Khi cửa được mở ra, Diêm Thanh Viên mở to đôi mắt khi nhìn thấy người đứng bên ngoài là ai.
Người đứng ở cửa, dáng người cao lớn đẹp trai, thậm chí còn chói mắt hơn so với ánh sáng trong hành lang, Diêm Thanh Viên trợn to hai mắt, cảm thấy người yêu của cậu bất kể là ở đâu, khi nào cũng khiến người ta kinh diễm như vậy.
"Viên Viên." Nghiêm Hãn Hải đứng ở cửa, nhẹ giọng gọi tên cậu, giọng nói của hắn dịu dàng, quyến rũ, Diêm Thanh Viên phảng phất nghĩ đến những lời nỉ non kề bên tai cậu vào ban đêm, nhịp tim bất giác tăng nhanh.
"Sao anh lại đến đây?" Diêm Thanh Viên không ngờ Nghiêm Hãn Hải vậy mà trực tiếp đến tìm cậu, vậy chẳng phải cậu cố ý trốn tránh đều là vô nghĩa sao?
"Hắn nên tới." Vẻ mặt Diêm Đàm âm trầm, dường như rất bất mãn đối với sự xuất hiện của Nghiêm Hãn Hải.
Nghiêm Hãn Hải cũng không có thái độ thù địch với Diêm Đàm, ánh mắt của hắn chỉ dừng lại trên người Diêm Thanh Viên, vươn tay ra, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gò má cậu, thật cẩn thận, như thể đang chạm vào món đồ quý giá nhất và dễ vỡ trên đời.
Diêm Thanh Viên ngẩng đầu, an tĩnh nhìn đối phương, sau đó, chậm rãi cúi đầu, khóe miệng mím lại, biết mình không thể tự lừa mình dối người nói rằng tất cả đều được cậu che giấu rất tốt.
Bây giờ cậu không muốn che giấu nữa, như Diêm Đàm nói, cậu rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, vì vậy cậu nên có đủ niềm tin vào người có thể cho cậu cuộc sống hài lòng và hạnh phúc này.
"Em và anh ấy đang làm sủi cảo, anh cũng cùng làm sủi cảo đi, tối nay chúng ta có thể ăn một bữa sủi cảo thịnh soạn." Diêm Thanh Viên vươn tay vỗ vỗ bột mì trên tay, khẽ rũ xuống, rất nhiều bột mì rơi xuống, cậu nở nụ cười, "Cũng may em chuẩn bị đầy đủ nhân thịt và bột, dù sao bây giờ lượng ăn của anh cũng tăng lên rất nhiều."
Nghiêm Hãn Hải không từ chối, hoặc là nói hắn chưa bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Diêm Thanh Viên, ba người đàn ông ngồi trên bàn, gói sủi cảo nhân thịt từng cái một trước một nồi nhân thịt, sủi cảo do Nghiêm Hãn Hải làm là đẹp nhất, dường như chuyện gì hắn cũng có thể làm một cách hoàn hảo, từng miếng sủi cảo của hắn đều rất đều, hình dáng đẹp, để ở đó quả thực giống như do máy móc làm ra vậy, đến Diêm Đàm cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Diêm Thanh Viên chủ động nói chuyện: "Anh Diêm, anh biết vì sao lúc trước em đột nhiên tìm tới Nghiêm Hãn Hải không?"
Diêm Đàm nhíu mày, anh ấy cũng không rõ lắm, nhưng lúc ấy Diêm Thanh Viên và Nghiêm Hãn Hải quen biết, trông giống như là chuyện ngoài ý muốn, anh ấy thăm dò hỏi: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên?"
Giọng của Diêm Thanh Viên bị nghẹn, cậu kiểu gì cũng không ngờ Diêm Đàm lại nghĩ ra một ý tưởng kỳ lạ như vậy.
"Thật ra lúc trước em là vì một quyển sách nên mới tìm anh ấy."
Diêm Thanh Viên kể mọi thứ về quyển sách, trí nhớ của cậu đã rất mơ hồ, trong rất nhiều năm này, cậu đã không còn nhớ lại nội dung trong sách nữa.
"Thật ra em cũng không nhạy cảm như vậy, dù sao cuộc sống hiện tại so với cuộc sống trước kia đã hoàn toàn khác, nhưng mấy ngày nay, mỗi buổi tối em đều mơ thấy chuyện ngày đó, bất kể thế nào cũng không buông được lòng."
Giấc mơ về cái chết không ngừng tái hiện lại trong giấc mơ, cho dù nghĩ sẽ không xảy ra cũng không có cách nào, giấc mơ không ngừng lặp đi lặp lại quá chân thực, chân thực đến nỗi mỗi một chi tiết đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cậu biết ngày đó là mấy giờ, cậu biết hôm đó là ngày mấy, cho đến bây giờ ngay cả ký ức về nơi cậu chết cũng đã hoàn toàn phục hồi.
"Em sẽ không chết." Nghiêm Hãn Hải chậm rãi nói, "Tuyệt đối không."
"Em biết, sẽ không." Diêm Thanh Viên đột nhiên tiến lên ôm lấy Nghiêm Hãn Hải, bột mì trên tay đều bôi lên quần áo sạch sẽ gọn gàng của đối phương, "Sao em nỡ chứ, có một người thân yêu to bự như vậy!"
Nghiêm Hãn Hải rũ mắt nhìn Diêm Thanh Viên đột nhiên làm nũng, đáy mắt thoáng hiện lên ý cười, bởi vì bột mì trên tay nên không chạm vào được, hắn cúi đầu đặt một nụ hôn vỗ về trên đỉnh đầu Diêm Thanh Viên.
Diêm Thanh Viên nghĩ rằng số lượng sủi cảo lần này hẳn là rất nhiều, nhưng kiểu gì cũng không ngờ cuối cùng không đủ ăn, còn làm thêm hai ba lần nữa.
"Mệt không em?" Nghiêm Hãn Hải hỏi.
"Không hề mệt xíu nào." Khi nấu ăn trong nhà hàng, mỗi ngày đều mệt đến nằm sấp, nhưng khi về đến nhà, lại nghĩ đến những gì mình làm là dành cho người mình yêu thương ăn, sẽ đặc biệt có động lực, "Chẳng những không cảm thấy mệt mà còn cảm thấy rất có cảm giác thành tựu."
"Thế nào?" Nghiêm Hãn Hải khó hiểu.
"Khi vừa mới quen anh, lượng cơm của anh rất ít, một chén cơm là đủ rồi, nhưng một chén cơm làm sao có thể cung cấp năng lượng một ngày của một người đàn ông trưởng thành? Khi đó anh gầy như vậy, nhưng bây giờ thì khác."
Diêm Thanh Viên nhìn người đàn ông cao lớn có dáng người rất tốt trước mặt, đâu đâu cũng lộ ra vẻ khỏe mạnh, trong lòng tràn đầy tự hào, đây là người đàn ông cậu cẩn thận nuôi ra đó, hắn đẹp đến không chịu nổi luôn.
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo nho nhỏ của Diêm Thanh Viên, trong lòng Nghiêm Hãn Hải cũng tràn ngập niềm vui, hắn cũng cảm thấy có lẽ dưới đôi cánh của mình, Diêm Thanh Viên mới có thể sống một cuộc sống tự do tự tại hơn, đây chính là mục tiêu và phương hướng phấn đấu của hắn.
"Gần đây ở đây đi." Diêm Đàm không quan tâm đôi người yêu này dính nhau thế nào, anh ấy nói thẳng, "Đề phòng lỡ như, trong khoảng thờ gian này anh sẽ không rời em, còn em, tốt nhất cũng vậy."
Mặc dù Nghiêm Hãn Hải không trả lời, nhưng rõ ràng là đồng ý.
Tuy hai người trước mắt trông như không để trong lòng cái ngày chết không cần thiết kia, nhưng rốt cuộc có phải hay không, không ai nói ra.
——
Diêm Thanh Viên chớp chớp đôi mắt, nhìn nhà hàng trống rỗng, bỗng hoang mang lắm.
"Sao hôm nay người người đặt bao hết không đến vậy ạ? Em nhớ hôm nay hình như tổ chức liên hoan cho công ty mà?" Diêm Thanh Viên chỉ nghe Nghiêm Trạch Thanh nói, "Chắc không phải là bọn họ cho chúng ta leo cây đó chứ? Anh hai Nghiêm, anh đã gọi cho nhân viên đặt hàng của công ty đó chưa?"
"Hôm nay là anh đặt bao hết." Nghiêm Hãn Hải nói.
"Là anh và nhân viên muốn công ty liên hoan hả?" Diêm Thanh Viên chớp mắt hỏi, "Vậy sao chưa tới? Đang tăng ca hả anh?"
"Không có, hôm nay chỉ có những người này thôi." Nghiêm Trạch Thanh xoay người nói với người trong nhà bếp, "Thu dọn xong thì mau tan làm đi, sắp đóng cửa hàng rồi."
Diêm Thanh Viên mơ hồ nhìn nhà hàng mình bị hoãn lại bởi vài ba câu của Nghiêm Trạch Thanh, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
"Mấy người thôi, một bàn là đủ rồi." Diêm Thanh Viên vẫn rất đau lòng, cửa hàng của mình hiện tại thật vất vả mới có rất nhiều khách nhân vậy mà lại đóng cửa một ngày, có ảnh hưởng đến danh tiếng không.
"Có chuyện rất quan trọng." Nghiêm Hãn Hải nói, "Chuyện quan trọng hơn so với mở cửa hàng."
Diêm Thanh Viên chớp mắt, cuối cùng ngồi vào chỗ của mình, ngoan ngoãn không nói gì nữa.
Những người ở đây có Nghiêm Trạch Thủy, Nghiêm Trạch Thanh, Nghiêm Hãn Hải, cùng với Diêm Thanh Viên và Diêm Đàm, tổng cộng cũng chỉ có năm người, nhưng Diêm Thanh Viên lại cứ cảm thấy, áp lực mạnh mẽ.
Dần dần Diêm Thanh Viên cũng phát hiện không chỉ là vấn đề áp lực, mà là... Dường như tâm trạng những người này không được tốt lắm.
Trái tim của Diêm Thanh Viên lỡ một nhịp.
Diêm Thanh Viên chú ý tới bây giờ ngoại trừ Nghiêm Hãn Hải ra những người khác đều đang nhìn điện thoại, đây là cảnh tượng rất hiếm thấy.
Diêm Thanh Viên như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cảm thấy bây giờ mình giống như đang ở trung tâm của hội nghị bàn tròn.
"Sao vậy ạ?" Diêm Thanh Viên cuối cùng cũng không nhịn được phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, "Có chuyện gì rất quan trọng muốn thương lượng vậy ạ?"
Cuối cùng Nghiêm Trạch Thủy cũng ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Diêm Thanh Viên: "Viên Viên."
"Dạ?"
"Vì sao trước giờ em không nói với anh về chuyện quyển sách?" Nghiêm Trạch Thủy kiểu gì cũng không tin, Nghiêm Trạch Thanh và Nghiêm Hãn Hải đều biết, duy chỉ có anh không biết, anh có cảm giác thất bại không được tin cậy.
"Em cảm thấy không cần phải dựa vào nội dung sách mà sống nữa, chỉ cần sau này chúng ta có thể ở bên nhau là tốt rồi." Diêm Thanh Viên hiểu, không chừng Nghiêm Hãn Hải đã nói chuyện này, "Em không hy vọng sau này nội dung sách ảnh hưởng đến cuộc sống, em không cố ý giấu diếm, em chỉ đơn giản cảm thấy chuyện này không cần thiết mà thôi."
Nghiêm Trạch Thủy khẽ thở dài, có lẽ anh có thể hiểu suy nghĩ của Diêm Thanh Viên, chỉ là cảm giác mình là người duy nhất bị loại bỏ thực sự rất tệ.
"Bây giờ mọi người đang xem gì vậy ạ?" Diêm Thanh Viên bước đến bên cạnh Diêm Đàm, nhìn điện thoại của Diêm Đàm, thứ hiện ra trên đó là một quyển sách điện tử, sau khi Diêm Thanh Viên đọc kỹ một phần nội dung quyền sách thì im lặng.
Đây là, nội dung của quyển sách kia.
Nghiêm Hãn Hải đã sắp xếp tất cả nội dung trong quyển sách sao?
"Từ đầu đến cuối trong sách đều không có sự tồn tại của anh." Trong lòng Diêm Đàm rất quái dị, "Vì sao?"
"Đây là một điểm rất kỳ lạ, vì không có sự khác biệt giữa tôi và quá khứ được mô tả trong sách, vậy tất nhiên cũng sẽ tìm cách thuê anh trở thành vệ sĩ của Viên Viên, anh không tồn tại là điều vô lý." Nghiêm Trạch Thanh cũng nói, mặc dù y biết sự tồn tại của sách, nhưng bây giờ mới biết được nội dung của quyển sách, cả buổi tối và ban ngày đều không ngủ, chỉ vì đọc xong quyển sách này.
"Nếu nội dung trong sách phản ánh hiện thực, vậy thì khả năng Diêm Đàm biến mất gần như bằng không." Ngón tay Nghiêm Trạch Thủy gõ nhẹ lên mặt bàn, đây là động tác theo thói quen khi anh đang suy nghĩ, "Nếu nói không phải không tồn tại mà cố ý bị bỏ qua, suy nghĩ như vậy ngược lại vẫn có thể."
"Vì sao lại bỏ qua tôi?" Diêm Đàm nhíu mày, "Không lẽ là vì tôi thích Viên Viên à? Trong quyển sách này tôi không thấy bất kỳ tình tiết nào mà Viên Viên được thích cả, người duy nhất dựa vào cũng chỉ có Nghiêm Trạch Thanh, nhưng ở giai đoạn sau cũng phản bội em ấy, so với thích chi bằng nói là vì gây tổn thương lớn nhất cho Viên Viên."
"Tràn đầy ác ý, không thể gọi là sách được." Nghiêm Trạch Thanh đưa ra kết luận về nội dung quyển sách này.
Diêm Thanh Viên nghe không hiểu ra sao: "Các anh đang nói gì vậy? Sao em nghe không hiểu?"
"Cho dù đến bây giờ em vẫn không thoát khỏi sự khống chế của quyển sách này với em, vậy chi bằng cứ trực tiếp đối mặt với nó." Nghiêm Hãn Hải kéo cánh tay Diêm Thanh Viên để cậu ngồi bên cạnh mình, mở cuốn sổ có thể nhìn thấy rõ tất cả các nét chữ sau khi được xử lý đặc biệt, "Chúng ta cần phải lần lượt phá vỡ những mâu thuẫn trong quyển sách này, để em lấy lại tự do."
Đôi mắt Diêm Thanh Viên từ từ mở to, trong lòng có cảm xúc không thể diễn tả được đang quay cuồng, cuối cùng bởi vì một nụ hôn xoa dịu đơn giản của Nghiêm Hãn Hải mà bình tĩnh lại.
Nhìn người thân trước mắt mình, Diêm Thanh Viên đột nhiên cảm thấy mình thực sự là người hạnh phúc nhất thế giới.
___
4/3/2023.
09:25:55.