"Chuyện gì?" Tôi vội vàng hỏi.
"Cháy, nhà của anh cháy rồi."
Tôi nghe mà giống như bị điện giật, lập tức quay đầu. Quả nhiên, đống giấy tiền kia tất cả tụ tập thành đoàn, cháy bừng bừng trước cửa tiệm của tôi, cảnh tượng này trong đêm tối tĩnh mịch lộ vẻ âm trầm kinh khủng.
Thông thường hóa vàng mã, ngọn lửa bốc lên màu vàng nhạt. Nhưng trước mắt tôi lúc này, đám giấy kia lại cháy thành màu đỏ, thậm chí chiếu lên tiệm đồ cổ của tôi một mảng huyết hồng.
Phải biết rằng, chỉ có đốt vàng mã cho vong linh oán khí trùng thiên mới sinh ra màu sắc này. Hẳn là, trong cây đèn cổ kia, ẩn náu một cường đại vong linh? Tôi không dám nghĩ thêm nữa.
Tiếp tục quan sat, chợt tôi phát hiện, cửa tiệm đồ cổ đã bị chính tay tôi khóa chặt, mà lúc này lại mở ra. Sau đó, xuất hiện một con mắt đẫm máu xuyên qua ánh lửa đỏ, nhìn chằm chằm vào tôi.
Không có con ngươi, tất cả đều là tròng mắt trắng, khóe mắt mang theo huyết lệ, phảng phất tồn trữ oán khí vô tận, muốn thổ lộ hết ra cho tôi thấy.
Tôi không có dũng khí nhìn tiếp, lập tức lui vào trong, dựa lưng vào tường thở hồng hộc. Tiểu Nguyệt vội hỏi tôi, tại sao cả người đầy mồ hôi lạnh?
Tôi nói, không có gì. Tiểu Nguyệt như có điều suy nghĩ một lát, bỗng ngạc nhiên hỏi: "Có phải nhà anh có vật tà âm? Anh mua vật gì à?"
Tôi vội vàng khoát tay, ra hiệu nàng đừng ngạc nhiên. Doãn Tiểu Nguyệt có chút bất mãn, có vẻ nghe qua giọng của nàng còn đầy kích động: "Sao anh không nói sớm cho tôi? Anh không biết từ khi trở về từ HongKong, mỗi ngày tôi đều chờ đợi. Sớm biết vậy tôi đã gọi bạn thân tôi tới mở mang tầm mắt."
Tôi khiển trách: "Đừng nói chuyện, nghe ngóng động tĩnh đi, đừng để vật kia tìm thấy chúng ta."
Doãn Tiểu Nguyệt lập tức gật đầu, ghe tai vào cửa, cẩn thận nghe ngóng. Có điều, giờ này bên ngoài đã yên tĩnh trở lại, không có nửa điểm âm thanh, thậm chí tiếng gió cũng đã nhỏ đi rất nhiều.
Tôi lần nữa đẩy cửa ra một khe nhỏ, nhìn sang tiệm nhà mình. Còn tốt, đống giấy kia đã cháy hết, huyết nhãn cũng không còn... Vừa rồi, con mắt kia cho tôi cảm giác không chân thật, tôi còn hoài nghi là mình nhìn lầm.
Lại tiếp tục chờ đợi chốc lát, xác định không có gì nguy hiểm nữa, tôi mới mở hẳn cửa, bảo tiểu Nguyệt mang máy quay phim vào, xem xét một chút.
Tôi nghe nói, nếu vong linh có oán niệm đủ mạnh, có thể ảnh hưởng một chút lên thiết bị điện tử, hay nói cách khác, rất có khả năng máy quay có thể quay được gì đó.
Nhưng tôi cẩn thận tua đi tua lại, đừng nói là con huyết nhãn kia, thậm chí tiếng thét chói tai của phụ nữ cũng không thu được. Tôi hơi thất vọng, đang định bảo tiểu Nguyệt đóng máy quay lại, thì màn hình an tĩnh, chợt rung động một cái ở giữa.
Tôi lầm tức chăm chú nhìn màn hình, luôn cảm thấy kỳ lạ. Không ngờ, một gương mặt kinh khủng hiện lên trên màn hình, miệng mở rộng, khuôn mặt vặn vẹo, nhìn bộ dáng như đang cười.
Hắn cứ thế tới gần camera cho tới khi cả màn hình chỉ chiếu hết gương mặt của hắn. Chuyện xuất hiện quá đột ngột, làm tôi bị dọa tới đóng băng. Qua một lúc lâu mới tỉnh táo trở lại, liền bảo tiểu Nguyệt tạm dừng video, sau đó cẩn thận nhớ lại.
Chờ tôi hình dung ra gương mặt này, thì lửa giận hừng hực bốc lên. Con mẹ nó, bộ mặt này, chẳng phải chính là lão nông bán cây đèn cho tôi hay sao?
Tại sao đêm hôm khuya khoắt, lão lại xuất hiện chỗ này? Khẳng định lão có liên quan với sự tình quái đản tôi gặp gần đây.
Tôi không giữ được bình tĩnh, liền mở cửa lao ra, phẫn nộ làm tôi quên đi sợ hãi, giữa đêm đen bước đi, muốn tìm cho ra lão nông kia.
Xem ra, lão già này biết đèn ngọc cổ quái, cố ý đến hại tôi.
Doãn Tiểu Nguyệt cũng đuổi theo, hỏi tôi có phải phát hiện thấy gì hay không. Tôi nói, bị người ta gài bẫy, xử lý không tốt sẽ chết người.
Tiểu Nguyệt rốt cuộc cũng biết sợ hãi, nói vậy thì không ổn, mau đi mê đồ quán mời nam nhân kia đi.
Tôi nghĩ, không thể việc gì cũng phiền đến hắn; phiền được một lần ắt sẽ có lần thứ hai, dần dần sẽ tạo ra thói quen. Một khi thói quen này kéo dài, đối với nghề nghiệp của tôi là rất bất lợi.
Tôi gạt đề nghị của nàng đi, nói giờ không thể ngồi chờ chết, phải nghĩ biện pháp phản kích.
Tiểu Nguyệt rất hưng phấn, vội vàng tìm lời lẽ cổ vũ, động viên tôi.
Cả đêm, tôi với tiểu Nguyệt không về, chỉ nghỉ ngơi ở cửa hàng đối diện. Nàng nhìn tôi mệt nhọc tới không chịu nổi, chủ động xoa vai, bóp chân làm dịu cho tôi. Tôi không kháng cự cũng không đáp ứng, nằm trên ghế sofa, tiểu Nguyệt duỗi đôi chân chân trần trắng như tuyết, ngồi trên lưng tôi xoa bóp.
Cái loại cảm giác này, có thể làm cho tôi nhớ cả đời, mập mờ, nương theo cảm giác tiêu hồn, cùng từng đợt mùi hương cơ thể say lòng...
Khó khăn chịu đựng qua một đêm (không biết là chịu đựng cái gì, nỗi sợ hay là...), trời vừa sáng tôi liền trở về tiệm đồ cổ.
Tất cả đều bình thường như cũ, đồ đạc bên trong không xê dịch, quan sát chỗ chôn cây đèn, cũng không có điểm gì lạ.
Tôi thận trọng đào ngọn đèn lên, phủi đi lớp vôi bên ngoài, đèn ngọc vẫn như cũ, chỉ là chỗ tay cầm màu đen có chút lan ra.
Nhìn thấy cái này, trong đầu tôi bỗng nhiên bật ra một danh từ: "Vạn thi đăng."
Danh từ này giống như bom nổ dưới nước, làm đầu óc tôi quay cuồng. Nếu đây thực sự là vạn thi đăng, lần này tôi gay go lớn rồi.
Vạn thi đăng, tên như ý nghĩa, đó là dùng mỡ thi thể ngâm đèn ngọc. Mà một hai cỗ thi thể không đủ, phải ít nhất trăm cỗ trở lên. Ngọc thì bề ngoài bền vững, bình thường chất lỏng khó mà thẩm thấu vào trong, duy chỉ có mỡ thi thể là ngoại lệ. Chỗ tay cầm màu đen kia thật ra là do thi dầu (mỡ thi thể) thẩm thấu tầng ngoài, sinh ra hiện tượng vật lý.
Hiện tại đèn ngọc này, còn có bộ phận không hấp thu được thi dầu. Điều này cho biết, trong thời gian ngắn, nhất định sẽ có người chết bởi tay của đèn ngọc.
Nhìn sắc mặt tôi hoang mang bất định, tiểu Nguyệt hiếu kỳ, không kìm nén được hỏi tôi tình huống này rốt cuộc là thế nào?
Tôi hít một hơi thật sâu nói: "Thứ này gọi là vạn thi đăng, rất lợi hại. Bây giờ cô hãy về nhà, tôi ở lại trong tiệm nghĩ cách bắt quỷ."
"Bắt quỷ? Quá tuyệt vời, hôm nay tôi sẽ phụ anh một tay. Bây giờ tôi cần làm gì?"
"Cái gì cũng không cần, cô mau đi nhanh, tôi không muốn thương tổn đến cô." Tôi khiển trách.
"Dù anh nói gì tôi cũng không đi. Tôi nhất định mặt dày quấn lấy anh, ha ha!"
"Ha ha." Tôi cũng tức giận bắt chước nàng cười một tiếng: "Thật cô muốn giúp tôi?"
"Đương nhiên." Tiểu Nguyệt vội vàng nói: "Một trăm một ngàn lần muốn giúp anh."
"Thế tốt." Tôi nói: "Giờ cô tìm mấy bình nước muối sinh lý đến đây cho tôi."
"Anh muốn truyền nước biển à? Truyền nước không tốt cho cơ thể đâu."
"Tôi có tác dụng lớn." Tôi trừng mắt liếc Doãn Tiểu Nguyệt: "Không biết thì đừng nói hươu nói vượn."
Tiểu Nguyệt ấm ức nhìn tôi một lượt, sau đó rời đi. Không bao lâu, nàng quay lại, mang theo một túi to nước muối sinh lý, nói là cho tôi tắm trong đó.
Tôi lập tức tìm một cái thùng, rót hết số nước muối sinh lý vào trong, rồi ngâm đèn ngọc ở đó.
Khoảng qua một giờ, nước muối bên trong thùng biến thành đục ngầu, bắt đầu có chất lỏng màu đen loang ra, tôi liền lấy ngọc đèn ra, phát hiện trên thân đèn có phủ một lớp chất lỏng đen đó.
Tôi gom chất lỏng màu đen lại, dùng bật lửa đốt lên. Chất lỏng màu đen chậm rãi bắt cháy, mới đầu màu đen, sau đoa dần biến thành màu đỏ máu. Đốt tới cuối cùng, chất lỏng màu đen biến thành từng khối bã vụn.
Tôi hít một hơi thật sâu: "Quả nhiên là vạn thi đăng."
"Quá thần kỳ!" Tiểu nguyệt há hốc mồm: "Lần đầu tiên trông thấy, có thể đem tạp chất bên trong ngọc khí chảy ra."
Tôi nói: "Biết cái màu đen này là gì không?"
Tiểu Nguyệt lắc đầu: "Không biết."
"Là thi dầu." Tôi nói, mà lại là thi thể mới chết không quá năm ngày, đem nướng tới chảy ra dầu."
Tiểu Nguyệt lập tức cứng họng. Tôi nói: "Xem ra buổi tối hôm nay, cô phải vất vả hỗ trợ tôi rồi."
Tiểu Nguyệt liền hỏi hỗ trợ cái gì? Tôi cười nói: "Tạm thời bí mật, đợi tới lúc cô bị hù dọa sẽ tự biết."
Tôi tới cửa hàng vàng mã mua một ít giấy tiền vật dụng, hầu hết là kim đồng ngọc nữ, còn thêm một số vàng bạc tài bảo, sau đó chờ đêm đến.
Doãn Tiểu Nguyệt hỏi tôi làm việc này cớ sao phải vào buổi tối, ban ngày không phải an toàn hơn sao?
Tôi nói, ban ngày chính xác an toàn hơn, nhưng mà không có hiệu quả. Vong linh trong đèn ban ngày sẽ không ra, cô bắt làm sao?