Đã lâu rồi anh không vui vẻ được như bây giờ, ánh nắng tháng Tư chiếu lên nửa bên mặt của anh, tựa như vầng sáng của thần linh. Gan bàn chân Lâm Xuân Nhi dán lên làn da anh, dần dần cảm thấy ấm lên. Cô hơi nhúc nhích, chìa tay về phía Tống Thu Hàn: “Ôm em đi.” Trước mặt người ngoài là nữ vương, tới lúc không còn người ngoài thì lại làm nũng.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tống Thu Hàn đứng dậy ôm cô vào lòng, hai người cứ thế lười biếng trên sofa, tựa như đang chơi đóng vai khúc gỗ, không ai chịu nhúc nhích trước. Cuối cùng vẫn là Tống Thu Hàn phá công, cười lên tiếng, dùng ngón cái với ngón trỏ nhéo má Lâm Xuân Nhi, bóp miệng cô thành miệng thỏ rồi cúi xuống hôn một cái.
“Lâm Xuân Nhi.”
“Hửm?”
“Lâm Xuân Nhi.”
“Hửm?”
Tống Thu Hàn cứ gọi tên cô mãi mà không thấy phiền, nghe thấy cô lười biếng đáp lại mình, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
“Sao hôm qua em lại giả vờ không quen anh?” Nhớ tới dáng vẻ xa cách của cô hôm qua, Tống Thu Hàn lại có chút giận dỗi.
Bị anh hỏi vậy, Lâm Xuân Nhi nhất thời nghẹn lời, vùi đầu vào lòng anh không nói một lời. Vì sao lại giả vờ như không quen ư? Bởi vì hai người đã chia tay, cô không muốn để người khác nhận thấy sự khác thường giữa họ trong buổi đó. Nhưng thật sự có một số thứ không thể che giấu, dù cho họ giả vờ không quen nhau, không tiếp xúc gì nhiều với nhau thì người khác vẫn có thể nhận thấy sự liên hệ kỳ diệu giữa hai người. Ánh mắt cố ý vô tình lúc Tống Thu Hàn nhìn cô không giấu được, chuyện cô cố tình không nhìn anh cũng không thể che đi. Người khôn khéo cỡ nào cũng sẽ làm chuyện ngu xuẩn khi gặp tình yêu.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Em nói đi.” Tống Thu Hàn nâng mặt cô lên: “Không nói thì phải dùng khổ hình hầu hạ.”
“Sợ ảnh hưởng tới công việc của anh.” Lâm Xuân Nhi đáp.
“Em nhiệt tình với anh một chút thì sẽ ảnh hưởng tới công việc của anh chỗ nào?” Tống Thu Hàn bất mãn: “Toàn lấy cớ cả thôi.”
“Vậy thì tại sao anh lại đến tìm em? Chúng ta đã chia tay rồi mà.” Lâm Xuân Nhi cho rằng Tống Thu Hàn sẽ không đến, người kiêu ngạo như anh sao có thể chủ động tìm cô?
“Chia tay là do em nói, chứ anh đã đồng ý đâu. Lời nói một phía của em không tính. Hơn nữa lý do chia tay của em cũng không đủ thuyết phục.”
“Ờ.”
Mùng hai Tết, Tống Thu Hàn thấy đoạn video bác bỏ tin đồn do công ty của Lâm Xuân Nhi chế tác. Tiểu Hỷ gửi cho anh, anh ta không biết họ đã chia tay, chỉ là khi báo cáo tình hình của Lâm Xuân Nhi cho Tống Thu Hàn thì bỗng nhiên nhớ tới chuyện này nên thuận tay gửi luôn. Đoạn video bác bỏ tin đồn đó rất thú vị, Lâm Xuân Nhi tái hiện lại khung cảnh lúc ấy, chụp rất nhiều bức ảnh canh góc máy quay, mỗi bức ảnh đều kèm theo giải thích góc độ chụp ảnh và cách thực hiện, tự nhiên bẻ lái thành một đoạn video dạy nhiếp ảnh. Sau khi bác bỏ tin đồn xong, trên màn hình hiện lên mấy chữ to: “Phúc lợi tặng kèm”. Vẫn là những cảnh tượng và góc quay đó, nhưng lại tạo ra những cảnh thân thiết hơn, thậm chí có một bức ảnh trông như đang ân ái. Video này quá hài hước, Tống Thu Hàn buồn cười, sau đó ống kính lắc lư, cảnh tượng thay đổi, biến thành Lâm Xuân Nhi trong phòng họp. Cô mặc áo hoodie chạy đến trước ống kính, vẫy tay: “Chào mọi người, tôi là Lâm Xuân Nhi. Đoạn video này không làm mờ, tôi đã có bạn trai rồi, bạn trai của tôi là cậu thiếu niên mối tình đầu của tôi, tôi rất yêu rất yêu anh ấy.” Lâm Xuân Nhi trong màn hình cười rất vui vẻ, cuối cùng là một dòng chữ: “Chúc mọi người đều sẽ có tình yêu.”
Chỉ là một đoạn video bác bỏ tin đồn qua quýt như vậy, nhưng lại khiến đôi mắt Tống Thu Hàn đỏ hoe.
Tống Thu Hàn nhìn cô thật lâu, khẽ nói: “May mà anh đến đây.”
“May vì thấy được thế nào là phụ nữ ba mươi như sói đói chứ gì?” Lâm Xuân Nhi trêu ghẹo anh.
Tống Thu Hàn lắc đầu: “Không phải, may mà anh đến đây, có thể ôm em sớm một chút, thấy em vẫn yêu anh như xưa.”
Lâm Xuân Nhi ngồi dậy, trán kề lên trán anh: “Em không yêu anh thì còn yêu ai đây?”
Tống Thu Hàn muốn nói với Lâm Xuân Nhi về chuyện giữa mình và Tống Lương Ngọc, nhưng lại nghĩ có lẽ Lâm Xuân Nhi sẽ không muốn anh vì cô mà cãi nhau với bố, thế là nuốt lại lời nói vào bụng.
Hôm nay thật sự là một ngày rất đẹp, gió nhẹ ấm áp, ánh nắng không gắt. Hai người không nói thêm lời nào, khoảnh khắc bình yên hiếm hoi.
Lại qua một lát, hai người cuộn tròn trên sofa, ôm nhau ngủ. Nỗi vất vả và áp lực cao suốt mấy ngày qua đều buông xuống hết, Tống Thu Hàn ngủ rất ngon giấc.
Khi mặt trời từ phía Đông chuyển sang phía Tây, ánh sáng trong phòng thong thả di chuyển, phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên cốc thủy tinh trên bàn. Lâm Xuân Nhi xoay người, vùi đầu vào lòng Tống Thu Hàn, chân đan vào chân anh, nằm trong lòng anh mơ thấy giấc mơ đẹp.
Khi hai người mở mắt ra đã gần đến chiều tối, dưới lầu truyền tới tiếng ồn ào của bọn con nít, tiếng lộc cộc của ván trượt chạy trên sàn xi măng, tiếng hỏi han ân cần của các cụ già. Trong bầu không khí khói lửa của phố phường, Tống Thu Hàn ôm chặt Lâm Xuân Nhi.
“Em đánh thức anh à?” Lâm Xuân Nhi hỏi anh.
Tống Thu Hàn lắc đầu: “Không phải, cũng đến lúc phải dậy rồi.”
“Có phải anh bị tê người không?”
“Không nhúc nhích được.” Một tay Tống Thu Hàn xoa đầu Lâm Xuân Nhi.
Ngủ trên chiếc sofa nho nhỏ, rất khó trở mình, cho dù Tống Thu Hàn đã ngủ say cũng vẫn lo mình sẽ bất cẩn chen Lâm Xuân Nhi rơi xuống mặt đất, cho nên không dám nhúc nhích chút nào. Lâm Xuân Nhi vội vàng xoay người xuống sofa, khoanh chân ngồi xuống giúp anh xoa bóp cánh tay: “Ngài xem tay nghề của em có được không?”
“Tạm được. Lát nữa cho em thêm chút tiền boa.”
“Dạ vâng.” Lâm Xuân Nhi càng xoa bóp mạnh hơn, ánh mắt Tống Thu Hàn mỉm cười nhìn cô tự chơi một mình, một lát sau hỏi cô: “Em đi dạo phố một mình có vui không?”
“Vui lắm chứ, muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua, đi dạo phố còn có thể tiêu hao calo, ăn đến đâu tiêu hao đến đấy, có thể nói là hoạt động giải trí rất thân thiện đối với phái nữ. Anh chưa dạo phố một mình bao giờ à?” Lâm Xuân Nhi hỏi anh.
“Anh rất ít khi dạo phố.” Tống Thu Hàn nói: “Hầu như một năm sẽ đi từ một đến hai lần, một lần mua đủ đồ dùng cần thiết.”
“… Chán thế à.” Lâm Xuân Nhi bĩu môi, ngón tay dán lên môi anh rồi nhảy tới chóp mũi của anh, cuối cùng khẽ vu ốt v e theo lông mày anh: “Người đàn ông đẹp trai cỡ này thì nên ra ngoài nhiều một chút!” Lâm Xuân Nhi lại nhớ tới cô gái gửi tin nhắn thoại ngồi bên cạnh mình hôm qua: “Thôi vậy thôi vậy, thế đạo hiểm ác, anh vẫn nên ít ra ngoài thì hơn.”
Tống Thu Hàn khẽ nhíu mày, không hiểu sao cô lại lúc thì nói thế này lúc thì nói thế khác. Lâm Xuân Nhi cười kể lại chuyện của cô gái kia.
“Ừm.” Tống Thu Hàn đã quen với việc này rồi, chỉ nhéo má Lâm Xuân Nhi: “Thế thì sau này ra ngoài em bảo vệ anh đi. Chẳng phải em biết tán đả sao?”
“Vậy thì chúng ta phải thảo luận về mức thù lao.”
“Em đừng lấy đắt quá.” Tống Thu Hàn đã giao hết tám mươi phần trăm tiền tiết kiệm của mình cho Tống Lương Ngọc rồi, bây giờ so với hội Trần Khoan Niên, anh có thể nói là nghèo rớt mùng tơi. Anh làm việc sạch sẽ lưu loát, không muốn để lại nhược điểm cho bố mình, đó cũng là quyết tâm của anh. Nhưng anh lại không muốn nhắc đến chuyện này với Lâm Xuân Nhi, tiền có thể kiếm lại, nhưng anh không muốn Lâm Xuân Nhi có bất cứ áp lực nào.
Nhìn anh thật lâu, Lâm Xuân Nhi mới nói: “Không cần tiền của anh. Anh ngủ với em cũng không cần tiền, chúng ta có qua có lại.”
Tống Thu Hàn lại bị nữ tội phạm này đùa giỡn, hung ác cốc đầu cô một cái, sau đó đứng dậy tìm nước uống.
Lâm Xuân Nhi đi theo anh, lục rau dưa trái cây trong tủ lạnh. Cô thích ép các loại nước trái cây hỗn hợp, thành thạo cắt dưa hấu, táo, dưa chuột thành miếng nhỏ rồi cho vào máy ép nước.
Sau đó rót một ly cho Tống Thu Hàn.
Đây là đồ lạnh.
Tống Thu Hàn vừa định ngăn không cho cô uống thì cô đã ngửa đầu uống cạn, sau đó nháy mắt với Tống Thu Hàn: “Anh không cho em uống á, không có cửa đâu.”
Sau đó xoay người chạy vào phòng ngủ lục quần áo.
“Em làm gì vậy?” Tống Thu Hàn đút hai tay vào túi quần, lười biếng tựa vào khung cửa hỏi cô.
“Em ăn diện một chút.”
“Hửm?”
“Chẳng phải đi liên hoan à? Em phải ăn mặc đẹp một chút.”
“Bình thường em đã đủ đẹp rồi.”
“Anh đang nhét viên đạn bọc đường cho em, muốn làm tê liệt thần kinh của em chứ gì!” Lâm Xuân Nhi cười đẩy anh ra ngoài, khóa cửa lại.
Tống Thu Hàn bị cô khóa ngoài cửa, bất đắc dĩ nói: “Lâm Xuân Nhi, em thay quần áo mà lại nhốt bạn trai em bên ngoài à?”
“Đúng, bạn trai cũng không được nhìn.”
“Anh có thể cở/i quần áo của em thì tại sao lại không thể xem em mặc quần áo?” Tống Thu Hàn trêu cô.
“Anh không hiểu đâu.” Quan hệ thân thiết cỡ nào cũng phải chừa lại một khoảng trống, không thì quãng đời còn lại dài như thế, moi hết tim gan ra trước thì sau này còn sống chung với nhau kiểu gì? Không ngờ Lâm Xuân Nhi lại nghĩ tới quãng đời còn lại.
Lâm Xuân Nhi mặc một chiếc quần jeans bó sát, áo ôm body màu đen cổ chữ V khoét sâu lộ rốn, đơn giản thoa kem nền, rồi lại tô son môi Louboutin quyền trượng của nữ hoàng, môi đỏ rực như lửa, sau đó mở cửa phòng ngủ bước ra.
Thấy vòng eo trắng muốt lộ ra bên ngoài cùng với cổ áo khoét sâu của cô, Tống Thu Hàn nhíu mày: “Em không lạnh à?”
“Hai mươi độ thôi, không lạnh đâu.” Lâm Xuân Nhi ngây thơ không biết gì, đi đến tủ giày lấy một đôi giày mùa xuân màu đen, thấy Tống Thu Hàn ngồi yên trên sofa thì giục anh: “Không phải anh định về nhà anh thay quần áo à?”
Thấy anh ngồi yên không nhúc nhích, Lâm Xuân Nhi nghiêng đầu suy nghĩ: “Có lẽ tới tối sẽ lạnh thật đấy.” Sau đấy lại xoay người vào phòng ngủ, lấy ra một chiếc áo hoodie mặc bừa vào, sau đó ra ngoài, hỏi anh: “Thế này thì sẽ không lạnh nhỉ?”
Cuối cùng Tống Thu Hàn cũng chịu đứng dậy, đanh mặt “ừ” một tiếng, trông hơi keo kiệt.
Lâm Xuân Nhi không kìm lòng được mà trêu anh: “Vị huynh đài này, anh mới trở về từ nước Mỹ đấy.”
“Anh là người Trung Quốc.”
“Người Trung Quốc cũng không có chuyện quản bạn gái mặc đồ gì nhé.”
“Anh không quản em, là chính em sợ lạnh mà.” Tống Thu Hàn cãi lại cô, cứ như một đứa con nít. Anh bỗng phát hiện mình hơi keo kiệt thật, bộ đồ của Lâm Xuân Nhi rất xinh đẹp, nhưng anh không muốn cho người khác thấy, nhưng anh lại không nói nên lời. Hóa ra yêu đương cũng có chuyện khiến người ta khó xử đến mức này.
“Đúng đúng đúng, em rất sợ lạnh.” Lâm Xuân Nhi nắm tay anh.
Trong số mấy người bạn của Tống Thu Hàn thì Loan Niệm và Trần Khoan Niên Lâm Xuân Nhi đã từng gặp, còn hai người chưa gặp, Tống Thu Hàn giới thiệu cho cô: “Đàm Miễn, Tiết Lộ Dao.”
“Lâm Xuân Nhi.”
Tiết Lộ Dao hận Lâm Xuân Nhi đến mức nghiến răng nghiến lợi. Anh ta vốn định kéo dài thời gian tố tụng lâu một chút, nhưng Lâm Xuân Nhi kiên quyết không nhượng bộ, gửi thư điện tử cho công ty anh ta: “Phí luật sư tăng giá, nếu còn không đền thì tiền bồi thường sẽ cao hơn nhé.” Anh ta gọi điện thoại kể khổ với chú Trương, chú Trương lại thở dài: “Tôi không quản nổi, cậu biết rồi đấy, tôi chỉ chia tiền thôi. Hơn nữa, nội dung công ty cậu tự làm cũng ổn lắm mà? Cậu đi dây vào Lâm Xuân Nhi làm gì?” Ông ấy giả vờ hồ đồ rất giỏi, thế là cuối cùng Tiết Lộ Dao cũng phải kết thúc vụ tố tụng sau Tết.
“Trăm nghe không bằng một thấy nhỉ.” Tiết Lộ Dao chìa tay về phía Lâm Xuân Nhi, đá xoáy cô một phen.
“Nếu anh trả tiền sớm hơn thì tôi đã tới thăm nhà từ lâu rồi.” Lâm Xuân Nhi chớp mắt nhìn anh ta, còn lâu cô mới chịu thiệt nhé.
Tiết Lộ Dao vội giơ tay lên: “Tôi đầu hàng tôi đầu hàng.” Sau đó phàn nàn với Tống Thu Hàn: “Cậu vốn đã khó trị rồi, giờ lại tìm một cô bạn gái còn khó trị hơn.”
Mấy người không hẹn mà cùng bật cười.
Hôm nay họ ăn hải sản, tất nhiên phải uống chút rượu trắng. Lâm Xuân Nhi đẩy ly của mình đến chỗ Tống Thu Hàn, nhẹ giọng nói anh: “Uống chút đi.”
Tống Thu Hàn rót ít rượu chỉ vừa đủ phủ đầy đáy ly cho cô: “Chừng này đủ rồi.”
Lâm Xuân Nhi nhéo bàn tay anh dưới gầm bàn, nhưng ngoài mặt thì vẫn mỉm cười: “Thêm một chút nữa đi.”
Tống Thu Hàn liếc cô bằng ánh mắt thật sâu, lại rót thêm một ít cho cô. Lâm Xuân Nhi thích náo nhiệt, sau khi uống mấy ngụm rượu trắng, bầu không khí lập tức sôi nổi hẳn lên. Mấy người nhắc đến chuyện Tống Thu Hàn về nước, Trần Khoan Niên tặc lưỡi: “Chuyến về nước lần này cậu chủ Tống trả giá quá lớn.”
“Hửm? Trả giá gì cơ?” Lâm Xuân Nhi hỏi. Tống Thu Hàn đá chân Trần Khoan Niên dưới gầm bàn, không cho anh ta nói. Trần Khoan Niên phản ứng rất nhanh: “Cái giá chính là từ bỏ thế giới ăn chơi chứ sao!”