Nghiêm Thanh Viên có cảm giác cơ thể Nghiêm Trạch Thanh hơi run, ngẩng đầu hỏi: "Anh hai ơi, lạnh không anh?"
"Không lạnh." Nghiêm Trạch Thanh đưa tay ra nửa ôm Nghiêm Thanh Viên vào lòng, không phải hai người nương tựa vào nhau, mà là cuộn tròn em trai nhà mình trong lòng ngực mình, dù sao thì em trai nhà mình cũng không cao mấy nên rất dễ dàng ôm vào lòng, hoàn toàn bao bọc Nghiêm Thanh Viên như vậy cuối cùng cũng khiến thần kinh vẫn luôn căng thẳng của Nghiêm Trạch Thanh thả lỏng một chút.
Nghiêm Thanh Viên dựa vào lòng ngực anh hai nhà mình, chớp chớp đôi mắt.
Cơn buồn ngủ dần dâng lên, cơn buồn ngủ mơ hồ khiến cậu liên tục gật gù đầu.
Nghiêm Trạch Thanh cứ ở tư thế như vậy, để Nghiêm Thanh Viên dựa vào vai của mình, động tác như vậy... Quen thuộc đến mức làm trái tim y đau nhói.
Ý nghĩ mãnh liệt về việc đứa nhỏ này muốn rời khỏi y khiến y mất ngủ hành đêm, ăn mà không biết mùi vị gì, nhưng cho dù loại bỏ được cảm giác căng thẳng thì cảm giác bất an vẫn luôn canh cánh trong lòng y dù thế nào cũng không thể loại bỏ được.
Nhìn thiếu niên buồn ngủ đến mơ màng, Nghiêm Trạch Thanh nhỏ giọng thủ thỉ hỏi: "Viên Viên thích gia đình này không em?"
Nghiêm Thanh Viên chậm rãi mở to hai mắt, muốn nâng cao ý thức của mình một chút, nhưng nhiệt độ trên người anh hai quá thích hợp, ấm áp đến khiến cậu hơi say, căn bản không có cách nào tỉnh táo.
Nhưng bản năng của cậu cũng đang thể hiện suy nghĩ của mình: "Thích."
"Viên Viên muốn rời khỏi nhà này sao?" Nghiêm Trạch Thanh lại một lần nữa hỏi.
"Không muốn." Khi nhắc đến chủ đề này, Nghiêm Thanh Viên theo bản năng nói ra điều nội tâm muốn nói.
"Nếu có một ngày Viên Viên muốn rời khỏi nhà này, anh hai sẽ mang em đi." Nghiêm Trạch Thanh nói xong cúi đầu, nhìn thấy em trai nhỏ nhà mình đã cuộn tròn trong lòng ngực mình ngủ ngon lành.
Hơi nhếch khóe môi, Nghiêm Trạch Thanh khẽ vuốt ve, để Nghiêm Thanh Viên có thể ngủ thoải mái hơn trong lòng mình.
Sau một thời gian ngắn an tĩnh, cửa bị mở ra, không mở ra hoàn toàn, Cố Hãn Hải nửa tựa vào vách tường, thông qua khe hở của cửa nhìn Nghiêm Trạch Thanh.
Nghiêm Trạch Thanh mở miệng nói: "Đứa nhỏ này chỉ cần ngủ một cái đến lục thân cũng không nhận*, ngay cả sấm sét đánh cũng không thể lay chuyển."
*Lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận.
Trong giọng điệu của y hoàn toàn là sủng nịch, mang theo chút bất đắc dĩ.
Cố Hãn Hải không nói một lời.
Ý cười của Nghiêm Trạch Thanh dần dần phai nhạt, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Đã từng, tôi và Viên Viên cùng bị bắt cóc."
Khi đó Nghiêm Thanh Viên năm tuổi, y mười tuổi.
Thiếu niên mười tuổi luôn bướng bỉnh, huống chi là Nghiêm Trạch Thanh, bởi vì gia cảnh nên Nghiêm Trạch Thanh cũng có không ít cái gọi là bạn xấu*, chẳng qua là vì còn nhỏ nên làm chuyện gì cũng chỉ là đánh nhau nhỏ không phải việc gì to tát, không gây ra phiền phức lớn cho nên những người khác cũng tùy y đi.
*狐朋狗友 (Hồ bằng cẩu hữu): Bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.
Mà Nghiêm Thanh Viên cũng từ khi đó chính là một cái đuôi nhỏ theo đuôi, có lẽ là do ngôi nhà quá rộng lớn cho nên muốn đi tìm bạn cùng lứa tuổi để chơi chung thật sự quá khó, cho nên lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau y.
Nhưng khi đó Nghiêm Trạch Thanh làm sao có ý nghĩ chăm sóc em trai được, em trai nhỏ như vậy, phiền phức như vậy, thà để quản gia và bảo mẫu chăm sóc còn hơn.
Ngày hôm đó cũng vậy, Nghiêm Thanh Viên đi theo phía sau y, dùng đôi chân ngắn ngủn chạy đuổi theo bọn họ, thở hồng hộc cũng không bỏ cuộc, thậm chí y còn bị các bạn bè của y trêu chọc bởi vì đứa em trai này trông thật ngu ngốc.
Nhưng mà kiểu gì cũng không ngờ, chuyện mình vẫn ở bên ngoài cùng bạn bè chơi đùa cuối cùng bị người có tâm nhắm vào, đối phương vẫn luôn ngồi xổm trong góc canh giữ y, mà cho dù thế nào y cũng không ngờ rằng, Nghiêm Thanh Viên lúc này cũng cất đôi chân ngắn ngủn tới gọi anh hai của cậu, sau đó cũng bị mang đi.
Lúc ấy y giận run cả người, vậy mà bị bắt cóc, rất mất mặt, trực tiếp bị đánh ngất xỉu rất mất mặt, hơn nữa... Không cách nào gọi cũng không cách nào cầu cứu thật sự khiến cho y vô cùng hoảng sợ.
Nhưng...
Nghiêm Thanh Viên ở bên cạnh.
Tuy rằng chỉ là một đứa nhỏ, nhưng là người quen nhưng đồng thời cũng là con của Nghiêm gia, điều này khiến cho y rất an tâm.
Khi hai người tỉnh lại thì đã ở một nơi xa lạ, nơi đó bẩn thỉu hôi hám, từ trước đến giờ luôn là thiếu gia luôn có mọi thứ sao có thể chịu đưng được hoàn cảnh như vậy, tâm trạng vô cùng nóng nảy.
Mà lúc đó Nghiêm Thanh Viên lại mở miệng an ủi y, đứa trẻ năm tuổi nói chuyện không thể rõ ràng, đôi mắt tròn tròn mở to, trên má còn bị bẩn.
"Chú Hứa nói với em, nếu bị bắt cóc ngàn vạn lần đừng để bọn bắt cóc chúng ta tức giận, chỉ cần hắn không tức giận, chuyện khác chú Hứa bọn họ sẽ nghĩ cách."
Nghiêm Trạch Thanh đã từng tiếp nhận giáo dục về phương diện này sao lại không hiểu, nhưng y không thích giọng điệu giáo dục y của Nghiêm Thanh Viên, lúc ấy chỉ hung tợn trừng mắt nhìn cậu một cái.
"Nhưng em xem trên TV người bị bắt cóc vẫn sẽ chết, anh hai, em không muốn chết, em cũng không muốn anh chết."
Rốt cuộc y trả lời cậu như thế nào, ghét bỏ cậu như thế nào, thật ra Nghiêm Trạch Thanh không nhớ rõ lắm, chỉ là mấy câu Nghiêm Thanh Viên nói với y, y vẫn luôn nhớ rõ.
"Bọn họ có hai người, một người đã chết còn lại một người, anh hai."
"Anh chạy đi."
Khi đó Nghiêm Thanh Viên nói cái gì, y thật sự không nhớ rõ.
Lúc ấy không biết Nghiêm Thanh Viên lấy mảnh đứt từ đâu ra cắt đứt dây thừng của hai người, bọn bắt cóc dường như bởi vì bọn họ là trẻ cho nên rất buông lỏng cảnh giác, cũng không hạn chế nghiêm ngặt.
Nghiêm Thanh Viên nói, mình chạy chậm, sẽ bị bắt, cho nên để cho y chạy.
Y chạy, bọn bắt cóc chỉ bắt được một người, vậy nhất định sẽ không dễ dàng lấy mạng của cậu, đối phương nhất định là đòi tiền.
Nghiêm Thanh Viên nói, chỉ cần Nghiêm Trạch Thanh chạy, sẽ có cách thông báo tin tức bên ngoài, như vậy có thể nhanh chóng giải cứu cậu.
Nghiêm Thanh Viên nói, chờ y đi cứu cậu.
Nghiêm Trạch Thanh hỏi Nghiêm Thanh Viên vì sao lại làm như vậy, cậu nói trên TV chính là diễn như vậy.
Hai con tin, cho dù một người bị giết chết thì cũng còn một người có thể dùng để đàm phán, còn có thể để đối phương biết điều hơn.
Nghiêm Trạch Thanh chạy.
Y cũng không biết vì sao mình lại nghe theo lời của em trai nhỏ hơn mình một nửa tuổi mà điên cuồng chạy trốn, y chạy với tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình mà không quay đầu lại.
Y dưới sự trợ giúp của người tốt bụng liên lạc với Nghiêm gia, liên lạc với cục công an, nhưng khi tìm đến nơi, bọn bắt cóc đã rời đi.
Mà ở nơi đó lưu lại, là một mảnh đỏ tươi chói mắt.
Lúc nói đến đây, Nghiêm Trạch Thanh theo bản năng nhăn mặt, đôi mắt nheo lại, tựa như không dám nhớ lại cảnh tượng y đã nhìn thấy khi đó.
Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc từ trước đến giờ luôn bình tĩnh, thái độ của bọn họ quá bình tĩnh giải quyết chuyện này, trong mắt Nghiêm Trạch Thanh lúc đó là lạnh lẽo* như thế.
*心寒: Trái tim băng giá, trong lòng nguội lạnh (thường chỉ thất vọng và đau khổ).
Cho dù y nôn nóng như thế nào, thúc giục như thế nào đi nữa, trước sau vẫn không nhìn thấy Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc, cảnh sát thì tiến triển rất chạm.
Nghiêm Thanh Viên cuối cùng cũng được tìm thấy, nhưng đứa trẻ năm tuổi đã bị tra tấn đến bất tỉnh, khắp người đều là vết thương bầm tím, gương mặt bầm tím khủng bố, đôi mắt sưng đỏ đến mức không thể mở ra, lúc ấy bị cáng nâng đi.
Khi đó Nghiêm Thanh Viên còn chưa mất đi ý thức, dùng đôi mắt sưng húp chỉ có một khe hở kia liếc mắt nhìn y một cái, khóe miệng cậu dường như cong lên, cũng có thể là ảo giác.
Nghiêm Thanh Viên được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU để điều trị toàn diện, may mắn thay mặc dù vết thương rất khủng bố và phóng đại, nhưng đứa trẻ năm tuổi lại ngoan cường chống đỡ, cho dù là điều trị hay là hồi phục đều cực kỳ phối hợp, không gây ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ là cậu đã hoàn toàn quên mất vụ bắt cóc.
Khi y dùng Nghiêm Thanh Viên làm mồi nhử để tự mình trốn thoát, rốt cuộc trong khoảng thời gian đó Nghiêm Thanh Viên đã bị đối xử như thế nào, cho đến nay y vẫn không dám xem bản báo cáo khám nghiệm thương tích.
Trong trí nhớ của y, toàn bộ đều là dáng vẻ Nghiêm Thanh Viên bê bết máu.
Kể từ đó, Nghiêm Trạch Thanh thay đổi.
Cũng chính từ khi đó, y nảy sinh mong muốn bảo vệ Nghiêm Thanh Viên mà y chưa bao giờ nghĩ đến.
Y không cách nào hiểu thấu đáo lúc ấy rốt cuộc Nghiêm Thanh Viên nghĩ như thế nào, y chỉ biết... Em trai của y, người em trai thân yêu nhất của y, đã đánh đổi sự nguy hiểm của bản thân để đổi lấy an toàn của y.
Chỉ có y biết, Nghiêm Thanh Viên rốt cuộc đối với bọn họ quan trọng đến mức nào.
Nghiêm Trạch Thanh thở dài, kéo thiếu niên đang ngủ say vì tư thế này mà ngáy nhỏ lại gần mình hơn, chậm rãi mở miệng: "Em ấy không nhớ rõ, cũng tốt, nhưng tôi lại không thể quên, tôi hỏi chú Hứa là ai dạy em ấy cách ứng phó khi bị bắt cóc, muốn xem rốt cuộc em ấy xem phim truyền hình gì."
Quả thật là đã dạy, cũng được nhìn thấy, nhưng không có bất cứ ai dạy cậu cách chạy trốn.
"Chạy trốn, cũng không phải là một lựa chọn tất yếu..."
Có phải Nghiêm Thanh Viên muốn đảm bảo an toàn cho y hay không? Nếu như đổi góc độ khác, y nguyện ý vì Nghiêm Thanh Viên chạy trốn mà đem mình đặt vào nơi nguy hiểm thì sao? Lúc ấy y nhất định sẽ không, y chỉ biết cảm thấy ý nghĩ này thật kỳ lạ.
"Năm tuổi, năm tuổi hiểu cái rắm gì." Nghiêm Trạch Thanh rất hiếm khi chửi thề, "Mẹ nó rốt cuộc đứa nhỏ năm tuổi làm sao có thể có ý nghĩ như vậy, con mẹ nó tôi còn lớn hơn em ấy năm tuổi, tôi chính là một thằng ngốc!"
Những vết sẹo để lại khi cậu năm tuổi dưới sự cố ý chữa trị của y nên không lưu lại dù chỉ một chút dấu vết trên cơ thể Nghiêm Thanh Viên, y muốn xóa bỏ hoàn toàn quá khứ bị tra tấn của Nghiêm Thanh Viên.
Không có ai đề cập đến, không có ai chú ý, chuyện này mãi mãi không tồn tại.
Nhưng mà...
Y vẫn nói chuyện này cho Cố Hãn Hải.
Y cần một cơ hội để nói ra, y cần một cơ hội để ai đó có thể đặt Nghiêm Thanh Viên bình an vô sự ở bên cạnh y.
Bởi vì lần trước bị bệnh, Nghiêm Thanh Viên nghe lời Cố Hãn Hải nói như thế.
Điều này làm cho Nghiêm Trạch Thanh không hiểu sao muốn nói cho hắn biết tất cả.
Chỉ cần Cố Hãn Hải ở đây, có lẽ Nghiêm Thanh Viên sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh y.
Nhiều năm đã từ áy náy nên bù đắp, dần trở thành chấp niệm như hiện tại.
Cố Hãn Hải từ đầu đến cuối không nói một lời, cũng không có biểu hiện tò mò gì về câu chuyện này, hắn chỉ nghe mà thôi.
Buổi sáng khi Nghiêm Thanh Viên thức dậy, thấy mình nằm trên giường, xuống dưới chạy loanh quanh, giống như trước đây, người trong nhà đều đi làm, chỉ có một mình cậu còn đang nghỉ đông.
Thừa dịp không có người Nghiêm Thanh Viên đã bắt đầu kiểm kê đồ đạc mình muốn mang đi.
Mặc dù cậu biết sống một mình như thế nào, nhưng thật sự không có lên kế hoạch chạy trốn.
Nếu như ngồi phương tiện cần chứng minh thư nhất định sẽ bị phát hiện, cho nên cậu đã lén lút tìm hiểu rất nhiều cơ hội từ Chu Hạ về cách ra ngoài mà không cần thẻ.
Sau đó chính là phải làm thế nào mới có thể tìm được việc làm mà không có chứng minh thư, thành phố lớn muốn ở lại như vậy quá khó khăn, Nghiêm Thanh Viên đặc biệt tìm thấy một thành phố nhỏ gọi là thị trấn ma ít người, cũng không đến mức quản lý nặng nề như thành phố lớn, nếu không được nữa thì... Không phải cậu còn có thể về nông thôn sao?
Không biết nông thôn như thế nào sẽ tốt hơn đây, nhưng ở nông thôn khó kiếm việc làm lắm nhỉ? Hẳn là cậu không quá quen với công việc xuống ra đồng, nhưng sức mạnh thể chất có thể là thứ cần được rèn luyện thường xuyên hơn.
Nghiêm Thanh Viên nhìn cái rương trước mặt, bên trong chứa một cái máy chơi game đã chiếm phần lớn diện tích, Nghiêm Thanh Viên cũng không biết vì sao mình lại cố chấp với máy chơi game này như vậy, có lẽ là do sau này bản thân cậu không phải thành viên trong viên trong gia đình này, đây là cái hoàn toàn thuộc về mình chứ không phải thứ trộm của Cố Hãn Hải.
Nghiêm Thanh Viên cuộn tròn thân thể, cậu vì gia đình này tận tâm tận lực, cho dù cậu lấy đi một chút vốn liếng để khởi nghiệp, chắc cũng không thành vấn đề.
Tuy rằng không biết người trong nhà sẽ như thế nào, nhưng Cố Hãn Hải nhất định sẽ tìm cậu, đến lúc đó Cố Hãn Hải khôi phục thân phận tiểu thiếu gia Nghiêm gia, muốn thông qua tin tức tìm cậu là chuyện dễ như trở bàn tay.
Mà bản thân duy nhất không thể bị Cố Hãn Hải tìm được, cho nên những vốn khởi nghiệp này quả nhiên vẫn là toàn bộ lấy ra dùng tiền mặt sẽ càng tốt hơn.
Nhưng nếu sử dụng tiền mặt thì phải đề phòng kẻ trộm, trứng gà không thể đặt trong một giỏ*, cho nên để một ít tiền bí mật ở mọi nơi để đề phòng lỡ như.
*Đây là một lời khuyên có nghĩa là không nên tập trung mọi nỗ lực và nguồn lực vào một lĩnh vực vì có thể mất tất cả.
Nghiêm Thanh Viên đã bắt đầu tính toán cẩn thận những gói hàng này có thể chứa bao nhiêu thứ, nếu như quá nặng sẽ không có lợi cho cậu, nhưng nếu quá nhẹ sẽ không đủ để đồ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Nghiêm Thanh Viên nhìn những thứ được đặt bên trong, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Những thứ này, đều là những thứ hoàn toàn không có ý nghĩa đối với cuộc sống.
Đều là... Những thứ có kỷ niệm.
Nghiêm Thanh Viên thở dài thật dài, lấy hết đồ để bên trong ra, sau đó từ trong tủ lấy ra bộ quần áo rẻ tiền mà mỗi lần đi chơi với anh cả đều mua bỏ vào trong, hai đôi giày, một ít thức ăn đơn giản, rồi lấy thêm một số tiền là đủ rồi.
Thật ra nếu nói muốn sinh hoạt, những thứ này là đủ rồi.
Nghiêm Thanh Viên nhìn máy chơi game đặt ở dưới cùng, cậu có thể không cần tất cả những thứ này, nhưng duy nhất chỉ có đối với máy chơi game này đặc biệt không thể dứt bỏ.
Mặc dù về sau không thể chơi.
Nghiêm Thanh Viên bắt đầu thường xuyên ra ngoài, một mình chạy khắp nơi, lại giống như trước kia.
Bởi vì có vụ việc của Diêm Đàm, tất cả vệ sĩ đều ở khoảng cách rất xa cũng thuận tiện cho Nghiêm Thanh Viên làm việc, thẻ của cậu được liên kết với điện thoại của mình, cũng sẽ không bị phát hiện.
Nghiêm Thanh Viên một lần nữa trở lại nhà thuê, ma xui quỷ khiến, chính là muốn nhìn một chút.
Từ sau khi Tư Tuyết Ngữ đi rồi nhà thuê đã để đó không dùng, đủ loại chuyện cộng thêm chuyện tết nên trì hoãn, tiền thuê nhà của bọn họ chưa hết hạn cũng chỉ có thể cứ để như vậy.
Tuy nhiên Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy một lá thư nằm trong tay cầm của cửa nhà thuê.
Nghiêm Thanh Viên cầm lá thư bước vào nhà thuê, có chút mê man, cho đến khi nhìn thấy chữ trên đó.
Cố Hãn Hải nhận.
Nghiêm Thanh Viên còn đang tự hỏi nếu lá thư gửi cho Cố Hãn Hải thì có nên mở ra hay không, lại đột nhiên thấy rõ người gửi.
—— Cố Cam Cam.
Nghiêm Thanh Viên ngây ngẩn cả người, người vẫn luôn cho rằng Cố Hãn Hải là anh trai của bé, nhưng trên thực tế cậu mới là anh trai của bé. Phông chữ của học sinh tiểu học trông rất ngây thơ, nhưng nếu bé muốn tìm Cố Hãn Hải, người thật sự muốn tìm, hẳn là Nghiêm Thanh Viên cậu.
Nghiêm Thanh Viên mở lá thư ra, sau khi nhìn thấy những dòng chữ lộn xộn* cùng với đủ loại từ ngữ chán ghét và nguyền rủa để lại, cậu vẫn còn ngây ngẩn.
*乱七八糟 (Loạn thất bát tao): Chỉ sự lộn xộn, lung tung, rối loạn như một mớ hỗn độn. Thành ngữ này có thể được sử dụng để mô tả những thứ hữu hình, như một căn phòng lộn xộn, hoặc những thứ trừu tượng hơn, như một cuộc sống lộn xộn.
Tuy rằng là thư Cố Cam Cam gửi cho cậu, nhưng người gửi thư thật sự ở bên trong thật ra là mẹ của Cố Cam Cam, người vợ Cố Trường Hà vẫn luôn chăm sóc.
Người phụ nữ kia vẫn luôn ỷ lại vào Cố Trường Hà về kinh tế và tinh thần, nhưng hiện giờ Cố Trường Hà lại bị tống vào tù, đối với người phụ nữ kia mà nói hẳn là đả kích rất lớn.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên mới cảm giác được gia đình thật sự của cậu thật sự là trong quá trình phức tạp không ngừng lặp đi lặp lại chuyện phức tạp.
Sau khi Nghiêm Thanh Viên không muốn đọc nhưng vẫn nhìn vào một đống phông chữ chửi bới trên đó, cuối cùng cũng tìm được trọng điểm của lá thư.
Bởi vì Cố Trường Hà đã vào tù nên hai mẹ con các nàng hiện tại đã mất đi trụ cột, cho nên hy vọng bọn họ có thể gánh vác trách nhiệm.
Nghiêm Thanh Viên trầm mặc thật lâu, cũng thật sự không biết rốt cuộc mình nên chịu trách nhiệm gì với hai mẹ con này, cho dù muốn phụ trách cậu cố chống đỡ cũng chính là quản Tư Tuyết Ngữ và Cố Trường Hà, cho dù là em gái có huyết thống, bọn họ trong quan hệ pháp luật hẳn là cũng không có nghĩa vụ phụng dưỡng phải không?
Nghiêm Thanh Viên rất hiếm thấy cau mày, tìm kiếm nhiều lần trên mạng, nhưng toàn bộ nhận được đều là dự định cậu không cần phụ trách.
Bọn họ là không hiểu, hay là không muốn hiểu? Đây là cố ý tìm cách gây sự với cậu sao?
Nghiêm Thanh Viên mím môi.
Nhưng từ chuyện bọn họ đặt thư ở cửa, e rằng Cố Cam Cam và mẹ bé căn bản không tìm được mình, hai người cũng chỉ có thể thông qua cách này để oán giận.
Tuy nhiên Nghiêm Thanh Viên đã sửng sốt khi nhìn thấy mảnh giấy viết thư cuối cùng, đây không phải là thư của người phụ nữ, mà là thư của Cố Cam Cam.
Chữ viết non nớt xiêu vẹo xiêu vẹo lớn nhỏ khác nhau, lại trông có chút tròn trịa, có chút giống chữ viết của cậu.
Trên đó chỉ có một dòng chữ: Anh ơi, anh đi đâu rồi?
Nghiêm Thanh Viên nhìn dòng chữ này, vậy mà có chút hoảng hốt.
Đột nhiên Nghiêm Thanh Viên nghe thấy tiếng gõ cửa, bước tới mở cửa nhìn thấy chủ nhà quen thuộc đang đứng ở cửa.
Chủ nhà cho thuê này là một người phụ nữ đã lớn tuổi, nước da của bà già hơi ngăm đen và có nhiều nếp nhăn, lúc này nhìn cậu với vẻ mặt ủ mày ê hơn so bình thường.
"Nghiêm Thanh Viên à, con xem như đã về rồi."
"Sao vậy ạ?" Nghiêm Thanh Viên sửng sốt một lúc.
"Haiz, con không biết đó thôi, có một người phụ nữ suốt ngày mang theo con gái của cô ta đến gõ cửa, đặc biệt quấy nhiễu dân chúng, bà gửi cho Cố Hãn Hải vô số tin nhắn và gọi điện thoại thằng bé cũng phớt lờ bà, căn nhà này cũng không có ai trở về ở, nếu không phải vì hai người cho tiền thuê nhà bà thật sự muốn cho thuê nhà."
Bà già nói chuyện khẩu âm giống tiếng địa phương, Nghiêm Thanh Viên nghe mà không hiểu lắm, đoán mò cũng có thể biết đại khái đối phương đang nói gì.
"Căn nhà này... Sẽ được cho thuê." Nghiêm Thanh Viên nghĩ, "Con sẽ cho bà một ít tiền, khi tiền thuê nhà chúng ta hết hạn, phiền ngài thu dọn đồ đạc ở đây và tạm bảo quản chúng lại, sau đó lại hỏi Cố Hãn Hải mấy thứ này nên xử lý như thế nào."
"Các con không thuê đủ một năm bà sẽ không trả lại tiền đặt cọc." Bà già nói ngay lập tức.
Nghiêm Thanh Viên gãi đầu: "Không trả thì không trả ạ."
Đến lúc đó Cố Hãn Hải hẳn là đã được nhận về Nghiêm gia, đến lúc đó chắc là cũng sẽ không để ý chút tiền này nữa.
Tiễn chủ nhà đi, Nghiêm Thanh Viên lại lần nữa nhìn kỹ ngôi nhà này, vết máu của chính cậu khi đó vẫn có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Những điều này đủ để chứng minh từ đó đến nay Cố Hãn Hải chưa từng quay lại nơi này.
Đối với Cố Hãn Hải mà nói tùy tiện vứt bỏ một thứ gì đó, thật sự dễ như trở bàn tay như thế, nơi tốt xấu gì cũng sống nửa năm, nơi có rất nhiều ký ức, sau khi Cố Hãn Hải vứt bỏ thì không còn chút lưu luyến nào.
Nghiêm Thanh Viên cúi xuống lau vết máu khiến người ta phải sợ hãi trên đất, dọn dẹp căn phòng, bao gồm cả nơi Tư Tuyết Ngữ ở, gấp khăn trải giường, thu dọn mọi thứ, khi làm việc nhà thời gian trôi qua luôn rất nhanh, Nghiêm Thanh Viên cũng toát mồ hôi vì nóng, ngồi trong căn nhà thuê sạch sẽ và ngăn nắp, Nghiêm Thanh Viên dần nhận ra sự thú vị của căn nhà nhỏ.
Nghiêm Thanh Viên ngồi tính, không biết về sau mình đi làm, đến mấy tuổi mới có thể có cơ hội mua một căn nhà nhỏ như vậy.
Nghĩ vậy Nghiêm Thanh Viên không hiểu sao lại cười ra tiếng, cậu tràn đầy khao khát đối với việc bản thân có thể có được một căn nhà nhỏ như vậy.
Cuối cùng ánh mắt Nghiêm Thanh Viên như ngừng lại trên tờ giấy viết thư trên bàn.
