Trước đó ký ức sâu sắc nhất của Nghiêm Thanh Viên về người được gọi là gia chủ, là dưới ánh đèn rực rỡ gần như có thể chiếu sáng mọi người, Nghiêm Thanh Viên nhìn mọi người vây quanh người kia, trung tâm của tất cả mọi người, chỉ vậy thôi.
Nghiêm Thanh Viên run rẩy dường như đã bình tĩnh lại một chút vào lúc này, tay cậu lặng lẽ siết chặt quần áo của mình: "Cho dù anh suối nước nóng làm gia chủ, cũng không có cách nào tùy theo ý thích* sao ạ?"
*随心所欲 (Tùy tâm sở dục): Tùy theo ý muốn, muốn làm gì thì làm, làm cái gì cũng được.
"Người sống trên đời này chính là không thể tùy theo ý thích được." Nghiêm Y dựa vào bàn, khi thả lỏng người, nụ cười của y lộ ra chút chua xót mà không ai có thể nhìn ra, "Nhưng anh cũng không phải oán giận với cuộc sống hiện tại, mặc dù không thể làm chuyện anh thích, nhưng sẽ không ai ngăn cản anh làm điều đó, anh đã có được những thứ mà nhiều người không có được, con người nên học cách bằng lòng, vì vậy anh đã bằng lòng rồi."
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt: "Cho dù không thể làm đồ chơi yêu thích sao?"
"Nếu coi sở thích là công việc cũng có thể cảm nhận được thú vui không chừng."
Nghiêm Thanh Viên xoa tay, cứ cảm thấy nhiệt độ có chút lạnh, hơi thu vào quần áo.
"Anh nói không biết trả lời em như thế nào, là vì thật ra anh cũng không biết nên làm thế nào để cân bằng sinh hoạt và sở thích sao ạ?"
"Không, là vì anh không muốn cho em một câu trả lời chắc chắn, dù anh có nói gì đi chăng nữa, đó cũng chỉ áp dụng cho trạng thái của tôi, mọi thứ tùy thuộc vào cách em quyết định, nếu em thật sự coi sở thích như mạng sống, như vậy cho dù bất cứ điều gì cản trở em phát triển sở thích của mình đều sẽ khiến em đau khổ vạn phần."
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, chậm rãi đáp một tiếng.
"Thật ra cho đến giờ Viên Viên đã làm rất tốt rồi, rất nhiều chuyện thật sự cũng không cần cân nhắc quá nhiều, bạn nhỏ Viên Viên cần phải làm là khiến cho bản thân trở nên thoải mái hơn là đủ rồi."
Nhưng bây giờ cậu một chút cũng không vui, vẫn luôn rất lo lắng, cũng rất hoang mang, cho nên mới muốn xin giúp đỡ với gia chủ vạn năng, chỉ là kiểu gì cũng không nghĩ đến trong lòng cậu thần thánh hóa gia chủ như thế nhưng thật ra cũng chỉ là một người bình thường.
Không... Có thể làm gia chủ làm sao có thể là người bình thường được, cho rằng nói mấy câu là có thể hiểu được gia chủ mới là cậu quá tự tin rồi.
Nghiêm Thanh Viên mím môi: "Thật ra em, cũng không biết bây giờ em sống tốt hay là không tốt nữa."
Nghiêm Y nghe được trong giọng nói của Nghiêm Thanh Viên có chút hoang mang, bất giác cong khóe miệng, thiếu niên tuổi dậy thì sẽ nghĩ rất nhiều, tất cả hoang mang trong giai đoạn vượt qua này đều là trải qua quá trình trưởng thành, rất đáng yêu, cũng khiến y rất hoài niệm về quá khứ của mình.
Đột nhiên Nghiêm Y nghe được âm thanh gì đó, nhìn thấy thiếu niên nào đó cao lớn đang đứng ở cửa chính lạnh lùng nhìn chằm chằm y, ánh mắt thiếu niên nhìn y giống như một con sói tràn ngập ác ý mục nát, hung tợn muốn cướp lại thứ thuộc về mình.
Rõ ràng mình hóa trang đáng sợ như vậy, nhưng trong mắt đối phương rõ ràng không có vẻ sợ hãi, trong con ngươi hắn ấp ủ hắc ám thậm chí so với khí thế của y còn mãnh liệt hơn.
Vẻ mặt Nghiêm Y dưới mặt nạ lộ ra chút buồn cười, y lại không làm gì Nghiêm Thanh Viên, vì sao người này lại đề phòng y như vậy?
Bởi vì liên quan đến góc độ nên Nghiêm Thanh Viên căn bản không nhìn thấy Cố Hãn Hải tới, cho nên tự mình nói những lời của mình.
"Em nghĩ mình nên bằng lòng, em đã có được quá nhiều thứ mà lẽ ra mình không nên có, em hưởng thụ những hạnh phúc em vốn không nên hưởng thụ, tất cả những điều này khiến em hoang mang và bất lực, em không muốn tiếp tục nữa, nhưng em thật sự rất ích kỷ." Sự hoang mang của Nghiêm Thanh Viên không thể nói với bất cứ ai, cho dù là Cố Hãn Hải, hay là người nhà, cậu đều không có tư cách yếu đuối.
Bước chân của Cố Hãn Hải dừng lại vì câu nói hoang mang của Nghiêm Thanh Viên khi cậu đắm chìm trong thế giới của mình, cơn giận dữ trong mắt tiêu tán một chút, lý trí dần dần trở về.
Nghiêm Y nhếch khóe miệng, cũng không vạch trần Cố Hãn Hải đang nghe lén, nói: "Bạn nhỏ Viên Viên còn nhớ chuyện trước kia nói với anh không?"
"Em không nhớ nữa." Nghiêm Thanh Viên thẳng thắn nói, "Khi đó em nhỏ như vậy, hơn nữa một năm mới gặp mặt một lần, một chút cũng không nhớ rõ."
Nghiêm Y nở nụ cười: "Lúc còn rất nhỏ, khi bạn nhỏ Viên Viên ở bên cạnh anh, thật ra hay thường xuyên nhắc đến người nhà, nhắc đến Nghiêm Trạch Thủy, nhắc đến Nghiêm Trạch Thanh, mỗi một câu đều là yêu thích đối với anh cả anh hai của em."
"Khi đó em sẽ cùng anh nói ít chuyện vô vị giữa em với họ khi ở chung, anh cả luôn nuông chiều em, theo em đưa em đi chơi khắp nơi, mua cho em rất nhiều thứ; anh hai lúc nào cũng vô cùng nghiêm khắc khiến em nhìn thấy thôi cũng đã sợ, còn có... Rõ ràng không quan tâm đến em, nhưng mỗi lần em đều muốn nhìn ba mẹ nhiều thêm một chút nữa."
Nghiêm Thanh Viên vẫn là một đứa trẻ theo bản năng có tình cảm yêu thương và ỷ lại những người xung quanh, lúc nào cũng nói chuyện về người nhà.
"Mặc dù có oán giận, mặc dù có không vui, nhưng đến cuối cùng em lại luôn nói một câu như ông cụ non."
Nghiêm Thanh Viên hoang mang chớp đôi mắt: "Em đã nói gì rồi ạ?"
"Em nói: Bỏ đi bỏ đi, bọn họ đều không hiểu chuyện, cho nên em tha thứ cho bọn họ vậy."
Nghiêm Thanh Viên trợn to hai mắt, sợ hãi trở thành xấu hổ buồn bực, cậu ở trước mặt gia chủ nói mấy câu lung tung hỗn loạn tự cho là đúng, người trong nhà mới không cần cậu tha thứ được chứ?
"Rất thú vị, anh rất thích nhìn dáng vẻ của bạn nhỏ Viên Viên nói những lời như vậy." Đó là bao dung và nuông chiều đối với người nhà mới có, Nghiêm Y nheo mắt lại nói, "Cho dù nói rất nhiều, nhưng bạn nhỏ Viên Viên thật sự yêu người nhà, tuy rằng chỉ sợ giờ đây bạn nhỏ Viên Viên vẫn chưa hiểu được cái gì gọi là yêu."
Nghiêm Thanh Viên theo bản năng chớp mắt, vô tình cụp mắt xuống, là như thế nào đây?
"Trên đời này chưa bao giờ có thứ nên có được hay không nên có được, con người thường cần phải nỗ lực để có được thứ mình muốn, không chỉ là nỗ lực của mình, hay là nỗ lực của người khác." Nghiêm Y gõ lên bàn, phảng phất như vỗ vỗ bờ vai Nghiêm Thanh Viên như thế này, "Viên Viên à, thứ em có được, tất cả đều là những thứ vốn nên thuộc về em, không thuộc về em, em sẽ không bao giờ chiếm được."
Sau khi Nghiêm Thanh Viên nghe vậy, ngón tay vỗ nhẹ trên đất, sau đó hơi nghiêng người ra muốn nhìn Nghiêm Y.
Cậu muốn tận mắt nhìn xem gia chủ là đang an ủi cậu, hay là nói thật.
Nhưng rồi Nghiêm Thanh Viên lại rụt về, thôi bỏ đi, ở nơi tối tăm như vậy nhìn thấy khuôn mặt hóa trang vô cùng đáng sợ của gia chủ chỉ sợ sẽ khiến cậu càng sợ hơn.
"Vậy gia chủ có thứ gì muốn có nhưng không chiếm được không?"
Nghiêm Y nghĩ, trêu chọc nói: "Có nha, nhưng không phải không chiếm được, mà là chưa kịp có được, sau này sẽ có."
"Đó là gì ạ?" Nghiêm Thanh Viên đã bắt đầu lén lút muốn đến lúc đó để Cố Hãn Hải chuẩn bị quà tặng cho Nghiêm Y, đây chính là cơ hội tốt để nói chuyện.
"Một đứa trẻ."
"Hả?" Đứa trẻ gì cơ?
"Đứa trẻ, trẻ con, dạng nho nhỏ, con trai của anh, hoặc là con gái."
Cả người Nghiêm Thanh Viên đều choáng váng: "Hả? Anh suối nước nóng rất muốn có trẻ con sao?"
"Phải." Nghiêm Y cười, "Rất kỳ lạ sao?"
"Anh suối nước nóng muốn cưới vợ sinh con ạ?" Nghiêm Thanh Viên theo bản năng kinh hoàng ngẩng đầu lên, lại đụng mạnh trên bàn phát ra tiếng kêu rất lớn.
Cùng với tiếng cười của Nghiêm Y, Nghiêm Y nói: "Đương nhiên, anh rất thích trẻ con, nếu là con của mình thì càng tốt, anh có thể tạo ra rất nhiều món đồ chơi thú vị cho con của anh chơi."
Cả người Nghiêm Thanh Viên đều choáng váng, gia chủ muốn cưới vợ sinh con? Y không phải đồng tính luyến ái! Nhưng ở trong sách rõ ràng quan hệ của bọn họ tốt đến mức quả thật gần giống như là đồng tính luyến ái?
Khoan...
Thật sự tốt đến mức giống như đồng tính luyến ái ư?
Nghiêm Thanh Viên cẩn thận hồi tưởng lại nội dung trong sách, hoảng sợ phát hiện thật ra trong sách căn bản không có viết hai người thân mật bao nhiêu, toàn bộ đều là chính cậu tự bổ não quá mức!
"Nhưng, nếu muốn có con, anh nhất định sẽ cần một người vợ mà, anh muốn tìm vợ ạ?" Nghiêm Thanh Viên nhịn không được xác nhận lần nữa.
Sau đó Nghiêm Y cười lộ ra chút chua xót: "Ừ, thật ra anh cũng từng thích một người con gái, đáng tiếc không thể ở bên nhau."
"... Dạ?" Đây là loại tin đồn gây sốc gì vậy?
Nghiêm Y cười nhìn lướt qua Cố Hãn Hải lúc này trong mắt cũng có chút kinh ngạc, chậm rãi nói: "Mối tình đầu của anh thực ra là một nữ tài xế trước đây của anh, cô ấy từng lái xe buýt, nhưng sau đó vì nhiều lý do mà trở thành tài xế của anh, thật ra trông rất bình thường, nhưng tính cách ngay thẳng phóng khoáng, rất có chủ kiến, mặc dù có chút điên đường*."
*路怒症: Dùng để mô tả tình trạng nóng giận không thể kiểm soát trong khi lái xe.
Nghiêm Thanh Viên trợn tròn mắt, quả thực không thể tin được đây vậy mà chính là mối tình đầu của gia chủ? Yêu một nữ tài xế?
"Khi đó cô ấy lớn hơn anh rất nhiều, anh còn muốn lớn lên thêm một chút nữa, nhưng cô ấy lại kết hôn, không bệnh mà chết*."
*Nguyên văn là 无疾而终: Có nghĩa là không mắc bệnh, theo lẽ tự nhiên mà chết, thường chỉ những người qua đời vì tuổi cao.
Nghiêm Thanh Viên nghe mà sốc, không thể tin vào tai mình.
Tiếng cười của Nghiêm Y thực sự rất êm tai, rất trong sáng dịu dàng, y cười như vậy ngược lại khiến Nghiêm Thanh Viên không biết nên tin tưởng Nghiêm Y nói thật hay chỉ là đùa giỡn cậu.
Nhưng tiếp đó Nghiêm Thanh Viên lại nghe thấy âm thanh của xiềng xích kéo cây búa trên mặt đất.
"Chủ đề dừng lại ở đây, trò chơi có phải nên bắt đầu rồi không? Cứ tiếp tục như vậy, nhà ma đều sẽ trở thành tiệc trà mất, cho tôi mặt mũi đi, mau chạy đi được không?"
Khi Nghiêm Y nói đột nhiên vung búa ném đến một nơi, Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nghe được tiếng bước chân, âm thanh đó đang hướng về phía mình, khi Nghiêm Thanh Viên bị kích thích bởi tiếng búa xích của Nghiêm Y và âm thanh khủng bố đột nhiên vang lên từng xung quanh, khuôn mặt của Cố Hãn Hải đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.
Cố Hãn Hải nửa cúi người đưa tay về phía Nghiêm Thanh Viên, nắm cổ tay của Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên bị Cố Hãn Hải kéo ra ngoài mà không có chút kiêng kỵ nào, cậu trở tay nắm cánh tay Cố Hãn Hải, tùy ý đối phương mang mình đi.
Toàn bộ quá trình nhà mình thật ra rất kích thích, chí ít lúc mọi người ra khỏi nhà ma đều đã sức cùng lực kiệt đến cực điểm.
Trong số đó sắc mặt của Cố Hãn Hải là tốt nhất, nhưng không ngờ Nghiêm Thanh Viên dường như đang ở trong tình trạng tốt, mọi người xung quanh đều tỏ ra hâm mộ.
Nghiêm Thanh Viên ngồi trên sô pha, nhìn nhân viên phục vụ trà nước cho những họ hàng và bạn bè đang kiệt sức, nhưng trên thực tế đến khi Boss cuối cùng kết thúc, thậm chí khi toàn bộ câu chuyện kết thúc, Nghiêm Thanh Viên còn có chút hoảng hốt.
Bởi vì chuyện gia chủ vậy mà không phải là đồng tính luyến ái.
Cậu vẫn luôn ngầm đồng ý gia chủ là đồng tính luyến ái, tuy rằng ở trong sách không nói gia chủ cuối cùng xảy ra chuyện gì nhưng vẫn luôn mập mờ với Cố Hãn Hải thì tính là gì? Chỉ là tính cách hoặc thói quen hay sao?
Hơn nữa là ảo giác của cậu ư?
Nghiêm Thanh Viên nhìn Nghiêm Y đã tẩy trang trò chuyện với mọi người, phát hiện thái độ của Cố Hãn Hải đối với Nghiêm Y có chút kỳ lạ, ngay từ đầu hai người trông như còn có chút giao tiếp, nhưng giờ đây ngay cả liếc mắt nhìn Nghiêm Y một cái Cố Hãn Hải cũng lười nhìn.
Mà Nghiêm Y căn bản không quan tâm Cố Hãn Hải có nói chuyện với y hay không, dường như càng cảm thấy hứng thú với trải nghiệm của mọi người trong căn nhà ma hơn.
Nhưng trên thực tế bây giờ tất cả mọi người căn bản không nhớ rõ ý kiến của mình đối với cái gọi là nhà ma, lúc ấy chỉ lo sợ hãi chạy trốn còn có thể nhớ rõ cái gì chứ? Nhưng gia chủ hỏi, mọi người chỉ có thể kiên trì nhớ lại.
Nghiêm Thanh Viên chắc chắn 100% gia chủ biết những người này không có gì để nói, cho nên lúc này rõ ràng là đang trêu chọc họ.
Ngày hôm đó khi Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải rời đi, có người gọi Nghiêm Thanh Viên lại.
Nghiêm Thanh Viên khó hiểu quay đầu lại, nhìn thấy anh họ của cậu nói với cậu: "Lần sau ra ngoài chơi nữa đi, rất kích thích, thỉnh thoảng chơi một chút cũng có thể thả lỏng tâm trạng."
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, cậu vẫn còn nhớ rõ trong bọn họ người anh họ này bị dọa sợ hãi nhất, cậu hoang mang hỏi: "Anh không sợ sao?"
"Ha ha ha, sợ, nhưng làm ầm ĩ như vậy cảm giác cảm xúc thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn sợ á, cho nên..." Anh họ cười nhìn thoáng qua Cố Hãn Hải, "Lần sau em tới cũng dẫn Cố Hãn Hải theo nha, người này ở đây khiến người ta rất an tâm."
Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên đột nhiên sáng ngời, đột nhiên cười vui vẻ: "Được, vậy anh họ nhất định phải liên lạc với em nha!"
Nghiêm Thanh Viên ngồi trên ghế phụ, cười vô cùng vui vẻ, Cố Hãn Hải đang lái xe, lái rất chậm cực chậm, là vì lần đầu tiên lái xe, cũng là vì an toàn của hai người, Cố Hãn Hải lái xe phá lệ cẩn thận.
"Cho đến giờ chị họ luôn trông giống như một người phụ nữ mạnh mẽ, tôi còn tưởng rằng giống như mẹ, không ngờ bị dọa sợ thành như vậy ha ha ha, không biết nếu để mẹ tới chơi có phải cũng sẽ sợ như vậy không!"
"Cậu nhìn thấy em họ kia không? Nghe nói cậu ấy bị người dẫn đi đi qua một lối đi riêng, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ cho nên nhân viên công tác cũng không dám hù dọa cậu ấy, còn dẫn cậu ấy theo, nhân viên công tác kỳ thật cũng rất khó làm á."
"Sở thích của anh suối nước nóng thật ra rất độc đáo, có phải đây chính là cái gọi ông trời ban cho bạn một tài năng nhất định sẽ cho bạn một phần khuyết điểm tương ứng không? Cảm giác anh suối nước nóng hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng á."
Nghiêm Thanh Viên nói liên tục, đột nhiên quay đầu nở nụ cười rạng rỡ với Cố Hãn Hải.
"Hơn nữa mọi người rõ ràng rất tin tưởng cậu á, cậu thật sự siêu giỏi luôn nè, hôm nay chơi rất vui, thật á!"
Mặc dù Cố Hãn Hải đang nghiêm túc lái xe, nhưng bầu không khí vui vẻ của Nghiêm Thanh Viên rốt cuộc vẫn lây nhiễm cho hắn, hắn không hiểu được niềm vui của nhà ma, nhưng lại biết Nghiêm Thanh Viên dường như rất vui vẻ.
Tiểu thiếu gia vui vẻ, Cố Hãn Hải làm sao có thể không vui chứ?
Nói xong giọng Nghiêm Thanh Viên nhỏ đi, Cố Hãn Hải nghi ngờ quay đầu lại nhìn lướt qua, lại nhìn thấy hai má của tiểu thiếu gia hơi đỏ lên, Cố Hãn Hải theo bản năng muốn đạp phanh.
Mặt Nghiêm Thanh Viên đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Tôi hỏi riêng nhân viên công tác nơi này có cài đặt giám sát không, nhân viên công tác nói rằng giám sát không được bật bởi vì những người vào chơi lần này không giống, cho nên chúng ta... Chuyện đó hông bị ai nhìn thấy hết á."
Cố Hãn Hải không nói gì.
"Sau này nếu lại làm chuyện này nữa, tốt nhất vẫn nên chú ý hình tượng một chút." Hai má Nghiêm Thanh Viên nóng đến khó chịu, dùng ngón tay phẩy phẩy gió, cuối cùng mím môi nói, "Hông thì hông cho cậu hôn nữa."
Cố Hãn Hải bất giác cười khẽ ra tiếng.
"Cậu cười cái gì?" Nghiêm Thanh Viên không hiểu nguyên nhân đối với tiếng cười xảy ra đột ngột này.
"Em đang mong chờ lần tiếp theo sao?" Cố Hãn Hải chỉ là tùy ý trêu chọc, nhưng lại không nhận được câu trả lời thẹn quá hóa giận của tiểu thiếu gia.
Cố Hãn Hải dừng xe, trái tim hiếm thấy đập nhanh như trống, hắn quay đầu liền nhìn thấy tiểu thiếu gia thẹn thùng đến mức hai gò má đỏ bừng.
Dáng vẻ đẹp lộng lẫy như vậy khiến Cố Hãn Hải suýt chút nữa hít thở không nổi.
Bầu không khí ái muội lưu chuyển trong không khí, Cố Hãn Hải chỉ cảm thấy đại não ong ong, hoàn toàn không còn đường suy nghĩ.
Sự im lặng không lên tiếng của tiểu thiếu gia đại biểu cho ý gì, Cố Hãn Hải vừa nghĩ đến đã cảm thấy mình không cách nào khống chế bản thân nghĩ theo một hướng nào đó.
Đây là lần đầu tiên tiểu thiếu gia chân chính chủ động.
Khác với yêu cầu của hắn trước kia, và cảm giác bị ngăn cách cũng khác.
Hiện tại Nghiêm Thanh Viên không có bất cứ hành vi chủ động nào, nhưng vẻ mặt, ánh mắt, sự chờ mong và thậm chí mỗi một hơi thở của cậu đều thể hiện sự mời gọi đối với hắn.
Cố Hãn Hải không cách nào tự khống chế tiến lên, nhưng dây an toàn đã kéo cơ thể, lúc này hắn mới lấy lại tinh thần từ trạng thái không thể khống chế bị hấp dẫn bởi Nghiêm Thanh Viên.
Đột nhiên trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại, phá vỡ bầu không khí ái muội đang lưu chuyển, Nghiêm Thanh Viên lập tức luống cuống tay chân lấy điện thoại ra khỏi túi, gò má đỏ như quả táo lộ ra chút xâu hổ và giận dữ, buồn bực bản thân chắc chắn là bị mơ mơ màng màng nên mới chủ động như vậy!
"Anh hai ạ?" Nghiêm Thanh Viên nhận điện thoại, một bên không một tiếng động lấy mu bàn tay dán lên má mình, oa, bỏng tay mất.
"Muộn thế này mà vẫn chưa về sao?"
"Đang trên đường trở về ạ." Lúc này Nghiêm Thanh Viên căn bản không dám nhìn Cố Hãn Hải, mà vẫn nhìn hình ảnh phản chiếu của Cố Hãn Hải trên cửa sổ.
Bầu trời của mùa đông đã bắt đầu tối dần, bởi vì khu vực tư nhân cho nên xe cộ rất ít, họ chạy chậm như vậy cũng sẽ không ai nói gì họ.
"Vậy sao?" Nghiêm Trạch Thanh cởi lễ phục ra, thay một bộ quần áo thoải mái.
"Anh hai ơi, bữa tiệc của mọi người đã kết thúc chưa ạ?"
"Có chút mệt nên về sớm." Nghiêm Trạch Thanh nói, "Bữa tiệc hôm nay quá đông người, bản thân cũng không cần phải ở lại tiếp đãi, bây giờ em có thể đi tìm anh cả của em, có thể nhìn thấy không ít minh tinh."
"Minh tinh không đẹp như anh hai." Nghiêm Thanh Viên như bị ma xui quỷ khiến nói một câu như vậy.
"Vậy sao?" Tháo mắt kính xuống, đôi mắt quá sắc bén kia rõ ràng vì cậu nói của em trai nhà mình mà trở nên mềm mỏng, "Hôm nay sao lại không khen Cố Hãn Hải nữa, ngược lại tới khen anh?"
"A hi hi." Nếu lại khen Cố Hãn Hải nữa, chính cậu cũng phải ngượng ngùng.
Khóe mắt Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nhìn thấy gì đó, đột ngột nói với Cố Hãn Hải: "Xe rẽ về phía đó đi, nhìn thấy ngã ba kia không?"
"Làm sao vậy?" Nghiêm Trạch Thanh nghe thấy cuộc đối thoại ở đầu dây bên kia, hỏi.
"Anh hai ơi, anh bảo đầu bếp làm chút món gì đi, sau đó em gửi định vị cho anh, anh đến chỗ em được không ạ?" Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên sáng lấp lánh.
Nghiêm Trạch Thanh không biết Nghiêm Thanh Viên rốt cuộc có chủ ý gì, nhưng vì đó là yêu cầu của em trai nhỏ nhà mình.
"Được."
___
22/1/2023.
20:17:30.