiên như cũ đứng ở phía trước Tân Vũ Hoa cùng Nam Ca, nhàn nhạt nhìn Thẩm Bằng một cái. Mày người đàn ông này nhíu lại, mặc dù ngoài miệng chưa nói nhưng Tông Hạo Hiên vẫn như cũ nhìn ra khinh miệt trong mắt anh ta.

Ở tận thế nên cẩn thận một chút là chuyện tốt, nhưng bây giờ Thẩm Cầm Nhã cũng đã nói chuyện đến mức này mà Thẩm Bằng vẫn không tin. Hiển nhiên ông ta là người có lòng dạ không rộng lớn.

Hơn nữa khí độ ông ta so với Thẩm Cầm Nhã cũng kém không ít. theo Tông Hạo Hiên thì Thẩm Cầm Nhã thích hợp làm người lãnh đạo căn cứ hơn Thẩm Bằng này nhiều.

Thẩm Bằng vốn chờ Tông Hạo Hiên chủ động cùng ông ta nói chuyện đâu, dù sao ông ta là người lãnh đạo căn cứ. Dáng vẻ rất quan trọng.

Nhưng ai biết, Tông Hạo Hiên chỉ nhàn nhạt liếc ông ta một cái, liền hỏi Thẩm Cầm Nhã: "Thẩm tỷ, chúng tôi muốn nghỉ ngơimột chút."

Thẩm Cầm Nhã cũng có chút lúng túng, có chút bất mãn nhìn Thẩm Bằng một cái. Lúc trước cho người em này làm người lãnh đạo căn cứ là bởi vì mình là đàn bà. Rất nhiều chuyện không có phương tiện ra mặt. Thẩm Bằng cũng là người có dị năng, bất kể là đàm phán hay là quản lý căn cứ, đối phương nhìn thấy ông ta là đàn ông cũng sẽ coi trọnh vài phân.

Mà ở tận thế, mặc dù rất nhiều nữ giới thực lực cũng rất mạnh, nhưng lại vẫn bị người kỳ thị giới tính.

hiện tại thái độ Thẩm Bằng đối đãi khách của mình như này, Thẩm Cầm Nhã thật sự là cảm thấy bà ra cửa thời gian dài như vậy, Thẩm Bằng một chút tiến bộ cũng không có.

Vì vậy bà cũng không cùng Thẩm Bằng nói chuyện, đối với ba người Tông Hạo Hiên cười nói: "Chỗ ở đã an bài tốt, đi thời gian dài như vậy vất vả cho mọi người."

Kỳ thật quầng thâm mắt Thẩm Cầm Nhã cũng rất nặng, bà vì quan tâm cái đội ngũ này mà mệt mỏi hơn nhiều. Nhìn bả vai yếu đuối kia, muốn gánh vác gánh nặng căn cứ mười bảy, Tân Vũ Hoa có chút không đành lòng.

Vì vậy cậu nhu thuận trả lời: "Thẩm tỷ, vậy chúng tôi đi trước."

Thẩm Cầm Nhã gật gật đầu, bà còn có việc. Muốn cùng Thẩm Bằng nói, liền để người khác đem ba người này mang đi .

Chờ mấy người này vừa đi, Thẩm Cầm Nhã liền lạnh mặt xuống, hỏi Thẩm Bằng: "Cậu không tin chị sao?"

Thẩm Bằng kể từ khi làm người lãnh đạo cũng có chút bành trướng, hoàn toàn quên cái vị trí này là Thẩm Cầm Nhã cho ông ta.

Vì vậy ông ta còn cây ngay không sợ chết đứng nói: "Chị, em tin tưởng chị nhưng cái tật xấu lúc nào cũng mang người bên ngoài vào, thời điểm nào mới có thể thay đổi? Nhỡ đâu bọn họ là gián điệp căn cứ khác phái tới thì sao?"

Thẩm Bằng cái người này, mắt cao hơn đầu. Thẩm Cầm Nhã thật sự là giáo dục cũng không muốn giáo dục ông ta, mộtngười hiền lành như vậy giờ phút này lạnh như băng quở trách Thẩm Bằng: "Gián điệp? Cậu cũng không nhìn một chút, căn cứ này có cái gì đáng giá mưu đồ."

Thẩm Cầm Nhã chỉ một cái xa xa: "Căn cứ chúng ta là tối tiếp Bắc Hải chìm, ai cũng biết chỗ đó có nhiều nguy hiểm. Có năng lực công chiếm bên trong này, người ta còn không bằng đi tìm nơi nương tựa cơ sở chính đâu!"

Thẩm Bằng cũng bị nói có chút mặt đỏ tới mang tai, ông ta còn cố chấp cùng Thẩm Cầm Nhã cãi cọ: "Căn cứ chúng ta như thế nào chứ? nói như thế nào thì cũng có hơn ngàn người đấy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK