Tiếng cười của Chu Đồ Phu hòa lẫn với tiếng kêu cứu của tiểu Nguyệt dần dần tạo thành âm thanh ong ong trong đầu tôi. Tôi cảm thấy ý thức có dấu hiệu mơ hồ, nhưng cơn giận lại không ngừng dâng lên, giống như núi nửa sắp phun trào. Trong lúc này, tôi chỉ muốn tìm ai đó, mang tất cả phẫn nộ phát tiết lên người hắn. Nhưng tôi có thể tìm ai đây. Chu Đồ Phu ở tận bên ngoài động, chẳng thể tìm hắn tính sổ; Chu Lão Thực thì đã chết. Chu Lão Thực!...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.