Mặc dù không quan tâm cũng được.
Nhưng cậu không muốn để lại bất cứ phiền phức nào cho Cố Hãn Hải.
Nghiêm Thanh Viên nhìn địa chỉ phía trên bức thư, nhìn đồng hồ.
Đi gặp mặt một lần đi.
Gặp mặt lần cuối cùng.
Thật ra cậu không chán ghét cô bé kia.
Đứa trẻ thực sự có quan hệ huyết thống với mình.
Sau tết tuyết đã bắt đầu tan dần, khu vực xung quanh trông hơi bẩn, khiến Nghiêm Thanh Viên đi lại khó khăn.
Lúc Nghiêm Thanh Viên tìm địa chỉ đã hỏi người qua đường rất nhiều lần, rốt cục tìm được chỗ ở của bọn họ trong một góc thôn trong thành phố.
Chắc là Cố Trường Hà yêu người phụ nữ này, nếu không cũng sẽ không dùng tiền của mọi người đi nuôi người phụ nữ này và con gái của nàng, nhưng cho dù có yêu thế nào, nơi này cũng chỉ là nhà thuê mà thôi.
Nghiêm Thanh Viên gõ cửa, vốn dĩ đã chuẩn bị cho việc người mở cửa là người phụ nữ, nhưng người mở cửa lại là Cố Cam Cam.
Cô gái nhỏ bảy tuổi đã có thể một mình trông nhà, sau khi nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên thì sửng sốt, đột nhiên thét lên chói tai tiến lên kéo quần áo Nghiêm Thanh Viên.
"Bắt được anh rồi!"
Nghiêm Thanh Viên:?
"Là do hai người vẫn trốn mẹ nên mẹ mới vất vả như vậy, mẹ mỗi đêm đều khóc, nói nhất định phải tìm được hai người, vì sao hai người muốn đưa ba tôi đi, ba tôi rõ ràng là một người ba tốt như vậy!"
Cố Cam Cam xõa tóc, quần áo đã mặc vào, có điều so với dáng vẻ đẹp đẽ lần đầu tiên nhìn thấy thì giờ đây cô bé trông luộm thuộm hơn nhiều, đủ để thấy mẹ Cố Cam Cam đã không còn đủ sức để chăm sóc tốt Cố Cam Cam.
Nghiêm Thanh Viên nhìn Cố Cam Cam trước mặt, bé không có bao nhiêu sợ hãi và bi thương, càng nhiều hơn là tức giận, chỉ sợ cho đến bây giờ bé vẫn chưa thực sự hiểu ba mình bị 'đưa đi' rốt cuộc có nghĩa gì.
Nghiêm Thanh Viên đưa tay ra giữ tay Cố Cam Cam, ngăn bé kéo quần áo của mình vào trong nhà, vấp ngã một lần, khôn lên một chút; cậu không muốn lặp lại thảm kịch lần trước khi ở cùng Tư Tuyết Ngữ, lúc nào cũng đề phòng.
"Mẹ em có ở nhà không?"
Cố Cam Cam nghiến răng nghiến lợi trừng mắt: "Không ở đây, anh phải ở nhà với tôi chờ mẹ về!"
"Khi nào dì ấy về?"
"8 giờ!"
Nghiêm Thanh Viên nhìn đồng hồ, còn khoảng hai giờ nữa.
"Cố Cam Cam, em đã là một đứa trẻ lớn rồi." Trước khi gặp lại mẹ Cố Cam Cam, cậu cũng có chút lời muốn nói với Cố Cam Cam đã hiểu chuyện, "Em phải có năng lực tư duy của mình, cũng phải có thành tựu của mình."
"Cái gì?" Cố Cam Cam hiển nhiên không hiểu gì hết.
Nghiêm Thanh Viên gượng cười, cậu có một tuổi thơ thoải mái như vậy nên cho đến giờ cậu mới không có tinh thần độc lập.
Nếu có thể cậu muốn Cố Cam Cam ít nhất được nhắc nhở, để không dẫn đến một tương lai quá bi thảm.
___
27/1/2023.
11:37:19.