Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2360:

“Lấy điện thoại di động của cô ra đây!”

Vẻ mặt Võ Mỹ Hạnh mờ mịt, nhưng không dám phản bác.

Đưa di động qua, Công Tôn Đại Hoàng đã liên kết giọng nói và video clip với Võ Mỹ Hạnh, sau đó đặt di động lên trên bàn bên cạnh.

“Cô có thể đi rồi!” Công Tôn Đại Hoàng mỉm cười, đưa di động cho Võ Mỹ Hạnh.

Võ Mỹ Hạnh ngẩn ra, dĩ nhiên hiểu rõ ý của Công Tôn Đại Hoàng.

Ông ta muốn thông qua điện thoại di động giám sát mình!

Đổi lại cách nói, Công Tôn Đại Hoàng đã không tin tưởng cô ta nữa rồi.

Cũng phải!

Công Tôn Đại Hoàng sắp giống như chim sợ cành cong, sẽ tin tưởng người nào sao?

Trên đời này ngoại trừ chính ông ta, ông †a không tin người nào nữa.

Võ Mỹ Hạnh im lặng gật đầu, đi ra khỏi phòng VỊP.

Lúc này, trong sòng bạc có vẻ hơi hỗn loạn.

Lâm Dương giống như người đàn bà chanh chua, lớn tiếng chửi bậy.

Nhân viên phục vụ và nhân viên bảo vệ của sòng bạc đều đã đến đây.

Nếu bình thường có người như Lâm Dương dám gây chuyện đã sớm bị kéo ra ngoài, nhưng Lâm Dương ra tay thật sự quá hào phóng, hào phóng tới mức người của sòng bạc căn bản không dám trêu chọc anh, sợ là chọc trúng nhân vật lớn nào đó.

“Thưa anh, nếu anh có điểm nào bất mãn đối với khu giải trí của chúng tôi, tôi hy vọng chúng ta có thể xử lý trong hòa bình, mong anh đừng kích động!” Cô nàng sói tóc vàng lúc trước kìm nén lửa giận, kiên nhẫn nói.

“Bớt nói linh tỉnh đi! Sòng bạc của các cô nhất định là lão luyện, là cô bảo đám người này lừa gạt tôi! Các người là kẻ lừa đảo! Đều là kẻ lừa đảo! Tôi muốn gặp quản lý của mấy người, các người nhất định phải trả lại tiền cho tôi!” Lâm Dương quát.

“Thưa anh, anh làm như vậy chúng tôi vô cùng khó xử” Cô nàng sói tóc vàng bất đắc dĩ nói.

“Làm sao vậy?”

Lúc này, Võ Mỹ Hạnh đẩy đám người ra đi tới.

“Quản lý, anh này hoài nghi chúng ta lập -. %3 mưu lừa anh ta, anh ta yêu cầu trả lại hết số tiền anh ta mới thua trở về.” Cô nàng sói tóc vàng thở dài giải thích.

“Tôi biết rồi Lily, cô bảo những khách khứa ở xung quanh rời đi, sắp xếp cho bọn họ tiếp tục đánh bài! Vị khách này, nếu anh có gì bất mãn, anh có thể trực tiếp nói với tôi.” Võ Mỹ Hạnh mỉm cười nói.

“Cô là quản lý ở nơi này sao?”

“Đúng vậy thưa anh, anh là người nước Việt đúng không? Tôi tên là Võ Mỹ Hạnh, chào anh!” Võ Mỹ Hạnh vươn tay ra.

“Đừng lôi kéo làm quen với tôi làm gì! Tôi tới chỗ các cô đánh cược, đánh cược thua hết sạch, chỉ trong vòng một tiếng lại thua sạch hơn hai trăm tỷ rồi! Chuyện này nhất định là các người giở trò!” Lâm Dương kéo thấp mũ lưỡi trai, phẫn nộ nói.

“Thưa anh, chỗ chúng tôi lúc chơi kịch liệt, thua ngàn tỷ trong vòng một tiếng cũng không hiếm lạ gì! Anh thua nhiều như vậy, tôi chỉ có thể nói vận may của anh không tốt mà thôi.

“Nói như vậy, mấy người là không chịu thừa nhận sao?”

“Thưa anh, tôi hy vọng anh có thể nói chút đạo lý!”

“Tôi nói cho cô biết, tôi là người nhà họ Quảng ở Thạch Nam! Nếu hôm nay các người không cho tôi câu trả lời thỏa đáng, ông đây sẽ bảo người hủy địa điểm giải trí của các cô!” Lâm Dương hét to nói.

“Nhà họ Quảng ở Thạch Nam?” Võ Mỹ Hạnh ngẩn ra.

Lúc này, điện thoại di động trong tay cô †a hơi chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK