Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2290:

Ai nấy đều thấy được, cái cây này là bị độc trên người Lâm Dương làm héo rũ rồi chết đó.

Lúc này toàn thân Lâm Dương đều là kịch độc, Lâm Dương đã bị Tiếu Minh Hàn đánh thành một độc nhân rồi.

Phụt!

Lâm Dương còn chưa đứng vững, đã ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi.

Máu nhổ ra đều là một màu đen kịt.

“Bác sĩ Lâm!”

Thủ Mệnh khẽ gọi.

Người xung quanh mỗi người một biểu cảm, hoặc sợ hãi thán phục hoặc kinh ngạc.

“Đánh không lại! Cái này rõ ràng là đánh không lại!” Có người thở dài.

“Kia dù sao cũng người ở vị trí thứ tám của Thiên Kiêu! Là độc hoàng Tiếu Minh Hàn mài Không phải người bình thường có thể đối phó được.”

“Mười người đứng đầu của bảng Thiên Kiêu, người nào mà không phải nhân vật bệ nghễ thiên hạ không ai bì nổi chứ? Tuy thực lực của bác sĩ Lâm cũng rất phi phàm, nhưng so với người trong bảng Thiên Kiêu… có lẽ là vân còn kém chút ít.”

“Đúng vậy… Bác sĩ Lâm còn quá non nớt, hơn nữa nói thẳng ra thì cậu ta chỉ là võ y, cũng không phải là võ giả chính thức, kỹ xảo chiến đấu sao có thể bằng Tiếu Minh Hàn được? Hơn nữa y thuật của cậu ta cũng chưa chắc đã bằng được Tiếu Minh Hàn, võ y mặc dù đáng sợ, nhưng mà Tiếu Minh Hàn lại chuyên khắc chế võ y đấy: Mọi người thở ngắn thở dài, giờ này khắc này, ai cũng nghĩ Lâm Dương đã thất bại.

Nhất là người Trường Cổ.

“Tôi thật sự không hiểu nổi, sao anh lại có thể diệt được thôn Dược Vương, rốt cuộc thì làm sao anh lại làm được? Có lẽ có rất nhiều người giúp anh đúng không? Nếu không thì chỉ với chút thực lực này, làm sao có thể diệt được cả thôn Dược Vương chứ?”

Tiếu Minh Hàn mỉm cười, đi về phía Lâm Dương.

Lúc này Lâm Dương ngay cả đứng còn không vững.

“Sau lưng anh, còn có thế lực gì nữa?”

Tiếu Minh Hàn hỏi.

“Sau lưng tôi… Không có ail”

Lâm Dương vừa ho khan vừa nói.

“Không có ai? Hừ, không thể nào? Chẳng lẽ một mình anh mà lại có thể tiêu diệt được cả thôn Dược Vương hay sao?” Tiếu Minh Hàn cười khẽ.

“Không sai, đúng là một mình tôi tiêu diệt thôn Dược Vương đấy.” Lâm Dương lau vết máu trên khóe miệng, khàn khàn nói.

Lời này không ai tin.

Người xung quanh không tin.

Tiếu Minh Hàn cũng không tin.

Một người tiêu diệt thôn Dược Vương ư?

Nói đùa gì vậy?

Thôn Dược Vương là thế lực mà ngay cả Trường Gổ cũng phải kiêng kị.

Lâm Dương san bằng thôn Dược Vương đã làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bây giờ anh lại nói với mọi người như thế, thôn Dược Vương là mình anh đơn thương độc mã giải quyết.

Ai có thể tin được chứ?

“Ha ha, bác sĩ Lâm, anh muốn dọa chúng †ôi sợ sao? Anh nghĩ chúng tôi là trẻ lên ba đấy à? Nghĩ chúng tôi sẽ tin loại chuyện ma quỷ này sao? Chút thực lực này của anh căn bản không đủ để tiêu diệt thôn Dược Vương, nhất định là sau lưng anh còn có người khác nữa đứng ra giúp anh! Bác sĩ Lâm, tôi cho anh một cơ hội nữa, nói cho tôi biết lực lượng sau lưng anh là ai, nghe chưa? Nếu không cũng đừng trách tôi không nể mặt!”

Tiếu Minh Hàn đe dọa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK