Sáng hôm sau Tiêu Muội dậy rất sớm, nấu bữa sáng cho Lâm Xuân Nhi rồi lại về phòng đọc tư liệu nghiên cứu. Nghe thấy tiếng cửa phòng của Lâm Xuân Nhi mở ra, sau đó lại nghe tiếng thốt lên đầy kinh ngạc của cô: “Lại có bữa sáng cơ á?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lúc này cô ấy mới đi đến bên bàn ăn: “Mau ăn đi, vẫn còn nóng đấy!”
Vẻ mặt của cô ấy bình tĩnh không gợn sóng, không giống như người mới chia tay, lúc ăn cơm trông còn ăn ngon ăn nhiều hơn Lâm Xuân Nhi mấy phần.
Lâm Xuân Nhi nhìn lén cô ấy mấy lần, bị Tiêu Muội bắt quả tang, hỏi cô: “Sao vậy?”
“Ngày đầu tiên chia tay cậu định làm gì? Đúng lúc hôm nay với ngày mai tớ đều được nghỉ, hay là ban ngày chúng ta dạo phố ăn cơm, buổi tối đi bar? Combo chia tay.” Lâm Xuân Nhi cười vui.
“Tuyết rơi rồi, chúng ta ở nhà ngắm tuyết nhé? Ra chợ mua thịt, lục ra cái nồi đồng mà hồi trước chúng ta lục được, đốt ít than rồi vừa ngắm tuyết vừa uống rượu, sung sướng biết nhường nào.”
“Tuyệt đấy.”
Nồi đồng được dựng lên, nhiệt khí dâng lên hôi hổi, lượn lờ trước cửa sổ, bên ngoài tuyết rơi vô cùng đẹp mắt. Hai người ngồi trên sofa ngắm thật lâu, đều không nỡ làm hỏng phong cảnh ấy, cuối cùng Lâm Xuân Nhi không chịu nổi cái bụng đói nên chạy đến ngồi vào bàn: “Mau đến đi, còn không ăn nữa là sẽ chết đói đấy.” Cô rót rượu cho hai người, hôm nay họ uống “Chỉ như ban đầu gặp mặt”, là tên do Tiêu Muội đặt, nói là rượu này hợp với tâm cảnh của cô ấy.
Thế thì cứ uống thôi, hai người quẳng điện thoại sang một bên, cứ như trở lại lúc trước, khi Tống Thu Hàn và Trần Khoan Niên vẫn chưa trở về.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Giờ cậu chia tay với cậu ấy rồi, có còn hoài niệm điều gì về cậu ấy không?” Lâm Xuân Nhi ăn một miếng thịt, hỏi cô ấy.
“Chắc là thân thể.” Tiêu Muội nhún vai: “Kỹ thuật rất tốt.” Trong lòng cô ấy hạ thấp Trần Khoan Niên không đáng một đồng, chỉ toàn nói những lời nhẫn tâm. Chỉ có chính cô ấy mới biết cô ấy nhớ nhung rất nhiều, cô ấy nhớ sự lạc quan, nhiệt tình của Trần Khoan Niên, khi hai người ở bên nhau có rất nhiều đề tài trò chuyện mãi không hết.
Lâm Xuân Nhi gật đầu: “Đàn ông thân thể khỏe mạnh đúng là hiếm thấy.” Nói xong câu này, cô lại nhớ tới thân thể Tống Thu Hàn mà đêm đó chạm vào. Thân hình anh quá đẹp, tay cô vừa đặt lên đã thấy giật thót rồi. Nhất là khi anh kích động bụng sẽ hóp xuống, gợi cảm trí mạng.
“Tớ với Tống Thu Hàn… vốn định làm chuyện kinh thiên động địa vào tối hôm qua, ai ngờ các cậu lại cãi nhau đến mức chia tay. Tớ phải khiển trách bạn gái cũ của Trần Khoan Niên đấy nhé, biết chọn thời điểm ghê. Ngọn lửa hừng hực trong lòng tớ thiêu đốt tớ đến mức thương tích đầy mình mà lại không có cách nào ăn tươi nuốt sống Tống Thu Hàn.” Lâm Xuân Nhi kể khổ với Tiêu Muội.
Nghe vậy, Tiêu Muội bật, mắt tròn xoe hỏi cô: “Đêm đó cậu với cậu ấy thế nào?” Mắt kính của cô ấy bị che một lớp sương mù, thế là dứt khoát tháo xuống luôn rồi ném sang một bên: “Mấy đêm các cậu ở với nhau rốt cuộc làm những gì?”
Lâm Xuân Nhi khẽ ho một tiếng, vươn tay ra: “Bàn tay thần tiên của tớ đã giúp Tống Thu Hàn giải quyết khó khăn nhất thời. Ha ha ha ha, nhưng Tống Thu Hàn lại là công tử khiêm tốn, miệng với tay anh ấy chỉ đến đây thôi.” Lâm Xuân Nhi chỉ vào xương quai xanh của mình: “Rồi không chịu xuống dưới nữa.”
“Vì sao?”
“Chắc là sợ thân hình bốc lửa của tớ sẽ khiến anh ấy không thể kiềm chế chăng?”
“Thế thì… cái của cậu ấy như nào?”
Lâm Xuân Nhi đỏ mặt: “Thì… vô cùng hùng vĩ luôn.”
“Vậy là sai lầm của tớ, đáng lẽ tớ nên kìm nén lại, để tới hôm nay mới chia tay với Trần Khoan Niên. Tốt xấu gì cũng nên cho cậu tự trải nghiệm một chút chứ…” Cô ấy thở dài: “Tiền ăn tháng này tớ bao hết.”
Hai người vừa nói vừa cười, bốn bình rượu “Lại nghe gió hát” đã vào bụng. Lâm Xuân Nhi thì không sao, nhưng Tiêu Muội đã hơi chóng mặt. Cô ấy che mặt nhìn Lâm Xuân Nhi: “Tớ nói với cậu nha, tớ hối hận rồi.”
“Hối hận cái gì?”
“Hối hận vì chia tay. Tớ muốn gọi điện cho anh ấy.” Tiêu Muội loạng choạng đứng dậy đi tìm di động, Lâm Xuân Nhi vội giấu di động của cô ấy đi: “Chừng nào cậu tỉnh táo rồi hẵng gọi, không thì cậu sẽ hối hận đấy.”
“Tớ hối hận cái gì? Tớ chỉ muốn ngủ với anh ấy thêm mấy lần. Mà thôi thôi, không gọi nữa.” Tiêu Muội thay đổi ý kiến, lại ngồi xuống ghế, đứng dậy đi lấy một bình rượu: “Nào nào nào, bạn hiền, hôm nay không say không về.”
Lâm Xuân Nhi biết trong lòng cô ấy mâu thuẫn nên không nói nhiều, chỉ uống rượu cùng cô ấy. Cô thầm nghĩ, Trần Khoan Niên cũng lợi hại thật, chia tay là chia tay luôn, không có lấy một tin nhắn. Dù sao cũng là đàn ông từng chơi từng trải đời, đối với anh ta, chia tay chỉ dễ như ăn kẹo. Tiêu Muội đã say, trở về phòng của mình để ngủ, còn Lâm Xuân Nhi ngồi ngẩn người trước cửa sổ.
Di động vang lên, là tin nhắn của Tống Thu Hàn.
“Anh hạ cánh rồi.”
“Cáp Nhĩ Tân lạnh không?” Lâm Xuân Nhi hỏi anh.
“Cực kỳ lạnh.”
“Vậy anh có mang áo bông quần bông găng tay không?”
“… Em lại bắt đầu lo xa đi.” Tống Thu Hàn dừng một chút: “Hơi giống mùa đông ở Xuân Thành.”
“Có muốn quay về ngắm không?”
“Không được, anh xử lý công việc xong sẽ trở về. Hội nghị xúc tiến đầu tư của công ty Loan Niệm sẽ có rất nhiều ông lớn trong ngành, anh dẫn theo mấy người đến.” Hôm qua Tống Thu Hàn không có thời gian nói rõ cho Lâm Xuân Nhi biết về chuyến công tác lần này, bây giờ đã xuống máy bay, cuối cùng cũng có thể nói với cô: “Thuận đường xem giúp em có khách hàng nào hợp tác được không.” Tự động biến thành thương vụ của công ty Lâm Xuân Nhi, muốn sự nghiệp của cô phát triển.
“Ha ha ha ha ha, anh sợ công ty em đóng cửa à?”
“Không phải. Nếu nghiệp vụ của chúng ta trùng hợp nhiều thì anh sẽ có nhiều thời gian gặp em hơn.” Tống Thu Hàn gửi một icon mặt cười cho cô.
Lâm Xuân Nhi nhớ tới sự bất đắc dĩ đêm qua của anh. Tống Thu Hàn vẫn luôn rất cố gắng, cố gắng tìm cơ hội gặp cô, bầu bạn bên cô, dường như ngoại trừ thời gian làm việc, những lúc còn lại anh đều dùng để gặp cô.
“Được thôi. Vậy chúng ta tổ chức cuộc họp trao đổi ngành nghề rồi mời các bạn của mình đến đi, cùng nhau nghiên cứu thảo luận xem làm thế nào để hợp tác nhiều mặt. Vậy thì không chừng sau này chúng ta có thể gặp nhau trong mấy dịp làm ăn…” Lâm Xuân Nhi chỉ tiện đà bịa chuyện thôi, nào ngờ Tống Thu Hàn lại trả lời cô: “Được, đề nghị này rất tốt, buổi tối chúng ta gọi điện thoại trò chuyện thêm nhé?”
“? Em chỉ nói lung tung thôi mà.”
“Anh cho là thật.”
Tống Thu Hàn cho là thật. Nếu anh muốn ở lại trong nước thì nhất định phải cắm rễ ở thị trường trong nước. Công ty sẽ không dễ dàng cho anh ở trong nước, anh từng thử thăm dò ý của một cổ đông lớn rồi, rất có khả năng công ty sẽ tiến hành đánh cược với anh, hơn nữa mức tiền rất lớn. Sau khi biết tin tức này, Tống Thu Hàn từng nghĩ tới chuyện từ chức, nhưng cảm thấy nếu bây giờ đổi sang công ty khác thì vẫn chưa phải thời điểm chín muồi, cho nên trận đánh cược này cũng là đáng giá.
“Vậy thì… đến lúc đó em dẫn chú Trương đi cùng nhé? Bọn em sẽ đi cùng nhau, mạng lưới quan hệ của chú Trương rộng lắm.” Lâm Xuân Nhi cũng nhanh chóng suy nghĩ về tính khả thi, nếu muốn mở rộng công ty thì nội dung phải sâu sắc, phải nắm giữ nhiều quyền phát ngôn trong nghề hơn, cũng đúng là cần môi trường tốt hơn.
“Lâm Xuân Nhi.”
“Hả?”
“Em có ăn cơm đàng hoàng không đấy?”
“Em mới ăn thịt xiên nướng nồi đồng, còn uống rượu nữa, bây giờ đang ngắm tuyết.”
“Thế thì tốt. Về sau đi em đừng ăn mì ăn liền nữa, dù bận rộn cỡ nào cũng phải nhớ ăn cơm đàng hoàng.”
Dặn dò Lâm Xuân Nhi xong, Tống Thu Hàn lập tức đi làm việc. Buổi tối mấy đồng nghiệp trong công ty Loan Niệm liên hoan, nói là đến một quán ăn nổi tiếng ở địa phương, điều kiện đơn sơ nhưng đồ ăn ngon, mời Tống Thu Hàn đi cùng. Anh đồng ý. Sau khi thu dọn xong thì ra ngoài cùng Loan Niệm. Người ở phía công ty của Loan Niệm ngoại trừ Loan Niệm thì còn có hai người nữa, một người là Đồ Minh - người phụ trách của phòng thị trường, người còn lại là Lư Mễ - nhân viên bình thường làm việc trong phòng thị trường. Quán ăn do nhân viên bình thường tìm, nói là đồng nghiệp cũ nghiệp dư mở, muốn ủng hộ đồng nghiệp cũ một chút. Năm người tìm một chiếc bàn dài rồi ngồi xuống, Lư Mễ gọi đồ ăn, mấy người bắt đầu uống rượu. Quán ăn này vẫn có hương vị cũ, không có quá nhiều màu mè, nhưng mỗi món ăn đều rất ngon. Tống Thu Hàn cầm di động gửi định vị cho Lâm Xuân Nhi, nói với cô: “Sau này anh dẫn em đến đây ăn. Anh cũng có quán ăn bí mật.”
Lâm Xuân Nhi trả lời anh: “Vâng.”
Cửa quán ăn chầm chậm vang lên tiếng mở cửa, có người bước vào, sau khi giũ tuyết dưới giày ở ngoài cửa, một giọng nói mang theo ý cười vang lên: “Lư Mễ!”
Lư Mễ nhảy ra đón cô ấy, Loan Niệm quay đầu nhìn sang.
Tống Thu Hàn nhận thấy vẻ mặt Loan Niệm thay đổi, người vừa rồi còn cười giờ đây lại thu hồi toàn bộ ý cười trên mặt.
Cô gái kia mặc áo len cao cổ ôm sát người, quần bò vừa người, đeo giày da màu đen cao đến đầu gối, khí chất rất tốt. Thấy Loan Niệm, cô ấy cũng sửng sốt trong chớp mắt, sau đó ngồi vào ghế trống, nói: “Không ngờ sếp Loan cũng đến đây. Có lẽ anh sẽ không nhớ tôi đâu, tôi từng làm việc ở công ty của anh.”
“Đúng là không có ấn tượng gì cả.” Loan Niệm lạnh mặt, không nhìn cô ấy.
“Chi Đào vốn là nhân viên của phòng kế hoạch, có quan hệ rất thân thiết với Lư Mễ của chúng ta. Sau khi nghỉ việc cô ấy mở một công ty tổ chức sự kiện ở Cáp Nhĩ Tân, công ty mà ban đầu chúng ta đấu thầu quá vớ vẩn, sau này Lư Mễ tìm được cô ấy nên mới giúp chúng ta giải quyết khó khăn.” Đồ Minh giới thiệu, sau đó nói với Hướng Chi Đào: “Tại công ty đông nhân viên quá.” Ý là người nhiều nên Loan Niệm không nhớ là chuyện bình thường.
Hướng Chi Đào cười gật đầu, sau đó bưng một ly rượu lên: “Cảm ơn sếp Loan, sếp Đồ và Lư Mễ đã cho chúng tôi cơ hội này, tôi cạn ly trước để thể hiện lòng kính trọng, mọi người cứ thoải mái.” Một ly rượu đế mà cô ấy ngửa đầu uống cạn luôn, sắc mặt không thay đổi.
Một ngày trước Tống Thu Hàn mới nghe Loan Niệm kể câu chuyện về cô gái trải nghiệm cuộc sống kia, bây giờ lại thấy Loan Niệm nghiêm mặt, anh lập tức biết Hướng Chi Đào chính là cô gái mà Loan Niệm đã nói. Thú vị thật đấy. Cuối cùng cũng đến lượt anh ta rồi. Anh cầm di động, gửi tin nhắn vào nhóm chat bốn người: “Loan Niệm vô tình gặp được ‘số điện thoại không tồn tại’ kia rồi.”
Nhóm chat bùng nổ, Đàm Miễn yêu cầu Tống Thu Hàn chụp ảnh, Tống Thu Hàn đành phải cầm di động giả vờ như chụp đồ ăn, sau đó chụp một bức ảnh Hướng Chi Đào gửi vào nhóm chat.
“Chà, hóa ra Loan Niệm thích tuýp này. Trông quyến rũ thật.” Đàm Miễn trả lời.
Loan Niệm từ đầu tới cuối không cầm di động lên, cũng không động đũa lấy một lần. Hướng Chi Đào đang kể cho Lư Mễ nghe về chuyện thú vị năm xưa, hai người nói cười vui vẻ. Loan Niệm đứng dậy: “Tôi và Thu Hàn đi tăng hai đây, các cậu tiếp tục.”
“Còn có tăng hai à?” Tống Thu Hàn giả vờ không hiểu dụng ý của Loan Niệm, vạch trần anh ta.
Loan Niệm liếc anh một cái: “Múa thoát y, xem không?”
“Xem chứ.” Tống Thu Hàn đứng dậy, cùng Loan Niệm ra ngoài.
“Là cô gái số điện thoại không tồn tại của cậu hả?” Tống Thu Hàn cười hỏi anh ta: “Mắt nhìn khá đấy.”
“Không tốt bằng Lâm Xuân Nhi của cậu.” Loan Niệm bỗng nói một câu như vậy: “Đi thôi, về khách sạn. Đau đầu quá.”
Anh ta không nói thêm câu nào, Tống Thu Hàn cũng không tiện hỏi tiếp, cùng anh ta trở về khách sạn.
Hôm nay Trần Khoan Niên không nói một câu, tính ra cũng kinh ngạc thật. Tống Thu Hàn gọi điện thoại cho anh ta, nghe thấy bên phía anh ta rất ầm ĩ, bèn hỏi: “Cậu đang làm gì?”
“Tôi đang tham dự party!” Trần Khoan Niên hô lên: “Nhiều mỹ nữ quá! Không nói nữa nha!”
Tống Thu Hàn cau mày, gửi tin nhắn cho anh ta: “Cậu đừng làm chuyện khiến mình hối hận.”
“Hối hận gì? Chia tay hả? Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ quay đầu đâu.” Trần Khoan Niên tắt điện thoại rồi uống cạn một ly rượu, nhớ lại lời nói của Tiêu Muội trong phòng cô ấy đêm qua, mỗi một câu đều làm tổn thương người khác.
“Trước kia anh là loại người gì trong lòng anh tự biết rõ, yêu đương với tôi cũng chỉ là ham sự mới mẻ thôi. Tôi khác mấy người phụ nữ kia, trong mắt anh tôi chính là một ly nước lọc.”
“Trước kia anh tệ bạc, sau này chắc chắn cũng sẽ không thay đổi. Mấy ngày quá khứ của tôi với anh mặc dù hơi hoang đường, nhưng cũng tốt, hai bên đều tăng thêm kinh nghiệm. Anh ngủ với nữ tiến sĩ nhạt nhẽo, còn tôi nếm thử trai hư tung hoành tình trường, đều không lỗ.”
“Cứ thế đi, đau dài không bằng đau ngắn. Tranh thủ lúc tình cảm còn chưa sâu đậm thì chia tay đi.”
Anh ta chưa từng đau khổ vì chia tay. Nói đúng hơn là anh ta chưa bao giờ nghiêm túc yêu đương, mối quan hệ hai ba tháng anh ta nói kết thúc là kết thúc được ngay. Lần đầu tiên trong đời nghiêm lúc yêu đương, lại không ngờ bị cô ấy hiểu nhầm đến thế. Anh ta ngủ dậy một giấc chợt cảm thấy, đã là người trưởng thành rồi, chia tay thì đã sao? Không phải chỉ là chơi đùa thôi sao?
Tống Thu Hàn lại gọi điện thoại tới, anh ta bắt máy: “Lại sao nữa?”
“Cậu về nhà ngay đi.”
“Tôi không về.”
Dừng một chút, Tống Thu Hàn nói: “Chỉ cần cậu còn một chút lưu luyến thì bây giờ đừng làm những chuyện lung tung đó nữa. Các cậu mới yêu nhau bao lâu? Lòng tin còn chưa xây dựng, mới gặp chút chuyện cỏn con đó đã chia tay, sau này thì sao? Nếu đêm nay cậu say rượu thất đức, xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác, sau này cậu còn muốn đối mặt với cô ấy nữa không? Nếu xảy ra chuyện đó thật thì các cậu sẽ không bao giờ quay lại được nữa. Tôi chỉ khuyên cậu đến đây thôi, còn lại cậu tự suy nghĩ đi, đừng chỉ lo tùy hứng.” Nói xong, anh lập tức cúp máy.
Sau một lúc lâu, anh nhận được tin nhắn của Trần Khoan Niên: “Tôi về nhà rồi.”
Tống Thu Hàn mỉm cười, trả lời anh ta: “Tắm rửa đi, ngày mai sạch sẽ thoải mái đi tìm Tiêu Muội. Lâm Xuân Nhi nói hôm qua cô ấy khóc nhiều lắm, hôm nay lại say rượu, nếu không có tình cảm với cậu thì cần gì phải thế?”
“Không.”
Trần Khoan Niên không muốn tìm Tiêu Muội, anh ta không muốn tìm Tiêu Muội, cũng không muốn nói chuyện. Về nhà tắm rửa một trận rồi nằm trên giường mở mắt thao láo, qua một lúc lâu sau mới phát hiện mình thật sự không ngủ được, thế là anh ta gửi tin nhắn cho Lâm Xuân Nhi: “Cậu đang làm gì?”
“Đang hầu hạ con ma men đây.”
“Cho tớ xem cô ấy say đến mức nào đi?”
Lâm Xuân Nhi chụp một bức ảnh: “Say mèm, bất tỉnh nhân sự.”
“Rất tốt.”
Trần Khoan Niên xuống giường, mặc quần áo, gọi tài xế đưa anh ta đến nhà Lâm Xuân Nhi. Anh ta vào nhà, tới phòng Tiêu Muội, thấy cô ấy ngủ say sưa, anh ta đứng đó một lát rồi lại rời đi.
Lâm Xuân Nhi không hiểu chuyện gì, lúc xuống lầu tiễn anh ta bèn hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
“Liên quan gì tới cậu?”
“Có phải cậu muốn làm hòa với cậu ấy không?”
“Không muốn.”
“Không muốn thì nửa đêm cậu đứng trước giường nhìn cậu ấy làm gì? Làm ma hả?” Lâm Xuân Nhi chọc cánh tay anh ta: “Có phải cậu bị ngu không thế? Cậu sống đến hơn ba mươi tuổi rồi, trong lòng một người phụ nữ có cậu hay không mà cậu không nhận thấy được à? Không có cậu thì sẽ cáu giận vì mấy bức ảnh kia chắc? Cậu giải thích cho rõ ràng, xử lý toàn bộ quan hệ trong quá khứ một lần đi, được không?”
“Bình thường tớ kết thúc quan hệ xong sẽ xóa phương thức liên lạc của họ. Nếu không phải cô ta tìm tới nơi thì tớ còn không nhớ có một người như vậy. Xử lý kiểu gì?” Trần Khoan Niên nhíu mày nói: “Nguyên nhân căn bản ở chỗ bọn tớ không tin tưởng lẫn nhau.”
“Vậy thì cậu nói rõ với cậu ấy đi chứ. Cậu có thể ngồi xuống trò chuyện đàng hoàng về quá khứ của cậu với cậu ấy, rồi cả kế hoạch tương lai của cậu và cậu ấy nữa, được không?”
“Tạm thời không được đâu. Nói thật, tớ biết trong lòng cô ấy, tớ rất tệ, mà tớ cũng thật sự không tốt. Loại quan hệ này sẽ không lâu dài được đâu.” Trần Khoan Niên mở cửa xe: “Cậu đừng nói với cô ấy tớ đã đến đây, chia tay thì chia tay, cô ấy tốt như thế, xứng đáng với người tốt hơn.”
Lâm Xuân Nhi bị Trần Khoan Niên chọc giận. Cô kéo mở cửa xe, kéo Trần Khoan Niên sang một bên: “Cậu ấy quá chén, nói hối hận vì đã chia tay với cậu, là tớ giấu điện thoại của cậu ấy đi. Trong hiệu sách Tô Châu, cậu ấy viết bưu thiếp gửi cho tương lai, gửi cho các cậu của ba năm sau và bảy năm sau! Cậu ấy đã khao khát có được một tương lai tươi đẹp kết hôn sinh con với cậu! Bây giờ cậu lại nói như thế, vậy thì lúc trước cậu trêu chọc cậu ấy làm gì?”
Trần Khoan Niên sững sờ ở đó.
Anh ta vẫn luôn cho rằng quá khứ của mình không đủ sạch sẽ, không phải là người tốt đúng nghĩa, cho nên anh ta chưa hoàn toàn thẳng thắn về quá khứ của mình với Tiêu Muội, chỉ nói đôi câu vài lời. Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới Tiêu Muội cũng như mình, từng khát khao tương lai của họ.
Trần Khoan Niên cảm thấy mình thật sự là một tên khốn.
“Cậu còn không lên lầu với tớ nữa à?” Lâm Xuân Nhi đi vài bước, sau đó dậm chân một cái: “Sắp chết cóng rồi, cậu mau lên đi!” Sau đó bước tới kéo ống tay áo của anh ta: “Cậu đi nhanh lên, mau nói rõ ràng mọi chuyện, sau này yên ổn. Tớ lớn tuổi rồi, các cậu giày vò như thế tớ không chịu nổi đâu. Nếu hai người đều yêu đối phương thì còn chuyện gì mà không thể vượt qua chứ?”
“Cảm ơn cậu Lâm Xuân Nhi, bình thường tớ cứ hay trêu cậu, đó là do tớ thật sự coi cậu là bạn. Từ hồi còn đi học tớ đã thích làm bạn với cậu rồi.”
“Tớ biết, cảm ơn tất cả những gì cậu từng làm vì tớ.” Lâm Xuân Nhi cười với anh ta.