Diêm Thanh Viên nhìn thành phố hoàn toàn xa lạ này, tuy nói rằng phải bắt đầu thích nghi ngay từ đầu, nhưng chỉ cần có đủ kỹ năng sinh hoạt ở chỗ nào cũng có thể đứng vững, Diêm Thanh Viên hơi khẩn trương, nhưng không luống cuống như lần đầu tiên đến thị trấn nhỏ.
"Em không nguyện ý quay về?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
"Dạ, hơn nữa có lẽ ba mẹ cũng không muốn em trở về." Diêm Thanh Viên ngẩng đầu nhìn Nghiêm Trạch Thanh nói, "Dù cho không thể dùng nội dung trong sách để đo lường hiện thực, nhưng nếu không phải con của anh lại được hưởng thụ sự ưu đãi của anh, thế nào anh cũng sẽ thấy mất cân bằng trong lòng, huống chi em biết chuyện này rất sớm nhưng lại che giấu."
Không phải như vậy, ít nhất bây giờ Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc xem ra cũng rất chờ mong Diêm Thanh Viên có thể trở về, nhưng những lời này y nói cũng không có ý nghĩa gì.
"Mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân." Từ khi Diêm Thanh Viên biết mình không phải con ruột mới bắt đầu cố gắng tác hợp bầu không khí trong nhà, bầu không khí trong nhà quả thật cũng là vì Diêm Thanh Viên nên được cải thiện rất nhiều, ít nhất trong chuyện này Diêm Thanh Viên đã nỗ lực nghiêm túc suy nghĩ cho gia đình này.
"Vậy cũng không thể, những chuyện sai không thể vì có lý do mà coi như không sai, nếu chỉ cần có lý do thì có thể làm sai, vậy thì lẽ ra người ta không nên kiêng kỵ điều gì." Diêm Thanh Viên cũng biết mình sẽ không được tha thứ, "Em đã làm hết sức mình, Nghiêm Hãn Hải cậu ấy... Nên được trở về với một gia đình hòa thuận, đó là kết cục tốt nhất mà em muốn."
Diêm Thanh Viên nhìn về phía Nghiêm Hãn Hải lúc này đang được những người khác tiếp đón cách đó không xa, xung quanh là vệ sĩ, chàng trai trẻ cao quý đó chỉ cần đứng ở đó là có thể thu hút ánh mắt của rất nhiều người qua lại.
Nghiêm Trạch Thanh mềm lòng vì suy nghĩ quá mềm yếu của thiếu niên, nếu Diêm Thanh Viên đã quyết định rồi, vậy y cũng không thể làm gì để ngăn cản.
"Nếu em nhớ họ, chúng ta có thể trở về bất cứ lúc nào." Nghiêm Trạch Thanh nói.
"Anh hai Nghiêm, anh phải về không phải sao?" Diêm Thanh Viên nói.
"Không." Nghiêm Trạch Thanh lắc đầu, "Anh nói rồi, Viên Viên mới là người nhà anh muốn."
Diêm Thanh Viên sửng sốt khi nghe những lời này, trong lòng có một cảm xúc vô cùng vi diệu đang lan tỏa, cậu cảm thấy bây giờ đột nhiên mình cảm thấy vui vẻ thì không ổn lắm, nhưng vì được Nghiêm Trạch Thanh bởi thiên vị, người mà mình vẫn luôn yêu thương, nên cảm giác ngọt ngào trong lòng không cách nào xua tan.
Nghiêm Trạch Thanh đưa tay xoa xoa mái tóc Diêm Thanh Viên, mái tóc hơi dài của thiếu niên vì ngủ trên xe lửa mà cứ nhếch lên, y thấy rất đáng yêu nên không nhắc nhở, bây giờ lại vuốt thẳng ra.
"Viên Viên, tuy rằng không thể trở thành người nhà, nhưng có thể trở thành bạn bè, đối với phụ thân và mẫu thân, em có thể không coi như cha mẹ, nhưng vẫn có thể coi như trưởng bối hoặc là bạn, đi gặp bạn bè là chuyện đương nhiên."
Nghiêm Trạch Thanh luôn hướng về Diêm Thanh Viên, lúc từng mất đi thiếu niên này thì trong lòng đã chắc chắn, cho dù thiếu niên đưa ra quyết định gì, y đều sẽ thừa nhận và đi theo, kể cả chuyện cậu muốn rời khỏi Nghiêm gia, kể cả chuyện cậu một mình biến mất, tất cả những chuyện này y đều tiếp nhận.
"Em nghĩ muốn đi sẽ rất khó, em còn phải vừa học vừa làm, bận sắp bận muốn xỉu rồi, e rằng muốn đi gặp... Chú dì chắc là rất khó." Xưng hô anh hai Nghiêm còn có thể khiến Diêm Thanh Viên cảm thấy có một chút thân thiết, vậy chú dì chính là không thuận miệng, hoàn toàn phân ra giới hạn xưng hô không thuận miệng.
"Thời gian cần thiết để đi đường sắt cao tốc cũng chỉ có ba bốn giờ, nếu là cuối tuần hẳn là vẫn có thể dành thời gian." Nghiêm Trạch Thanh nói.
"Hả?" Diêm Thanh Viên chớp mắt, sao gần dữ vậy?
"Lẽ nào em không biết rõ vị trí địa lí ở đây hả?" Dường như Nghiêm Trạch Thanh cũng kinh ngạc.
"Ủa?" Ánh mắt Diêm Thanh Viên hoang mang, hoàn toàn không giống như hiểu.
Nghiêm Trạch Thanh dở khóc dở cười: "Thành phố này nằm trong khu đô thị xung quanh nhà chính, đi gặp gia chủ Nghiêm Y cũng chỉ mất khoảng một giờ, nếu muốn về biệt thự thì đi đường cao tốc, sẽ mất khoảng năm giờ, nhưng cũng không tính là xa."
Diêm Thanh Viên mở thật to đôi mắt, lúc trước cậu vì tránh né Nghiêm gia, cùng Diêm Thanh Viên đi gần một tháng mới chọn một thị trấn nhỏ như vậy, mông bọn họ ngồi trên xa mà rã rời, nhưng bây giờ lại... Có khoảng cách gần như vậy?
Lúc này Diêm Thanh Viên kinh ngạc nhìn Diêm Đàm ở một bên, Diêm Đàm chú ý đến ánh mắt của Diêm 🤤Thanh Viên ho nhẹ một tiếng rồi nhìn sang một bên.
Diêm Thanh Viên đi đến trước mặt Diêm Đàm, mặc dù người thanh niên có vẻ ngoài bình thường đã cố gắng hết sức để giả vờ không biết gì, nhưng rốt cuộc vẫn khuất phục dưới ánh mắt của Diêm Thanh Viên.
"Anh đã nghĩ khi em biết tên thành phố này thì đã biết suy nghĩ của anh." Diêm Đàm bất đắc dĩ, bây giờ xem ra Diêm Thanh Viên thật sự không hiểu vì sao anh ấy lại muốn chọn trường đầu bếp ở đây.
Diêm Thanh Viên không biết, địa lý và IQ ghi nhớ tên của cậu chưa phát triển hoàn toàn, mặc dù không phải mù đường nhưng cậu thật sự không thể so sánh vị trí của các thành phố lớn, tỉnh thành, thành phố và thủ đô, đây thật sự là điều cậu không cách nào nghĩ ra được.
Mím môi, Diêm Thanh Viên lặng lẽ kéo áo Diêm Đàm.
"Hửm?" Diêm Đàm nở một nụ cười vô cùng đơn giản.
"Cảm ơn anh." tuy rằng không phải là kết quả mình muốn, nhưng Diêm Đàm suy nghĩ như vậy tất nhiên là bởi vì mình, bởi vì một câu nói nào đó của cậu, bởi vì thái độ của cậu.
"Cảm ơn anh làm gì? Nổi da gà hết trơn." Mặc dù Diêm Đàm làm rất lố nhưng cũng không hất bàn tay đang nắm áo anh ấy của Diêm Thanh Viên, "Đã bao lớn rồi, không cần dùng cách trẻ con như vậy làm nũng."
"Vậy một người thành thục nên làm nũng thế nào ạ?" Diêm Thanh Viên hỏi.
Diêm Đàm suy tư một lúc: "Người thành thục sẽ không làm nũng đâu."
"Vậy em không làm nũng nữa?" Diêm Thanh Viên nghiêng đầu hỏi.
"..." Anh ấy không phải có ý này, nhưng bây giờ nếu phản bác lại có vẻ hơi nhát.
Bảo anh ấy trả lời thế nào đây?
Sắc mặt Diêm Đàm cứng đờ, Diêm Thanh Viên đã quen thuộc tính cách Diêm Đàm lén cong khóe môi, cậu vươn tay nắm lấy góc áo Diêm Đàm: "Chúng ta thuê chung nha anh."
"Được." Diêm Đàm gật đầu.
"Nhưng tiền thuê nhà ở đây có vẻ rất đắt, nếu muốn thuê chung hai phòng ngủ một phòng khách có thể sẽ quá đắt." Thật ra Diêm Thanh Viên đã sớm hẹn trước một người môi giới trước khi đến, lúc này chắc là có thể gặp được người môi giới, nhưng nhìn tin nhắn người môi giới dường như đang bị kẹt xe nên chưa đến kịp.
"Vậy một phòng ngủ một phòng tắm, anh ngủ trên đất." Diêm Đàm đối với nơi ở cũng không có quá nhiều yêu cầu.
"Chúng ta có thể yêu cầu chủ nhà đổi giường, hoặc là chúng ta có thể mua một chiếc giường tầng để tiết kiệm không gian." Diêm Thanh Viên nói.
"Anh ngủ phía dưới?" Diêm Đàm nhướng mày.
"Anh ngủ bên trên đi, anh Diêm duỗi tay tốt hơn so với em."
"Liên quan gì đến việc duỗi tay ra chứ..."
Nghiêm Trạch Thanh nhìn Diêm Thanh Viên và Diêm Đàm đang thảo luận nên thuê nhà thế nào, trong lòng rõ ràng ghen tị, ghen tị Diêm Đàm vậy mà thật sự có thể hòa thuận với Diêm Thanh Viên và trở thành anh em thực sự.
Diêm Thanh Viên ở trước mặt Diêm Đàm và trước mặt bất cứ ai đều khác, cậu sẽ thể hiện phiền não của mình, việc gì cũng sẽ thảo luận với Diêm Đàm, đây là thói quen sinh hoạt của những người sống cùng nhau, nhưng mình thì sao?
Khi Nghiêm Trạch Thanh nhìn Diêm Đàm và Diêm Thanh Viên mới đột nhiên phát hiện, mình cũng không phải là một đối tượng thích hợp cho cuộc sống, tuy rằng y có trật tự trong mọi việc, y sắp xếp mọi thứ dưới sự cho phép của số tiền không lồ của mình, nhưng Diêm Thanh Viên và Diêm Đàm lại đang thảo luận những thứ mộc mạc hơn.
Diêm Thanh Viên từng là tiểu thiếu gia được y cưng chiều, thiếu kiến thức làm việc*, nhưng giờ đây lại có thể vì tiết kiệm tiền thuê nhà mà suy nghĩ cách bố trí nhà thuê có thể thật nhỏ.
*五谷不分 (Ngũ cốc bất phân): Không phân biệt được các loại ngũ cốc, nói những người không biết làm gì, thiếu kiến thức làm việc.
Y cũng nên làm như vậy sao?
Nhưng...
Y càng hy vọng nhìn thấy Diêm Thanh Viên có thể sống một cuộc sống yên ổn, chứ không phải hao tốn sức lực vào những vấn đề tầm thường này.
"Lẽ nào Viên Viên không định ở cùng anh sao?" Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người họ.
Lúc này Diêm Thanh Viên đột nhiên phản ứng lại, lập tức nhìn Nghiêm Trạch Thanh, trong ánh mắt rõ ràng có chút bối rối và hoảng loạn.
Nghiêm Trạch Thanh lập tức hiểu ý nghĩa trong biểu hiện của Diêm Thanh Viên, vừa rồi lúc cậu thảo luận với Diêm Đàm hoàn toàn không cân nhắc đến sự tồn tại của y, cảm giác vị xem nhẹ cũng không mấy dễ chịu, Nghiêm Trạch Thanh giật giật khóe miệng, lần đầu tiên có cảm giác bất lực như vậy.
"Anh hai Nghiêm, anh... Được chứ ạ?" Trong trí nhớ của Diêm Thanh Viên, Nghiêm Trạch Thanh trước giờ luôn có một cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi vô cùng hoàn hảo, quần áo vô cùng sạch sẽ, yêu cầu đối với hoàn cảnh sinh sống rất cao.
"Sao lại không?" Viên Viên có thể thích nghi với cuộc sống, y tìm mọi cách cũng phải thích nghi.
"Anh có thể quen với việc phơi quần áo ở nơi công cộng không? Bao gồm cả quần lót?" Diêm Thanh Viên hỏi.
Nghiêm Trạch Thanh giật giật khóe miệng: "Anh có thể đổi một cách khác để phơi nắng."
"Vậy anh có thể chấp nhận ngồi xổm trong nhà vệ sinh không?" Trong mắt Diêm Thanh Viên tràn đầy tò mò.
Nghiêm Trạch Thanh cảm thấy trên trán nổi lên gân xanh, y nhịn một hồi mới chậm rãi nói: "Không có gì không ổn."
"Vậy anh có thể chấp nhận có mấy con gián nhỏ nhỏ lúc ngồi xổm không?" Ánh mắt Diêm Thanh Viên tuyệt đối chân thành, không có bất kỳ sự giả dối nào.
Lúc này trong lòng Nghiêm Trạch Thanh đã cảm nhận được áp lực có hơi lớn.
"Lũ gián sẽ biến mất sau một thời gian nếu dọn dẹp sạch sẽ." Nghiêm Trạch Thanh vừa nghĩ đến tình cảnh như vậy trong lòng liền quỷ dị, nhưng Diêm Thanh Viên có thể nói ra chuyện như vậy rõ ràng cũng sống trong cảnh sinh hoạt như vậy, nhất thời trong lòng chua xót không thôi.
Nghiêm Hãn Hải vẫn đứng cách đó không xa, hắn vẫn không nói gì, cũng không trao đổi với các vệ sĩ, mặc dù trông hắn có vẻ thất thần, nhưng trên thực tế, suy nghĩ của hắn vẫn dừng lại ở Diêm Thanh Viên.
Mà vệ sĩ vẫn luôn ở một bên nghe được cuộc trò chuyện giữa Nghiêm Trạch Thanh và Diêm Thanh Viên, nói: "Diêm tiểu thiếu gia, nhị thiếu gia, không phải tam thiếu gia đã ra lệnh cho chúng tôi làm việc này sao?"
Diêm Thanh Viên sửng sốt: "Làm gì ạ?"
"Chuyện thuê nhà." Vệ sĩ nói, "Hiện tại đã tìm được nhà ở, chúng tôi đang thu dọn công việc hàng ngày cho các vị."
Diêm Thanh Viên chớp chớp mắt, đột nhiên nhìn về phía thiếu niên cách đó không xa, đối phương lúc này vừa hay cũng đang nhìn cậu, ánh mắt hắn lạnh băng, nhìn không ra biểu cảm gì, bắt gặp ánh mắt như vậy Diêm Thanh Viên sẽ theo bản năng sợ hãi, hoặc là nói... Chột dạ.
Diêm Thanh Viên đi chầm chậm đứng trước mặt Nghiêm Hãn Hải: "Thật ra tôi đã hẹn người môi giới rồi, anh ấy sẽ dẫn chúng ta đi tham quan nhà xung quanh."
Nghiêm Hãn Hải không nói lời nào.
Diêm Thanh Viên chỉ cảm thấy tâm trạng rất phức tạp, hình như cậu mơ hồ nhận ra Nghiêm Hãn Hải dường như muốn sắp xếp cho cậu?
"Cậu... Giúp tôi thuê nhà hả?" Diêm Thanh Viên thấp thỏm bất an hỏi.
"Em cần ở cùng tôi." Nghiêm Hãn Hải nói, giọng nói lạnh lùng khiến cho mùa hè nóng nực mang theo một chút mát mẻ tự nhiên, giọng điệu của hắn không cho phép từ chối, đó hoàn toàn không phải giọng điệu thương lượng.
"Cậu... Vì sao lại muốn đưa ra quyết định này thay tôi, tôi cũng có chỗ muốn ở." Diêm Thanh Viên muốn phản bác, cậu cũng không hy vọng Nghiêm Hãn Hải tiếp tục nhúng tay vào chuyện của cậu, cậu chỉ là một thiếu niên bình thường, chứ không phải... Không phải gì đó...
Yan Qingyuan đột nhiên không thể tìm thấy một từ nào để miêu tả tình hình hiện tại của mình.
"Tôi nói rồi, em chỉ có thể ở cùng tôi." Nghiêm Hãn Hải rõ ràng không định cho Diêm Thanh Viên cơ hội suy nghĩ và thương lượng, "Tôi không muốn lặp lại những lời tương tự."
Diêm Thanh Viên trơ mắt nhìn, mặc dù Nghiêm Hãn Hải biểu hiện rất hung dữ, nhưng Diêm Thanh Viên lại không hề cảm thấy bị ép buộc, bởi vì...
Nếu là Nghiêm Hãn Hải, có lẽ hắn sẽ thích ở những nơi không tốn nhiều tiền, đây là bản tính còn sót lại mấy năm nay, nhưng bây giờ hắn lại tìm được nhà nhanh như vậy, hơn nữa còn ở trong thành phố hắn không quen thuộc, rốt cuộc là do hắn muốn, hay là vì cậu, Diêm Thanh Viên vẫn hiểu được.
Bên trong sự cường thế của Nghiêm Hãn Hải, luôn lộ ra sự dịu dàng có thể dễ dàng phát hiện, khiến Diêm Thanh Viên không thể nói ra bất cứ lời cự tuyệt nào.
Cuối cùng Diêm Thanh Viên cũng không nói ra lời từ chối, cậu đi theo xe của Nghiêm Hãn Hải đến ngôi nhà mà họ đã thuê, lén từ chối người môi giới trong điện thoại, hơn nữa chỉ có thể cho đưa một ít tiền coi như bồi thường, cậu chỉ cảm thấy số tiền này tiêu ra thật đau đớn.
Nhưng mà khi Diêm Thanh Viên nhìn thấy nơi bọn họ sắp ở thì mở to hai mắt, nơi này là... Khu biệt thự trong thành phố?
Cả người Diêm Thanh Viên choáng váng, khu biệt thự trong thành phố tấc đất tấc vàng tiền thuê cao đến dọa người, hơn nữa còn có thể dùng cho mục đích thương mại, Diêm Thanh Viên cảm thấy cuộc sống ở đây tương đương với tiền liên tục chảy từ túi cậu ra mọi hướng.
"Nhà ở trông cũng được, còn tốt hơn so với tưởng tượng của tôi." Bởi vì đã được Diêm Thanh Viên tiêm phòng miễn nhiễm sợ gián trước đó, lúc này nhìn biệt thự nhỏ sạch sẽ trang trí tinh xảo trong lòng vẫn hài lòng, tuy hơi nhỏ, nhưng cũng may phòng tương đối nhiều, cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Diêm Đàm nói như nào thì cũng là một người đàn ông giàu có ẩn danh, cũng không cảm thấy tiền thuê nhà ở đây sẽ khiến anh ấy bối rối, nhưng... Diêm Đàm theo bản năng nhìn Diêm Thanh Viên, quả nhiên nhìn thấy sự bối rối và hoang mang trên mặt thiếu niên.
"Tôi... Nếu tôi muốn sống ở đây... Tôi phải... Tôi phải trả bao nhiêu tiền để thuê nhà?" Giọng nói của Diêm Thanh Viên đã lắp bắp, nếu cậu ở đây đừng nói là một tháng tiền lương sẽ không còn nữa, cậu còn phải nói ngược lại, cậu không được ăn cơm nữa hả?
Diêm Thanh Viên theo bản năng muốn xin Diêm Đàm giúp đỡ, nhưng bỗng nghĩ đến khoản tiết kiệm hoàn toàn không đếm xuể của Diêm Đàm, nhất thời sắc mặt lúng túng, cho nên thật ra bây giờ cũng chỉ có cậu là người nghèo nhất sao?
"Tôi... Tôi cảm thấy tôi nên tìm một nơi thích hợp hơn để ở, vị trí nơi này tương đối hẻo lánh, không thích hợp để đi học." Diêm Thanh Viên lắp bắp nói.
"Diêm tiểu thiếu gia, ngài có thể xem bản đồ, nơi này cách trường học rất gần." Vệ sĩ ở gần đó nói.
Lúc này Nghiêm Hãn Hải đã ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhẹ nhàng mở laptop mang theo bên người, ngay lập tức vệ sĩ bắt đầu cắm ổ điện cho Nghiêm Hãn Hải.
"Nhưng... Nhưng cho dù nơi này cách trường học rất gần, nhưng nếu tôi muốn làm thêm, chắc chắn vẫn cần một biện pháp thỏa hiệp..." Diêm Thanh Viên thật sự quá kinh hồn bạt vía đối với tiền thuê nhà ở đây, cậu căn bản không dám tưởng tượng ở đây sẽ tiêu tốn bao nhiêu tiền của cậu, số tiền nhỏ vất vả tiết kiệm một năm có đủ tiền để thuê nhà một tháng hay không?
"Từ hôm nay em bắt đầu nhận việc." Ngay khi Diêm Thanh Viên có vẻ mơ hồ, Nghiêm Trạch Thanh muốn nói sẽ gánh tiền thuê nhà của Diêm Thanh Viên, thậm chí là chi phí sinh hoạt, Nghiêm Hãn Hải nói, "Nhiệm vụ chính của em là duy trì hoàn cảnh vệ sinh ở đây và chăm sóc tôi, tôi sẽ miễn tiền thuê nhà cho em hơn nữa sẽ phát tiền lương."
Diêm Thanh Viên hoang mang đứng tại chỗ: "Cậu muốn... Thuê tôi?"
"Thế nào?" Đôi mắt đẹp của Nghiêm Hãn Hải khẽ nâng lên, đôi mắt như không tước cao ngạo, mang theo vẻ lạnh lùng hỏi: "Em cảm thấy tôi không xứng?"
Trong lòng Diêm Thanh Viên đột nhiên giật mình, không nói ra được lời phản bác nào.
"Hợp đồng của em sẽ được soạn thảo vào ngày mai, từ ngày mai em bắt đầu đi làm, tất cả đều dựa theo việc giúp việc gia đình, nếu em nguyện ý phụ trách nấu ăn thì sẽ trả tương ứng tiền lương đầu bếp, xem em lựa chọn như thế nào."
Nghiêm Trạch Thanh nhướng mày, dường như không ngờ Nghiêm Hãn Hải vậy mà lại có kế hoạch như vậy, tâm trạng rất phức tạp.
"Cậu có kế hoạch như vậy từ khi nào?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
Tuy nhiên Nghiêm Hãn Hải chỉ tùy ý ngước mắt lên liếc nhìn một cái, dường như không hề quan tâm đến câu hỏi của Nghiêm Trạch Thanh, chỉ tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính.
Ngón tay Diêm Thanh Viên lặng lẽ siết chặt, sau đó thở dài nói: "Vậy tôi... Cần đào tạo bao lâu? Thời gian thử việc là bao lâu? Công việc của đầu bếp tôi có thể làm hết, đại khái có thể cho tôi bao nhiêu?"
Diêm Đàm cong khóe môi, không ngạc nhiên khi Diêm Thanh Viên trực tiếp chấp nhận sự sắp xếp như vậy.
Diêm Thanh Viên là một đứa trẻ có thể sinh tồn trong bất kỳ hoàn cảnh nào, có lẽ chấp nhận và thích nghi tương đối chậm, nhưng trước giờ cậu chưa bao giờ là đứa trẻ nghịch ngợm không có chí cầu tiến.
Nghiêm Hãn Hải rũ mắt: "Công việc của em, là làm trợ lý của tôi, tất cả công việc của em chủ yếu là để hỗ trợ tôi, việc em phải làm là làm thế nào dùng nỗ lực lớn nhất khiến cho tôi hài lòng."
Trái tim Diêm Thanh Viên đập nhanh, cách nói như vậy quả thực giống như là đang nói với cậu sau này cậu chính là người của hắn, mặc dù nghe có chút mập mờ, nhưng... Nhưng Diêm Thanh Viên lại vui vẻ, hoặc là nói, cậu cũng hy vọng có thể tiếp xúc với Nghiêm Hãn Hải nhiều hơn một chút.
"Cảm ơn." Diêm Thanh Viên đột nhiên cúi đầu với Nghiêm Hãn Hải, "Cảm ơn ngài cho tôi cơ hội này gia nhập công ty, tôi nhất định sẽ làm tốt nhất để tạo ra nhiều hiệu quả và lợi ích hơn cho ngài."
Diêm Thanh Viên không phải là một đứa ngốc, cậu biết rất rõ ý nghĩa của việc trở thành trợ lý của Diêm Thanh Viên.
Mặc dù bây giờ Nghiêm Hãn Hải vẫn chưa hoàn toàn trở thành gia chủ Nghiêm gia nhưng đã tham gia các hoạt động của Nghiêm gia, Nghiêm Y vô cùng tin tưởng Nghiêm Hãn Hải tự nhiên sẽ dạy hắn làm nhiều việc.
Nếu như có thể trở thành thư ký hoặc trợ lý của một đại nhân vật như vậy có thể học được rất nhiều thứ, không chỉ làm giàu kinh nghiệm sống thậm chí còn có thể học được điều gì đó từ Nghiêm Hãn Hải.
Anh vẫn luôn học tập Nghiêm Hãn Hải, học cuộc sống của hắn, học sự nỗ lực của hắn, học những kỹ năng nhỏ của hắn bởi vì học theo Nghiêm Hãn Hải đã trở thành mục tiêu mà cậu vẫn luôn nỗ lực.
Mà bây giờ Diêm Thanh Viên càng lấy đó làm kiêu ngạo, bởi vì Nghiêm Hãn Hải càng ngày càng ưu tú, khiến cho người ta không thể theo kịp.
Hơn nữa... Cậu thích Nghiêm Hãn Hải.
Ở bên cạnh người mình thích khó biết bao, Diêm Thanh Viên từng vô số lần đột nhiên tỉnh giấc trong giấc mơ phát hiện mình đã rời xa người mình thích, bây giờ cậu lại có thể quang minh chính đại lấy thân phận trợ lý đứng ở trước mặt hắn.
Bên tai Diêm Thanh Viên lại nhớ lại lời Nghiêm Trạch Thanh nói với cậu lúc trước, nếu thật sự cảm thấy thích, vậy thì hẳn là nên học cách tranh thủ, trái tim Diêm Thanh Viên mất tự nhiên đập nhanh hơn.
Đây là cơ hội Nghiêm Hãn Hải cho cậu sao?
Phải chăng cậu cũng có thêm thời gian để suy nghĩ và chứng kiến tương lai của mình.
Ánh mắt Nghiêm Hãn Hải vẫn không rời khỏi người Diêm Thanh Viên, sự rối rắm và hoang mang của cậu Nghiêm Hãn Hải đều nhìn thấy hết, sức sống tràn trề của thiếu niên cũng không vì vậy mơ hồ, mà là có động lực tiến về phía trước.
Diêm Thanh Viên vẫn chói mắt như vậy, thậm chí cho đến tận bây giờ, Nghiêm Hãn Hải vẫn luôn cho rằng Diêm Thanh Viên là người đáng yêu nhất trên thế giới.
Giống như một chú chó hoang nhỏ cố gắng đến gần con người, mặc dù trong lòng tràn đầy sợ hãi và do dự, nhưng nhiệt độ của con người khiến nó muốn lại gần, nó ăn hết đồ ăn hắn chuẩn bị mà không chút nghi ngờ, hết lòng tin tưởng hắn và nỗ lực đến gần, tất cả những thứ này... Đều đáng yêu đến cực hạn.
Nghiêm Hãn Hải tiếp tục cúi đầu nhìn tin nhắn, từ sau khi hắn tắt điện thoại, Nghiêm Y vẫn luôn dùng các loại công cụ trò chuyện điên cuồng tìm người cho hắn, rõ ràng Nghiêm Y rất bất mãn với sự lười biếng tiêu cực của hắn trong khoảng thời gian này.
Nghiêm Y: Rốt cuộc cậu còn muốn tùy hứng đến khi nào, mau trở về làm việc!
Nghiêm Hãn Hải: Tôi đã tìm được người của tôi.
Nghiêm Y: Bạn nhỏ Viên Viên.
Nghiêm Hãn Hải: Phải.
Bên này Nghiêm Y nhìn tin nhắn trong tay, sự nôn nóng của bản thân chợt dừng lại, tìm được Diêm Thanh Viên rồi?
Đứa nhỏ luôn rất vui vẻ kia, luôn dùng đủ loại nhiệt tình đi thách thức đồ chơi của y, sự ra đi của cậu đối với mình mà nói cũng là tổn thất, đối với Nghiêm Hãn Hải mà nói... Càng là ác mộng.
Đến bây giờ y vẫn còn nhớ lúc ấy Nghiêm Hãn Hải đến tìm y trông như thế nào.
Lạnh lẽo.
Lạnh như băng.
Đó là sự tuyệt vọng lộ ra từ trong xương tủy.
Khi đó dường như Nghiêm Hãn Hải đã ngừng suy nghĩ, nhưng sâu trong đôi mắt hắn lại lóe lên một tia hy vọng.
Nghiêm Y từng hỏi, nếu hắn đã biết mình bị vứt bỏ, vậy cuối cùng thì phương hướng để hắn kiên trì tìm kiếm và cố gắng làm việc là gì.
Diêm Thanh Viên rất quan trọng đối với Nghiêm Hãn Hải, nếu không những gì y nhìn thấy lúc đó sẽ không phải là cái xác không hồn, không khí trầm lặng như vậy.
Y muốn có được câu trả lời, một ngày sau đó Nghiêm Hãn Hải cuối cùng cũng cho y biết.
Đó là một chút yếu ớt mà hắn vô tình lộ ra trong sự mệt mỏi vô hạn sau khi nhận một dự án quy mô lớn mà tất cả mọi người, bao gồm cả Nghiêm Hãn Hải đều phải tăng ca.
—— Bởi vì em ấy thích tôi.
Những lời này là động lực lớn nhất để Nghiêm Hãn Hải tiếp tục kiên trì.
___
18/2/2023.
20:28:30.