Nghiêm Thanh Viên lén nhìn Cố Hãn Hải, mặc dù cCố Hãn Hải luôn là vai chính trong sách, cho nên tất cả hào quang đều vây quanh hắn cũng rất bình thường, nhưng không ngờ cho dù không phải ở trong sách, Cố Hãn Hải cũng có thể nổi trội giữa đám đông.
Có không ít người vô tình lại như cố ý đánh giá Cố Hãn Hải, dáng vẻ hắn hoàn toàn không thèm để ý.
Rõ ràng thân phận không hợp với người xung quanh, vì sao Cố Hãn Hải trước sau vẫn có thể duy trì bình tĩnh như vậy?
Phần Cố Hãn Hải tự giới thiệu càng ngắn hơn, hắn chỉ giới thiệu họ tên của mình, trường đã từng học, và được Nghiêm gia giúp đỡ nên mới có thể thành công học Nhân Giáo.
Đây là Nghiêm Thanh Viên nói cho Cố Hãn Hải, đây là tất cả những thông tin có thể nói.
Mặc dù nhiều người có thái độ không mấy thân thiết với Nghiêm Thanh Viên, nhưng bản chất là Nghiêm Thanh Viên chủ động cho người khác tiếp cận, cậu cũng không thích giao lưu với người khác, nhưng địa vị của Nghiêm gia ở đây chắc chắn sẽ có nhiều người muốn làm quen.
Nghiêm gia, dù chỉ là một chi nhánh cũng đủ để người khác sờ được lợi ích.
Cho nên Nghiêm Thanh Viên lúc ấy nói với Cố Hãn Hải: "Cậu là học sinh Nghiêm gia giúp đỡ tôi không định giấu, chỉ cần có thân phận tên tuổi Nghiêm gia ở đây, có nghĩa là trong tương lai cậu sẽ có tỷ lệ rất lớn tiến vào trung tâm quyền lợi của Nghiêm gia, lúc này người muốn kết bạn với cậu sẽ không ít, hơn nữa cậu không phải một người thật sự thuộc về Nghiêm gia, cho nên cũng sẽ không đề phòng cậu quá mức."
Thân phận này có thể cho Cố Hãn Hải kết bạn càng đơn giản dễ dàng cũng sẽ không bị người có tâm tư lợi dụng quá nhiều, thật ra Nghiêm Thanh Viên cũng có suy xét vấn đề về phương diện này.
Cậu tuy rằng ngốc, nhưng không có nghĩa là cậu không hiểu, ở trong gia đình này, mưa dần thấm đất không thể hoàn toàn cái gì cũng không hiểu, cậu chỉ hy vọng kiến thức có hạn của mình có thể giúp được hắn.
* 耳濡目染: nghe quen tai, nhìn quen mắt; thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng.
Nghiêm Thanh Viên đã từng không biết Nghiêm gia rốt cuộc mạnh đến mức nào, nhưng trong kỳ nghỉ hè này khiến Nghiêm Thanh Viên thật sự hiểu địa vị của Nghiêm gia.
Thật ra Nghiêm Thanh Viên cũng có chút may mắn khi đã biết bản thân không phải con ruột sau đó ý thức được Nghiêm gia rất lợi hại, nếu muộn hơn chút nữa không chừng sẽ trở thành một người không thèm nói lý như trong sách.
Trong giờ giải lao Nghiêm Thanh Viên nhìn thoáng qua Cố Hãn Hải, sau đó đứng dậy ra ngoài.
Có một số việc cậu không cần nhiều lời với Cố Hãn Hải, trời sinh hắn có thể chất có thể hấp dẫn người xung quanh sẽ làm hắn có được nhiều bạn bè, bản thân cậu ở trong phòng học ngược lại sẽ thành chướng ngại.
Phòng học của bọn họ ở lầu một, Nghiêm Thanh Viên dựa vào vách tường dưới bóng cây, thở dài một hơi, nhìn sân thể dục trống rỗng rồi đứng đờ đẫn ở đấy.
Bây giờ Cố Hãn Hải đang làm gì?
Hẳn là đang nói chuyện với mọi người nhỉ.
Dù sao có tên tuổi Nghiêm gia hơn nữa hắn có mị lực riêng của mình.
Nghiêm Thanh Viên thả lỏng thân thể, giống một con cá mặn*.
* Là ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ những người không có ước mơ, không muốn làm gì hết.
Dù sao sau này cũng từ biệt, nhân mạch gì đó, không liên quan gì đến cậu.
Nếu mẹ biết cậu nghĩ như vậy chắc chắn sẽ rất thất vọng, cho nên trong sách mẹ mới có thể càng thích Cố Hãn Hải, dù sao Cố Hãn Hải giống như cái gì cũng làm được.
Nếu Cố Hãn Hải có vấn đề gì, về nhà hỏi lại.
Liên tục mấy ngày Nghiêm Thanh Viên đều sẽ biến mất lúc giải lao, hơn nữa trên cơ bản lúc đi học rất ít khi nói chuyện với Cố Hãn Hải, mà Cố Hãn Hải mỗi ngày vừa tan học chắc chắn sẽ đi làm buổi tối, thời gian để bọn họ nói chuyện, gần như chỉ có một khoảng thời gian nhỏ buổi tối lúc Cố Hãn Hải đi làm về.
Trong khoảng thời gian này tiến hành thi khảo sát chất lượng một lần, thành tích của Nghiêm Thanh Viên vừa vặn ở trung bình, có điều so với cậu trước kia đã tốt hơn rất nhiều rồi, mà Cố Hãn Hải đúng như dự đoán giành được hạng nhất trong kỳ thi.
Lúc Nghiêm Thanh Viên nhìn phiếu điểm có chút sững sờ, vì điểm của hạng nhất quá cao, cao hơn so với hạng hai khoảng 57 điểm.
Nghiêm Thanh Viên cầm bảng xếp hạng mà phát ngốc, điểm của Cố Hãn Hải, có phải quá cao rồi không?
Vì vấn đề giáo dục của Nhân Giáo, điểm ngược lại không phải cách tính duy nhất, bởi vì đối với người bình thường mà nói kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ thay đổi vận mệnh, nhưng đối với bọn họ mà nói chẳng qua chỉ là muốn bỏ tiền vào trường nào để học mà thôi, hơn nữa phần lớn sẽ ra nước ngoài du học.
Cho nên bài thi Nhân Giáo so với thi thì càng giống đo lường điểm các lớp sau đó đưa ra tiến độ dạy học thích hợp, so với một bài thi hoàn chỉnh có nhiều câu hỏi nâng cao, có thể giải đến đâu thì giải đến đó, cũng không quá mức quan trọng, nhưng Cố Hãn Hải, vậy mà gần đạt điểm tuyệt đối luôn rồi.
Mặc dù Nghiêm Thanh Viên biết thành tích Cố Hãn Hải rất tốt, nhưng cũng không đến mức tốt như này chứ? Cho dù bọn họ không chú trọng thành tích nhưng người trong nhà đều mời gia sư, nhưng Cố Hãn Hải hắn rõ ràng còn mỗi ngày đi làm kia mà.
Nghiêm Thanh Viên nhìn Cố Hãn Hải muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?" Cố Hãn Hải hỏi.
"Những cuốn sách cậu để ở nhà lúc trước, tất cả đều là sách giáo khoa cấp ba hả?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Phải." Đó là sách hắn mua từ trong tay học sinh tốt nghiệp cấp ba với giá thấp, từ cấp hai đã bắt đầu học rồi.
"Cậu đối với kiến thức cấp ba bây giờ nắm được bao nhiêu?" Nghiêm Thanh Viên cảm thấy bản thân có thể đã đánh giá thấp nhân vật chính thật sự của thế giới này.
"Sách tôi xem xong rồi, nhưng tôi chưa làm xong bài thi."
Nghiêm Thanh Viên chậm rãi mở to đôi mắt.
"Hết luôn hả?" Nghiêm Thanh Viên choáng váng cả người.
"Ừ." Cố Hãn Hải căn bản không có ý định giấu giếm Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên có thể nghe được tiếng tim đập khẩn trương của mình, vào lúc ban đêm gọi điện thoại cho Nghiêm Trạch Thủy.
Ngày hôm sau trước khi vào học, Cố Hãn Hải bị chủ nhiệm lớp gọi ra ngoài.
Cố Hãn Hải khẽ nhíu mày, theo bản năng nhìn thoáng qua Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên lúc này cũng nhìn bên này, hướng về phía Cố Hãn Hải gật đầu.
Đây là Nghiêm Thanh Viên nhờ Nghiêm Trạch Thủy sắp xếp.
Cố Hãn Hải làm bài kiểm tra trong một tuần, đề thi mỗi lúc một khó hơn, mặc dù Cố Hãn Hải mắc một số lỗi nhỏ và không đạt điểm tối đa, nhưng về cơ bản hắn đã làm đúng tất cả các câu hỏi.
Giáo viên của Nhân Giáo đã tiến hành kiểm tra chỉ số IQ một lần cho Cố Hãn Hải, sau đó gửi đề thi và kết quả cho Nghiêm Trạch Thủy, lúc Nghiêm Trạch Thủy nhìn thấy kết quả cũng rất kinh ngạc.
"Đây là gì?" Nghiêm Trạch Thanh cúi đầu nhìn tư liệu chưa từng gặp bao giờ.
"Là phiếu điểm và một ít đánh giá của Cố Hãn Hải."
Nghiêm Trạch Thanh vươn tay cầm lấy tư liệu nghiêm túc nhìn một lần, mày hơi nhăn lại: "Là anh để người kiểm tra à?"
"Là Viên Viên." Lúc Nghiêm Trạch Thủy nhìn một phần kết quả này cũng rất kinh ngạc, ít nhất những gì bây giờ Cố Hãn Hải làm được anh không làm được, mặc dù là Nghiêm Trạch Thanh rất am hiểu học tập cũng không làm được.
Nghiêm Trạch Thanh nhăn mày: "Vùng núi hẻo lánh bay ra phượng hoàng vàng?"
Nhân Giáo vì danh tiếng của trường mình đương nhiên cũng yêu cầu học sinh phát triển toàn diện, hơn nữa tìm kiếm mỗi một học sinh thiên phú, không chỉ là thành tích còn có âm nhạc, hội họa, máy móc linh tinh tất cả khả năng phát triển thiên phú đều khai quật, cũng chính vì đặc biệt như vậy mới có thể đặc biệt trở thành vị trí giảng dạy số một.
"Phượng hoàng gì?" Đột nhiên, một giọng nói của phụ nữ làm hai người anh em đang nói chuyện ngưng lại, người phụ nữ đến gõ cửa cũng không thèm đã trực tiếp đẩy cửa vào trong văn phòng tổng giám đốc của công ty, bà trang điểm xinh đẹp, để tóc xoăn dài trên vai, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, giày cao gót giẫm lên mặt đất trong trẻo không có bất cứ tạp âm tiếng vang nào, chiếc quần tây trang trọng của người phụ nữ ôm lấy đôi chân dài, trông bà tràn đầy năng lượng và tinh thần.
"Mẫu thân." Nghiêm Trạch Thanh nhìn người phụ nữ, cung kính gọi.
Đây là mẫu thân của bọn họ, người phụ nữ phụ trách nửa còn lại của công ty.
Tịch Hạc mặt mày kiêu ngạo tùy ý liếc nhìn Nghiêm Trạch Thanh, duỗi tay cầm tư liệu trong tay Nghiêm Trạch Thanh rồi trực tiếp ngồi trên mặt bàn, hai chân bắt chéo, cúi đầu lật xem tư liệu.
Khi bà nhìn thấy ảnh chụp chính diện một inch của Cố Hãn Hải trên bức ảnh đầu tiên thì hơi nhướng mày, đồng tử hơi nông hơi tối lại, nhìn vào tư liệu trong tay.
Đôi môi đỏ mọng của Tịch Hạc khẽ cong lên: "Hết rồi sao?"
"Thời gian quá ngắn, còn cần một khoảng thời gian theo dõi."
"Vậy theo dõi đi, một khi có tư liệu mới trực tiếp báo cáo với mẹ." Tịch Hạc cầm tư liệu, dường như đối với người này cảm thấy vô cùng hứng thú, "Các con làm sao tìm được hắn?"
"Là bạn của Nghiêm Thanh Viên." Nghiêm Trạch Thủy nói.
"À." Đôi mắt Tịch Hạc khẽ híp lại, "Đứa nhỏ kia cuối cùng cũng có một lần chiến tích rồi."
Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh liếc nhìn nhau, biết Tịch Hạc tất nhiên nổi lên hứng thú với Cố Hãn Hải.
Tịch Hạc tùy ý thảo luận một chút công việc, xoay người ra khỏi cửa, đến cũng nhanh mà đi cũng vội, nhất cử nhất động của bà không có bất cứ dài dòng dây dưa nào.
"Chỉ sợ mẫu thân muốn đi lấy quyền giúp đỡ Cố Hãn Hải." Nghiêm Trạch Thanh vô cùng rõ ràng tính cách của mẫu thân.
"Ký hợp đồng với Cố Hãn Hải không phải anh cũng không phải em, nếu bà muốn, cũng chỉ có thể đến chỗ Viên Viên."
"Nhưng với tích cách của Viên Viên..." Nghiêm Trạch Thanh có chút lo lắng.
"Chắc là sẽ không có vấn đề, những việc liên quan đến Cố Hãn Hải Viên Viên đều rất quan tâm, hơn nữa Cố Hãn Hải cũng biết nên làm gì*."
* 拎得清: Hiểu rõ quy tắc, biết nên làm gì và không nên làm gì.
Nghiêm Trạch Thanh rũ mắt: "Em gọi Nhân Giáo tiến hành nhiều bài kiểm tra hơn cho Cố Hãn Hải."
Cố Hãn Hải loáng thoáng cảm thấy không đúng, gần đây trường học không cho hắn lên lớp mà là để hắn không ngừng tiếp xúc với những điều mới lạ và làm một loạt bài kiểm tra không thể tưởng tượng nổi.
"Vì sao?" Khi giáo viên Nhân Giáo giới thiệu về thiết kế cho Cố Hãn Hải hơn nữa yêu cầu hắn vẽ một bản thiết kế dựa vào nội dung trong sách trong vòng ba ngày, cuối cùng hắn hỏi ra vấn đề này.
"Đây là yêu cầu của Nghiêm gia." Giáo viên nói, "Muốn kiểm tra một chút thiên phú của cậu, Nhân Giáo chúng tôi không giống với trường cấp ba trước đây của cậu, học tập không phải việc chính, nếu phát hiện thiên phú về mặt nào đó của cậu, chúng tôi có xu hướng bồi dưỡng thiên phú hơn khi gia đình cho phép."
Cố Hãn Hải nhíu mày: "Nhưng bạn học trong lớp đều không phải như vậy."
"Bọn họ có, chỉ là cậu không có mà thôi." Giáo viên trả lời.
"Có ý gì?" Cố Hãn Hải cảnh giác nói, hắn nhận thấy có điều gì đó trong lời nói của giáo viên.
Giáo viên đang nói chuyện với hắn nhìn hắn một cái, dường như tìm được đáp án khẳng định trong mắt đối phương, lúc này mới nói với Cố Hãn Hải: "Lúc cho cậu vào học, người giúp đỡ cậu Nghiêm Thanh Viên đã yêu cầu chúng tôi một việc, cho phép cậu đi học tan học đúng giờ."
"Cái gì?" Nghiêm Thanh Viên? Cố Hãn Hải ngây ngẩn cả người.
"Phong cách dạy học của Nhân Giáo rất nhẹ nhàng, chúng tôi cũng cho tan học rất sớm, nhưng sau khi tan học học sinh Nhân Giáo sẽ tham gia các câu lạc bộ thích hợp với bản thân, nếu phát hiện thiên phú chúng tôi sẽ không ngần ngại chi nhiều tiền để mời giáo viên chuyên nghiệp, thường sẽ bồi dưỡng yêu thích của mình."
Nhưng Cố Hãn Hải lại không có, thậm chí không có một giáo viên nào nhắc nhở hắn.
Cố Hãn Hải nhớ đến bản thân đã từng nói với Nghiêm Thanh Viên về việc mình muốn đi làm, trong lòng có một loại cảm giác kỳ lạ, Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn nghe theo ý kiến của hắn.
"Bây giờ chúng tôi tiến hành kiểm tra đối với cậu toàn bộ cũng là yêu cầu của Nghiêm gia, ban đầu tư liệu là do Nghiêm Thanh Viên truyền lên, nói thật thành tích của cậu chúng tôi đang cân nhắc làm thủ tục nhảy lớp cho cậu, nếu đã nắm hết kiến thức trong sách, tốt hơn là làm điều gì đó có ý nghĩa hơn, hơn là lãng phí thời gian học lại lần nữa, đương nhiên, Nghiêm gia cũng nghĩ như vậy."
Cố Hãn Hải nhớ tới lần nói chuyện lúc ấy khi Nghiêm Thanh Viên nhìn phiếu điểm của hắn, hỏi: "Nếu mọi người tìm được thiên phú của tôi, mọi người sẽ làm gì?"
"Không phải chúng tôi muốn thế nào, mà là những người tài trợ Nghiêm gia muốn thế nào, chúng tôi sẽ gửi tư liệu hoàn chỉnh chi tiết, cậu là người bọn họ bồi dưỡng trong tương lai, đương nhiên là phát triển theo hướng có lợi cho Nghiêm gia, chúng tôi sẽ không mạnh mẽ tham gia quá trình này, nhưng đáng tiếc là cậu không phải con nhà gia thế nào đó, nếu không đã có thể tự chọn phương hướng mình muốn phát triển."
Cố Hãn Hải hiểu, Nghiêm gia ký hợp đồng nhất định là vì giá trị của bản thân hắn, cách làm của Nghiêm Thanh Viên không có gì đáng trách, hắn muốn khiến bản thân trở nên xuất sắc hơn, cũng có thể nhanh chóng thoát khỏi tình trạng hiện tại.
Lúc Cố Hãn Hải quay về lớp Nghiêm Thanh Viên vẫn không có ở đây, cậu dường như không thích ở lại lớp sau giờ tan học, chỉ cần vừa tan học sẽ chạy đi mất, hơn nữa còn cự tuyệt hắn đi theo.
Dần dần Cố Hãn Hải cũng phát hiện, Nghiêm Thanh Viên về cơ bản không nói chuyện với hắn trong lớp học, tạo khoảng cách vô cùng xa cách giữa bọn họ, mà một phần ngăn cách này là do Nghiêm Thanh Viên cố ý kéo ra.
Cậu muốn làm gì, Cố Hãn Hải cũng không muốn tự mình phỏng đoán, hắn hy vọng một ngày nào đó tiểu thiếu gia có thể chính miệng nói cho hắn nguyên nhân.
"Cố Hãn Hải." Đột nhiên có một người gọi tên Cố Hãn Hải khi hắn trở về chỗ ngồi và đang suy nghĩ, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Diễn Chi.
Cố Hãn Hải không có biểu cảm gì.
Tống Diễn Chi không phải bạn của Nghiêm Thanh Viên, cũng vì vậy Cố Hãn Hải vẫn luôn cố ý duy trì khoảng cách với Tống Diễn Chi, cho dù là bạn cùng lớp ít nhất đối với hắn cũng gật đầu mỉm cười, mà hắn đối với Tống Diễn Chi trước sau đều là lạnh lùng.
Lúc này bạn học trong lớp rất ít, chỉ còn lại vài người, Nghiêm Thanh Viên cũng không ở đây, cho nên Tống Diễn Chi mới có thể chủ động đi lên nói chuyện.
"Tiếp theo tiết khóa là thể dục khóa, bọn họ đã đến sân vận động rồi."
"Tôi biết."
Tống Diễn Chi vẫn luôn nhìn hắn, thật ra diện mạo của Tống Diễn Chi hơi nữ tính hơn so với nam tính, vì vậy nhìn cậu ấy cũng không có cảm giác bị xâm lược gì, thật ra càng dễ làm người khác sinh ra hảo cảm hơn.
Cố Hãn Hải không hỏi, Tống Diễn Chi cũng không đi, trong khoảng thời gian ngắn hai người cứ ở trong bầu không khí cứng đờ như vậy.
Tống Diễn Chi hơi rũ đôi mắt, cuối cùng khẽ cắn môi nói: "Nghiêm Thanh Viên có phải rất dễ nịnh bợ không?"
Đôi mày của Cố Hãn Hải lập tức nhíu lại sau khi Tống Diễn Chi nói ra câu này.
"Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn là một người rất dễ tới gần, tính cách của cậu ấy thật ra rất tốt, hơn nữa cậu ấy không thích nghĩ về mọi người theo cách xấu, cho nên mặc dù cậu ấy biết bản thân bị người ta chiếm tiện nghi, cũng sẽ không so đo."
Đôi tay Tống Diễn Chi chống trên bàn, nửa nghiêng thân thể về phía trước, đối diện với Cố Hãn Hải, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được.
"Cậu biết tôi có đúng không?" Trong giọng nói của Tống Diễn Chi rất chắc chắn, "Nếu cậu không biết tôi thì sẽ không đối xử với tôi đặc biệt như vậy, cậu rất ghét tôi, hơn nữa không hề che giấu."
Cố Hãn Hải vẫn không nói gì, ánh mắt lạnh như băng của hắn Tống Diễn Chi đều tiếp nhận, Tống Diễn Chi cảm giác được áp lực rất lớn, nhưng cậu ấy vẫn không chịu dời ánh mắt đi."
"Nghiêm Thanh Viên từng giúp tôi một lần, một lần đó, chỉ cần vượt qua, nhà tôi có thể trực tiếp đứng vững gót chân ở nơi này, dưới sự trợ giúp của Nghiêm Thanh Viên, nhà tôi đứng vững, nói cách khác..." Thiếu niên có chút nữ tính chỉ vào Cố Hãn Hải, "Cậu tôi còn không để vào trong mắt."
Tống Diễn Chi vẫn không có được câu trả lời của Cố Hãn Hải, cậu ấy cảm thấy bản thân bị xem thường, bị bỏ qua, nhưng không sao cả, dù sao người được Nghiêm Thanh Viên coi trọng luôn phải có một chút thói kiêu ngạo.
"Đừng tiếp cận Nghiêm Thanh Viên quá, cậu ấy không chịu nổi." Tống Diễn Chi đột nhiên khẽ cười một tiếng, "Vận may của cậu ấy không tốt, mỗi người thân mật cuối cùng đều sẽ làm cậu ấy càng không tốt."
Cố Hãn Hải vẫn không nói chuyện, chỉ là ánh mắt nhìn Tống Diễn Chi luôn lạnh lùng, vẫn luôn lạnh như băng.
Nếu Tống Diễn Chi thật sự trở thành một người hoàn toàn xa lạ với Nghiêm Thanh Viên, không nên có thái độ như vậy.
Tống Diễn Chi hơi nheo đôi mắt, đứng lên, khóe miệng phảng phất có ý cười, nhưng trên thực tế có ẩn ý chế giễu, xoay người rời đi.
Rốt cuộc Cố Hãn Hải nổi tiếng như thế nào, trong khoảng thời gian này không phải cậu không thấy, rõ ràng thời gian đi học đều bị giáo viên mang ra ngoài, nhưng cố tình là mặc dù thời gian quay về ngắn như vậy cũng có người muốn đi lên bắt chuyện.
Giữa Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải vẫn luôn không thân mật gì làm Tống Diễn Chi cho rằng có thể quan hệ hai người không thân mật lắm, chỉ vì nguyên nhân gia đình mới có thể ở bên nhau.
Cho đến khi...
Cậu ấy để ý thấy những lúc Cố Hãn Hải không bị gọi ra ngoài học, ánh mắt Cố Hãn Hải trước sau đều đặt trên người Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên thỉnh thoảng sẽ phát hiện tầm mắt Cố Hãn Hải, cậu sẽ che miệng lại nhỏ giọng nói gì đó với Cố Hãn Hải, mặc dù động tác nhỏ, nhưng cậu ấy nhìn ra được, bên trong mỗi một động tác nhỏ của Nghiêm Thanh Viên đối với Cố Hãn Hải mang theo sự quen thuộc và thân mật.
Rõ ràng quan hệ rất tốt, lại giả vờ như không tốt, đây không phải việc Nghiêm Thanh Viên sẽ làm, cho nên có thể là Cố Hãn Hải đơn phương yêu cầu.
Cố Hãn Hải cảm thấy thái độ của Tống Diễn Chi đối với mình có chút kỳ lạ.
Hắn không để ý tới Tống Diễn Chi, là bởi vì Nghiêm Thanh Viên không để ý tới, không chú ý, giống như không để ý sự tồn tại của cậu ấy, cho nên hắn cũng sẽ không chú ý.
Nhưng bây giờ xem ra, Tống Diễn Chi đối với Nghiêm Thanh Viên chưa chắc là như vậy.
Người càng được giáo dục tốt ngược lại càng không dễ xuất hiện cảm xúc chèn ép bài xích, mỗi người đều được giáo dục cực tốt khinh thường đi làm những việc hạ thấp đẳng cấp của mình, họ giữ khoảng cách với nhau giống như người trưởng thành.
Nhưng mối quan hệ giữa Cố Hãn Hải và bọn họ vẫn luôn tương đối gần gũi, Cố Hãn Hải cũng biết trong đó có không ít là vì bản than liên quan đến 'Nghiêm gia', nhưng tiếp xúc lâu rồi mới phát hiện mặc dù mọi người cố ý tiếp cận vì thân phận, nhưng trên thực tế bọn họ dùng thân phận địa vị khác nhau và có phù hợp nhau hay không nữa, dù sao bối cảnh gia đình tương tự sẽ càng dễ hiểu nhau hơn.
Nhân Giáo không hổ là Nhân Giáo, vẫn luôn là trường học quý tộc với tinh thần giảng dạy tốt nhất trong lời đồn, khác với phương thức giáo dục của người bình thường, mỗi người đều giữ được đặc điểm vô cùng hoàn hảo của mình.
Nhân Giáo sẽ vì Nghiêm Thanh Viên yêu cầu mà tiến hành kiểm tra năng lực về mọi phương diện của hắn, cho nên càng không thể buông thả Nghiêm Thanh Viên, nhưng Nghiêm Thanh Viên nếu bỏ đi thân phận Nghiêm gia, mọi mặt của Nghiêm Thanh Viên trong mắt người khác đều là ở phạm vi bình thường.
Mặc dù trong mắt Cố Hãn Hải thì Nghiêm Thanh Viên là người đáng yêu nhất trên đời, nhưng hắn cũng biết tình huống này.
Ưu thế của Nghiêm Thanh Viên, lại không thể tiến bộ thông qua đào tạo có hệ thống, ở trường nơi các kỹ năng khác nhau mọc lên như nấm, Nghiêm Thanh Viên giống như cục đá vô danh, yên ổn nằm trên đất.
Không ai phát hiện ưu thế của Nghiêm Thanh Viên, Cố Hãn Hải có loại cảm giác hưng phấn khi chỉ có bản thân mới phát hiện đá quý bí ẩn, nhưng sau khi bình tĩnh lại tràn ngập vài phần đau lòng.
Nghiêm Thanh Viên mỗi lần tan học đều sẽ chờ một đoạn thời gian rồi mới rời đi, trong khoảng thời gian này Cố Hãn Hải vội làm ca tối sẽ đi trước, mà Nghiêm Thanh Viên đã quen thuộc những nơi gần đó, cậu cũng định tìm một công việc.
Cho nên thời gian không khớp là chuyện bình thường, nhưng hôm nay Cố Hãn Hải lại chờ cậu.
"Không gấp sao?" Nghiêm Thanh Viên vừa thu dọn những thứ sẽ dùng cho bài tập tối nay vừa hỏi.
Cố Hãn Hải duỗi tay nắm cánh tay Nghiêm Thanh Viên: "Gấp."
"Vậy vì sao?" Nghiêm Thanh Viên bị Cố Hãn Hải kéo đi, có chút không tình nguyện, cậu không muốn ở trong trường học thể hiện sự quen thuộc với Cố Hãn Hải.
"Tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu."
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt: "Có gì muốn nói không thể chờ khi về nhà hả?"
"Không thể."
Cố Hãn Hải cũng hy vọng về rồi nói, dù sao mỗi tối Nghiêm Thanh Viên đều sẽ chờ hắn về cùng nhau ngủ, nhưng lúc hắn tan làm ca tối có hơi muộn, mà mỗi ngày tiểu thiếu gia đều sẽ chờ hắn trở về.
Rõ ràng đã buồn ngủ đến mức mí mắt vây đánh nhau, nhưng vẫn chờ hắn lên giường rồi nói ngủ ngon với hắn sau đó mới có thể đi ngủ.
Nhìn sắc mặt tiểu thiếu gia mơ mơ màng màng mệt mỏi, lại cố gắng tỉnh táo tinh thần muốn cùng nhau ngủ với hắn, Cố Hãn Hải thậm chí không dám lớn tiếng, sợ quấy nhiễu tiểu thiếu gia buồn ngủ.
Cho dù là Tư Tuyết Ngữ trước giờ cũng chưa từng chờ hắn, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại mang lại cho hắn cảm giác thật sự có người nhà.
"Vậy rốt cuộc cậu muốn nói gì?" Nghiêm Thanh Viên bắt đầu căng thẳng một cách khó hiểu, chẳng lẽ cậu làm việc gì khiến cho Cố Hãn Hải không vui sao?
Cố Hãn Hải muốn hỏi rất nhiều, nhưng hắn rất vả mới đưa được tiểu thiếu gia ra khỏi tòa nhà dạy học, lúc quay đầu lại muốn nói gì đó, lại thấy tiểu thiếu gia đột nhiên đứng yên tại chỗ, trợn tròn đôi mắt nhìn về phía cửa rộng rãi của tòa nhà.
Ở chỗ này có rất nhiều xe tới đưa đón học sinh, nhưng ánh mắt Nghiêm Thanh Viên lại dán chặt vào chiếc xe chưa từng gặp bao giờ.
"Nghiêm Thanh Viên." Cố Hãn Hải kéo cánh tay Nghiêm Thanh Viên một chút.
Mà Nghiêm Thanh Viên giống như lập tức phản ứng nhận ra điều gì đó, bàn tay bọc lên mu bàn tay Cố Hãn Hải, cậu ngẩng đầu hỏi: "Ca làm buổi tối còn kịp không? Bây giờ cậu có thời gian không?"
"Làm sao vậy?" Cố Hãn Hải nhíu mày hỏi.
Nghiêm Thanh Viên nhìn về phía chiếc xe kia, tim bắt đầu đập nhanh hơn: "Tôi muốn mang cậu, gặp một người."
___
4/12/2022.
9:41:40.