Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2280:

“Sao thế? Còn cần tôi lặp lại sao?” Công Tôn Đại Hoàng nhìn anh ta lạnh nhạt hỏi.

Sau lưng Tịch Tử Nghĩa đều là mồ hôi lạnh, nhìn Tiếu Minh Hàn, lại nhìn Công Tôn Đại Hoàng, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, run rẩy bước tới trước.

Ở trước mặt hai người này, anh ta căn bản không có đường sống phản kháng, chỉ có thể lựa chọn thuận theo.

Người xung quanh cùng nhìn chằm chằm anh ta.

Người nào cũng biết, lúc này người của Linh Kiếm Môn xong rồi.

Có Tiếu Minh Hàn ở đây, bọn họ tất lành ít dữ nhiều!

Nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói bình tĩnh đột nhiên vang lên bên ngoài đám người.

“Là người nào dám bắt nạt đồ đệ của tôi?”

Những lời này vang lên, lập tức hấp dẫn sự chú ý từ bốn phương tám hướng.

Chỉ thấy một người tiến lên trước.

Đây là một người đàn ông ăn mặc tùy ý đội mũ lưỡi trai, vành nón đè thấp, không thấy rõ mặt.

Trương Bảo Ngọc, Hứa Thanh Thủy đi theo sau nhìn thấy anh đôi mắt sáng lên.

“Chị Ngọc, mau nhìn, là người kia, là người tên Lâm Dương kia!” Hứa Thanh Thủy vội vàng nói.

Trương Bảo Ngọc gương mặt tái mét đang quay chụp hình ảnh hiện trường cũng Khob lấy lại tinh thần.

Cô ta và Hứa Thanh Thủy một đường hoảng sợ tới đây, cuối cùng cũng tới nơi xong, lập tức vùi đầu vào công việc quay chụp.

Tuy ở đây có nhiều người, nhưng không ai chú ý tới hai cô gái này.

Hai cô gái này cũng bớt buồn phiền.

Có nhiều người ở đây như thế, ít nhất tốt hơn không một bóng người lúc trước.

Nhưng cảnh tượng Tiếu Minh Hàn giết bác sĩ Lâm giả mạo bằng thuốc độc, khiến hai bọn họ vô cùng rung động.

Cô ta chưa bao giờ thấy được thủ đoạn tàn nhãn như thế.

Lúc này cô ta mới biết được rốt cuộc võ giả cường đại đại biểu cho cái gì đối với người bình thường.

Đây căn bản không phải người mà người bình thường như bọn họ có thể tiếp xúc.

“Đó là Lâm Dương sao?” Trương Bảo Ngọc lấy lại tinh thần, không nhịn được hỏi.

“Là anh ta! Tuy không thấy rõ mặt, nhưng em nhận ra quần áo của anh ta.” Hứa Thanh Thủy nói.

“Anh ta muốn làm gì?” Vẻ mặt Trương Bảo Ngọc hoang mang.

“Không rõ lắm! Nhưng mà những người này đáng sợ như thế, anh ta… Anh ta sẽ không gặp chuyện không may đúng không?”

Hứa Thanh Thủy vô cùng khẩn trương, run rẩy nói: “Chị Ngọc, hay là chúng ta… Chúng †a báo cảnh sát đi…”

“Báo cảnh sát? Em xem di động có tín hiệu không?” Trương Bảo Ngọc trầm giọng nói.

Hứa Thanh Thủy ra gọi đi, nhưng kết quả khiến người ta tuyệt vàng lấy điện thoại vọng.

“Chị Ngọc, vậy… Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

“Việc mà chúng ta có thể làm được quá ít, việc đã đến nước này, chỉ có thể quay toàn bộ lại, nếu như thật sự có chuyện xảy ra, ít nhất chúng ta còn có thể có chứng cứ”

Trương Bảo Ngọc nói.

Hứa Thanh Thủy im lặng gật đầu.

Từ lúc người đàn ông đội mũ lưỡi trai này xuất hiện, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm người này.

“Cậu là ai?”

Người của Phái Cổ lạnh lùng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK