Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nếu làm chuyện này to lên, có thể Lâm Dương sẽ bỏ của chạy lấy người, nhà họ Lương cũng chả được lợi lộc gì: “Anh Lâm, có gì anh từ từ suy nghĩ.

Tôi cảm thấy mục đích của Hiệp hội võ thuật lần này chỉ vì Lương Huyền Mi đã tập luyện ở đảo Tiêu Sầu, nên chỉ là bắt Lương Huyền Mi giao lại bí kíp võ công trên đảo cho Đại hội thôi, không có việc gì to tát.

Chi bằng để việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không thành ra lại tốt đó.” Lương Hồng Anh vội nói.
“Việc lớn hóa nhỏ à?” Lâm Dương nhíu mày nhìn cô ta.
“Hiện tại Vân gia vì Bác Nghiêm mà không truy cứu chuyện của Lương Huyền Mi.
Hiệp Hội Võ Thuật sẽ không có lí do gì mà lại khó xử Huyền Mi cả.

Nếu ngài đi Hiệp Hội Võ Thuật vì chuyện này, vấn đề chưa chắc đã được giải quyết.

Mà một khi ngài rời khỏi nhà họ Lương , lúc đó nhà họ Lương sẽ bị Hiệp Hội Võ Thuật trả thù không biết chừng!” Lương Hồng Anh thở dài.

“Yến Kinh còn không tới lượt Hiệp Hội Võ Thuật một tay che trời đâu.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Anh không biết về thế lực của Hiệp Hội Võ Thuật đó thôi.

Người của hội có biết bao nhiêu người vừa có tiền lại là con cháu nhà quyền thế.

Chắc anh cũng có quen biết nhiều người đi? Mà hội trưởng Hiệp Hội Võ Thuật cũng là một người mạnh mẽ.

Đâu phải anh chưa xem qua sức mạnh của bọn họ.
Anh xem nhà họ Lương chúng tôi đông như vậy, cũng không phải gia tộc nhỏ, vậy mà hôm có cả ông tôi ở đó, mà Bác Nghiêm vẫn bị đánh trọng thương.

Đông người như vậy nhưng chúng tôi không dám đánh trả một người bí thư, mà cô ta thậm chí còn chưa phải là hội trưởng.

Đó là vì chúng tôi thực sự không có cách nào đánh trả được, vì thế lực của họ quá lớn, dù chuyện có thế nào thì cũng chỉ biết nhẫn nhịn thôi.” Lương Hồng Anh thở dài.
Lâm Dương nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.

Lương Hồng Anh nói cũng có ý đúng.
Người của nhà họ Lương sống chết thế nào Lâm Dương cũng không quan tâm.Nhưng Lương Phong Liêm và Lương Thu Yến cũng là người nhà họ Lương , Lâm Dương không thể không màng đến họ mà thích làm gì thì làm.
Thấy Lâm Dương trâm ngâm không nói, Lương Hồng Anh nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Cô và Lương Vệ Quốc đều sợ Lâm Dương sẽ trả thù Hiệp Hội Võ Thuật.
Nếu mà Lâm Dương thật sự động thủ, bọn họ sẽ là người không may đó.

Giờ khuyên được anh ta thì bọn họ tạm thời không phải lo nữa rồi.

Đúng lúc này, ngoài cổng lớn chợt có tiếng ồn ào náo động.
Một hình bóng người bước nhanh vào.
“Chị Hồng Anh, xảy ra chuyện rồi!” Một người nhà họ Lương thấy cô ta liền la lên.
“Xảy ra chuyện gì?” Lương Hồng Anh hỏi.
Người kia nhìn lén Lâm Dương, ghé sát Lương Hồng Anh nhỏ giọng nói: “Lương Huyền Mi đi Hiệp Hội Võ Thuật, bị Hiệp Hội Võ Thuật phế bỏ võ công, còn bị đánh trọng thương.

Hiện cô ấy đang được điều trị ở bệnh viện đó.”
Vừa nghe xong, Lương Hồng Anh lập tức bàng hoàng như bị sét đánh.

Lâm Dương cũng cảm thấy cổ họng nghẹn lại.
Hắn tiến đến kéo cổ áo người kia, lạnh lùng nói: “Huyền Mi đi đến Hiệp Hội Võ Thuật vào lúc nào?”
“Tôi không biết, Lâm Dương, mau buông tôi ra!” Người kia vừa giận vừa sợ hãi kêu lên.
Lương Hồng Anh lúc này mới hoàn hồn, vội nói: “Anh Lâm, xin hãy bình tĩnh một chút!”
Nhưng Lâm Dương không thèm nghe ai nói nữa, đẩy vội người kia ra rồi bước nhanh ra cửa.
“Lâm Dương, từ từ đã!” Lương Hồng Anh kêu lên.
Nhưng Lâm Dương giờ chẳng còn tâm trí gì để ý đến cô ta nữa, phút chốc đã đi khuất sau cánh cửa.

“Mọi việc thành ra phức tạp rồi!” Lương Hồng Anh run run nói.
“Cậu nhanh nói chuyện này với ông của tôi, nói ông nhanh nghĩ cách giải quyết, giờ ta phải vào viện xem sao!” Lương Hồng Anh vội la lên rồi chạy nhanh ra ngoài.
“Chị Hồng Anh ơi, giờ chúng ta còn có thể làm gì đây chứ?”
Người nọ kêu lên, nhưng Lương Hồng Anh đã đi rồi, nên hắn đành phải quay về báo cáo lại sự việc cho nhà họ Lương rõ.
Không lâu sau, Lương Vệ Quốc đã biết chuyện.
Ông đang ngồi uống trà, thì nghe tin dữ Lương Huyền Mi bị phế võ công.

Chén trà còn chưa cầm chắc trong tay, tức thì rơi vỡ loảng xoảng trên mặt đất.
“Ông ba, ngài có sao không?” Người bên cạnh run hết cả lên, vội vàng hỏi.
Lương Vệ Quốc trả lời: “Ta không sao”
Nhưng sắc mặt ông thì đã tái hẳn đi, ông hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói tiếp: “Con mau đi thông báo đến ông cả cùng ông hai đến đây để bàn chuyện, nhà họ Lương xảy ra chuyện lớn thật rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK