Mỹ nữ vừa cười vừa nói: "Trương tiên sinh, đừng nóng. Chúng tôi biết ngài là người trong nghề, thực ra không phải muốn ngài đi tìm, chỉ cần đi theo chúng tôi một chuyến đến HongKong, giúp giám định thật giả là được rồi. Dù sao thứ này không rẻ, chúng tôi không muốn bị lừa gạt."
Lòng tôi run lên: "Các người tìm được dây chuyền xương người?" Mỹ nữ gật đầu, làm cho tim tôi đập mạnh.
Tôi cau mày hỏi: "Chỉ đơn giản là đi giám định?"
"Đơn giản vậy thôi."
"Tốt, xem ra là tôi khó mà khước từ." Tôi nói.
Tôi dù sao cũng chỉ là kẻ buôn đồ cổ nhỏ bé, làm sao dám đối đầu với một đài truyền hình. Dẫu gì tôi cũng còn muốn an tâm mà kinh doanh.
"Vậy tôi sẽ báo cáo lên ông chủ, nếu không có gì thay đổi, đêm nay chúng ta xuất phát. Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ." Nói xong mỹ nữ đứng lên bước đi.
Lý mặt rỗ ngơ ngẩn nhìn cặp chân thon dài rời đi, một lúc sau mới hồi phục tinh thần. Tôi đốt một điếu thuốc nói: "Lão Lý, tôi luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy."
Lý mặt rỗ hèn mọn cười nói: "Tôi mặc kệ, dù sao cũng đã gặp được nữ thần của đời mình, cho dù muốn dùng tôi chế thành dây chuyền xương người tôi cũng cam lòng. À phải rồi, dây chuyền này, rốt cuộc là thứ gì?"
"Anh có thích ăn lòng xào không?"
Lý mặt rỗ không hiểu ý tôi, gật đầu: "Thích chứ. Cậu nhắc làm tôi cũng thấy đói bụng."
"Dây chuyền xương người kia cũng thích ăn ruột người, mà phải là bộ lòng tươi mới móc từ trong bụng ra." Tôi nói.
Lý mặt rỗ lập tức bị dọa xanh mặt: "Tiểu ca, cậu đừng nói đùa chứ."
Tôi nghiêm túc nói: "Tôi không hề đùa cợt chút nào, cho nên đây là đại sự. Sợi dây chuyền này, cực kỳ hung ác."
Lý mặt rỗ trầm mặc, nhìn trân trân xuống bàn một hồi. Cuối cùng hắn vỗ vai tôi nói: "Tiểu ca, cậu yên tâm, dù cậu chết đi, sau này ngày lễ ngày tết tôi nhất định dâng hương hóa vàng đầy đủ cho cậu. Bảo trọng!" Nói xong Lý mặt rỗ bèn muốn rời đi.
Tôi vội ngăn hắn lại: "Anh muốn đi đâu?"
"Đương nhiên là về nhà. Con ta đang đợi, bọn chúng là tìm cậu, đâu phải tìm tôi."
Đúng lúc này cửa mở ra, mỹ nữ cười giòn tan nói: "Vị tiên sinh này cứ yên tâm, công tử ở nhà đã được chúng tôi đón đi, hầu hạ ăn ngon mặc đẹp."
"Thật sao?" Lý mặt rỗ nháy mắt thái độ thay đổi 180 độ: "Vậy tôi an tâm..."
Sau đó hắn ngoan ngoãn ngồi xuống. Hắn biết, hôm nay bất luận thế nào, cũng không thêt rời đi.
"Thời gian không còn nhiều, chúng ta giờ phải đi, cho kịp chuyến bay cuối cùng đêm nay." Mỹ nữ nói.
Tôi không hiểu, nhìn ả: "Cô cũng muốn đi?"
Mỹ nữ gật đầu: "Đúng trên đường đi tôi sẽ phụ trách chăm lo sinh hoạt của hai người."
Chúng tôi liền cùng mỹ nữ lên xe, tới sân bay. Trên đường đi tôi mới được biết, mỹ nữ kia gọi là Doãn Tiểu Nguyệt. Trước kia từng làm diễn viên, có điều giờ về làm thư ký giám đốc, đã sớm giải nghệ điện ảnh. Việc nàng từ một diễn viên nhỏ, đùng một cái nhảy lên làm thư ký giám đốc, tôi nghĩ nếu kể ra, không chừng có thể viết thành một bộ sách.
Tới HongKong, chúng tôi nghỉ lại tại một khách sạn. Doãn Tiểu Nguyệt bảo ngày mai sẽ đi giám định vật phẩm, tối nay để chúng tôi nghỉ ngơi thật tốt, nàng ở phòng bên cạnh, có việc gì cần cứ gọi điện.
Nàng rời đi, Lý mặt rỗ liền nhẹ giọng hỏi tôi: "Nàng nói 'cần' là có ý gì? Có bao gồm việc sinh lý trong đó không?" Tôi nói không biết, anh đi mà hỏi cô ta. Lý mặt rỗ do dự một chút, cuối cùng cũng quyết định không bấm điện thoại.
Có lẽ sau sự việc tại diêm vương pháp trường, tôi đã quen với nguy hiểm, ban đêm cũng không bị mất ngủ, đặt lưng một cái là ngủ tới sáng.
Ngược lại, kẻ ham ngủ như Lý mặt rỗ, khi tỉnh dậy thấy hắn hai mắt thâm quầng, tôi hỏi hắn làm sao. Hắn bỗng nhiên thương tâm khóc lên, nói muốn lấy vợ. Thật sự là không cứu nổi.
Lúc chúng tôi ăn sáng xong, Doãn Tiểu Nguyệt liền gõ cửa, đưa đến một người đàn ông. Người đàn ông cười, cùng chúng tôi bắt tay, sau đó giới thiệu : "Tự giới thiệu, tôi là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, cảnh sát HongKong, tên là Tống Long Cơ, hai người có thể gọi tôi là A Cơ. Hi vọng hợp tác vui vẻ."
Tôi ngơ ngác một chút, sao lại xuất hiện một tay cảnh sát HongKong? Diễn viên à? Hay đây là chương trình truyền hình thực tế?
Doãn tiểu Nguyệt vừa cười vừa nói: "Mọi người ngồi xuống nói chuyện đi."
A Cơ ngồi xuống, mở cặp lấy ra một xấp tài liệu, bày trước mặt tôi :"Trương tiên sinh, đây là tài liệu vụ án, cậu tìm hiểu sơ qua một chút đi."
Tôi không hiểu cái gì đang diễn ra, nhất thời không có phản ứng.
Doãn tiểu Nguyệt cười giải thích: "Tức là nhờ ngài phán đoán một chút, xem vụ án này có quan hệ với dây chuyền xương người không,"
Tôi lập tức hiểu ra. Hóa ra bọn chúng muốn tôi tới đây, không phải để giám định cái gì cả, mà là muốn tôi từ manh mối vụ án, tìm ra dây chuyền xương người.
Tôi lúc này có chút bực mình, cầm tập tài liệu ném xuống bàn, lạnh lùng nói: "Doãn tiểu thư, là các người không tử tế rồi. Cái này so với chuyện thống nhất của chúng ta lúc trước không giống nhau."
Doãn tiểu Nguyệt không hề tức giận, vẫn cười mà nói: "Trương tiên sinh, chúng ta chẳng phải đã nói, là nhờ ngài giám định xem cuối cùng có phải đồ thật hay không."
Mẹ nó, là bọn chúng chơi chữ. (Đoạn này hơi khó dịch cho mn hiểu, đại ý là Doãn Tiểu Nguyệt nói nhờ Trương tiểu ca giám định nhưng là sau khi tìm được mới giám định, chứ không nói là có sẵn dây chuyền.)
Tôi biết mình bị lừa, nhưng giờ chẳng thể làm gì, đành nhặt tập tài liệu lên, xem qua. Sau khi xem xong, tôi nhịn không được, hít sau một hơi rút thuốc ra châm một điếu.
Đây là một vụ án tự sát liên hoàn, mà người chết tử trạng vô cùng quỷ dị, đều là dùng tay mình tự móc ruột ra. Nếu bình thường chỉ móc ruột, cũng không làm người ta liên tưởng đến dây chuyền xương người. Nhưng nững phát sinh sau khi chết của mấy người này mới là thứ người khác không thể tưởng tượng. Cho nên mới thu hút sự chú ý của phía đài truyền hình.
Vụ án thứ nhất: "Một công nhân vệ sinh, chết trong phòng thuê, tử trạng thê thảm, phần ruột bị móc sạch. Khám nghiệm tử thi cho biết, hắn tự móc ruột mình, bỏ vào nồi nước sôi, sau đó lại nuốt xuống.
Vụ án thứ hai: một nhân viên chuyển phát nhanh, ba ngày không đến công ty. Ngày thứ tư, công ty có nhận được một bưu phẩm, mở bưu phẩm ra, bên trong là một đoạn ruột lớn. Trên bưu phẩm ghi người gửi chính là nhân viên kia. Công ty liền cho người tới nhà hắn tìm, phát hiện hắn đã chết. Nguyên nhân tử vong là phần ruột bị kéo ra, mà hiện trường vụ án cho thấy, là chính nhân viên này tự mình móc ra rồi cho vào bưu phẩm.
Vụ án thứ ba: một sinh viên đại học, vào ngày lễ tình nhân, ban đêm chết tại phòng ngủ. Nguyên nhân cái chết, ruột bị kéo ra, nhưng phần cuống vẫn dính lại cơ thể, dài sáu thước, xếp thành một hình trái tim trong phòng. Hiện trường cho thấy là tự sát mà chết, trái tim bằng ruột cũng do hắn bày ra.
Sau khi xem qua, tôi cảm thấy chân tay phát run, toàn thân lạnh toát.
Không nói tới việc vì sao mấy người này tự sát, chỉ nói việc họ làm sau khi chết thật quá khả nghi. Bởi theo lẽ thường, từ lúc rạch bụng, chỉ khoảng hai phút sau sẽ mất máu mà chết. Bọn hắn đến cùng là làm cách nào trong hai phút lại bày ra nhiều chuyện như thế?
Đem ruột nhúng vào nước sôi rồi nuốt, quá trình này ít nhất cũng phải mất mười phút đồng hồ. Đem ruột đóng gói sau đó gửi đi, không lẽ hắn toàn thân đầy máu, mang bưu phẩm đi gửi mà không ai phát hiện sao? Về phần tên sinh viên, là hắn dùng tâm can thổ lộ hay sao? Trong lúc nhất thời đầu óc quay cuồng, tôi chưa thể phán đoán.
Tôi liền hỏi Tống Long Cơ: "A Cơ cảnh sát, các anh đối với mấy vụ án này nhận định thế nào?"
" Bên ngoài tuyên truyền là tự sát. Nhưng nội bộ chúng tôi đều cảm thấy do ma xui quỷ khiến."