Tiêu Muội quay đầu nhìn Tống Thu Hàn và Trần Khoan Niên đang nhặt rau sau đó lại xoay về, nhỏ giọng nói: “Nói chuyện mấy câu. Một khoảng thời gian trước ông nội của Thời Thanh Lâm bị ngã. Ông cụ cũng lớn tuổi rồi nên phải vào phòng chăm sóc đặc biệt. Lần này anh ta quay về chủ yếu là để chăm sóc ông nội mình.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Ừm. Tớ đã gặp anh ta hai lần rồi. Anh ta tới tìm tớ, một lần là ở dưới lầu công ty tớ, lần kia là trên đường đi làm. Anh ta không nhắc đến chuyện của ông nội mình. Hai người còn nói chuyện gì nữa?”
“Không nói thêm nữa. Anh ta cũng chẳng dò hỏi tớ về cậu, mà dù có hỏi tớ cũng không nói.”
Lâm Xuân Nhi véo mặt Tiêu Muội: “Giỏi lắm.”
“Tống Thu Hàn có biết Thời Thanh Lâm không?”
“Biết. Tớ đã nói với anh ấy chuyện Thời Thanh Lâm quay về rồi. Anh ấy tin tưởng tớ, để cho tớ tự xử lý.”
“Tống Thu Hàn tốt thật đấy, nếu đổi thành Trần Khoan Niên thì chắc chắn anh ấy sẽ làm ầm lên với tớ.” Tiêu Muội bĩu môi: “Cũng chẳng biết tại sao mà anh ấy lại nhỏ mọn như vậy.”
“Có lẽ bởi vì yêu cậu?” Lâm Xuân Nhi bật cười: “À đúng rồi, các cậu đã chọn ngày tổ chức hôn lễ chưa?”
“Chọn rồi. Mùng ba tháng Mười, sau đó chúng tớ sẽ đi du lịch.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Đi du lịch ở đâu thế?”
“Bọn tớ muốn tới Hulunbuir, hoàn thành chuyến du lịch tốt nghiệp năm đó chúng tớ đã bỏ lỡ. Hôm nay bọn tớ đến ăn chực chủ yếu là để hỏi hai người có muốn đi cùng không… Tớ bảo gọi điện thoại hỏi là được nhưng Trần Khoan Niên cứ nhất định phải hỏi trực tiếp. Có lẽ lâu rồi anh ấy chưa được gặp Tống Thu Hàn nên cũng hơi nhớ cậu ấy.” Ý tưởng tới Hulunbuir do Tiêu Muội đề xuất. Cô ấy biết Lâm Xuân Nhi từng canh cánh trong lòng về chuyến du lịch tốt nghiệp năm đó. Bạn bè chân chính là như thế đấy, cho dù đi du lịch trăng mật nhưng vẫn muốn bạn mình đi cùng.
Lâm Xuân Nhi nghe bạn mình nói muốn đi Hulunbuir thì biết ngay là ý tốt của Tiêu Muội. Thế là cô nói: “Hulunbuir thì đi lúc nào chẳng được, các cậu chỉ kết hôn có một lần thôi, sao không đi chỗ nào xa một chút? Ra nước ngoài, tới châu Âu, châu Mỹ, châu Đại Dương…”
“Không đâu.” Tiêu Muội quả quyết lắc đầu: “Tớ muốn đi Hulunbuir cơ, không thể thay đổi điểm đến được.”
Ý tốt của cô ấy Lâm Xuân Nhi hoàn toàn nhận lấy, mối quan hệ giữa hai người đã không cần phải nói lời cảm ơn. Cô cảm kích liếc nhìn Tiêu Muội rồi quay đầu lớn giọng cất tiếng hỏi: “Tống Thu Hàn, sau hôn lễ bọn họ muốn đi du lịch ở Hulunbuir, chúng ta có đi không?”
Tống Thu Hàn nghe thấy chữ Hulunbuir thì trong lòng chợt rung động. Chuyến du lịch tốt nghiệp chưa thành năm đó đã khắc ghi sâu chữ Hulunbuir trong lòng anh. Mấy năm nay, mỗi khi nghĩ tới nó là anh lại thấy tiếc nuối.
“Bao giờ đi?”
“Mùng ba tháng Mười, xuất phát từ quê nhà.”
“Được. Chúng ta xin nghỉ phép dài hạn chứ?”
“Khoảng mười ngày thôi.” Lâm Xuân Nhi nghe được Tống Thu Hàn đồng ý thì vô cùng vui vẻ. Cô chạy đến trước mặt anh, dùng trán thân mật cọ vào ngực anh. Tống Thu Hàn cúi đầu hôn trán cô: “Hoàn thành chuyến du lịch tốt nghiệp năm đó cùng nhau, ý tưởng này không tệ chút nào.”
“Tớ có thể đưa mọi người tới nhà của những người chăn gia súc để ăn thịt. Nhưng tháng Mười Một thì cỏ ở Hulunbuir đã chuyển màu vàng hết rồi, nhưng thảo nguyên mùa thu cũng đẹp lắm nha.” Nhắc đến du lịch là Lâm Xuân Nhi lại líu lo không ngừng, ba người kia cứ vừa làm vừa nghe cô nói.
“Chúng ta có thể tới Căn Hà, Ngạch Nhĩ Cổ Nạp, Mãn Châu Lý, A Nhĩ Sơn, có thể đi xem tuần lộc, cưỡi ngựa và vắt sữa cừu, sau đó đi từ Đông Ô Châu Mục Thấm qua Tích Lâm Hạo Đặc và Thái Phó Tự Kỳ rồi quay về.”
“Vậy thì chúng ta sẽ tự lái xe à?” Tiêu Muội hỏi.
“Đương nhiên phải tự lái xe rồi. Thuê xe chạy từ quê sau đó trả xe ở nơi khác…” Lâm Xuân Nhi nói như vậy.
“Sao phải thuê xe?” Cuối cùng Tống Thu Hàn cũng có thể chen lời: “Tại sao chúng ta không lái xe của mình đi?”
“À đúng nhỉ. Chúng ta có thể lái xe của mình mà.” Lâm Xuân Nhi gật đầu: “Xe của Tống Thu Hàn đủ chỗ ngồi đấy!”
“Đồ ngốc.” Hôm nay Tống Thu Hàn đã hai lần gọi cô là đồ ngốc rồi. Dù cho một cô gái có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì khi được yêu thương thực sự, cô ấy sẽ luôn biến thành đứa trẻ. Lâm Xuân Nhi cũng giống như vậy. Chỉ cần ở bên cạnh Tống Thu Hàn là cô sẽ trở nên ngây thơ.
Tiêu Muội thấy hai người họ đối xử với nhau như vậy thì trong đầu chợt nảy ra một câu: Tình yêu không phải tất cả nhưng khi có được tình yêu tốt thì con người cũng sẽ được bồi bổ. Lâm Xuân Nhi được Tống Thu Hàn nuôi dưỡng, càng ngày càng trở nên ngập tràn sức sống.
Lúc ăn cơm Lâm Xuân Nhi lại nghĩ tới chuyện chụp ảnh cưới, bèn nói với Tiêu Muội: “Tớ phải đi thử váy cưới cùng cậu mới được!”
“Được… Nhưng phải đến tháng Tám mới may xong.”
“Tớ mặc kệ bao giờ may xong, tớ muốn là người đầu tiên thấy cậu mặc váy cưới cơ.”
“Thế tớ thì sao?” Trần Khoan Niên hỏi: “Vì sao không phải là tớ? Lâm Xuân Nhi cậu bị làm sao thế, sao cậu cứ thích tranh giành phụ nữ với tớ vậy?”
“Bởi vì các cậu cần có một first look hoàn hảo mà!” Lâm Xuân Nhi vừa bóc cua vừa nói: “Tớ muốn thấy dáng vẻ khóc lóc sụt sùi của cậu.”
“Cậu muốn thấy tớ xấu mặt thì có. Cậu đúng là xấu xa.”
Hai người họ cứ gặp mặt là cãi cọ, Tiêu Muội và Tống Thu Hàn nhìn nhiều cũng thành quen. Hai người nhún vai rồi lắc đầu nhìn nhau, bó tay hết cách.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Xuân Nhi đứng lên đi ra cửa: “Hai người các cậu mau đi đi, đừng nên quấy rầy cuối tuần của bọn tớ.” Cô đuổi khách thẳng thừng, không hề quanh co.
Trần Khoan Niên dựa lưng vào ghế sô pha chơi xấu: “Đã trễ thế này rồi còn đi gì nữa? Bọn tớ ngủ luôn ở đây!”
Lâm Xuân Nhi đằng đằng sát khí chạy tới cầm gối tựa đập anh ta: “Cậu đi mau!” Trần Khoan Niên không phục, cũng cầm gối giả vờ giả vịt ném tới Lâm Xuân Nhi. Làm rộn đủ rồi, anh ta mới đứng lên nói với giọng điệu cà khịa: “Hay lắm, anh em lúc này chẳng còn tác dụng gì nữa. Người phụ nữ của cậu bắt nạt người khác như thế mà cậu cũng mặc kệ không thèm quan tâm à? Đây là cách đối xử với khách hay sao?” Anh ta vừa lải nhải vừa đeo giày vào, sau đó kéo Tiêu Muội rời khỏi.
Cuối cùng Lâm Xuân Nhi cũng có thể ở riêng với Tống Thu Hàn.
Sau khi Tiêu Muội và Trần Khoan Niên đi thì trời cũng bắt đầu mưa. Thế là hai người mỗi người bưng một tách trà nóng ngồi trong nhà kính ngắm mưa đêm. Trong khoảng sân bên ngoài nhà chỉ có một ngọn đèn nhỏ le lói, cũng không có con đom đóm nào bay quanh.
“Không vội nữa à?” Tống Thu Hàn thấy qua một lúc lâu mà Lâm Xuân Nhi vẫn chẳng có động tĩnh gì bèn mở miệng trêu cô. Khi mới vào nhà, người muốn cởi quần áo anh ra là cô, người phàn nàn với Tiêu Muội rằng đã bị bọn họ phá vỡ đời sống tình d/ục cũng là cô, ăn cơm xong ra đuổi người tiếp tục là cô. Thế mà giờ cô lại im lặng như lão tăng ngồi thiền.
“Em cảm thấy hiện tại rất yên tĩnh. Trong bầu không khí an yên như thế này mà lại nghĩ đến chuyện dâ m dụ c thì có cảm giác hơi tội lỗi.” Lâm Xuân Nhi nói vô cùng đường hoàng, trên môi không giấu nổi ý cười. Thấy Tống Thu Hàn nhướng mày, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
“Bầu trời đêm đẹp như thế này mà không làm gì mới là đáng tiếc.” Ánh mắt Tống Thu Hàn rơi vào ngực Lâm Xuân Nhi: “Em có thể làm phép thuật không?”
“Hả?”
“Em có thể hiện ra trước mắt anh với bộ đồ ngủ trong bức ảnh hôm đó chỉ trong một giây không?”
“Hay là anh nhắm mắt lại đi, để em thử xem?” Lâm Xuân Nhi khoa chân múa tay giống như thật sự biết làm phép.
“Được.” Tống Thu Hàn nhắm mắt lại. Anh nghe thấy tiếng sột soạt, cố ý muốn mở mắt nhìn trộm nhưng lại có một sợi dây lụa được cột vào mắt anh.
Tống Thu Hàn đè tay Lâm Xuân Nhi lại: “Em lại xem phim đấy hả?”
“Không dám gạt anh, em đã nghiên cứu ‘Sổ tay minh họa về lịch sử tình d/ục ở Trung Quốc’ rồi.” Bờ môi của Lâm Xuân Nhi hờ hững lướt qua người anh, bàn tay dắt anh chậm rãi đứng lên.
Tống Thu Hàn chưa bao giờ tò mò như thế này trong đời. Anh đi theo Lâm Xuân Nhi vào thang máy rồi lại ra khỏi thang máy, sau đó đến bên giường. Lâm Xuân Nhi đẩy anh ngã lên đệm mềm.
Có một cô bạn gái chăm chỉ hiếu học thật tốt.
Tống Thu Hàn không nhìn thấy gì hết nhưng xúc giác, khứu giác và thính giác của anh lại vô cùng mẫn cảm. Bấy giờ anh cảm giác như đang dự một bữa tiệc thịnh soạn, còn Lâm Xuân Nhi như một thứ rượu mạnh, làm đầu óc anh quay cuồng.
Tống Thu Hàn say mất rồi.
Khi tất cả đã yên tĩnh trở lại, thậm chí anh còn cảm thấy chuyện vừa mới xảy ra chỉ như một giấc mộng dài. Anh dùng chóp mũi chạm vào Lâm Xuân Nhi, thấp giọng hỏi cô: “Trên sách còn viết gì nữa?”
“Còn nhiều, nhiều lắm. Chúng ta có thể dùng thời gian cả đời để chậm rãi nghiên cứu.”
“Cho đến tận khi anh già nua, không còn tác dụng gì nữa?”
“Đúng vậy.” Lâm Xuân Nhi khẽ cắn cằm anh rồi lại chuyển xuống yết hầu, cứ làm loạn với anh một hồi như vậy rồi mới yên tĩnh lại. Cuối cùng, cô ngái ngủ gối đầu lên cánh tay anh.
“Lâm Xuân Nhi, anh muốn nói với em một chuyện.” Tống Thu Hàn nhẹ nhàng gọi tên cô.
“Hửm?”
“Bố anh định về nước.”
“À.” Chuyện Tống Lương Ngọc muốn về nước cũng không thể khiến Lâm Xuân Nhi tỉnh táo lại. Thậm chí cô chẳng cảm thấy việc này có vấn đề gì, cũng không sợ hãi.
Tống Thu Hàn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt gò má cô: “Anh nói với em chuyện này là muốn dặn em, nếu ông ấy hẹn gặp riêng em thì anh sẽ không cho phép đâu, dù là lý do gì đi chăng nữa.”
“Sau đó thì sao? Sau này cũng không thể gặp à?”
“Không gặp.” Tống Thu Hàn nhàn nhạt nói: “Lần trước ông ấy đã làm tổn thương em, anh rất xin lỗi.”
“Không sao đâu.” Lâm Xuân Nhi vòng tay qua người Tống Thu Hàn, vỗ lưng anh, sau đó cô ngủ thiếp đi.
Thời gian cứ chậm rãi trôi đi, mỗi ngày trôi qua đều rất bình thường nhưng cũng lại khắc sâu trong lòng.
Nơi Tống Thu Hàn chọn ăn cá là trên một ngọn núi ngay ở bên ngoài thành phố. Họ lái xe đi qua những ngọn núi được bao phủ bởi cây xanh rợp mắt, những hồ nước và thung lũng xanh tươi, vừa mát mẻ lại thoải mái. Suốt cả đoạn đường lên núi, phong cảnh đẹp không sao kể hết. Họ quyết định dừng xe ngắm cảnh giết thời gian.
Sau khi rẽ vào một con đường núi rồi tiếp tục đi một lát, họ nhìn thấy một nông trường. Hai người đỗ xe rồi đi vào, như thể tới một thế giới khác. Họ chọn một chỗ ngồi trên hành lang gỗ bên bờ ao, ngắm nhìn đàn cá trong ao thỉnh thoảng lại nhảy lên.
Hai người chơi vô cùng vui vẻ.
“Nơi này đẹp thật đấy, trước giờ em chưa từng nghe qua nhỉ.” Lâm Xuân Nhi giơ ngón cái lên với Tống Thu Hàn: “Nếu như cá ăn cũng ngon nữa thì đúng là hoàn hảo.”
“Ăn ngon lắm, một người bạn từng dẫn anh tới đây.”
Hai người đang nói chuyện thì nghe tiếng ai đó gọi Lâm Xuân Nhi. Họ bèn xoay người lại, thấy được Thời Thanh Lâm.
Trái đất này thật sự quá nhỏ. Lâm Xuân Nhi còn cảm thấy hình như Thời Thanh Lâm đã gắn thiết bị theo dõi lên người mình. Cô đứng lên, cười với Thời Thanh Lâm: “Khéo quá.” Sau đó chuyển hướng tới Tống Thu Hàn: “Đây là bạn trai của tôi, Tống Thu Hàn. Đây là bạn trai cũ của em, Thời Thanh Lâm.”
Cô nói xong mới thấy hơi kỳ kỳ, bạn trai mới và bạn trai cũ chạm mặt nhau mà cô cứ thoải mái giới thiệu như vậy, hình như hơi giống gái đểu.
Tống Thu Hàn đã từng thấy Thời Thanh Lâm vô số lần trong đoạn video ca hát của Lâm Xuân Nhi, lúc anh ta lên sân khấu ôm lấy cô. Anh chủ động vươn tay ra với Thời Thanh Lâm: “Chào anh.” Nhắc tới cũng lạ, anh chẳng hề có địch ý gì với anh ta cả.
“Chào anh.” Thời Thanh Lâm cũng bắt tay anh. Anh ta từng gặp Tống Thu Hàn trong chương trình từ thiện phát sóng trực tiếp: “Thật đúng dịp, nơi này do một người bạn thân của tôi mở. Hôm nay bọn họ tổ chức sinh nhật cho con ở đây.” Thời Thanh Lâm chuyển qua Lâm Xuân Nhi: “Liêu Nghĩa, cô cũng gặp rồi đấy.”
Lâm Xuân Nhi gật đầu: “Vậy anh mau đi đi, chúng tôi ăn cơm xong thì cũng đi.”
Thời Thanh Lâm gật đầu rồi không làm phiền họ thêm nữa. Anh ta đi đến cuối hành lang gỗ rồi quay đầu lại nhìn, Lâm Xuân Nhi đang cười nói với Tống Thu Hàn cái gì đó, không hề bị cụt hứng bởi vì sự xuất hiện của anh ta. Thời Thanh Lâm cứ đứng ngẩn người ra đó một lúc.
Khi anh ta và Lâm Xuân Nhi yêu nhau, mỗi ngày anh ta đều nơm nớp lo sợ như giẫm trên băng mỏng. Anh ta sợ sẽ mất cô. Khi đó cô chỉ nói chuyện với người khác thêm mấy câu là anh ta đã cảm thấy bất an. Trước mặt Lâm Xuân Nhi, anh ta không thể tự tin và vững vàng như Tống Thu Hàn. Là Lâm Xuân Nhi đã cho Tống Thu Hàn cảm giác an toàn. Nhưng những thứ đó Lâm Xuân Nhi chưa từng cho anh ta.
Thời Thanh Lâm cảm thấy Lâm Xuân Nhi thật xấu xa. Nếu như cô vẫn luôn sống độc thân, không có người yêu thì anh ta sẽ không oán trách chút nào. Nhưng cô lại hẹn hò với người trong lòng từ thời niên thiếu, hoàn toàn mất đi sự thù hằn hồi trước. Vật đổi sao dời, thời gian trôi qua, anh ta cứ tưởng rằng mình đã buông bỏ được rồi, nhưng lúc này lại chợt phát hiện mình chưa hề thoát ra. Sau đó Thời Thanh Lâm cũng từng thử yêu thêm vài lần, không còn cái cảm giác lơ lửng vô định ấy nữa.
Lâm Xuân Nhi không hề biết những chuyện ấy đã ám ảnh trong lòng Thời Thanh Lâm bấy lâu. Cô đã buông tay nên cảm thấy Thời Thanh Lâm cũng thế. Nếu gặp lại nhau thì họ sẽ chỉ hỏi thăm vài câu, thậm chí chằng buồn nhắc lại chuyện xưa nữa. Cô vụng trộm nhìn Tống Thu Hàn, muốn xem trên mặt anh có biểu hiện gì khác lạ không. Nhưng Tống Thu Hàn chẳng biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, thậm chí anh còn ngước mắt lên, bắt tại trận Lâm Xuân Nhi đang lén lút nhìn mình.
“Em nhìn anh làm gì?”
Lâm Xuân Nhi cười khà khà: “Bạn trai cũ của em thế nào?”
“Rất tốt.” Tống Thu Hàn uống một ngụm nước.
“Hết rồi à?”
“Hết rồi.”
“Anh không tò mò hả?”
Tống Thu Hàn nhéo mặt cô: “Không có.”
Còn tò mò gì được nữa đây?
Trên núi khó gọi người lái xe thay nên hai người đều không uống rượu. Mỗi người uống một bình nước khoáng, khi hoàng hôn sắp tắt thì họ cũng ăn xong bữa cá. Món cá của trang trại này nấu khá ngon, thịt cá tươi, nguyên liệu đơn giản nhưng lại không có mùi tanh. Lâm Xuân Nhi ăn rất vui vẻ.
Tống Thu Hàn đi tính tiền, lễ tân lại nói đã có người thanh toán rồi. Anh quay người đi về nói với Lâm Xuân Nhi: “Bạn trai cũ của em trả tiền rồi.”
“À.”
“Nên nói một câu cảm ơn đi.” Tống Thu Hàn sợ Lâm Xuân Nhi sẽ canh cánh trong lòng nên chủ động đề nghị cô tới nói lời cảm ơn.
Lâm Xuân Nhi gật đầu. Nhưng cô không có số điện thoại của Thời Thanh Lâm, cũng xóa tin nhắn của anh ta đi rồi. Thế là cô nói với Tống Thu Hàn: “Em không có thông tin liên lạc của anh ta. Để em vào trong nói với anh ta một tiếng.”
“Được.”
Lâm Xuân Nhi đi vào trong. Bên trong phòng, không khí vô cùng náo nhiệt. Cô suy nghĩ một lát rồi bảo nhân viên gọi Thời Thanh Lâm ra. Lâm Xuân Nhi đứng đó chờ Thời Thanh Lâm, đột nhiên nhớ lại những chuyện khi còn hẹn hò với anh ta. Cô không muốn gặp người nhà anh ta, cũng không muốn gặp bạn bè anh ta. Có lúc Thời Thanh Lâm tức giận, đi tụ tập một mình, cô thì tìm chỗ chờ anh ta ở bên ngoài hoặc dứt khoát về nhà. Có một ngày Thời Thanh Lâm say rượu đến gõ cửa nhà cô. Khi đó Lâm Xuân Nhi còn ở trong căn phòng đi thuê, anh ta cứ gõ như vậy khiến bạn cùng phòng của cô cực kỳ khó chịu. Thời Thanh Lâm đỏ cả mắt nói với cô: “Lâm Xuân Nhi, em làm anh quá thất vọng. Em chẳng biết yêu là gì, cũng không xứng có được tình yêu. Bất kỳ ai thân thiết với em cuối cùng cũng chỉ gặp bất hạnh mà thôi.”
Lâm Xuân Nhi bất chợt cảm thấy hơi khó chịu. Cô đã từng tồi tệ như vậy, hẳn đã làm anh ta tổn thương rồi.
Thời Thanh Lâm đi tới, thấy Lâm Xuân Nhi đang chờ mình như vậy, thời gian dường như quay trở lại rất nhiều năm trước, cô cũng từng chờ anh ta giống thế. Cô đứng ở rất xa.
“Cảm ơn anh, Tống Thu Hàn nói anh đã thanh toán tiền cho chúng tôi.”
“Không cần khách khí, việc nhỏ thôi mà.”
Lâm Xuân Nhi gật đầu, mãi mới nói tiếp: “Thời Thanh Lâm, có phải năm đó tôi tệ lắm không? Bây giờ nghĩ lại chắc lúc ấy tôi đã làm tổn thương anh rồi. Hôm nay tôi chân thành muốn xin lỗi anh vì những tổn thương lúc trước mình đã gây ra. Hai chúng ta không còn nợ gì nhau nữa.”
Cô quay người chạy về bên Tống Thu Hàn, nắm chặt tay anh. Giữa hai người chỉ có khoảng cách rất nhỏ, nhìn vô cùng thân mật. Thời Thanh Lâm đứng ở cuối hành lang gỗ nhìn chằm chằm cho đến tận khi bóng hai người biến mất.
Vậy là, tình yêu cũng cần phải xét tới cơ hội xuất hiện sao?
Hôm nay mấy người bạn của Tống Thu Hàn đều tới quán bar của Loan Niệm, Trần Khoan Niên cũng đưa Tiêu Muội đi.
Đám đàn ông tụ tập uống rượu, Lâm Xuân Nhi và Tiêu Muội thì ngồi trước cửa sổ sát đất nói chuyện phiếm. Lâm Xuân Nhi kể cho Tiêu Muội nghe chuyện hôm nay gặp được Thời Thanh Lâm.
“Sau ba lần bốn lượt tình cờ gặp nhau, thậm chí tớ còn nghi ngờ Thời Thanh Lâm đã gắn máy theo dõi lên người mình nữa cơ. Giờ Thời Thanh Lâm đã có chừng mực hơn trước rồi, không hề nói lời thừa thãi.”
“Tớ đứng đó chờ anh ta ra, đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi hẹn hò của bọn tớ trước đây. Khi đó cậu cũng biết đấy, tớ có chút xa lánh xã hội, không muốn gặp ai cả. Trước mặt Thời Thanh Lâm tớ rất suồng sã và tùy tiện, cậu cũng biết mà.”
“Hôm nay tớ chợt cảm thấy có lỗi với anh ta. Tớ đã chính miệng nói lời xin lỗi với anh ta rồi.”
“Tớ còn nói với anh ta rằng: Trước đây tôi đã làm tổn thương anh, tôi xin lỗi, hai chúng ta không còn nợ nhau nữa.”
Tiêu Muội nắm lấy tay Lâm Xuân Nhi: “Chuyện quá khứ hãy để nó trôi qua đi. Thời Thanh Lâm cũng sẽ hiểu sự thật ấy thôi.”
Thời Thanh Lâm có hiểu được không?