Nam nhân sắc mặt lo lắng nói: "Chúng ta lần này chọc phải phiền toái lớn rồi, đụng phải thứ không nên đụng. Cậu bảo những nữ sinh kia mau chóng rời khỏi Phong môn thôn đi. Đối phương kiêng kị ánh nắng, nên không dám tới ban ngày. Nhưng đêm nay..."
Nghe hắn nói kiểu này, lòng tôi càng hoang mang. Nhưng lúc này tôi biết không nên hỏi nhiều, vì việc cấp bách bây giờ là an bài cho mấy nữ sinh này rời đi, họ ở lại chỉ thêm phiền phức.
Mấy nữ sinh lúc này đã quá sợ hãi, lại thêm tình hình Tĩnh Tĩnh, không đi bệnh viện không ổn. Cho nên nghe tôi khuyên hai câu, họ liền rời đi.
Sau khi đưa các cô gái lên xe, tôi trở về Phong môn thôn. Trong lòng tôi vẫn lo lắng cho Tĩnh Tĩnh, liền hỏi nam nhân, cô ấy có nguy đến tính mạng không?
Nam nhân khẽ thở dài, nói tất cả phụ thuộc ý trời.
Cả một ngày, gần như chúng tôi chỉ làm một việc, đó là gia cố cho căn phòng, cửa chính cùng cửa sổ đều bị chúng tôi dùng đinh đóng chặt. Bởi nam nhân luôn căn dặn chúng tôi, chủ nhân cây đao này tối nay chắc chắn sẽ tìm tới.
Vả lại, đối phương không chỉ có một, mà là hai. Dựa vào chút bản lãnh của chúng tôi, căn bản không phải đối thủ.
Tôi thập phần tin lời hắn, Tĩnh Tĩnh chỉ không cẩn thận ăn một trái cây nho nhỏ, liền biến thành nửa người nửa thi, có thể biết, đồ vật bên dưới cây đó lợi hại nhường nào.
Nhưng tôi thật tò mò, chúng tôi còn chưa hề chạm mặt đối phương, nam nhân làm sao biết đối phương có hai 'người'?
Hắn ném loan đao cho tôi, nói: "Cậu tự mình xem đi, trên đao khắc chữ gì?"
Tôi liền cầm loan đao lên xem xét. Thân đao mặc dù bị nam nhân cạo sạch, nhưng vẫn như cũ, bao trùm một tầng lớp rỉ màu lục, giống như một lớp rong biển, không nhìn rõ bên trong.
Dù bị bao phủ, nhưng vẫn cho tôi cảm giác, từ thân đao tỏa ra một luống sát khí mãnh liệt.
Sát khí này, là loan đao tự thân có. Đối mặt với nó, tôi cảm giác như đối mặt với ma quỷ. Nhẹ nhàng vuốt ve một chút, ngón tay của tôi nhói như bị kim châm, nất ngờ làm tôi rụt tay về. Thân đao tựa như lộ ra một ánh sáng màu xanh nhạt. Nhìn lên chuôi đao, có hai chữ được khắc chìm, rất rõ ràng "Mạnh" và "Tiêu".
Đây là ý gì? Tôi hiếu kỳ hỏi nam nhân. Hắn lại hỏi ngược lại tôi: "Cậu xem kinh kịch, đã nghe qua bản "Hồng dương động" chưa?"
"Tôi mới chỉ nghe 'sóng vỗ hồng hồ' thôi."
Lý mặt rỗ lo lắng nói: "Đại huynh đệ, giờ không phải lúc dài dòng, nói thẳng đi, tôi nghe cậu nói mà mắc tiểu."
Nam nhân thản nhiên nói: "Trung quốc thời xưa, có thành ngữ này: 'Tiêu không rời Mạnh'. Chỉ cần biết điển cố này, các người sẽ biết lai lịch cây đao."
Nghe hắn nói thế, tôi chợt nhớ ra điều gì, trong đầu bỗng lóe lên. Tôi đã hiểu hắn đang nói gì.
Cái gọi là Tiêu không rời Mạnh, chính là hai người Tiêu Tán và Mạnh Lương. Họ là hai bộ hạ của Dương lục lang trong Dương gia. Hai người quan hệ rất tốt, ăn cơm cùng nhau, ngủ chung giường, tình như anh em, là một đôi bạn thân thiết.
Về sau Dương gia tướng máu nhuộm cát vàng, Dương lão lệnh công cùng bốn người con trai đều hi sinh vì nước, chỉ còn Dương lục lang là sống sót.
Khi đó rất muốn mọi người được an táng nơi quê nhà. Nên Dương lục lang liền sai Mạnh Lương bằng mọi giá đi biên giới Tống- Liêu, tới Hồng Dương động, mang thi thể Dương gia trở về.
Mạnh Lương lên đường, Tiêu Tán sợ hắn xảy ra chuyện không hay, nên cũng lén lút đi theo.
Bởi vậy, lúc đi vào Hồng Dương động, Mạnh Lương luôn cảm thấy có người theo dõi, hắn bất giác cho rằng là Liêu binh, liền ẩn nấp rồi bất ngờ một đao chém chết đối phương.
Nhìn thấy thân người đổ ập xuống, Mạnh Lương nghe tiếng kêu thảm thiết, không phải tiếng Liêu, liền kéo hắn ra ánh trăng xem xét.
Lập tức Mạnh Lương trợn tròn mắt. Bởi người bị hắn chém chết, chính là huynh đệ tốt của hắn. Mạnh Lương hối hận đau xót, thề cùng chết với bạn, dứt khoát rút đao tự sát tại chỗ.
Cây đao này có khắc hai chữ Mạnh, Tiêu, nếu như đúng theo cố sự, hẳn chính là thanh đao lúc trước Mạnh Lương dùng để tự sát.
Tôi nói hết suy nghĩ của mình cho nam nhân. Hắn gật đầu: "Không sai. Cây đao này chính là năm đó Mạnh Lương giết chết Tiêu Tán, rồi dùng để tự sát, tên là Hồng Dương đao. Cây đao này có mang theo hồn phách của Mạnh Lương và Tiêu Tán, mà thi thể của hai người, có khả năng nằm ở xung quanh Phong Môn thôn."
Lý mặt rỗ hít một hới thật sâu: "Đại huynh đệ, cậu nói tôi nghe, Mạnh Lương và Tiêu Tán có phải biến thành cương thi rồi không?"
Hắn gật đầu: "Chỉ sợ là như vậy. Trên thực tế, chuyện Mạnh Lương tự sát, trong lịch sử chỉ miêu tả mơ hồ, bởi không có ai tận mắt chứng kiến hắn rút đao. Mà có dã sử dị bản thì ghi chép, Mạnh Lương lúc ấy không tự vẫn, mà đi khắp nơi tìm kỳ nhân dị sỹ, mong có phương pháp để Tiêu Tán hồi sinh, kết quả cuối cùng đi tới độ cả hai đều hóa xác khô."
"Xác khô, chính là cương thi mà thời xưa hay gọi."
Tôi cùng Lý mặt rỗ liếc nhau, cảm giác sau lưng có luồng gió lạnh luồn từ lưng lên đầu. Hai cương thi, lúc còn sống là Đại tướng, thực lực này đủ để giết chúng tôi trong nháy mắt.
Muốn nhổ răng trong miệng cương thi, còn khó hơn nhổ răng cọp. Tôi nơm nớp lo sợ hỏi nam nhân xem hắn có kế hoạch gì.
Hắn nói: "Kế hoạch rất đơn giản, chúng ta bới Hồng Dương đao từ trong đất ra, hai cương thi này chắc chắn sẽ biết được, ban đêm sẽ tìm đến. Đến lúc đó, chúng ta tìm cách tiêu diệt vong hồn tồn tại trong thanh đao, không có vong hồn hỗ trợ, nhục thể của chúng sẽ từ từ mục nát."
"Chờ chút, cương thi chẳng phải không có linh hồn sao? Tại sao diệt hồn phách của chúng, cương thi lại mục nát, cái này tôi không thể hiểu." Tôi kinh ngạc.
Nam nhân giải thích: "Trong trời đất, mọi vật đều có linh hồn. Sở dĩ có cương thi xuất hiện, chỉ là do hồn phách của chúng bị hút ra, bám vào vật nào đó mà không xuống địa phủ mà thôi. Kết quả là vong hồn du đãng trong nhân gian, bất tử bất diệt, nhục thể cũng sẽ đi theo, sông không ra sống, chết không ra chết."
"Muốn giải quyết tận gốc cương thi, có ba cách. Cách thứ nhất là tiêu diệt nhục thể của chúng. Cách thứ hai là tiêu diệt vong hồn. Cách thứ ba là siêu độ cho chúng. Có điều, cương thi còn hung mãnh như vậy, tất nhiên vong hồn chúng không phải tầm thường, cho nên việc siêu độ căn bản không thực hiện được. Một khi vong hồn chúng nhập vào nhục thể, cương thi liền biến thành quỷ, lúc đó e là sư phụ ta cũng không thể đối phó. Nên tối nay, bất luận thế nào, tuyết đối không để chúng đoạt được Hồng Dương đao."
Vài câu ngắn gọn mà làm tôi với Lý mặt rỗ cả kinh, không ngờ về cương thi còn có nhiều bí ẩn như vậy.
Tôi cầm âm dương dù, cùng thiên lang roi, luôn cảm thấy hai thứ này chẳng tác dụng gì. Trầm mặc một lát, tôi lại đi gia cố cửa sổ.
Lý mặt rỗ nói, bọn chúng lợi hại như vậy, chi bằng ta trở về là xong?"
Nam nhân lắc đầu: "Từ lúc tôi rút Hồng Dương đao này lên, đã là không còn đường lui. Chỉ cần chúng ta mang Hồng Dương đao đi, chúng sẽ đi theo chúng ta. Còn nếu để Hồng Dương đao ở đây, một khi chúng hóa quỷ, sẽ là sinh linh đồ thán.
Lý mặt rỗ thở dài nói: "Nếu không được, ta đi mua xi măng cốt thép, xây nơi này thành lô cốt, cũng không tin chúng có thể xông vào."
Giờ đã là hai ba giờ chiều, chiêu này căn bản không kịp thời gian nữa rồi. Tôi cùng lão Lý tìm kiếm tất cả đồ vật có thể sử dụng, phong bế cửa sổ. Nam nhân thì lấy trong balo ra một đống tiền xu, cùng một sợi dây đỏ, thắt thành mười mấy đoạn tiền xu. Sau đó hắn bày thành các cung Càn, Khảm, Chấn, Tốn, Cách, Không.
Thương nhân âm phủ gọi dây này là dây thừng trói thi, có thể cảm ứng được thi khí. Nam nhân buộc thêm mấy nút ở cung "Cách", hắn nói Hồng Dương động nằm ở hướng này, rất có thể từ hướng này công kích tới.
Đêm nay phải sinh tử cùng cương thi, nên lòng tôi vô cùng khẩn trương, cơm tối cũng ăn qua loa, sau đó ngồi an vị tại cửa lớn nghe động tĩnh.
Nam nhân ngồi sau, nhẹ nhàng dùng vải trắng lau sạch loan đao. Lưỡi đao đã mòn theo năm tháng, bị hắn mài cho sáng loáng, rồi rạch trên ván cửa một rãnh sâu.
Hồng Dương đao này hẳn nhiên cũng là một vật âm tà, mà lại có giá trị không nhỏ. Không ngờ thi châu chưa tìm được, lại đào ra đao này. Nếu có phúc đức còn sống mà trở ra, chúng tôi nhất định kiếm được món hời. Thế nhưng nói thật, lần này trong lòng tôi chẳng có hứng thú mua bán.
Hai giờ trôi qua, sắc trời đã tối sầm. Hai giờ này cảm giác như cả năm dài. Tôi nhìn qua khe hở trên tường quan sát bên ngoài. Trời đã tối tới mức giơ tay không rõ năm ngón, có thể trông thấy vài ánh sáng lâm tinh, nhưng không thấy mặt trăng, chắc đã bị mây đem che khuất.
Tâm tình của tôi cũng như bị mây mù che phủ, càng thêm ảm đạm.