Lý Vân Thiên gật đầu, nói sẽ lập tức cho điều tra.
Tôi thì tạm thời quay về tiệm. Không ngờ tiểu Nguyệt đã chờ sẵn, chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn. Thấy tôi về, tiểu Nguyệt liền vui mừng ra đón, khoác tay tôi thân mật. Hành động này làm Lý mặt rỗ vô cùng bất mãn, hắn mắng nàng là đồ không có lương tâm. Hôm qua hắn bị lừa còn chưa tính, dùng tính mạng giúp nàng giải trừ tai họa, lại không có chút nào biết ơn, còn ở trước mặt hắn ân ân ái ái.
Doãn Tiểu Nguyệt liền che miệng cười, nói: "Lão quỷ nhà anh, thật không biết xấu hổ, tôi nói một câu tôi đang ở chỗ đó, anh vội vàng chạy tới làm chi? Anh có ý đồ gì?"
Khuôn mặt già nua của Lý mặt rỗ tức thì đỏ bừng, lúng túng cầm đũa gắp thức ăn nuốt chửng.
Tôi cười cười, đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn. Tiểu Nguyệt nấu đồ ăn đúng là không tệ. Đều là những món ăn thường ngày, rau xanh xao đậu phụ, thịt hầm nấm, ..nhưng tôi lại cảm giác một hương vị "gia đình" (Chắc muốn húp cmnr)
Chờ cơm nước xong xuôi, tiểu Nguyệt mới hỏi tôi xử lý tình hình thế nào.
Tôi nói, đã coi như gần xong. Giờ nắm được một manh mối trọng yếu, chỉ cần theo manh mối này điều tra, không bao lâu sẽ tiêu trừ được oán khí trên bức cổ họa kia.
Tiểu Nguyệt khẽ gật đầu, mặt có vẻ sầu muộn. Tôi hỏi nàng làm sao vậy, nàng chỉ lắc đầu nói không có gì. Có điều tôi luôn cảm thấy nàng có điều gì đó không tiện nói ra.
Chờ đến trời tối, Lý Vân Thiên mới gọi điện thoại cho tôi, nói điều tra có tiến triển, gặp nhau ở trà quán lần trước.
Chúng tôi đến trà quán, lên lầu đã thấy Lý Vân Thiên hãm một bình trà Long Tĩnh, chờ ở cửa sổ.
Hắn thấy tôi, liền đưa một bản tài liệu photo cho tôi, nói: "Trương tiên sinh, tôi theo lời anh dặn, trực tiếp điều tra ra quê quán của nạn nhân, không ngờ anh đoán đúng. Gia phả của cô ấy có ghi chép, thời kỳ Võ Tắc Thiên, tổ tiên cô ấy là danh môn vọng tộc, trong đó có một vị làm tới quan tứ phẩm, năm đó trực tiếp xử trảm Ý Đức thái tử.
Tôi gật đầu.
Đao phủ mặc dù chết thảm, nhưng trong lòng hắn quá hận viên quan kia, thù hận lưu truyền ngàn năm, càng ngày càng nghiêm trọng.
Vừa hay người chết lại là hậu duệ của phán quan. Cho nên có thể tên đao phủ nhận lầm nàng chính là phán quan, muốn tính sổ với cô.
Tôi lại hỏi Lý Vân Thiên, có tra ra được người bán bức tranh là ai? Hắn lắc đầu thở dài, nói chắc chỉ có nạn nhân mới biết, hắn không thể tra ra được.
Cũng đúng, việc này thật khó mà điều tra ra được. Nhưng tôi không để ý đến một điều, đó là chính tiểu Nguyệt đã đi cùng cô gái để mua bức tranh.
Nghe chúng tôi muốn đi tìm người bán bức tranh, tiểu Nguyệt liền nói: "Có thể tôi giúp được các anh."
Tôi hỏi, nàng có biết ai bán bức tranh không, làm sao tìm được người đó?
Tiểu Nguyệt gật gật đầu, nói nạn nhân từng liên lạc với người bán không chỉ một lần, chắc chắn có nhật ký cuộc gọi. Các anh tra nhật ký cuộc gọi chẳng phải sẽ biết sao?
Lý Vân Thiên vỗ đùi một cái hưng phấn nói: "Đúng, sao tôi lại quên mất điều cơ bản này nhỉ."
Nói xong hắn liền vội vàng rời đi.
Tôi không đi theo, mà cùng tiểu Nguyệt tiếp tục ngồi tại trà quán, chờ tin tức của hắn. Chẳng bao lâu sau, Lý Vân Thiên gọi điện cho tôi, hưng phấn báo cho tôi biết, đã tìm được số điện thoại người bán, đồng thời hẹn hắn tới trà quán, bảo chúng tôi ngồi đợi. Tôi nói thế thì tốt.
Tiểu Nguyệt rất nghi ngờ hỏi tôi, tại sao nhất định phải tìm người bán bức họa. Tìm được hắn rồi, trả lại bức họa liệu có giải quyết được sự việc không?
Tôi cười khổ lắc đầu: "Không đơn giản như cô nghĩ đâu, chúng ta nhất định phải tìm nguồn gốc chính xác của bức họa này mới được. Chỉ khi tìm được nguồn gốc của nó, mới có thể nghĩ cách an bài nó."
Doãn Tiểu Nguyệt thở dài nói, thật sự là phiền phức, tấm cổ họa này hẳn là đã qua tay rất nhiều người, muốn tìm nguồn gốc của nó đâu có dễ.
Nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất. Trong lòng tôi rất rõ, chúng tôi đang phải đối mặt với một vòng buôn bán khổng lồ. Có điều vì bản án, cũng đành đánh cược một phen.
Chúng tôi ngồi chờ khoảng nửa giờ, người đến lại là một người quen cũ. Tên này là một kẻ kiếm cơm trên phố đồ cổ, gọi là Tôn Long, biệt danh Long ca, có tiếng là 'hỗn hắc' thương nhân.
Hỗn hắc, hai tiếng này cũng không phải nói hắn là hắc đạo hay giang hồ, mà là thu mua đồ cổ lai lịch bất chính, hầu hết là đồ vật bồi táng từ trong mộ bới ra.
Xã hội luật pháp, trên cơ bản đã không còn thương nhân nào tình nguyện mua những thứ đó. Nhưng Tôn Long thì khác, nghe nói có người đỡ đầu, có bị bắt cũng cùng lắm là đi ăn ở miễn phí vài ngày.
Vừa thấy hắn tới, tôi cũng có chút đau đầu. Thứ nhất, hắn là người khó đối phó, thứ hai hắn xuất hiện, rất có thể bức tranh kia tới từ trong mộ cổ nào đó.
Đã quấy rầy cổ nhân an nghỉ chính là một hành động vô lễ. Lần trước vụ bình sứ, chẳng phải đã suýt hại chết thanh niên lười biếng đó sao?
Tôn Long chịu tới gặp tôi, nhưng không có nghĩa hắn sẽ ngoan ngoãn nói cho tôi nguồn gốc của bức họa này.
Long ca vừa nhìn thấy tôi, lập tức cười giả lả đi tới: "Ơ kìa, đây không phải Trương gia tiểu lão bản sao, thật trùng hợp."
Tôi cung cười: "Long ca, đã lâu không gặp. Dạo này làm ăn thế nào rồi?"
Long ca khoát tay nói: "Đừng nói nữa, gần đây chẳng buôn bán được gì. Trương lão bản, nghe nói dạo này cậu phất lên kha khá, có cơi hội hai ta hợp tác một chút."
Tôi gật đầu nói, không có vấn đề, ngồi uống chén trà đã.
Hắn lại khoát tay, ủ rũ nói: "Ta làm gì có thời gian mà uống trà. Vừa nhận được điện thoại của đội trưởng đội cảnh sát hình sự, hẹn ta đến đây nói chuyện. Mẹ nó, khả năng việc làm ăn của ta gần đây bị cớm để ý rồi."
Lúc này, tiểu Nguyệt bên cạnh ho khan một tiếng: "Long ca, mới một thời gian ngắn, mà anh đã quên tôi rồi?"
Tiểu Nguyệt nói kiểu này, Long ca lập tức không hiểu, nhìn nàng. Quan sát một lúc hắn mới bừng tỉnh: "A, cô không phải là một trong hai đại mỹ nữ tìm ta mua cổ họa sao. Cô với Trương lão bản đang hẹn hò?"
Doãn Tiểu Nguyệt trừng mắt lườm hắn, vì nghĩ Long ca hại chết bạn thân của nàng, còn nói lớn như vậy, không biết ngượng: "Long ca, là chúng tôi bảo đội cảnh sát hình sự tìm anh đến, chúng ta muốn hỏi anh vài vấn đề."
Vừa rồi bầu không khí đang thoải mái, bỗng chốc trở nên căng thẳng. Long ca ngơ ngác một chút, sau đó mặt hắn thay đổi thái độ, cười lạnh: "Xem ra hôm nay lão tử giẫm phải đinh rồi. Trương lão bản, cậu định cùng ta hát bài gì?"
Tôi nói: "Không có gì, chỉ là muốn hỏi anh một việc. Bức họa kia, là từ đâu tới?"
Đối với Long ca, tôi không muốn trêu chọc. Nhưng đã bị buộc tới mức này, tôi cũng không cần phải thận trọng nữa. Tôi đường đường là một đại nam nhân, không thể nhìn nữ nhân mình thích bị ức hiếp.
Long ca phá lên cười: "Chậc chậc, cậu cũng không phải không biết, Long ca ta trước nay mềm nắn rắn buông. Các cậu muốn biết lai lịch bức họa cổ kia đúng không? Ta nói cho các người biết là ta mua được ở một vùng nông thôn xa xôi. Còn vùng nào, xin lỗi đầu óc ta không tốt, không thể nhớ ra được."
"Anh..." tiểu Nguyệt tức giận, khẽ cắn răng: "Ta nghĩ anh muốn vào tù?"
Tôi có chút khiên cưỡng, tại sao vào lúc mấu chốt này, tiểu Nguyệt lại đi uy hiếp hắn?
Quả nhiên, Long ca càng ngông cuồng hơn, cười nói: "Tốt, ta đành đợi ngày bị tống giam. Trương lão bản, bạn gái của cậu thật đúng là ngây thơ. Còn chuyện gì nữa không? Không có thì ta xin cáo lui."
Nói xong, hắn liền xoay người định bước đi.
Tiểu Nguyệt tức mình lao ra giữ lấy tay hắn: "Đứng lại, hôm nay anh không nói rõ ràng cho ta, đừng hòng rời đi."
"Được đó." Long ca cười gian xảo: "Tiểu mỹ nữ, nhìn cô nhan sắc không tệ. Hay thế này đi, cô theo hầu ta một đêm, ta sẽ nói cho cô biết, thế nào?"