Cố Hãn Hải híp mắt, sau đó chậm rãi ngước mắt thu hết mọi thứ vào đáy mắt.
Mọi người đều mặc những bộ quần áo đắt tiền nhất đi dạo quanh đám đông, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười khéo léo giữa họ, rõ ràng không có mặt nạ nhưng nét mặt của mọi người dường như đều cố định trên nụ cười lịch sự như vậy.
"Bất kể khi nào, bao nhiêu năm trôi qua, chỉ cần đến đây, luôn cảm thấy bị chói muốn mù đôi mắt." Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ nắm áo Cố Hãn Hải, nhưng lại nhanh chóng buông ra, vỗ nhẹ góc áo Cố Hãn Hải, sợ không cẩn thận tạo ra nếp nhăn.
Trang phục hôm nay của Cố Hãn Hải được thiết kế có chủ ý, cũng không cứng nhắc như tây trang mà càng tôn lên dáng người vốn đã rất đẹp của hắn, không quá lố cũng không quá kín đáo.
Nhà thiết kế được dẫn đến thậm chí còn trang điểm cho Cố Hãn Hải một lớp trang điểm hoàn hảo nhất, phô bày khuôn mặt hoàn mỹ 360 độ không góc chết, tất cả những sợi tóc vướng víu đều được vuốt keo cố định lại, lộ ra khuôn mặt hơi sắc bén nhưng cực kỳ đẹp trai.
Những người dạo quanh trong đó đều không nhịn được ngoái đầu lại nhìn một cái, rồi lại nhìn thêm cái nữa.
Ngay cả Nghiêm gia có giá trị nhan sắc rất cao cũng chưa từng có ai có được vẻ đẹp hoàn hảo như vậy.
Nghiêm Thanh Viên đương nhiên chú ý thấy một khi Cố Hãn Hải bước vào hội trường ngay lập tức trở thành trung tâm ánh nhìn của mọi người, có chút tự hào nho nhỏ.
Đây là điều đương nhiên mà? Đây chính là gia chủ tương lai đó nha, nhìn kỹ một chút nha, sau này người mọi người nhìn thấy cũng không phải một thiếu niên gia chủ ngây ngô như vậy đâu nha, nhìn một cái sẽ bớt đi một chút đó!
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy Cố Hãn Hải của hôm nay quả thực là đẹp trai đến tận chân trời, hắn chỉ đứng đó thôi cũng đủ có cảm giác tồn tại rồi.
Nhưng bởi vì chưa từng gặp Cố Hãn Hải, mọi người đều đang quan sát, suy đoán thân phận Cố Hãn Hải, từ thân phận của hắn sẽ ảnh hưởng đến thái độ sau này của bọn họ đối với Cố Hãn Hải.
Nghiêm Thanh Viên hơi căng thẳng, cậu muốn nói gì đó, nhưng cho đến bây giờ cậu cũng chưa từng đứng trong đám đông.
Tuy nhiên vào lúc này, Nghiêm Trạch Thanh bỗng cúi xuống, nhéo lòng bàn tay Nghiêm Thanh Viên.
"Ướt rồi, Viên Viên à, sao em lại căng thẳng như vậy?" Nghiêm Trạch Thanh thấy Nghiêm Thanh Viên đang căng thẳng, rõ ràng trong không gian không nóng nực này vậy mà bắt đầu đổ mồ hôi.
"Em... Chỉ là em có chút không thích nghi được." Nghiêm Thanh Viên lắp bắp nói.
"Là như vậy sao?"
"Hay là Viên Viên đi hội trường phụ đi." Nghiêm Trạch Thủy nhìn Nghiêm Thanh Viên căng thẳng đến cả người căng chặt, cũng có chút không đành lòng, "Hay là anh cả đưa em đi nhé?"
"Không... Em phải ở lại đây." Nghiêm Thanh Viên lắc đầu từ chối.
Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh nhìn nhau, đều tìm thấy vẻ nghi ngờ trong mắt nhau.
"Đừng miễn cưỡng." Nghiêm Trạch Thủy lại nói.
"Không có, không miễn cưỡng gì cả." Nghiêm Thanh Viên lắp bắp nói.
Rất miễn cưỡng, vô cùng miễn cưỡng!
Mọi người trông thật lấp lánh!
Chỉ có cậu lạc lõng trong đó.
Nhưng vì Cố Hãn Hải.
Nhịn xuống thôi.
Nghiêm Thanh Viên câu nhẹ ngón tay Cố Hãn Hải, cũng không đến mức khiến người khác chú ý, nhưng nó sẽ không để hai người họ tách ra, mà hôm nay Nghiêm Kỳ Thúy lại bất ngờ chủ động dẫn Nghiêm Thanh Viên theo, Nghiêm Thanh Viên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, tuyệt đối sẽ không lâm trận bỏ chạy.
Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh thì rất tự nhiên đi giao tiếp với đối tác đồng thời cũng là người thân của họ, trước khi rời đi, Nghiêm Trạch Thanh còn sửa sang lại quần áo cho Nghiêm Thanh Viên.
Gương mặt Nghiêm Thanh Viên đỏ hết cả lên: "Anh hai ơi đừng làm nữa, đã rất ổn rồi, mọi người cũng sẽ không nhìn em đâu."
Cậu đã lớn như vậy rồi còn để anh hai sửa sang lại quần áo giúp mình thật sự cảm thấy rất ngượng ngùng.
"Viên Viên sẽ có rất nhiều người nhìn." Nghiêm Trạch Thanh khẽ mỉm cười với Nghiêm Thanh Viên, "Viên Viên luôn hấp dẫn sự chú ý của người khác."
Nghiêm Thanh Viên:???
Vốn dĩ Nghiêm Thanh Viên cho rằng đây là anh hai thiên vị tình thân với cậu, có Cố Hãn Hải lóa mắt như vậy đứng ở bên cạnh còn có thể nhìn cậu sao?
Nghiêm Kỳ Thúy cong khóe môi và thân thể đứng thẳng, phong thái bất phàm và thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười đầy ưu nhã, sự thành thục quyến rũ của người đàn ông tuổi trung niên càng gây thiện cảm với những người xung quanh, mà khi Nghiêm Kỳ Thúy giới thiệu, thuận tiện dẫn theo Nghiêm Thanh Viên.
"Con trai nhỏ của tôi, Nghiêm Thanh Viên, trước đây đều ở hội trường phụ, năm nay mười sáu tuổi, để thằng bé đến hội trường chính học hỏi thêm một chút." Nghiêm Kỳ Thúy chỉ tùy tiện đột ngột nhắc đến.
Mà Nghiêm Thanh Viên theo bản năng muốn giới thiệu Cố Hãn Hải với các chú bác không thân thiết này, lại thấy một số chú bác cười với cậu, trông rất ôn hòa.
"Đương nhiên tôi nhớ rõ đứa nhỏ này rồi, rất đáng yêu, lúc trước lén lút ăn uống ở góc sảnh nuốt vào thứ gì đó rồi bị nghẹn, là tôi vỗ lưng đứa nhỏ này." Một chú trong đó không nhịn được cười, "Lúc ấy nhóc con này bị nghẹn đến đỏ cả mặt, sau đó còn cầm rượu vang đỏ lên muốn uống đấy."
Có... Có chuyện như vậy sao? Nghiêm Thanh Viên đột nhiên tìm thấy một ký ức như vậy trong một góc ký ức của mình, khuôn mặt lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.
"Cảm... Cảm ơn chú ạ, khi ấy, khi ấy con khó chịu quá, không nhớ ngài, con xin lỗi chú."
"Không sao." Nói xong chú vỗ vỗ bờ vai Nghiêm Thanh Viên, "Đứa nhỏ đáng yêu luôn có đặc quyền, lúc ăn phải nhai kỹ nuốt chậm, nếu thật sự rất thích có thể để cho đầu bếp làm một ít cho con mang về nhà ăn."
"Nói mới nhớ, tôi cũng từng có một đoạn duyên phận với bạn nhỏ này, có điều không trực tiếp, con trai tôi cũng chơi ở trong phòng trò chơi của hội trường phụ, dường như thằng bé bị thương ở đâu đó nhưng không ai nhận ra, sau đó là con trai của anh cả Nghiêm là Nghiêm Thanh Viên dẫn thằng bé đi tìm nhân viên phục vụ băng bó, ở bên cạnh thằng bé từ đầu đến cuối, sau khi trở về con trai tôi ầm ĩ nói muốn anh Viên Viên, nói như vậy tôi có ơn với Viên Viên đó."
"Tôi ngược lại không có nhiều trải nghiệm như hai người, nhưng tôi thường xuyên nhìn Viên Viên, nói thật Viên Viên vô cùng hấp dẫn sự chú ý của người khác."
Nghiêm Kỳ Thúy chỉ lắng nghe, cũng không bày tỏ ý kiến với những chuyện đã xảy ra này, khóe miệng luôn nở một nụ cười nhàn nhạt, dường như hoàn toàn không thèm quan tâm, lại tựa như rất quan tâm.
Mà Nghiêm Thanh Viên lại choáng váng cả người, đây là sự thật hả? Hóa ra cậu được được nhiều người nhìn thấy như vậy sao? Cậu vẫn luôn cho rằng thật ra mình không đáng để mắt tới, lẽ nào thật ra mình vô cùng chướng mắt sao?
"Ha ha ha phải đó, tôi cũng một có một đứa trẻ đáng yêu như vậy, nhưng con gái của tôi cũng rất đáng yêu, chọn một ngày nào đó để bọn trẻ chơi với nhau đi."
Cố Hãn Hải nhìn những người ở hội trường chính của Nghiêm gia vào lúc này ít nhiều gì cũng sẽ chú ý đến Nghiêm Thanh Viên sau khi được Nghiêm Kỳ Thúy giới thiệu, hắn cũng nhận ra rằng đó không chỉ là vì mọi người theo bản năng quan sát mọi thứ xung quanh, mà là thật sự cảm thấy hứng thú với một người như Nghiêm Thanh Viên, ánh mắt sẽ bất giác bị hấp dẫn.
Cúi đầu nhìn vẻ mặt Nghiêm Thanh Viên lúc này đã vô cùng khiếp sợ, tiểu thiếu gia rõ ràng không biết hóa ra có nhiều người chú ý đến mình như vậy, vẻ mặt kinh ngạc không nói nên lời.
Tiểu thiếu gia trước giờ không biết thật ra bản thân cậu vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác, luôn cho rằng mình không tốt, nhưng trên thực thực tế mọi chuyện lại ngược lại.
"Sao vậy?" Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải cùng đi nhà vệ sinh, lúc này Nghiêm Thanh Viên vẫn còn choáng váng mơ hồ không thôi.
"Tôi thật sự làm cho người ta thích như vậy hả?" Nghiêm Thanh Viên lúc này đã choáng váng đến mức không biết làm sao, nhưng rồi lại dùng sức vỗ vỗ hai má, lại một lần nữa nói, "Không đúng không đúng không cần nghĩ nhiều như vậy, chắc chắn là do bọn họ được giáo dục tốt cho nên mới nói như vậy, tất cả đều là xã giao tất cả đều là xã giao, không thể coi là thật!"
Nhưng cho dù là như vậy Nghiêm Thanh Viên cũng không có cách nào lừa gạt bản thân, cậu thật sự cảm nhận được sự khác biệt trong cách mọi người đối xử với cậu, trong mắt mọi người không có sự giễu cợt hay trêu chọc, tất cả đều là sự tốt bụng rất rõ ràng.
"Vì sao cứ phải cho rằng mình không được thích?" Cố Hãn Hải nhẹ giọng hỏi.
"Bởi vì..." Nghiêm Thanh Viên theo bản năng muốn giải thích gì đó, nhưng lại không thể nói tiếp.
"Mặc dù tôi không biết người ngoài có thích em hay không, nhưng ít nhất người Nghiêm gia đều rất thích em." Cố Hãn Hải mắt thấy tai nghe, đều có chứng cớ rõ ràng.
Khi ở trường học mọi người ngại thân phận Nghiêm Thanh Viên không dám lỗ mãng với cậu, nhưng trên thực tế cảm tình của bọn họ đối với Nghiêm Thanh Viên cũng không được xem là thích, nhưng ở đây... Rõ ràng có thể cảm nhận được Nghiêm Thanh Viên được yêu thích.
Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt, chậm rãi nói: "Thật ra tôi rất thích đến đây, mỗi lần không chỉ là vui vẻ, còn có rất nhiều bạn tốt nữa."
Nghiêm Thanh Viên không chủ động giao lưu với người khác, nhưng mỗi lần chỉ cần đến khoảng thời gian ăn tết đến bổn gia Nghiêm gia, rất nhiều người trong đó cho dù cậu không làm gì cũng sẽ có người chủ động đi lên muốn chơi cùng cậu.
Cảm giác được mời thật sự vô cùng tốt, dù nói như thế nào Nghiêm Thanh Viên cùng lắm cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, trong lòng làm sao có thể không khát khao có bạn bè.
"Trước đây mình không nghĩ tới vấn đề phức tạp như vậy, lẽ nào mình đặc biệt hấp dẫn người Nghiêm gia ư?" Câu cuối cùng của Nghiêm Thanh Viên là lặng lẽ nói, Cố Hãn Hải nghe không rõ lắm, sau khi Nghiêm Thanh Viên nói xong thì tự mình nhịn không được mà cười.
Nhưng có lẽ là vì tất cả mọi người đều rất thân thiện, Nghiêm Thanh Viên cũng chủ động bắt chuyện với người nguyện ý nói chuyện với cậu, tiểu thiếu gia còn nhỏ tuổi, chủ đề có thể nói thực sự rất có hạn, nhưng cũng là do cậu cố ý muốn để Cố Hãn Hải được nở mày nở mặt nên toàn nói những chuyện vụn vặt.
"Thì ra Viên Viên còn biết làm cơm à?" Người đàn ông đang nói chuyện với Nghiêm Thanh Viên dường như có chút kinh ngạc, cười nói với Nghiêm Thanh Viên.
"Tay nghề nấu cơm của con toàn bộ đều do Cố Hãn Hải dạy, không phải con tự đại, tuy rằng đồ ăn của con không ngon bằng Cố Hãn Hải nấu, nhưng nói thế nào cậu ấy cũng là thầy của con, tay nghề cậu ấy dạy con thật ra khá tốt!"
"Vậy sao?" Các chú dì ở cùng với cậu nhìn nhau rồi rồi nở một nụ cười, "Vậy Viên Viên con có muốn dẫn theo Cố Hãn Hải đi tham gia một ít hoạt động thú vị không?"
"Hoạt động gì ạ?" Nghiêm Thanh Viên chớp mắt.
"Gia chủ tổ chức, y có hứng thú muốn làm một ngôi nhà ma thoát hiểm đẳng cấp thế giới, trước mắt đã làm mẫu thử, nên cần một ít người chơi đến trải nghiệm sau đó đưa ra cảm nhận để tối ưu hóa các chi tiết." Một chú trong đó đề xuất với cậu nói.
"Sao gia chủ suốt ngày đều thích làm mấy chuyện này thế?" Một người bên cạnh nói, nhưng cũng không quá để ý.
"Không phải gia chủ vẫn luôn thích mày mò những thứ này sao?"
Nghiêm Thanh Viên mở to đôi mắt nghe những tin tức về anh suối nước nóng mà trước giờ cậu chưa từng nghe, trước đây không biết, bây giờ khi biết anh suối nước nóng là gia chủ Nghiêm Thanh Viên nhịn không được chú ý nhiều hơn.
"Tối ngày không làm việc đàng hoàng."
"Dù sao hiện tại hiệu quả kinh tế và lợi ích cũng tốt, tham gia chạy quảng cáo tầm cỡ thế giới cũng không có gì sai, chỉ là chuyện tốn chút tiền mà thôi, gia chủ làm chuyện gì cũng không cần phải thương lượng với chúng ta."
"Nói cũng phải, chỉ cần việc chính không qua loa là được."
Nghiêm Thanh Viên nghe mà sửng sốt, Nghiêm Kỳ Thúy dường như cũng mệt, ngồi bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, chú ý thấy sắc mặt tò mò sau đó nói với Nghiêm Thanh Viên, "Sao vậy?"
"Suối nước nóng... Anh gia chủ thường hay làm chuyện như này sao ạ?" Cẩn thận nghĩ lại anh suối nước nóng hình như quả thật rất thích làm mấy quả trứng phục sinh nho nhỏ thú vị để cậu vui vẻ.
"Phải." Nghiêm Kỳ Thúy cũng không phủ nhận, mà là kiên nhẫn giải thích với Nghiêm Thanh Viên, "Trước khi trở thành gia chủ, y là một nhà thiết kế đồ chơi, y là tiểu thiếu gia của một nhà sản xuất đồ chơi lớn từ nhà nhánh Nghiêm gia, sau đó được gia chủ nhiệm kỳ trước nhìn trúng rồi về sau dẫn theo bên cạnh."
Nghiêm Thanh Viên mở to hai mắt, nhớ tới những đồ chơi mới mẻ thú vị kia, đột nhiên như bị ma xui quỷ khiến hỏi: "Đó có phải là những món đồ chơi gia chủ vẫn luôn muốn thiết kế không ạ?"
"Mặc kệ có phải hay không, y đã trở thành gia chủ Nghiêm gia, trong phạm vi thích hợp có thể cho phép y nghịch ngợm, nhưng cũng chỉ thể mà thôi."
Nghiêm Thanh Viên nhớ khi hội trường chính vừa mới bắt đầu, người đàn ông bước xuống từ tầng hai dưới con mắt của biết bao người giống như một hoàng tử trong truyện cổ tích, gương mặt y mềm mỏng nụ cười dịu dàng, đó là một người đàn ông luôn nở một nụ cười và tính cách dí dỏm.
Nhưng ngồi trên vị trí đó, có phải sẽ giống như ba nói không, từ nay về sau không được hành động theo ý muốn của bản thân*.
* 身不由己 (Thân bất do kỷ): Không được phép quyết định hành động của bản thân, hoàn toàn phụ thuộc vào người hoặc vật khác.
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên quay đầu nhìn Cố Hãn Hải, vậy ý nghĩ của cậu muốn giúp Cố Hãn Hải bước nhanh hơn trên con đường kiếp trước có đúng không?
Cố Hãn Hải là tự do, trước khi trở về Nghiêm gia, hắn hoàn toàn tự do, sau khi bước vào Nghiêm gia hắn đã bị xiềng xích tay chân buộc phải dừng lại, vào khoảnh khắc thật sự trở thành gia chủ ấy, Cố Hãn Hải có lẽ đã giành được vinh quang xa xôi mà con người không phải ai cũng chạm tới được, nhưng lại mất đi sự tự do.
Cho nên lẽ nào cuối cùng Cố Hãn Hải vứt bỏ tất cả, cũng là vì muốn giành lại tự do của mình sao?
Bởi vì Cố Hãn Hải hắn, vẫn luôn khao khát tự do.
"Sao vậy?" Cố Hãn Hải nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Nghiêm Thanh Viên, cúi đầu hỏi.
Nghiêm Thanh Viên chậm rãi mở miệng nói: "Cố Hãn Hải ơi, cậu..."
"Ừ." Cố Hãn Hải đáp lời, những âm thanh xung quanh đều sẽ không ảnh hưởng đến hắn, hắn chỉ nghe những lời của tiểu thiếu gia mà hắn để trong lòng mà thôi.
Phải hỏi như thế nào? Phải hỏi cậu ấy có phải muốn tự do không? Vậy có phải quá buồn cười rồi không?
"Ở bên cạnh tôi, cậu có thấy bị gò bó không?" Nghiêm Thanh Viên nói xong lời này, trong đầu đột nhiên hiện ra cái gì đó.
"Sẽ không." Cố Hãn Hải lắc đầu.
"Nhưng..." Lần đầu tiên Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy Cố Hãn Hải, hắn hăng hái, hắn sẽ tùy theo sở thích giơ nắm đấm tẩn một trận cho bất cứ ai cản trở hắn, hắn sẽ tùy ý trêu chọc bạn học của mình, sẽ tùy theo ý thích dựa theo tâm trạng của mình, cũng sẽ vì không vui mà lãnh đạm với cậu.
Nhưng hiện tại... Cố Hãn Hải khoác lên người trang phục sạch sẽ gọn gàng trói buộc cả cơ thể, hắn trở nên nho nhã khéo léo, hơn nữa còn đeo đôi găng tay này.
Cố Hãn Hải rũ đôi mắt, nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên đang vuốt ve găng tay của hắn.
Ngón tay tiểu thiếu gia trắng nõn mịn màng, chưa từng trải qua sương gió, lúc này nhiệt độ xuyên qua vải truyền đến là ấm áp.
Cố Hãn Hải biết, tiểu thiếu gia lại nghĩ nhiều thứ trong lòng rồi.
Cho dù đã nói nhiều lần, tiểu thiếu gia vẫn sẽ lo lắng với vết sẹo của hắn.
Hắn sẽ tìm một số thuốc trị sẹo, những vết sẹo này hắn sẽ không để lại nữa.
"Thế nào, thương lượng xong chưa?" Người chú vẫn luôn thảo luận về chủ đề này đột nhiên nói với Nghiêm Thanh Viên, "Nếu con cảm thấy hứng thú thì có thể nói, hiện tại còn đang trong kỳ nghỉ dành ra một ngày đi chơi hẳn là kịp."
"Được nha, nhưng con không có kinh nghiệm chơi trò này cũng không biết có thể cho anh ấy đủ phản hồi hay không." Thật ra Nghiêm Thanh Viên vẫn có chút lo lắng.
Mỗi lần Nghiêm Thanh Viên đến công viên giải trí, trên cơ bản đều là đi theo Nghiêm Trạch Thủy, cũng từng cùng nhau đi đến nhà ma.
Từ trước đến nay Nghiêm Trạch Thủy luôn xấu tính, luôn thích ở giữa chừng đột ngột buông tay, sau đó nhìn dáng vẻ một mình cậu la hét không dám đi, mỗi lần dọa Nghiêm Thanh Viên sợ đến phát khóc mới xuất hiện, mà Nghiêm Thanh Viên thậm chí đến mắt còn không dám mở từ đầu đến cuối.
Nhưng lời nói của Cố Hãn Hải nhất định có thể đưa ra những ý kiến rất mang tính xây dựng, dù sao thì Cố Hãn Hải lợi hại như vậy.
Nghiêm Thanh Viên mím môi, cậu cứ, cố mà làm thôi.
Chỉ là bình thường đều là làm những thứ rất thú vị, giờ đây vì sao anh suối nước nóng lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với nhà mà.
"Có điều lần này cũng là bỏ ra một số tiền lớn, đến lúc đó khi tuyên truyền ra ngoài hẳn là sẽ không tệ lắm, năng lực thiết kế đồ chơi của gia chủ vẫn luôn tốt, trước đây ở chỗ của tôi chế tạo mô hình thi thể."
"Lấy kỹ thuật chế tác nhà mọi người nhất định vô cùng chân thực nhỉ, lấy cái giả làm rối cái thật, chỉ sợ nhà ma này không có cách nào đi hết đâu đấy."
Nghiêm Thanh Viên lắng nghe những người này bắt đầu khen ngợi công nghệ và chuyện làm ăn của đối phương, lo lắng trong mắt càng thêm rõ ràng.
Làm sao bây giờ? Cảm thấy hình như rất thật rất đáng sợ.
Gọi... Gọi anh cả anh hai cùng đi sao?
Nghiêm Thanh Viên nghĩ đến lịch sử đen tối của Nghiêm Trạch Thủy, quyết định từ bỏ ý nghĩ đáng sợ này, toàn bộ hành trình của cậu chỉ cần ôm lấy eo Cố Hãn Hải rồi nhắm mắt lại đi theo chắc là sẽ không sao.
"Ha ha ha sợ như vậy hả?" Lúc này những người ở gần nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên còn chưa bắt đầu chơi trò chơi đã run rẩy, đều cười: "Không thì thôi vậy?"
"Đi ạ, đương nhiên phải đi!" Nghiêm Thanh Viên lập tức nói, đây là cơ hội tốt để Cố Hãn Hải thể hiện, chỉ cần gia chủ tương lai chú ý tới Cố Hãn Hải, vậy giống như trúng số vậy.
Chỉ cần có lợi tuyệt đối, Cố Hãn Hải có thể có một sự lựa chọn trong cuộc sống của bản thân trong tương lai.
"Ừm, vậy bác liên lạc với gia chủ một chút, nhờ một ít anh chị em đã đăng ký dẫn con."
Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt: "Nhiều... Nhiều người lắm ạ?"
"Bởi vì là nhà ma lớn, một lần có thể vào từ bảy đến mười ba người, bây giờ một lần có thể vào bao nhiêu người còn đang cân nhắc, chỉ là tạm định thôi."
Nhiều người như vậy? Nghiêm Thanh Viên thở phào nhẹ nhõm, cũng... Cũng may, nhiều người sẽ không sợ.
"Bác đi nói với gia chủ một chút, Viên Viên cháu ăn nhiều một chút, bác sẽ nói đầu bếp một chút xem có thể để đầu bếp nhà con tới đây học tập một khoảng thời gian hay không."
"Dạ?" Nghiêm Thanh Viên vẻ mặt hoang mang nhìn người bác nói chuyện với cậu.
"Viên Viên ăn uống khá tốt." Nói xong đột nhiên cười với người bên cạnh.
Nghiêm Thanh Viên bị cười không hiểu ra sao, cúi đầu nhìn mặt bàn, bỗng phát hiện một sự thật hết hồn.
Vì cậu vẫn luôn suy nghĩ vấn đề của mình nên bất giác ăn gì đó, vốn dĩ Nghiêm Thanh Viên có dạ dày như thùng cơm căn bản không chú ý mình ăn bao nhiêu, cũng không chú ý tới mình ăn gì, là của ai.
Cậu đã ăn cả đồ ăn do các chú dì bọn họ cùng mang đến luôn!
Nghiêm Thanh Viên lập tức xấu hổ đến mức không nói nên lời, vội vàng cúi đầu không dám ngẩng lên.
Nghiêm Kỳ Thúy nhìn Nghiêm Thanh Viên với biểu cảm xấu hổ hiếm thấy khó nói nên lời, ông hẳn là không bạc đãi Nghiêm Thanh Viên về khoảng ăn cơm đâu nhỉ?
Tối hôm đó Nghiêm Thanh Viên trở về thì tìm kiếm rất nhiều video về ngôi nhà ma ám và đưa ra một số phân tích cho Cố Hãn Hải, sau đó nói: "Tôi đã lén hỏi thăm với người khác rồi, đây không chỉ là một mình gia chủ thiết kế, còn mời rất nhiều nhà thiết kế nhà ma nổi tiếng, trong và ngoài nước đều có, đều muốn đạt được trình độ đỉnh cao của nhà mà, vì vậy chắc chắn đã bỏ ra rất nhiều tiền, trong đó... Thi thể đều do nhà sản xuất nội bộ Nghiêm gia chế tạo, Nghiêm gia... Rất lợi hại."
Trước khi Nghiêm Thanh Viên mười sáu tuổi căn bản không biết Nghiêm gia rốt cuộc cường thế cỡ nào, nhưng càng hiểu rõ lại càng kinh ngạc, cũng hiểu hơn vì sao trong sách mình luôn không chịu đi, bản thân mù quáng với tiền như vậy chắc chắn sẽ không bỏ được.
Nghiêm Thanh Viên nghĩ đến mình rồi bật cười thành tiếng, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Cố Hãn Hải.
Lúc này Cố Hãn Hải đưa tay ra xoa nhẹ mái tóc Nghiêm Thanh Viên, cảm giác ẩm ướt lan tỏa giữa các ngón tay, Nghiêm Thanh Viên toát mồ hôi lạnh trong không khí không quá lạnh khi bật máy sưởi và máy điều hòa.
Trong mắt Cố Hãn Hải hiện lên vẻ nghi hoặc.
"Bởi vì, tôi rất sợ nhà ma." Hơn nữa Nghiêm Trạch Thủy vô tình trêu đùa khiến Nghiêm Thanh Viên ít nhiều có bóng ma tâm lí trong lòng rằng sẽ bị bỏ lại trong căn nhà ma ám: "Lúc xem, rất sợ hãi, liền đổ mồ hôi lạnh á, nhưng chỉ cần tắt video, bây giờ nhìn Cố Hãn Hải, cái gì cũng không sợ nữa."
"Nhìn tôi thì sẽ không sợ sao?" Cố Hãn Hải hỏi.
"Bởi vì bản thân cậu chính là dạng người sẽ khiến người ta vô cùng có cảm giác an toàn." Cho dù là ai cũng vậy, cho nên mọi người mới có thể cực kỳ tin tưởng Cố Hãn Hải.
"Vậy còn em?" Cố Hãn Hải hỏi.
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt một chút: "Đương nhiên tôi cũng tin tưởng cậu mà?"
"Phải không?" Cố Hãn Hải cụp mắt xuống, buông ngón tay đan vào tóc Nghiêm Thanh Viên, khẽ chạm vào gò má của tiểu thiếu gia.
"Đương nhiên rồi." Không hiểu sao Nghiêm Thanh Viên cảm thấy tim đập thình thịch bắt đầu đập nhanh hơn, không hiểu vì sao Cố Hãn Hải lại muốn nói như vậy, cậu chính là người nắm giữ tương lai của Cố Hãn Hải đó, tuyệt đối tin tưởng đối với tất cả mọi thứ của hắn.
"Tôi nhìn không ra." Giọng điệu của Cố Hãn Hải bình tĩnh, nghe không ra được là vui hay giận, "Em không tin tưởng tôi."
"Vì sao lại nói như vậy?" Nghiêm Thanh Viên không hiểu lý do tại sao, nghiêng đầu nói, "Vậy cậu muốn tôi chứng minh cho cậu sao? Cậu muốn chứng minh thế nào?"
Nghiêm Thanh Viên chỉ nói giỡn thôi, theo tính cách thường ngày của Cố Hãn Hải chắc chắn sẽ xem nhẹ.
Nhưng lần này không có.
Ngồi bên cửa sổ phòng Nghiêm Thanh Viên, Cố Hãn Hải dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn đôi môi căng mọng của Nghiêm Thanh Viên: "Được, em chứng minh cho tôi xem, ngay bây giờ..."
___
18/1/2023.
22:55:30.