“Hình như cậu cao hơn trước kia rồi đúng không?” Tống Thu Hàn nhìn chiếc bóng của hai người hỏi.
“Ngày nào tớ cũng dành phần lớn thời gian để rướn người, để tăng chiều cao.”
... Tống Thu Hàn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cũng không thể phân biệt cô đang nói thật hay đùa. Nhưng tán gẫu thế này cũng rất thích. Hai người băng qua cầu vượt, rẽ vào một con đường nhỏ. Trên con đường nhỏ không một bóng người, thỉnh thoảng còn có tiếng chim bồ câu đập cánh, phá vỡ sự yên tĩnh. Tiệm xiên bẩn đó nằm ở cuối con đường nhỏ. Dưới ánh đèn mờ nhạt là mấy chiếc bàn cũ kỹ.
“Chúng ta ngồi ở bên trong nhé?” Lâm Xuân Nhi vừa bước vào đã hô: “Anh Lý ơi.” Tống Thu Hàn ngửi thấy mùi thịt và hạt thì là thơm phức, càng cảm thấy bụng đói meo.
Ông chủ thò đầu ra khỏi bếp nướng: “Xuân Nhi đến rồi đấy à? Mau tìm chỗ ngồi xuống đi.”
“Vâng.”
Lâm Xuân Nhi nhìn xung quanh, rồi tìm thấy một bàn trống ở trong góc, bèn dẫn Tống Thu Hàn qua đó ngồi. Trần nhà rất thấp, trong khi dáng người của Tống Thu Hàn lại cao, nên anh cần phải nghiêng đầu, cộng thêm việc anh ăn mặc nghiêm chỉnh, nhưng trên lưng lại đeo túi vải bố, không được ăn khớp cho lắm. Mấy ông chú đang uống rượu ở bên cạnh nhìn thấy Tống Thu Hàn thì lên tiếng: “Chàng trai trẻ ăn mặc sạch sẽ như vậy, lát nữa sẽ bị ám mùi đấy!”
Tống Thu Hàn cười lịch sự với bọn họ, sau đó cởi áo khoác mỏng ra vắt trên lưng ghế. Thấy Lâm Xuân Nhi đang ngồi đối diện hóng chuyện thì nhướng mày nói: “Sao cậu còn chưa gọi món?”
Lâm Xuân Nhi buồn cười trước hành động ra vẻ như đúng rồi của anh: “Chúng ta phải tự viết.” Cô chỉ vào giấy bút treo trên tường và cả menu màu đỏ kia. Tống Thu Hàn đứng dậy đi tới bàn khác để lấy, rồi hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”
Lâm Xuân Nhi còn chưa xem menu đã nói thẳng: “Mười xâu thịt, mười thịt gân, năm sụn gà, một thận dê, một bánh nướng.” Thấy Tống Thu Hàn viết lèo một lượt, cô lại bổ sung thêm một câu: “Đây là lượng ăn của tớ, cậu tự ước lượng thêm đi.”
Tống Thu Hàn ngừng bút ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu ăn thận dê á?”
“?” Vẻ mặt Lâm Xuân Nhi đầy dấu chấm hỏi tại sao lại không: “Tớ không chỉ muốn ăn thận dê, mà tớ còn muốn uống hai lạng rượu trắng, rồi lột thêm hai tép tỏi sống, ăn thịt mà không ăn tỏi thì mùi vị giảm mất một nửa đấy.” Cô nghiêm túc nói.
Tống Thu Hàn lại cầm bút lên, điền món mình ăn rồi đưa cho Lâm Xuân Nhi: “Cậu xem thử còn muốn thêm gì không?”
“Cậu bao nhé?” Lâm Xuân Nhi nhận lấy tờ giấy mà Tống Thu Hàn viết, bắt đầu trêu ghẹo anh.
“Hay để cậu bao?”
Lâm Xuân Nhi vội lắc đầu: “Đừng đừng đừng, cậu bao đi ạ.” Lúc này cô mới nghiêm túc xem tờ giấy. Chữ viết của Tống Thu Hàn vẫn luôn rất đẹp, lưu loát sinh động, nét bút như mây khói. Anh gọi nhiều thế, no bụng đói con mắt đấy à?
“Đủ rồi! Nếu không đủ thì chúng ta sẽ gọi thêm, không được bỏ đồ thừa.” Lâm Xuân Nhi vừa nói vừa đứng dậy đi tới trước cửa sổ nhỏ kia gõ nhẹ vài cái: “Anh Lý, bọn em gọi xong rồi.”
Bên trong thò ra bao tay màu trắng: “Ok! Đợi tý nhé!”
Nhiều năm trôi qua, Tống Thu Hàn đã không còn ăn cơm trong môi trường này nữa. Hai nơi mà Lâm Xuân Nhi lựa chọn đều dễ dàng đánh thức vị giác của anh. Tống Thu Hàn chợt nhận ra có lẽ từ đầu đến cuối mình nên là người ngâm mình trong khói lửa nhân gian, nên ở trong môi trường rất gần với thực tế này, hấp thụ các chất dinh dưỡng của sự sống, để phát triển thành thực vật tươi tốt hoặc con người bằng da bằng thịt, giống như Lâm Xuân Nhi. Đúng vậy, giống như Lâm Xuân Nhi. Tối hôm nay cô ra ngoài uống rượu, buộc tóc đuôi ngựa cao, trên người mặc áo hoodie dày, quần thể thao rộng rãi, chân mang giày thể thao. Cô tự do thoải mái, không ngượng ngùng trước mặt anh, khiến anh cũng trở nên tự nhiên.
Lâm Xuân Nhi trước mặt đang nghiêm túc bóc tỏi. Móng tay của cô cực kỳ sạch sẽ hồng hào, là màu tự nhiên. Cô vừa bóc tỏi vừa hỏi Tống Thu Hàn: “Cậu ăn không?”
“Tớ cũng không muốn giảm đi một nửa mùi vị đâu, nên cậu bóc luôn đi.” Tống Thu Hàn cười nói. Vừa dứt lời, chỉ thấy Lâm Xuân Nhi đặt hai tép tỏi vào trong dĩa nhỏ trước mặt anh, miệng còn nói: “Nếu không đủ thì tớ sẽ bóc thêm.”
“Được rồi, chẳng phải cậu nói muốn uống chút gì à?” Tống Thu Hàn nhớ tới những lời hào sảng ban nãy của cô, nên cũng muốn uống với cô vài ly. Lâm Xuân Nhi hưng phấn hẳn lên. Hôm đó ở nhà anh, Tống Thu Hàn thấy cô cụng ly với người khác, suýt thì bị cô lật tung cả nóc nhà. Tiếc rằng hôm đó dạ dày anh khó chịu nên không thể chơi hết mình.
“Cậu không lái xe chứ?”
“Không.”
“Vậy uống một chút nhé?”
“Được.”
“Cậu cứ chờ đấy!” Lâm Xuân Nhi đứng dậy, đi tới gian nhà nhỏ sát vách, tìm hai chai rượu Nhị Oa Đầu nhỏ đặt lên bàn: “Chúng ta mỗi người hai lạng, không say không về.” Cô quen nẻo quen tay, cứ như nhà của mình vậy.
Tống Thu Hàn nhướng mày, lại còn không say không về nữa chứ. Chẳng lẽ qua mười mấy năm trưởng thành, Lâm Xuân Nhi đã biến thành con sâu rượu đạt tiêu chuẩn rồi à? Như vậy cũng rất tốt. Hai người mỗi người uống một ngụm rượu nhỏ, Lâm Xuân Nhi giơ ly rượu về phía trước, cụng vào miệng ly của anh: “Tớ uống trước nhé.”
...
Người tên là anh Lý kia mang xâu thịt đã được nướng chín đặt trước mặt bọn họ: “Hai đứa ăn trước đi, mấy món còn lại sẽ có ngay thôi.” Tống Thu Hàn nhìn kỹ lại, không ngờ lại dùng que sắt, đúng là hiếm thấy. Bụng anh réo lên không thể nhẫn nhịn được nữa, thế là liền cầm một xâu lên, lấy khăn giấy lau sạch đầu que rồi đưa cho Lâm Xuân Nhi. Lâm Xuân Nhi cũng không khách sáo, nhận lấy bắt đầu ăn.
Xâu thịt này cực kỳ ngon, mùi vị ngon ngọt rồi cắn thêm một tép tỏi sống, như có ảo giác quay về ngày xưa. Lúc đó trong lớp đi du lịch mùa thu, tới chiều tối đã ăn một chầu đồ nướng. Các bạn nam mang than, bếp và thịt. Còn các bạn nữ thì mang trái cây và rau dưa. Một đoàn người nối đuôi nhau đạp xe tới đồng ruộng ở rìa thành phố, tìm hai cây có cành lá xum xuê, bắt đầu đốt lửa dưới tán cây.
Xung quanh là tiếng cười nói, xa xa là tiếng ếch nhái. Tống Thu Hàn mang đàn guitar, còn Trần Khoan Niên thì mang trống bẫy. Họ hát một bài dưới gốc cây, còn Viên Như thì ở bên cạnh khiêu vũ. Lâm Xuân Nhi và các bạn nữ đang ở vừa ăn thịt vừa tán gẫu ở gần đó. Hôm đó trong ba lô của Tống Thu Hàn không hiểu sao đã có thêm một bức thư.
Lâm Xuân Nhi đang cầm xâu thận dê lên cắn một miếng dưới ánh nhìn chăm chú của Tống Thu Hàn, rồi khẽ nhắm mắt lại: “Món này cũng ngon quá đi!”
“Ăn thận dê là phải có tỏi sống và rượu trắng. Cậu sắp dậy thì thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất rồi đấy.” Tống Thu Hàn bật ngón cái với cô.
“Cậu không ăn à?” Lâm Xuân Nhi duỗi tay cầm xâu còn lại lên, Tống Thu Hàn nhanh tay lẹ mắt giành lấy: “Của tớ mà, cậu đừng có mà giành.” Sau đó anh vội vã đưa tới bên miệng cắn một miếng để đánh dấu chủ quyền, rồi mới để vào dĩa nhỏ, cầm lấy xâu khác.
Tính nhỏ nhen của Tống Thu Hàn này đúng là không hề thay đổi tẹo nào, từ năm mười sáu tuổi đến năm ba hai tuổi đều chưa từng nhượng bộ Lâm Xuân Nhi. Anh thích nhìn thấy Lâm Xuân Nhi nổi nóng với anh, không ngờ chuyện này cũng không hề thay đổi.
“Ngon không?” Lâm Xuân Nhi hỏi anh.
“Rất ngon.”
“Tớ còn lo cậu ăn không quen, tại nơi này sơ sài quá. Lần đầu tiên Tiêu Muội đến đây đã lập tức xoay người bỏ đi, nói tớ muốn hại cô ấy.” Lâm Xuân Nhi kể lại chi tiết chuyện làm người khác giận sôi máu của Tiêu Muội vào lúc đó.
“Nơi này nấp kỹ như vậy mà cậu vẫn có thể tìm được, cũng coi như giỏi đấy.” Phải là những người đam mê ăn uống thì mới lật tung các con hẻm, tìm kiếm những nơi không nổi tiếng để nếm thử món ngon ở nhân gian, nhưng sức lực như vậy thì vô cùng hiếm thấy.
“Tầm sáu bảy năm trước, có một ngày tăng ca đến nửa đêm. Lúc đó sếp nói sẽ dẫn tớ đi nạp điện, rồi dẫn tớ đến nơi này. Lúc đó còn là mùa hè, khi băng qua con đường nhỏ này còn nhảy ra một con mèo hoang, dọa tớ sợ chết khiếp. Tớ lại đi thêm mấy bước thì có thêm một sạp dựng ngoài trời, từng nhóm người ngồi xung quanh những chiếc bàn nhỏ, cùng uống rượu trò chuyện. Có mấy bạn nước ngoài còn hát ‘21 Guns’. Mấy ông cụ ngồi bên cạnh không hiểu gì, nhưng sau khi nghe đoạn cao trào hai lần cũng hét ‘one! 21 Guns’ theo.” Lâm Xuân Nhi nói đến đây thì bật cười ha hả, chỉ vào ông cụ có chòm râu hoa râm ở bên cạnh rồi nói nhỏ: “Ông cụ đó là người hát to nhất đấy.”
Tống Thu Hàn quay đầu nhìn ông cụ đó. Ông cụ đó vừa mới uống một ngụm rượu lớn, lúc này đang nhe răng. Tống Thu Hàn cũng bật cười thành tiếng, nghiêng đầu tiếp tục nghe Lâm Xuân Nhi kể chuyện. Chỉ thấy cô cầm ly rượu lên tiếp tục nhấp một ngụm nhỏ. Có lẽ rượu trắng gặp tỏi sống, nên mùi vị cay sè bùng nổ trong miệng cô. Cô thở dài một hơi rồi mới nói tiếp: “Lúc đó tớ cảm thấy đây mới là nhân gian! Mấy tiếng bàn phím, động não trong phòng họp, vô số cuộc gọi tin nhắn và những thứ không xác định vào ban ngày kia đều được buông bỏ vào giây phút này. Sếp của tớ nói đúng, nơi này thật sự có thể nạp điện.” Người sếp mà Lâm Xuân Nhi kể chính là thầy Trương. Sau đó trước khi đi New Zealand, thầy Trương định bán nhà của mình. Lúc đó Lâm Xuân Nhi đã lấy toàn bộ tiền tích góp của mình ra, đi đến dưới nhà của thầy Trương, hỏi ông có thể bán cho cô không. Thầy Trương cũng là người sảng khoái, ngay hôm sau đã dẫn cô đi làm thủ tục sang tên. Còn tiền ngôi nhà này thì mãi đến đầu năm ngoái, cô mới trả hết cho thầy Trương.
Lâm Xuân Nhi cảm thấy mình vô cùng may mắn.
Tống Thu Hàn lắng nghe mỗi câu nói của cô, vừa nghe vừa ngẫm nghĩ, Lâm Xuân Nhi biết ăn nói là bản lĩnh trời sinh đúng không? Từ bé cô đã có bản lĩnh này rồi, vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ nhặt bình thường, nhưng qua miệng cô lại trở nên thú vị như vậy. Lời nói của cô có thể tiến vào tim người khác.
“Trong thành phố này còn có nơi nào có thể giúp cậu nạp điện nữa không?” Tống Thu Hàn cũng uống ngụm rượu rồi hỏi cô.
“Nhiều lắm, đâu đâu cũng có.”
“Vậy sau này nếu rảnh rỗi, cậu cũng dẫn tớ đi thử đi. Tớ cũng thường xuyên cảm thấy mình bị sập nguồn.”
“Phí hướng dẫn viên du lịch tính thế nào đây?” Lâm Xuân Nhi nghiêm túc hỏi.
Tống Thu Hàn lườm cô: “Trong đầu cậu chỉ nghĩ đến tiền thôi. Tớ nhờ cậu dẫn tớ đi, tất nhiên tớ sẽ bao cậu. Cậu đã ăn uống miễn phí rồi còn đòi tiền nữa à, bao nhiêu cái tốt bị cậu cuỗm hết rồi.”