Mục lục
Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiêm Thanh Viên kiểu gì cũng không nghĩ đến mình về nhà thương lượng một chút chuyện dọn ra ngoài ở lại bị cấm túc, nhưng anh cả trông thật sự rất mệt mỏi, Nghiêm Thanh Viên có chút đau lòng, cũng không phản bác gì nữa.

"Gần đây ra mắt một hạng mục rất quan trọng, đối thủ cạnh tranh rất nhiều, không chỉ làm tốt công việc còn phải chuẩn bị mối quan hệ, khá vất vả." Nghiêm Trạch Thanh ngồi đối diện trên bàn ăn nói, "Hôm nay anh đi tiệc thử rượu?"

* 品酒会 Nếm rượu vang là một hình thức hiếu khách tiết kiệm, đơn giản và sống động. Nó có nguồn gốc từ Châu Âu và Hoa Kỳ, đã được sử dụng và chiếm một vị trí quan trọng trong các hoạt động xã hội của con người. Cụ thể, tiệc thử rượu là một hình thức tiệc nhẹ, trong cuộc họp không có bữa tối mà chỉ có đồ uống, đồ ăn nhẹ, các món ăn, v.v., và chủ yếu là hương vị lạnh.Về nghi thức lễ tân, nhân viên lễ tân cần nắm vững năm khía cạnh kiến ​​thức, bao gồm loại hình tiếp tân, đặc điểm của buổi tiếp tân, chuẩn bị tiệc chiêu đãi, hình thức bữa ăn và cách giao tiếp. (Theo baidu nó nói là zậy:<)

"Đúng vậy." Nghiêm Trạch Thủy vô cùng bất đắc dĩ liếc nhìn em hai nhà mình, "Đêm qua say rượu vẫn còn, hôm nay lại đi tiệc thử rượu, đầu lưỡi đều tê dại, lúc em sắp xếp công việc không kiêng dè anh một chút gì hết."

"Công việc chính là công việc." Giọng điệu Nghiêm Trạch Thanh lành lạnh.

Nghiêm Thanh Viên cảm nhận được lúc anh cả ôm lấy cậu trên người là mùi rượu nhàn nhạt, anh cả luôn luôn duy trì phong độ của một tinh anh giờ đây giọng nói đều lộ ra khàn khàn.

"Anh cả muốn ăn gì, em đi nói với đầu bếp." Nghiêm Thanh Viên chú ý sắc mặt mệt mỏi của Nghiêm Trạch Thủy, vươn tay trợ giúp anh cả nhà mình cởi áo khoác dính mùi rượu, nhường ghế của mình.

Nghiêm Trạch Thủy duỗi tay kéo cà vạt và cổ áo, lộ ra bờ ngực lớn rắn chắc, anh nửa dựa vào trên ghế, hơi nghiêng đầu tựa vào ngực Nghiêm Thanh Viên, trông như tất cả những gì không thoải mái đang được giảm bớt.

"Ừm, cháo trắng, đừng bỏ gì vào."

"Được ạ." Nghiêm Thanh Viên cẩn thận đặt đầu anh cả nhà mình đang tựa trên người mình dời đi, xoay người đi vào bếp.

"Vì sao không cho em ấy dọn đi?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.

Nghiêm Trạch Thủy hơi mở to mắt, rồi lại hơi nheo lại, dường như đang chống cự mỏi mệt dẫn đến cảm giác choáng váng, sau một lúc mới chậm rãi nói: "Bởi vì một chút lòng riêng."

Nghiêm Trạch Thủy ăn cháo trắng vẻ mặt cuối cùng cũng tốt lên, anh nhìn Nghiêm Thanh Viên: "Anh có thể được em trai nhỏ thân yêu phục vụ mát xa đầu không?"

"Được nha." Thật ra Nghiêm Thanh Viên vốn không biết mát xa, chỉ là làm loạn, nhưng mỗi lần anh cả đều rất cổ vũ nói, thật thoải mái, lực đạo vừa vặn, dường như vô cùng thả lỏng.

Nghiêm Trạch Thủy nửa tựa vào vai và ngực Nghiêm Thanh Viên, nhẹ nhàng cười: "Quả nhiên chỉ có Tiểu Viên Viên mới có thể để người thả lỏng."

Nghiêm Thanh Viên trong lòng khẽ động một cách khó hiểu, không biết làm thế nào để biểu đạt tâm trạng bây giờ của mình.

Bản thân Nghiêm Thanh Viên nghĩ chờ Nghiêm Trạch Thủy nghỉ ngơi đầy đủ ngủ một buổi tối sang ngày hôm sau buổi sáng tốt lành thích hợp để nói chuyện này, cậu cho rằng có thể là vì tâm trạng anh cả không tốt nên mới có thể từ chối dứt khoát như vậy.

Nghiêm Thanh Viên khó có được một buổi sáng dậy rất sớm đợi trong phòng khách.

Nhưng mà... Anh cả trước sau đều không xuất hiện, anh hai đã đi làm, người giúp việc trong nhà cũng đều nói không nhìn thấy anh cả, cũng không chuẩn bị bữa sáng cho anh cả.

Nghiêm Thanh Viên loáng thoáng cảm thấy có chút không đúng, cuối cùng sau khi giờ đi làm đã qua đến phòng Nghiêm Trạch Thủy gõ cửa.

Không có âm thanh, không có động tĩnh, trong phòng giống như không có người.

Nghiêm Thanh Viên vặn nắm cửa, mở không được, chắc là khóa lại rồi, có thể là do anh cả khóa nhỉ.

Nhưng trong lòng Nghiêm Thanh Viên luôn thấp thỏm bất an, gọi điện thoại cho Nghiêm Trạch Thủy cũng không ai nhận.

Nghiêm Thanh Viên đi tìm Hứa Tam Tối muốn chìa khóa phòng ngủ của Nghiêm Trạch Thủy, thái độ vô cùng cương quyết.

Có lẽ Hứa Tam Tối cũng loáng thoáng cảm thấy có chút không đúng, ông làm lão quản gia Nghiêm gia không thể đến việc đại thiếu gia có ra ngoài không cũng không biết, cuối cùng đi theo sau Nghiêm Thanh Viên cùng nhau đến cửa phòng Nghiêm Trạch Thủy.

Cửa không mở được, khóa từ bên trong, Nghiêm Thanh Viên lúc này vô cùng chắc chắn Nghiêm Trạch Thủy còn ở bên trong vẫn chưa ra, nhưng sao anh cả luôn rất kỷ luật lại không nói một lời nào đã không chịu đi làm, nhất định là có chuyện gì đó.

Trong lòng Nghiêm Thanh Viên hoảng hốt căng thẳng, không ngừng gõ cửa phòng: "Anh cả, anh cả ơi, anh cả!"

Hứa Tam Tối cũng ý thức được tầm quan trọng của sự việc, lập tức gọi thợ bảo trì tại nhà đến mở khóa, nhưng đang giữa lúc nóng vội cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, Nghiêm Thanh Viên và Hứa Tam Tối cùng nhau nhìn người bên trong cửa.

Người mở cửa đương nhiên là Nghiêm Trạch Thủy, dáng vẻ Nghiêm Trạch Thủy bây giờ là dáng vẻ Nghiêm Thanh Viên chưa từng gặp, anh chau mày, sắc mặt trắng bệch, nửa dựa vào vách tường, anh vẫn luôn chú trong ăn mặc của bản thân ngày thường nhưng hôm nay lại chỉ mặc quần lót.

"Viên Viên?" Nghiêm Trạch Thủy phản ứng chậm hơn so với bình thường rất nhiều, anh hơi mở to hai mắt nhìn Nghiêm Thanh Viên, lại giống như chỉ có thể nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên, tất cả những người bên cạnh đều bị xem nhẹ, giọng nói của anh không có sức sống* như ngày thường, "Sao lại gõ cửa sớm thế em?"

* Nguyên văn 中气十足 (Trung khí mười phần): Tràn đầy sức sống, tràn đầy năng lượng, chỉ trạng thái tốt nhất của cơ thể.

Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu nhìn dáng người cao lớn của anh cả nhà mình, lần đầu tiên phát hiện thì ra anh cả cũng là một người yếu ớt như thế, cả người nửa dựa vào tường thoạt nhìn như đang tạo dáng đẹp trai nhưng càng giống như không cách nào chống đỡ cơ thể nữa.

Sau đó Nghiêm Thanh Viên trực tiếp đi lên duỗi tay nắm lây tay Nghiêm Trạch Thủy, lòng bàn tay hai người hương vào nhau, độ ấm nóng bỏng nháy mắt từ tay đối phương truyền đến.

"Anh cả hình như bị sốt rồi, gọi bác sĩ đi ạ." Nghiêm Thanh Viên lập tức đi lên đỡ cơ thể Nghiêm Trạch Thủy, quả nhiên cảm giác nóng rực, Nghiêm Thanh Viên đỡ Nghiêm Trạch Thủy quay lại chỗ.

Phòng của Nghiêm Trạch Thủy chủ yếu là màu trắng đen làm chủ, tấm rèm màu đen xám sau khi được đóng lại hoàn toàn chỉ có một chút ánh sáng chiếu qua những khe hở không được bịt kín hoàn toàn.

Đột nhiên đồng hồ báo thức bên cạnh vang lên, đồng hồ báo thức được thiết kế theo kiểu chỉ cần không ai chạm vào nó thì nó sẽ vang đều đặn đúng giờ, nghĩ cũng biết đến bây giờ mà nó vẫn còn vang, có nghĩa là Nghiêm Trạch Thủy ở trong phòng vốn không chú ý đến!

Nghiêm Thanh Viên đặt Nghiêm Trạch Thủy lên giường, ngẩng đầu hỏi Hứa Tam Tối: "Đã gọi bác sĩ chưa ạ?"

"Đã gọi rồi, tiểu thiếu gia."

Nghiêm Thanh Viên nhìn về phía rèm vẫn luôn đóng kín, trực tiếp kéo ra, rồi mở cửa sổ để có bầu không khí, sau đó đi qua lấy từ trong hộp y tế nhiệt kế.

38.4 độ, không tính là sốt quá cao, nhưng trạng thái bây giờ của Nghiêm Trạch Thủy nhìn thật sự không giống phát sốt bình thường.

"Bây giờ cháu phải làm sao bây giờ?" Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu hỏi quản gia bên cạnh.

"Trước tiên hạ nhiệt độ vật lí."

Nghiêm Thanh Viên dựa theo cách chỉ bảo của Hứa Tam Tối chủ động chuẩn bị nước đá và khăn lông lạnh, để trên trán Nghiêm Trạch Thủy, sau đó tìm cồn không ngừng lau lòng bàn tay Nghiêm Trạch Thủy, nách và những nơi khác.

Sau đó không ngừng chú ý trạng thái của Nghiêm Trạch Thủy, tự lấy ghế ngồi bên cạnh Nghiêm Trạch Thủy.

Sau khi Nghiêm Thanh Viên làm xong hết thì bác sĩ cũng vừa tới, mang thuốc hạ sốt đến, sau khi uống thuốc bác sĩ nói tạm thời xem tình hình thế nào, nếu vẫn luôn không hạ sốt thì cần phải đi bệnh viện tiến hành kiểm tra.

Thật ra Nghiêm Trạch Thủy thanh tỉnh rồi, nhưng anh không nghe thấy âm thanh của đồng hồ báo thức, nhưng từ lúc anh tỉnh lại nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên trước cửa thì cơ thể đang trong trạng thái ngủ say cũng dần tỉnh lại, sau đó tất cả cố gắng của Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Trạch Thủy đều thấy hết.

Quả thật Nghiêm Trạch Thủy cảm giác được cơ thể mệt mỏi trầm trọng, trước khi ngủ chỉ cảm thấy phát sốt là bệnh nhỏ, ngủ cả đêm sẽ khỏi, nhưng không ngờ ngược lại càng ngày càng nặng.

Anh già rồi sao?

An tĩnh nằm trên giường, nhìn Nghiêm Thanh Viên gọi bác sĩ, mở cửa sổ, nhìn thiếu niên làm hạ sốt bằng phương pháp vật lí cho anh và bây giờ đang vô cùng nghiêm túc nghe bác sĩ dặn dò, đột nhiên nhận ra thì ra đứa em trai mà mình vẫn thương yêu đã tới tuổi có thể làm chủ rồi sao?

Những việc này Hứa Tam Tối có thể làm, nhưng bây giờ Nghiêm Thanh Viên cũng đã tự tay làm hết tất cả.

Nghiêm Trạch Thủy chớp mắt, có lẽ là vì phát sốt, tầm nhìn bỗng trở nên không giống bình thường, thiếu niên trong mắt anh lúc này không giống với thiếu niên non nớt thích lao vào vòng tay anh trong trí nhớ nữa rồi.

Có chút vắng vẻ, nhưng có chút tự hào.

"Bác sĩ nói anh là vì quá mệt mỏi nên mới phát sốt, cần nghỉ ngơi một chút." Nghiêm Thanh Viên khoanh hai chân ngồi bên cạnh Nghiêm Trạch Thủy, "Chỉ cần nghỉ ngơi tốt là có thể rất nhanh hồi phục, vì để không cảm thấy khó chịu và làm tốt công việc thì bây giờ anh phải phối hợp cho tốt thì mới nhanh hết bệnh được nha."

Khóe miệng Nghiêm Trạch Thủy hơi cong lên, rõ ràng hô hấp nóng rực khó chịu, nhưng bây giờ tâm trạng của anh lại ngoài ý muốn rất tốt.

"Người đều có giới hạn, phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi mới được, nếu vẫn luôn áp lực, sẽ rất dễ bị bệnh á." Nghiêm Thanh Viên lại thoa cồn lên lòng bàn tay đã khô của Nghiêm Trạch Thủy, "Anh cả cũng phải hiểu cái gì là một vừa hai phải, anh còn mỗi ngày giáo huấn em luôn á."

"Viên Viên ơi, anh cả rất khó chịu." Nghiêm Trạch Thủy hiếm thấy tủi thân ủ rũ* nói.

* 委屈巴巴

"Khó chịu chỗ nào? Anh có muốn đi bệnh viện không?" Nghiêm Thanh Viên trong lòng quýnh lên đứng dậy lấy điện thoại gọi Hứa Tam Tối chuẩn bị xe.

"Anh cả khó chịu trong lòng á."

Nghiêm Thanh Viên sửng sốt: "Là do công việc đặc biệt khó ạ?"

Có lẽ là vì bị bệnh, cũng có lẽ là vì bên cạnh chỉ có thiếu niên bản thân vẫn luôn rất yêu thương nuông chiều, Nghiêm Trạch Thủy hiếm thấy lộ ra một chút vẻ mặt yếu ớt.

Giọng Nghiêm Trạch Thủy rất khàn, đôi mắt anh có tơ máu, nhưng anh lại muốn nói chuyện: "Phải, có chút khó khăn, không phải không thể làm, chỉ là cái giá phải trả và thu hoạch được có chút kém xa, nhân viên công ty cũng đều mệt mỏi đã lâu rồi, nhưng lại không có cách nào cho bọn họ đủ thời gian nghỉ ngơi."

Nghiêm Thanh Viên không hiểu việc ở công ty, chỉ có thể nghe Nghiêm Trạch Thủy nói, mà Nghiêm Trạch Thủy thay vì nói là muốn cho cậu nghe hiểu, chi bằng nói là anh muốn nói chuyện với em trai nhà mình mà thôi.

"Việc phát triển các khu phố thương mại quy mô lớn ở quận mới rất khó khăn, trước hết khu vực này rất hẻo lánh, dòng người qua lại luôn rất ít, có khá nhiều địa điểm cần cân nhắc, vì để bảo đảm trong tương lai sẽ không trở thành một thành phố chết, có một số chính sách phải cân nhắc tình hình hoàn cảnh xung quanh, muốn ít nhất trong vòng hai mươi năm có chuyển biến tốt là rất khó, nhưng bọn anh phải giành được hạng mục này."

"Hai mươi năm." Nghiêm Thanh Viên bị khoảng thời gian này dọa sợ hết hồn, hai mươi năm, anh cả sắp năm mươi luôn rồi.

"Bởi vì điều cần xem xét không chỉ là tạo ra lợi nhuận ngắn hạn, mà là phát triển lâu dài, Viên Viên à." Nghiêm Trạch Thủy hơi nghiêng đầu nhìn Nghiêm Thanh Viên, "Tất cả những gì chúng ta đang làm bây giờ không chỉ vì sự phát triển cá nhân, mà là tồn tại vì 'Nghiêm gia' mà làm, tất cả chúng ta cũng chỉ là vì vận chuyển bánh răng vô danh mà thôi."

Nghiêm Trạch Thủy cho rằng Nghiêm Thanh Viên cũng không hiểu.

Nhưng Nghiêm Thanh Viên đã xem qua sách hoặc ít nhiều cũng hiểu rắc rối phức tạp này, cái gì là 'Nghiêm gia' cũng không phải chỉ riêng nhà bọn họ, mà là chỉ tất cả những người mang 'họ Nghiêm ', mọi người vinh nhục cùng nhau, giống như những con kiến duy trì cân bằng toàn bộ gia hệ.

*Gia hệ = thế hệ gia đình.

Mặc dù Nghiêm Kỳ Thúy là trụ cột trong nhà bọn họ, nhưng lại không phải gia chủ Nghiêm gia, người thật sự kiểm soát tất cả những điều này trên thực tế là một người khác, Nghiêm Thanh Viên ở trong yến hội chỉ nhìn thấy gia chủ Nghiêm gia bị mọi người vây quanh từ một nơi rất xa, những người khen ngợi đứng vây quanh ông, cậu tuổi còn quá nhỏ thậm chí không cách nào nhìn thấy người kia dù chỉ là một góc áo.

Mà người cuối cùng được gia chủ này thừa nhận, được truyền lại vị trí gia chủ, ở trong sách, chính là Cố Hãn Hải.

Không... Khi đó hẳn đã là Nghiêm Hãn Hải.

Trong gia hệ rất lớn mọi người đều là bánh răng này, Cố Hãn Hải là viên kim cương lộng lẫy nhất được mài giũa thành ánh sáng chói lọi, những gì hắn đã trải qua do việc ôm nhầm dưỡng thành nên năng lực tư duy và phương thức không hợp với quan niệm Nghiêm gia, nhưng hắn lại bằng chính năng lực của bản thân để kiểm soát Nghiêm gia cuối cùng đạt được vị trí người đứng đầu gia tộc.

Trong quyển sách này, mọi người phảng phất như đều là phụ trợ của Cố Hãn Hải, thậm chí đến việc ôm nhầm đều trở thành điều tất yếu mà Cố Hãn Hải phải trải qua.

Ngón tay Nghiêm Thanh Viên giật giật, cậu ngẩng đầu nhìn người anh cả đang mệt mỏi vì nhiệm vụ công việc nặng nề, đột nhiên có một suy nghĩ.

Có phải chỉ cần Cố Hãn Hải trở về sớm một chút, làm cho hắn tỏa sáng, vậy thì anh cả anh hai bây giờ đều sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều không?

Tất cả những thay đổi của Nghiêm gia đều bắt đầu từ việc Cố Hãn Hải quay trở về.

Nhưng sẽ cần một khoảng thời gian nhất định để thay đổi tất cả những gì đã được hình thành trong Nghiêm gia, mà sau khoảng thời gian này, Nghiêm Trạch Thủy, Nghiêm Trạch Thanh, Nghiêm Kỳ Thúy, Tịch Hạc, tất cả mọi người trong nhà mà cậu thương yêu, dường như toàn bộ đều là phông nền cho Cố Hãn Hải.

Thế giới của Cố Hãn Hải rất rộng lớn, tương lai của hắn phát triển vô hạn, nhưng đối với Nghiêm Thanh Viên mà nói, tất cả những gì cậu có thể tập trung vào chỉ có một góc nho nhỏ của gia đình mình.

Cậu luyến tiếc người nhà của cậu, chờ đến sau khi Cố Hãn Hải trở về, cậu sẽ không còn bất cứ đường nào để chen vào.

"Không làm không được sao?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.

"Viên Viên ngốc." Nghiêm Trạch Thủy khẽ cười nói, "Đương nhiên phải làm, không chỉ có phải làm còn phải làm thật đẹp, thanh danh Nghiêm gia bên ngoài, anh cả cũng không thể bởi vì chút yếu ớt này của mình mà đánh mất lợi ích, cũng là vì tương lai, có lẽ về sau sự nghiệp của anh cả có thể mở đường cho các con của Viên Viên đấy."

Nghiêm Thanh Viên nhìn Nghiêm Trạch Thủy, duỗi tay cầm tay Nghiêm Trạch Thủy, Nghiêm Trạch Thủy cho rằng cậu muốn thoa cồn, xòe ngón tay ra, nhưng trong lòng bàn tay lại có cảm giác có một thứ ấm áp mềm mại dán lên, nhìn sang, phát hiện Nghiêm Thanh Viên lúc này vậy mà dựa vào lòng bàn tay của anh.

"Anh cả ơi, Viên Viên thích anh lắm."

Nghiêm Trạch Thủy cười, ánh mắt rất dịu dàng: "Viên Viên à, xin lỗi em."

Nghiêm Thanh Viên nghi ngờ nhìn Nghiêm Trạch Thủy, không hiểu vì sao bản thân bỗng nhận được một câu xin lỗi.

"Viên Viên à, anh cả không muốn em rời đi." Nghiêm Trạch Thủy biết bản thân nhưng vậy thật sự không tốt, dùng tư tâm của mình đi ràng buộc thiếu niên vốn nên được giương cánh bay cao, "Anh cần em."

Ở Nghiêm gia nơi không thể tìm thấy chính mình này, tất cả mọi thứ đều chỉ thảo luận lợi ích của Nghiêm gia, ở cái nơi không cảm nhận được tình cảm ấm áp này, anh thật sự cần Nghiêm Thanh Viên nhắc nhở anh, rằng anh không phải máy móc của Nghiêm gia.

Nghiêm Trạch Thủy biết bản thân yếu đuối, khi con người thiếu thứ gì đó thì họ sẽ cố hết sức để thể hiện một điều khác để che giấu nó, anh đem hết toàn lực bày ra bản thân nghiêm túc và mạnh mẽ vì anh đã thiếu quá nhiều thứ, tâm tính của anh thậm chí kém hơn so với em hai.

Anh cần một điều gửi gắm, một lối thoát, ở bên cạnh chơi đùa với Nghiêm Thanh Viên một chút, đứa nhỏ có hơi ngốc dường như không quan tâm điều gì này đối với anh mà nói là thứ vô cùng quan trọng để anh trút bầu tâm sự, nhưng nếu mất đi Nghiêm Thanh Viên, anh có lẽ sẽ trở thành một cỗ máy hoàn hảo không khuyết điểm, trở thành công cụ cho Nghiêm gia dùng càng thuận tay.

Nếu biến thành như vậy, Nghiêm Trạch Thủy không biết bản thân có còn là chính mình hay không.

Nghiêm Thanh Viên dán mặt lên lòng bàn tay Nghiêm Trạch Thủy, cảm xúc của anh cả cậu đã cảm nhận được rồi, vì vậy mà cậu cảm thấy buồn.

Có rất nhiều thứ cậu đều không hiểu, nhưng cậu sẽ cố gắng để thấu hiểu, vì đây là những người thân duy nhất trong thế giới nhỏ bé của cậu.

Nghiêm Trạch Thủy thật sự quá mệt mỏi, anh rất cường tráng, cơ bản sẽ không bị bệnh, cũng vì vậy sau đó đột nhiên bị bệnh không kịp đỡ, nhưng hồi phục cũng rất nhanh, sau khi hạ sốt thì an tĩnh ngủ, bác sĩ bảo đảm không có vấn đề gì sau đó rời đi.

Nhưng Nghiêm Thanh Viên lại lén cầm điện thoại về phòng mình.

Như cậu đã nói lúc đầu, cậu muốn làm chút gì đó.

Hoặc là nói, dù sao cậu cũng phải làm chút gì đó.

Nếu cái gì cũng không làm, chi bằng trực tiếp để Cố Hãn Hải quay về là được.

Nghiêm Thanh Viên nhìn sắc trời, kiểm tra chênh lệch múi giờ, cuối cùng dứt khoát kiên quyết gọi điện thoại.

Nghiêm Kỳ Thúy vừa mới tỉnh dậy, vươn tay vò tóc, ngồi dậy, tấm chăn trên người trượt xuống, ông trực tiếp đứng dậy đi vào phòng tắm, nhưng điện thoại trong phòng khách lại đột nhiên hiện lên cuộc gọi, ông đi qua ngồi trên sô pha, nhìn thấy trên điện thoại hiển thị cuộc gọi đến từ Nghiêm Thanh Viên, không chần chờ nhấc máy.

"Ba ơi."

"Ừ." Phía bên kia là giọng nói tràn đầy sức sống của thiếu niên, Nghiêm Kỳ Thúy thay đổi tư thế ngồi, thuận miệng lên tiếng, chờ người bên kia nói tiếp.

"Anh cả bị bệnh phát sốt, bác sĩ nói là làm việc vất vả quá độ, cần nghỉ ngơi một chút."

"Việc ở công ty xử lý tốt chưa?" Nghiêm Kỳ Thúy thuận miệng hỏi.

Nhưng mà đầu dây bên kia lại không có âm thanh gì, Nghiêm Kỳ Thúy nhíu mày, gọi một tiếng: "Nghiêm Thanh Viên."

"Vì sao không hỏi sức khỏe anh cả bây giờ có tốt hơn chưa!"

Nghiêm Kỳ Thúy vô thức nhíu mày, làm sao ông không nghe thấy giọng điệu rõ ràng đang chất vấn khi con trai mình nói chuyện với mình, ông trước giờ không thích có người nói chuyện với ông như vậy.

Nhưng quả thật, dù sao cũng là con trai của mình, về tình về lý nên quan tâm một chút.

"Bệnh của nó thế nào rồi?"

"Đã hạ sốt, bây giờ đang ngủ, bác sĩ nói cần nghỉ ngơi."

"Vậy công việc sắp xếp thế nào?" Nghiêm Kỳ Thúy nói xong, lại nghe thấy bên kia im lặng.

Nghiêm Kỳ Thúy thông qua sự im lặng vừa rồi đã biết rốt cuộc Nghiêm Thanh Viên muốn nói gì với ông, dùng tay nhéo nhẹ lông mày, ông không thích loại cảm giác này.

"Không phải không cho nó nghỉ ngơi, nhưng công việc cần phải làm cho tốt, Nghiêm Trạch Thủy không được vậy để Nghiêm Trạch Thanh phụ trách, nó làm thư ký tạm thời lâu như vậy không đến mức một chút năng lực thay thế cũng không có." Nghiêm Kỳ Thúy nhéo giữa mày, việc nhỏ như vậy mà mới sáng sớm đã quấy rầy ông, nhưng ông lại không có cách nào trách cứ Nghiêm Thanh Viên.

"Công việc lần này hình như rất khó." Giọng nói nho nhỏ của Nghiêm Thanh Viên truyền đến.

"Công việc sao có thể nhẹ nhàng."

Bên kia lại trầm mặc.

Mặc dù đối mặt với ba bốn lần im lặng, Nghiêm Kỳ Thúy phát hiện bản thân vậy mà rất có kiên nhẫn không cúp máy, ngược lại giống như thỏa hiệp nói một câu: "Để Nghiêm Trạch Thanh phân loại một số tài liệu về tiến độ công việc hiện tại qua đây, ba xem qua rồi sắp xếp người đến đó."

"Vâng." Nghiêm Thanh Viên lúc này mới trả lời, "Ba có thể gọi anh cả một cuộc điện thoại được không ạ, nói chuyện với anh ấy."

"Con không phải bảo ba nói chuyện công việc với anh cả qua điện thoại, mà là hy vọng ba qua tâm tình trạng cơ thể của anh cả một chút!" Nghiêm Thanh Viên đột nhiên lớn tiếng nói.

___

2/12/2022.

13:05:20.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK