Anh lại giả vờ bước lên trước một bước, Sơ Hạ sợ đến nỗi quay người bỏ chạy. Cô chạy về phòng mình đóng cửa lại, tựa lưng vào cửa, bàn tay không ngừng áp chặt vào lồng ng.ực mình, sao người này có thể như thế? Cô lo lắng hoảng loạn, Kiều Hạn Văn cũng không đỡ hơn là bao, nhưng anh không muốn dừng lại ở đây, anh áp mặt lên cửa phòng của Sơ Hạ, nói ra những lời vô cùng hùng hồn, nhưng giọng nói lại đè nén rất thấp, không dám để người khác phát hiện: “Ngày mai vào giờ này, anh sẽ hôn em tiếp!”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nói xong lập tức co giò bỏ chạy.
Còn lâu mới để anh hôn nhé! Trong lòng Sơ Hạ thầm mắng anh, nhưng qua hôm sau ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đi gặp anh, hai người ở dưới tán cây trong núi, môi chạm môi, đầu lưỡi quấn quýt, tựa như tìm thấy bảo vật, quyến luyến không rời.
Những ngày sau đó, Kiều Hạn Văn đã biết tay mình nên đặt những nơi nào, anh đã biết nên hôn những đâu ngoại trừ đôi môi mềm mại quyến rũ kia, thế là càng lúc càng không nỡ buông tay. Cũng may lý trí vẫn còn, dự cảm sắp có chuyện là liền vội vàng đẩy đối phương ra.
Kiều Hạn Văn quay phim xong phải rời đi.
Tối hôm ấy anh nhỏ giọng hỏi Sơ Hạ: “Em có muốn đi cùng anh không? Anh quay phim cũng không kiếm được quá nhiều tiền, nhưng cũng đủ chăm sóc cho em.”
Sơ Hạ lắc đầu: “Em không nỡ bỏ lại mấy đứa nhỏ, em muốn ở lại đây.”
“Vậy anh sẽ thường xuyên đến đây thăm em, có được không?” Kiều Hạn Văn biết rõ Sơ Hạ là người như thế nào, cô sẽ không vì anh mà lựa chọn rời xa bọn trẻ. Sơ Hạ là một cô gái vô cùng ngốc nghếch. Nhưng Kiều Hạn Văn lại cứ thích cô gái ngốc này.
“Được thôi.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Sơ Hạ sẽ không vì tình cảnh thay đổi mà đa sầu đa cảm, nhóm người Kiều Hạn Văn phải rời đi, cô và bọn trẻ đứng bên đồi núi tiễn họ, cô không hề rơi nước mắt, thay vào đó là mỉm cười vẫy tay tạm biệt. Kiều Hạn Văn đi dăm ba bước thì ngoảnh đầu nhìn lại một lần, anh quả thực không muốn rời đi như vậy.
Nhưng anh không đi thì làm được gì chứ? Anh chỉ biết đóng phim, nếu như không đóng phim thì anh chẳng làm được gì cả, chắc chắn Sơ Hạ sẽ không yêu một người vô dụng.
Kiều Hạn Văn về lại Bắc Kinh, khi ấy anh sống trong một căn phòng cho thuê, đã chuẩn bị đủ tiền để mua một căn nhà nhỏ rồi. Anh ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng quyết định lấy tiền mua nhà gửi cho hiệu trưởng: “Xây phòng học mới đi!”
Hiệu trưởng gọi điện thoại cho anh, hỏi anh tại sao lại quyên góp số tiền lớn như vậy để xây phòng học mới, Kiều Hạn Văn nói: “Em không muốn để cô gái em yêu chịu khổ.”
Vì đã quyên góp tiền nên anh lại trở thành người nghèo, chỉ có thể nhận càng nhiều vai càng tốt, cũng chỉ có thể cố hết sức thôi. Trước giờ Kiều Hạn Văn không chịu cúi đầu, anh thà rằng ngày nào cũng ăn mì gói chứ nhất quyết không chọn phim rác, cũng không phải ai bảo sao làm vậy. Sau khi quay phim xong thì về nhà, không hề la cà hay tham gia vào bất kỳ bữa tiệc xấu nào. Trong lòng anh có một cô gái, anh phải giữ mình trong sạch vì cô gái ấy.
Hễ có thời gian rảnh, anh liền vượt hàng dặm xa xôi đến tìm cô. Lúc gặp các giáo viên khác trong trường, thầy hiệu trưởng sẽ yểm hộ cho anh: “Kiều Hạn Văn có lòng chưa kìa, đã rời đi rồi cũng không quên quay về thăm tôi.”
Anh ở ký túc xá cạnh cô, buổi tối sau khi trò chuyện xong cả hai ai về phòng nấy nhưng vẫn không nỡ đi ngủ, mặt dán cả vào tường, cách âm không tốt cũng hay, họ thường trò chuyện với nhau như vậy đến sáng.
Đời người có lẽ sẽ có một lần trải qua như vậy, yêu một người không chút do dự, không toan tính được mất. Kiều Hạn Văn đã yêu Sơ Hạ như vậy. Còn Sơ Hạ, ngoại trừ không chịu cùng anh xuống núi, cô cũng yêu anh như thế. Sơ Hạ yêu Kiều Hạn Văn giống như yêu lý tưởng của mình. Lý tưởng và anh đều rất sạch sẽ.
Sơ Hạ sống trên núi, đến mùa đông, tay cô bắt đầu nứt nẻ. Kiều Hạn Văn nắm tay cô đau lòng rơi nước mắt: “Sao em cứ phải chịu khổ như thế chứ, theo anh xuống núi có được không?”
“Không được!” Sơ Hạ rụt tay lại ôm lấy anh: “Không đau chút nào cả, em cũng không cảm thấy xấu. Anh xem, có bàn tay của bạn nhỏ nào mà không bị nứt nẻ không?”
Kiều Hạn Văn nâng tay cô nhẹ nhàng đặt lên môi mình, anh hỏi: “Không đau thật à?”
“Không đau thật mà.”
Kiều Hạn Văn há miệng ra định cắn, cô vội vàng xin tha: “Anh không được cắn!” Cô mỉm cười rút tay lại, thơm nhẹ lên má anh: “Đợi em nghỉ phép, em cũng sẽ đến thăm anh được không?”
“Được. Anh mua vé cho em.”
“Em có tiền mà.” Sơ Hạ ôm lấy eo anh: “Em cũng có tiền, anh không được thương hại em.” Lại còn cứng miệng, làm giáo viên được mấy đồng đâu, nếu cô không vòi tiền gia đình, làm gì có tiền mà đi đó đi đây? Nhưng cô vẫn có lòng tự trọng của riêng mình, nhất quyết không muốn dùng tiền của Kiều Hạn Văn.
Kiều Hạn Văn cũng không ép cô, nhưng cũng rất hạnh phúc khi cô có thể đến thăm mình.
Những ngày tháng sau khi quay về lại trở nên khó khăn, ngày nào không quay phim thì anh chạy bộ, bơi lội, đọc sách, học tiếng Anh, ngày nào cũng mong chờ Sơ Hạ đến thăm. Sơ Hạ nói lời giữ lời, một ngày trước khi đến cô đã gọi cho anh: “Kiều Hạn Văn em đi thăm anh này, anh đến trạm xe lửa đón em nhé.”
Cô đến đây như thế nào Kiều Hạn Văn biết rất rõ, phải đi bao nhiêu cây số đường núi, sau đó đạp xe đạp bao nhiêu cây số, rồi đi xe buýt lên thị trấn, sau đó lại đổi chuyến xe buýt từ thị trấn lên thành phố, rồi leo lên chiếc xe lửa màu xanh chậm rì mới đến được đây. Lúc cô xuống trạm xe lửa, gương mặt nhỏ nhắn vô cùng mệt mỏi, không kịp lau đi bụi bặm và mồ hôi. Nhìn thấy Kiều Hạn Văn đeo kính đen, cô liền cười che mặt mình lại: “Em bẩn quá chừng!”
Sao Kiều Hạn Văn có thể chê cô bẩn được? Anh kéo cô lên xe, hôn lên chóp mũi của cô, cô gái của anh là tuyệt nhất. Anh đưa cô đến căn phòng anh thuê, nơi này không quá nhỏ, có hai phòng ngủ và một phòng khách, rất sạch sẽ. Sơ Hạ chạy vội vào phòng tắm, khóa cửa lại: “Em muốn đi tắm!”
Kiều Hạn Văn đỏ mặt ở ngoài đợi cô, trên tay anh cầm bộ đồ ngủ đã mua cho cô trước đó. Tiếng nước chảy róc rách, tựa như một bài hát hay. Cửa hé ra một khe hở, Sơ Hạ đưa tay ra với lấy bộ đồ ngủ mặc vào, sau đó đỏ mặt bước ra ngoài, trên đầu vẫn còn ướt nước, giống như một con thiên nga đáng thương.
Trái tim của Kiều Hạn Văn mềm nhũn cả ra, anh cứ đứng ở đó nhìn cô cười ngẩn ngơ.
Sơ Hạ thò đầu về phía trước, làm nũng với anh: “Em muốn sấy tóc.”
Tiếng máy sấy tóc vang lên át đi tiếng tim đập nhanh của hai người. Dừng sấy thì không thể che đậy được nữa. Kiều Hạn Văn hỏi Sơ Hạ muốn ăn gì?
Hai mắt của Sơ Hạ sáng lấp lánh: “Ăn anh.”
“Có phải em bị ngốc không?”
“Em muốn vậy.”
Sơ Hạ nhảy vào vòng tay của Kiều Hạn Văn, thủ thỉ bên tai anh: “Sao quãng đường này lại xa thế chứ, em ước gì mình mọc thêm đôi cánh, có thể bay đến cạnh anh nhanh hơn một chút.”
Cô gái như Sơ Hạ quả thật không biết che giấu, cô gác cằm lên vai Kiều Hạn Văn: “Kiều Hạn Văn, em không muốn ngủ một mình.”
“Em ngủ với anh không an toàn đâu.”
“Em không sợ.” Cô g.ặm cắn môi anh, hết cắn rồi hôn, sau đó mỉm cười nhảy khỏi người anh, chạy vào phòng nhảy lên giường anh: “Em không đi, em muốn ngủ ở đây!”
Không phải Kiều Hạn Văn chưa từng gặp cô gái ăn vạ trên giường không chịu đi thế này. Lúc đó anh cũng đã có chút danh tiếng, có cô gái trong đoàn làm phim thích anh, làm việc xong liền ngồi lên giường anh như vậy. Cô gái đó trẻ đều xinh đẹp, nhưng Kiều Hạn Văn không thích. Còn Sơ Hạ nằm trên giường anh không chịu xuống, anh lại vui sướng không chịu được.
Anh ghẹo cô, vờ đưa tay kéo cô dậy, nhưng cô lại đu trên người anh giống như một chú khỉ, miệng còn nói: “Nếu anh dám đuổi em ra ngoài, em sẽ không thèm để ý đến anh nữa.”
“Em giận rồi đấy!”
“Em giận thật rồi đấy!”
Hai người đang đùa giỡn thì ngã xuống giường, đôi mắt của Sơ Hạ thật sự rất đẹp, long lanh cười nhìn Kiều Hạn Văn, khiến anh vô cùng thích thú. Anh hôn lên mắt cô, thỏ thẻ nói: “Không được nhìn anh.”
Cô lại nghịch ngợm mở to mắt, lông mi sượt qua môi anh.
“Kiều Hạn Văn, em thật sự rất yêu anh.” Cánh tay cô vòng ôm lấy cổ Kiều Hạn Văn, không ngừng hôn anh: “Kiều Hạn Văn, sao em lại yêu anh nhiều như vậy nhỉ?” Em yêu anh, dù có cách xa nghìn trùng em cũng không sợ cực khổ, vẫn sẽ vô cùng vui vẻ chạy đến bên anh.
Kiều Hạn Văn suýt nữa rơi nước mắt, khi còn nhỏ anh đã bị mẹ bỏ rơi, lớn lên trong một gia đình toàn là đàn ông, tình yêu mà anh cảm nhận được chỉ có một chút xíu. Chỉ có Sơ Hạ yêu anh hết lòng, không chút toan tính mưu mô.
Môi anh chạm vào môi cô, anh thủ thỉ: “Vậy em ngủ ở đây đi được không?”
“Vâng.” Sơ Hạ mỉm cười đáp lại, trong lòng vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi khóe mắt ngấn lệ.
Buổi tối như vậy thật tốt, hai người họ nằm trên giường, giống như những đứa trẻ nằm liền kề nhau, bất luận thế nào cũng không tách ra được. Mới đầu cả hai đều không biết, họ lo lắng s.ờ soạ.ng, nhất thời có chút sững sờ.
Mái tóc dài của Sơ Hạ xõa ra trên giường, cả người giống như một thức quả mùa thu mọng nước, ngọt ngào thơm ngon khiến người ta không nhịn được mà cắn một miếng.
Kiều Hạn Văn cảm thấy hạnh phúc vô cùng, đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh. Anh ôm cô gái mà anh yêu không buông tay, còn miệng thì không ngừng nói những lời tình tứ.
“Sơ Hạ, có phải anh đã điên rồi không? Vì em mà anh điên rồi.”
“Sơ Hạ, sao em lại đẹp như thế? Anh vừa nhìn thấy em là đã không thể nhìn thêm ai khác được nữa.”
“Sơ Hạ, anh cứ ôm em như vậy, có thể ôm được cả đời.”
“Sơ Hạ, em đừng rời xa anh.”
Sơ Hạ là cô gái lương thiện như vậy, cô yêu núi non, yêu bọn trẻ, cũng yêu Kiều Hạn Văn. Kiều Hạn Văn cảm thấy mình đang ôm một người trân quý nhất trên thế giới!