Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1732:

Không có người nào mà rõ ràng cánh tay đã gãy xương, còn có thể dùng sức đánh người! Không có người nào mà một miếng thịt lớn trêu đùi bị cắt, còn có thể đi lại tự nhiên! Càng không có người nào mà có thể đõ được “Bất Bại Thân Công”

để đánh trải Quái vật! Người này! Tuyệt đối là quái vật! Lão già điên cuồng run rẩy, trong đôi mắt già nua đều là sự sợ hãi.

Ông ta phát hiện cho dù mình có đối đầu với giáo chủ Đông Hoàng ngày xưa, cũng chưa từng thấy sợ hãi giống như hôm nay! Người trẻ tuổi này tuyệt đối là quái vật! Lão già không sợ chết! Nhưng điều khiến ông ta sợ hãi không phải cái chết! Mà là người trẻ tuổi này!

Nghe thấy tiếng hét thê lương bàng hoàng của lão già, vô số người của Đông Hoàng Giáo chưng quanh đều.

âm thâm hít khí lạnh, trong lòng giống như có sóng to gió lớn, không có cách nào bình tính được.

Một người kinh khủng đến mức có thể đập phát chết Tuôn, khiến đám trưởng lão còn phải sợ hãi không đám.

ra tay, thế mà lại bị một đường chủ Thanh Hà đường đánh thành hư vậy… Sao có thể như thế được? Đường chủ Thanh Hà đường này… Rốt cuộc là ai? Mọi người đều mỏ to mắt ngơ ngác nhìn anh.

Tâm trạng của mỗi người đều cực kì phức tạp.

Ai cũng không thể đự đoán được sẽ là kết quả như vậy.

Ngay lúc đám người đang kinh ngạc, hiện tượng kì lạ lại xảy ra.

Chỉ nhìn thấy Lâm Dương đột nhiên đưa tay ra, ném lão già sang bên cạnh, sau đó bỗng nhiên đưa tay bổ về phía phần mộ trước mặt.

“Kỳ Lân Liệt Thiên!”

Anh quát khẽ một tiếng.

Lưồng khí quanh người Lâm Dương đường như hóa thành một con Kỳ Lân, nên thằng về hướng phần mộ.

Âm ầmlI Phân mộ bỗng nhiên vỡ ra.

Một cái quan tài làm bằng ngọc ở bên trong lộ ra trong tâm mắt của mọi người.

“Không được!”

Đám người Lý Mạc Vân, Liễu Thị Phụng quá sợ hãi.

“Cậu ta muốn cướp nhẫn!”

“Mau ngăn cản cậu ta lại!”

Các trưởng lão còn lại cũng thi nhau phản ứng lại, đồng loạt vọt tới.

Nhưng căn bản không kịp.

Lâm Dương giống như là đã sớm chuẩn bị xong, lại đưa tay ra lần nữa, bổ về phía quan tài.

Loảng xoảng!

Quan tài sụp đổ.

Một bộ xương trắng từ bên trong rơi ra, mà bên cạnh bộ xương trắng còn có một cái hộp đẹp đế cũng rơi ra theo.

Lâm Dương nhạy cảm phát hiện ra cái hộp kia, lập tức bắt lấy nó đầu tiên.

Vèol Cái hộp bay tới, vững vàng rơi vào trong tay của anh.

Lâm Dương bóp nát cái hộp, một chiếc nhãn rồng màu vàng sáng chói bên trong xuất hiện ở lòng bàn tay anh.

Anh giơ lên cao.

Trong khoảnh khắc, tất cả người đang lao đến chỗ anh đều dừng lại.

Tâm mắt mọi người đều tập trung lên trên chiếc nhẫn kia.

“Đó chính là… Nhãn thần Đông Hoàng??”

“Tín vật của giáo chủ Đông Hoàng Giáo giáo chúng tai”

“Người lấy được thứ này, sẽ có thể trở Đông Hoàng Thần Quân mới của Đông Hoàng Giáo chúng ta!! Người này đã lấy được nhẫn thần, có nghĩa là…”

Mọi người nỉ non, ai nấy cũng có chút không thể chấp nhận được, nhưng sự thật bày ở trước mắt, bọn họ cũng không thể nói nhiều.

Lại thấy Lâm Dương đeo chiếc nhãn lên trên ngón tay, lớn tiếng quát.

“Tôi đã lấy được nhẫn thần Đông Hoàng! Từ hôm nay, tôi chính là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo, tôi chính là Đông Hoàng Thần Quân mới!! Mấy người còn không nhanh hàng lễ với tôi đi?? “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK