Lâm Xuân Nhi mở mắt ra, nhìn thấy dung nhan khi ngủ của Tống Thu Hàn. Anh ngủ rất bình yên, tựa cằm vào trán cô, cánh tay ôm cô. Lâm Xuân Nhi khó mà tập trung tinh thần được. Thức dậy trong vòng tay một người đàn ông là một cảm giác rất kỳ diệu. Trên cằm anh lún phún râu mới mọc ra đêm qua, quẹt qua má cô, xù xì sắc nhọn. Cô cảm thấy thú vị, khẽ đung đưa mãi, sau khi quẹt được một hồi thì thấy Tống Thu Hàn mở mắt ra nhìn cô đầy ẩn ý.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Anh nhớ tới chuyện tối qua, cô to gan, còn anh thì lại mất khống chế. Tất cả như một vở kịch đã viết xong.
“Chào buổi sáng.” Gương mặt Lâm Xuân Nhi làm nóng cánh tay anh.
“Vui không?” Tống Thu Hàn vén mái tóc rối tung của cô ra sau tai, lộ ra bờ vai xinh xắn. Anh khẽ ngẩng đầu in đôi môi lên vai cô.
“Vui gì cơ?” Môi của anh rất ấm áp, Lâm Xuân Nhi giật vai lại.
“Râu của anh, vui không?”
“Hơi ráp.” Lâm Xuân Nhi không nhịn được mà bật cười.
Tống Thu Hàn nhớ tới giấc mộng thuở thiếu niên, khi đó anh muốn dùng cái cằm mới mọc râu của mình cọ vào đôi má chúm chím của cô, anh muốn cô đỏ mặt lên vì mình. Bây giờ cô thiếu nữ đó đang đỏ mặt trong lòng anh, nhưng anh vẫn không muốn từ bỏ ý đồ. Cằm anh cọ trên mặt Lâm Xuân Nhi, khiến mặt cô đỏ bừng rồi hỏi: “Là thế này hả?” Anh bắt chước cô tối qua.
Lúc anh ngủ, râu chỉ là râu thôi; còn khi anh tỉnh, cái cằm đó lại như dẫn ra tình d/ục. Cô bị anh ôm chặt, hai má dán sát, anh dùng giọng quyến rũ đầu độc cô: “Là thế này hả?” Trời vừa sáng đã có điềm báo vạn vật khôi phục, nhìn thì như đang chơi đùa, nhưng hơi thở đã hổn hển.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cánh tay Lâm Xuân Nhi ôm cổ anh, cô khẽ gật đầu: “Là vậy đấy.” Sau đó cô cười ra tiếng.
Tống Thu Hàn bị cô ôm chặt, anh cũng ôm chặt cô. Cánh tay bị cô đè cả đêm qua bây giờ đã tê dại, thế là anh ôm cô trở mình, thả cô qua bên kia, gối lên cánh tay khác.
“Tê tay rồi hả?” Lâm Xuân Nhi hỏi anh ta.
“Ừ.” Tống Thu Hàn ừ một tiếng, nhưng vẫn không chịu cử động. Buổi sáng như thế này khiến người ta lưu luyến, nếu như có thể, anh muốn nằm trên giường cùng cô cả ngày, không làm gì cả, chỉ ôm nhau như thế này thôi cũng tốt lắm rồi. Đương nhiên Lâm Xuân Nhĩ sẽ thỏa mãn anh, cô rất lười, có thể không cử động thì sẽ không cử động. Cô lại vùi đầu vào lòng anh: “Tống Thu Hàn, em muốn ngủ bù, em muốn ngủ tới khi mặt trời lặn, dậy cùng nhau ăn tối rồi đi ngủ tiếp.”
“Được.”
Lâm Xuân Nhi lật người, dán sát vào anh, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Trước kia hai người có rất ít thời gian nhàn nhã như vậy, ngày thường đều phải mặc áo giáp lên đi chiến đấu, nhưng hôm nay lại ngủ nướng như trẻ con. Họ ngủ mãi đến khi mặt trời lên cao, bên ngoài đã nắng to mới chịu mở mắt.
Lâm Xuân Nhi khoác cái áo tắm tối qua Tống Thu Hàn khoác rồi nhảy xuống giường, chạy thẳng vào phòng vệ sinh tắm. Nước nóng đổ xuống, cô nhớ tới tối qua Tống Thu Hàn đã cắn vào vai mình, nhưng anh không chịu đi xuống nữa. Thế là cô cúi đầu nhìn mình, vóc dáng cũng rất được, có nghĩa là khả năng kiềm chế của Tống Thu Hàn rất tốt.
Cô đứng trước gương đánh răng. Lúc này Tống Thu Hàn mới đi vào, đứng cạnh cô, cùng nhau đánh răng. Trước ngực anh có một vết bầm nhỏ, tối qua bị Lâm Xuân Nhi cắn, cô cắn là để chọc cười anh, nhưng anh lại không cười, cô cắn anh một cái, tay anh đã ôm siết cô như muốn bẻ gãy cô luôn.
Cô nghĩ, nguyên nhân trai gái mải mê yêu đương cũng vì tình yêu thật khiến người ta phát nghiện.
Cô đỏ mặt, ngơ ngác hỏi anh: “Anh không lạnh sao?”
Tống Thu Hàn tắt bàn chải điện, quay đầu sang: “Gì cơ?”
Lâm Xuân Nhi cũng tắt bàn chải điện, chỉ vào cơ thể cường tráng tr ần tru ồng của anh: “Không lạnh sao?” Ngón tay cô lại không nghe lời, chạm vào cơ bụng của anh, miêu tả đường nét cơ bắp.
“Đàn ông thể nhiệt.” Tống Thu Hàn đáp lại cô một câu, kéo tay cô để về bên người cô rồi đánh răng tiếp. Sau đó lại khó mà tránh được không nhìn nhau qua gương, chuyện thân mật nhất có lẽ chính là như vậy, sáng sớm đứng trước gương cùng nhau đánh răng.
Đánh răng xong, Tống Thu Hàn muốn cạo râu. Anh không dùng dao cạo râu điện, bôi kem cạo râu lên, khiến cằm trắng xóa, sau đó lấy dao cạo, chấm nước, mím môi lại, cạo từng chút một. Tiếng cạo râu xẹt xẹt truyền vào tai cũng có chút hấp dẫn. Lâm Xuân Nhi ngồi trên bồn rửa tay lớn, nhìn anh cạo râu không chớp mắt, nhìn mãi khiến Tống Thu Hàn không cạo nổi nữa, chống tay trên bồn rửa nhìn cô: “Cạo râu thôi, có gì mà nhìn?”
“Anh không hiểu được đâu.” Lâm Xuân Nhi thò tay qua, đầu ngón tay chạm vào một nửa bên cằm anh đã cạo xong, lẩm bẩm: “Đàn ông cạo râu trông rất hấp dẫn.”
“Em đã nhìn nhiều đàn ông cạo râu lắm rồi à?” Tống Thu Hàn rửa sạch râu trên dao cạo rồi cạo tiếp, ánh mắt liếc qua nhìn Lâm Xuân Nhi. Anh không khỏi tò mò, rốt cuộc người đàn ông trước kia yêu đương với Lâm Xuân Nhi là người thế nào. Lâm Xuân Nhi sẽ tuyệt đối không tùy ý chọn một người để yêu. Nhưng cô chỉ mỉm cười nhìn anh mà không đáp, biến câu hỏi đó thành bí mật không có lời giải. Cho đến khi Tống Thu Hàn cạo râu xong, hết vẻ ngang ngược, lại trở lại làm người tao nhã lịch sự. Lúc đó Lâm Xuân Nhi mới kéo anh qua đứng trước mặt mình, ôm mặt anh rồi hôn lên cằm anh, còn cả yết hầu khiến cô luôn nhớ mong nữa. Cô rất thích yết hầu của anh, khi anh nuốt xuống, nó sẽ lăn lộn ở cổ họng, mang theo tình dụ/c của thế gian.
Cô vừa hôn anh vừa nói: “Chỉ nhìn anh thôi, còn lại đều là xem phim.”
“Chưa nhìn bạn trai luôn hả?”
Lâm Xuân Nhi lắc đầu: “Chưa.” Lâm Xuân Nhi nói chưa, Tống Thu Hàn tin cô. Nhưng nếu không thân mật thế này thì chắc chắn mối tình kia của cô rất hời hợt.
Tống Thu Hàn ôm chặt Lâm Xuân Nhi ở trước mặt, cúi đầu tìm kiếm môi cô. Anh rất thích hôn cô, môi của cô mang mùi thơm bạc hà, khiến anh yêu thích. Ban đầu rõ ràng chỉ là hôn thôi, nhưng mới một chốc đã không giống hôn nữa, mà như một trận đấu võ, xem ai ăn đối phương trước. Tay của Tống Thu Hàn vẫn rất quy tắc, không đi loạn đến chỗ khác, chỉ để ngang bên người cô, che chở cho cơ thể hơi ngửa về phía sau của cô.
Lâm Xuân Nhi thấy tình thế sắp không xong rồi, vội vàng nói: “Em đói rồi Tống Thu Hàn.”
Tống Thu Hàn cười khổ, bế cô xuống khỏi bồn rửa tay: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
“Hôm nay ở trong khách sạn được không? Em muốn ăn chay niệm Phật.” Lâm Xuân Nhi treo trên người anh không chịu xuống, nũng nịu nói ra suy nghĩ của mình.
Tống Thu Hàn nhấc cô lên, muốn cô ôm chặt cổ mình rồi ôm cô ra phòng khách mới đáp lại: “Được chứ, nhưng mà em muốn ôm anh thế này để ăn chay niệm Phật sao?”
“Thế thôi không cần nữa.” Rốt cuộc Lâm Xuân Nhi cũng không chơi xấu nữa, cô nhảy xuống, mặc áo khoác vào, theo Tống Thu Hàn đi ra ngoài. Cô nắm chặt chìa khóa bằng thẻ trúc nho nhỏ trong tay, như nắm chặt một câu chuyện cổ tích.
Tống Thu Hàn thấy cô thích cái chìa khóa đó thì nói: “Nếu em thích, khi về chúng ta đánh một cái chìa khóa giống như vậy.”
“Dùng để khóa cái gì?”
“Có thể khóa một hộp thư cũ.”
“Nhưng em không có thư.”
“Anh có.”
“Anh cất tất cả thư tình mấy cô gái gửi cho anh những năm qua sao? Rảnh rỗi lấy ra xem? Anh lại có sở thích như vậy ư!”
Tống Thu Hàn véo mạnh mặt cô, không giải thích mà chỉ nói với cô: “Đã đói rồi mà nói lắm thế.”
Lâm Xuân Nhi ăn cơm chay ở chùa Linh Ẩn, rồi kéo Tống Thu Hàn đi bái Phật.
Bên trong chùa Linh Ẩn có một pho tượng Phật lớn, khi còn nhỏ cô từng bái. Nghĩ đến những chuyện ngày xưa, hôm nay cô đột nhiên nhớ ra, đến lúc lễ tạ rồi.
Nhưng lễ tạ điều gì đây?
Năm đó cô bị bệnh, nghỉ việc, bước lên con đường tự chữa lành bản thân. Khi cô cưỡi ngựa bên Tây Hồ đã đi tới chùa Linh Ẩn, ngày thường cô không thích khóc, nhưng khi quỳ trước Phật lại đột nhiên khóc như mưa, dù thế nào cũng không ngừng được. Cô nói với Phật tổ: “Nếu sau này con còn sống bình an, con sẽ tới đây thắp cho người một nén nhang.”
“Sau này” rất xa, giao thông đã phát triển, cuối cùng cô vẫn chưa tới.
Nhưng hôm nay cô đã tới rồi.
Tống Thu Hàn thấy cô đứng trước Phật, giơ tay bái cao, chắp tay lại, rồi uốn gối quỳ xuống đất, trông vô cùng thành kính. Khó mà tưởng tượng được Lâm Xuân Nhi sẽ bái Phật, nhìn kĩ sẽ thấy khóe mắt cô hơi ướt. Tống Thu Hàn hơi đau lòng.
Thế là anh cũng quỳ xuống bên cạnh cô, trong lòng thầm nói với Phật tổ: “Con ước cô gái bên cạnh cả đời không phải chịu khổ lưu lạc, bình an thuận lợi vui vẻ.” Anh thắp nén hương đầu tiên trong đời vì Lâm Xuân Nhi. Anh không thờ cúng bao giờ, nhưng lúc này lại cảm thấy có lẽ có tín ngưỡng thì cuộc sống cũng sẽ có triển vọng, cuộc đời có thể dịu dàng hơn chút.
Dù lúc này họ quỳ ở đây giống như cuộc đời không có gì khổ sở, nhưng trong lòng họ đều biết, quá khứ mình đã bao lần lội bùn, không biết đi bao lâu mới tới được hôm nay.
Lâm Xuân Nhi đứng dậy, nhìn chim bay qua trên đỉnh đầu, có lẽ đã mang ước nguyện của cô bay lên tây thiên.
Tống Thu Hàn cũng thấy con chim kia bay về phía xa. Phật tổ đã nghe tâm nguyện của con rồi, anh thầm nghĩ.
“Em cảm thấy lúc bái Phật em rất khiêm tốn.” Đột nhiên Lâm Xuân Nhi nói: “Lúc bái Phật, em chỉ là chúng sinh bình thường, em không biết Phật tổ có nghe được tâm nguyện của em hay không, nhưng em hy vọng ngài có thể nghe được. Khi con người tuyệt vọng sẽ gửi hy vọng vào vũ trụ và thần linh.”
“Hồng trần vạn trượng.” Tống Thu Hàn cầm tay cô: “Anh cũng không ngờ chuyến này tới còn có thể bái Phật. Anh đã tới Sri Lanka, Thái Lan, Ấn Độ, Nepal. Lúc anh tới những quốc gia này, anh chưa bao giờ bái Phật. Khi đi qua miếu, anh sẽ dừng lại, đứng bên ngoài nhìn, hoặc đi vào trong xem, nhưng anh chưa bao giờ bái Phật.”
“Năm anh ở Nepal gặp bạo loạn, Trần Khoan Niên đã nói anh suýt nữa bỏ mạng.” Lâm Xuân Nhi đứng đối mặt với anh: “Khi đó em cũng ở Nepal.”
Tống Thu Hàn nín thở, nghe cô nói tới lần họ ở rất gần nhau.
“Em cũng đến Nepal, làm một chuyên đề liên quan tới tín ngưỡng. Cao tăng muốn đi tìm cái cây thuở nhỏ của mình, bọn em đã đi tới biên giới Nepal - Ấn Độ. Sau đó ông ấy tìm được cái cây kia, ông ấy đã chỉ vào một cái cây trong rừng rậm bao la và nói chính là nó. Bọn em đã tế bái cái cây đó. Bạo loạn xảy ra quá đột ngột, lúc bọn em rời khỏi đó, trên quốc lộ biên giới đậu rất nhiều xe.”
“Xe của anh là một trong sống đó.” Tống Thu Hàn nói.
“Nhưng chúng ta không gặp nhau.”
Lâm Xuân Nhi muốn nói rất nhiều.
Cô từng bối rối về tình yêu bất ngờ này. Trong những đêm không thể nào ngủ được, cô suy nghĩ về nhân quả trước đây của họ, nhưng vẫn không dám tin đó là thật. Cô chưa từng cảm thấy số mệnh sẽ thiên vị cho mình, thậm chí cảm thấy số mệnh thường xuyên đùa bỡn mình, chỉ thỉnh thoảng cho mình một chút ngon ngọt, để mình không chết trong vui sướng. Khi ở trên máy bay, khi cô dũng cảm đón nhận Tống Thu Hàn, trong lòng cô đã nghĩ: Dù có là một kiếp nạn cũng hãy xem nó là quà tặng đi.
“Tống Thu Hàn, em cảm thấy rất tiếc vì năm đó không gặp được nhau. Ngày đó ở trên bàn rượu, em nghe Trần Khoan Niên nhắc tới, lại thấy anh ung dung tới vậy, em cũng biết có vẻ anh không quan tâm tới sống chết cho lắm. Nhưng mà em xin anh, từ nay trở đi, khi đeo balo lên, lúc khiêu chiến với sinh mệnh, thỉnh thoảng anh hãy nghĩ tới em. Em là một kẻ hèn nhát, đời này chuyện em sợ nhất chính là sinh ly tử biệt, em không chịu được cảnh chia lìa thêm lần nữa.”
“Tình yêu của chúng ta có thể kết thúc, đúng vậy, anh đừng nghi ngờ, điều em nói là thật. Tình yêu sẽ biến mất, khi tình yêu của chúng ta biến mất, chúng ta sẽ ở mỗi chân trời khác nhau, đời này rất khó gặp lại nhau nữa. Nhưng chúng ta vĩnh viễn đừng căm ghét nhau, mà anh cũng phải sống khỏe mạnh. Em không muốn anh chết.”
“Em muốn đến khi anh già chống gậy, anh vẫn còn tai thính mắt sáng, từ phương xa gọi về từ biệt em. Nếu anh bằng lòng, anh có thể nói kiếp sau chúng ta lại gặp nhau. Còn nếu anh không muốn, anh có thể nói kiếp này đã mãn nguyện, đến lúc từ biệt rồi.”
Mắt Lâm Xuân Nhi đỏ hoe. Cô theo chủ nghĩa không kết hôn. Nếu có thể, thậm chí cả đời cô không muốn yêu ai. Nhưng người trước mắt là Tống Thu Hàn, là người cô đã không thoát khỏi từ năm mười sáu tuổi.
Tống Thu Hàn chưa bao giờ cam kết.
Cho dù Lâm Xuân Nhi đỏ mắt, nói tới tương lai không lạc quan liên quan tới họ, anh cũng không có bất kỳ cam kết gì. Anh chỉ ôm cô vào lòng, nói với cô: “Tương lai còn dài.”
Tương lai còn dài.
Chính là đạo lý này.
Họ vừa mới bắt đầu, anh sẽ không nghĩ tới kết thúc ở lúc bắt đầu. Dù ngày đó có tới thì đó cũng là một buổi sáng khi anh đã ở tuổi xế chiều, mở mắt ra sẽ thấy Lâm Xuân Nhi vẫn còn trong lòng mình. Nhưng anh không thể nói ra câu đó, họ đã không còn là thiếu niên nữa, những lời đó chỉ nói khi yêu lúc thiếu niên thôi. Người trưởng thành không nói những lời này, nhưng người trưởng thành sẽ cố gắng thực hiện.
“Nhưng mà Lâm Xuân Nhi, tại sao không yêu nữa thì phải mỗi người một chân trời?”
Thì anh phải đi mà! Cuối cùng anh cũng phải đi thôi! Lâm Xuân Nhi nhủ thầm trong lòng.