“Vì sao cuộc họp lớn lại biến thành cuộc họp nhỏ?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Hướng Chinh hơi vểnh môi: “Tôi muốn thật sự tìm được vấn đề trong phương hướng tuyên truyền của tập đoàn Thành Phẩm. Cô cũng biết rồi đấy, hiện nay tình hình kinh tế không lạc quan, rất khó kiếm tiền, mỗi một khoản tiền chi ra ngoài đều nên có tiếng vang.”
Lâm Xuân Nhi lắc đầu: “Cho phép tôi cả gan đoán một chút được không?”
“Đoán đi.”
“Trong quá trình chúng tôi đấu thầu, rõ ràng người phụ trách bộ phận marketing đồng ý với quan điểm của chúng tôi hơn, nhưng căn cơ của anh ta ở Thành Phẩm không sâu, không đứng vững chân, anh cần xác nhận quyền uy của anh ta trong cuộc họp ngày mai.”
Hướng Chinh cười phá lên, chỉ tay vào Lâm Xuân Nhi: “Cô biết tôi đang nghĩ gì không?”
Lâm Xuân Nhi lắc đầu.
“Tôi đang nghĩ không ngờ Tống Thu Hàn lại yêu một người lợi hại cỡ này. Mấy năm nay không ai có thể bắt được mạch của cậu ta, giờ thì tôi biết rồi, mạch của cậu ta rất đơn giản, chính là ba chữ Lâm Xuân Nhi. Lát nữa cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”
“Được.”
Hướng Chinh chọn một nhà hàng tư nhân bên bến, lái xe chở nhóm Lâm Xuân Nhi đến đó. Đây là món ăn Thượng Hải chính cống, mỗi phần nhỏ rất tinh xảo. Cá chình kho nồi đất, cua lông rưới nước tương, lươn xào dầu, tôm sông rán giòn, còn có rất nhiều món ăn khác. Thấy lươn xào dầu, Lâm Xuân Nhi lập tức giơ tay lên: “Cho tôi xin hai suất cơm.”
“Sợ ăn không đủ no à?” Hướng Chinh trêu cô.
“Không phải.” Cô vội xua tay: “Lươn xào dầu là đồ ăn với cơm, còn cả cá nóc kho tàu ăn với cơm nữa, đều là món khoái khẩu của tôi.” Đã là bữa ăn riêng tư nên Lâm Xuân Nhi không có sự sắc bén như lúc ở trong phòng họp, lại biến thành một cô gái đơn thuần thích ăn. Cô múc một thìa lươn xào dầu rưới lên cơm, đảo nhẹ một lượt rồi đưa một miếng lớn vào miệng, mặt mày lập tức rạng rỡ hẳn lên. Hướng Chinh không nhịn được mà chụp một bức ảnh cho Tống Thu Hàn: “Nhiệm vụ cậu giao cho anh đã hoàn thành, bạn gái của cậu ăn rất ngon miệng.”
Tống Thu Hàn trả lời anh ta: “Ha ha! Em thích khẩu vị của cô ấy, cùng ăn cơm với cô ấy, cho dù chỉ đơn giản là bánh bao rán cũng biến thành món ngon trên thế gian.”
“Cậu thiên vị tất cả mọi thứ của cô ấy.” Hướng Chinh nói một lời nói trúng trọng tâm, sau đó đặt di động xuống, cũng ăn như Lâm Xuân Nhi. Hướng Chinh là người Thượng Hải chính tông, lúc người Thượng Hải ăn chú trọng sự tinh tế. Hồi bé anh ta ăn cơm, phụ huynh không cho anh ta tưới nước sốt lên cơm, nói là bất lịch sự. Hôm nay lần đầu làm theo phong tục của Lâm Xuân Nhi, sau khi đưa một miếng vào miệng, đầu lưỡi lập tức nổ tung, sau đó chợt thấy hồi vị vô cùng. Họ ăn cơm tới lúc này mới khui rượu, bắt đầu nhấm nháp.
Ngày đông ngoài bến, nhìn từ cửa sổ chỉ thấy sương mù, vừa nhấm nháp vừa ngắm cảnh đêm ngoài bến tính ra cũng sung sướng mãn nguyện. Nhưng Lâm Xuân Nhi lại thấy mắc tiểu, hơn nữa cũng muốn đứng dậy hoạt động nên không vào nhà vệ sinh trong phòng mà đi đến cuối hành lang.
Lâm Xuân Nhi đi đến nhà vệ sinh thì chợt thấy Viên Như rẽ vào một phòng riêng. Cô không suy nghĩ nhiều mà lập tức vào nhà vệ sinh. Lúc đi ngang qua nơi đó thấy Tiêu Khả ra ngoài, cửa vẫn chưa khép lại, Viên Như và một người đàn ông ngồi trong phòng, nét mặt của cô ta vô cùng đau đớn.
Tiêu Khả mỉm cười với Lâm Xuân Nhi: “Trùng hợp quá.” Nụ cười ấy cũng là cười khổ, mang theo sự đau lòng. Lâm Xuân Nhi gật đầu với cô ấy rồi đi mấy bước, thò tay vào túi áo bật máy ghi âm, sau đó đột nhiên xoay người lại, nhanh chóng đẩy cánh cửa kia ra. Tiêu Khả ngăn cản không kịp, nghe thấy Lâm Xuân Nhi cười nói: “Quả nhiên là cậu! Viên Như! Thật trùng hợp quá!”
Viên Như kinh ngạc ngước mắt nhìn cô, cô vô cùng tự nhiên, rồi lại nhìn về phía người đàn ông trung niên kia: “Xin hỏi vị này là ai?”
“Tổng giám đốc của tập đoàn bất động sản Thanh Lam, ông Triệu Đống.” Viên Như nhẹ giọng giới thiệu.
“Chào ông Triệu.” Lâm Xuân Nhi không chìa tay ra mà hỏi Viên Như: “Lúc nãy tôi thấy cậu có vẻ không khỏe, cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Viên Như nói không sao, nhưng ánh mắt lại đỏ hoe. Lâm Xuân Nhi liếc thấy một xấp giấy trên bàn, chắc là hợp đồng đại sứ gì đó. Chuyện này cô không nên nhúng tay vào, ai cũng có mục tiêu của riêng mình, nhưng ánh mắt của Viên Như như đang cầu cứu cô. Vệ sĩ của Triệu Đống đã đứng sau lưng Lâm Xuân Nhi.
Cô vẫn cười nói: “Tôi cũng đang ăn cơm với khách hàng, là Hướng Chinh của tập đoàn Thành Phẩm. Tôi nghĩ cơ hội hôm nay đúng là hiếm thấy, hay là chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé? Dù sao cũng không đông người, phòng riêng cũng đủ rộng, kết bạn một phen được không?”
Triệu Đống là nhân vật tầm cỡ thế nào, sao lại chịu kết bạn với một nhân vật nhỏ bé như Lâm Xuân Nhi, nhưng vẫn phải nể mặt Hướng Chinh, thế là ông ta gật đầu: “Làm phiền cô Lâm thu xếp.”
“Vâng.”
Lâm Xuân Nhi xoay người đi ra ngoài, lập tức tìm Hướng Chinh. Cô chỉ gặp Hướng Chinh hai lần, nhưng Hướng Chinh là bạn của Tống Thu Hàn nên rất đáng tin cậy. Thế là cô nói tóm tắt mấy câu về chuyện này.
“Viên Như muốn hợp tác với Thanh Lam?” Hướng Chinh cau mày, thấp giọng nói: “Triệu Đống là kẻ bạo dâm nổi danh đấy. Mạnh bạo lắm.”
“Tôi chỉ muốn giúp Viên Như kết thúc bữa ăn này, đồng thời khuyên nhủ cô ấy từ bỏ hợp đồng đó.”
“Ừ.”
Hướng Chinh bảo thư ký ở đây cùng Tiểu Hỷ và Nhị Thiến, sau đó đi theo Lâm Xuân Nhi đến phòng riêng của Viên Như. Tiệc tùng linh đình, Hướng Chinh cũng đủ sức đe dọa, bản hợp đồng mang tính sỉ nhục kia không biết đã bị ai cất đi. Viên Như liên tục nhìn Lâm Xuân Nhi bằng ánh mắt cảm kích.
Thời niên thiếu Viên Như từng muốn làm bạn với Lâm Xuân Nhi. Trong lòng cô ta vừa thích cô lại vừa ghen tỵ với cô. Hồi ấy Viên Như là công chúa nhỏ được các bạn học nam cưng chiều tận trời, còn Lâm Xuân Nhi là bảo bối trong tay các bạn học. Cô ta thường xuyên kiếm cớ cãi nhau với cô, thấy cô vừa giận lên là mắt đã đỏ hoe thì sẽ cảm thấy mình tốt hơn.
Viên Như một lòng muốn trèo lên cao, muốn trèo lên chỗ cao nhất, làm người đứng trên mọi người. Cô ta phải chịu vô vàn nỗi khổ, muốn nổi tiếng thì phải không kén chọn công việc trong giới. Dù là sạch sẽ hay dơ bẩn, trong sạch hay tàn khốc. Nhưng hôm nay cô ta vô cùng sợ hãi. Mấy ngày trước cô ta vừa bò ra từ địa ngục, vết bầm trên người vẫn chưa tan hết, hôm nay lại nhảy vào một cái hố khác, một cái hố bị thay đổi đột ngột. Cô ta từng nghe danh Triệu Đống, ông ta thích mấy trò nghẹt thở, làm Viên Như lo sợ e ngại.
Cô ta không thể ngờ được rằng Lâm Xuân Nhi năm ấy vừa cãi nhau với cô ta sẽ đỏ mặt giờ đây lại dùng thủ đoạn khéo léo đưa đẩy để cứu cô ta. Cô ta vô cùng biết ơn.
Lâm Xuân Nhi mỉm cười với cô ta. Hướng Chinh uống rất nhiều, cô cũng nên nghênh đón, thế là nâng ly mời Triệu Đống: “Uống một ly rượu trắng, kết bạn với nhau. Tình nghĩa đều trong ly rượu này hết rồi, tôi cạn ly, sếp Triệu cứ thoải mái nhé.”
Thấy cô dũng cảm như vậy, Hướng Chinh thầm nghĩ người phụ nữ mà đàn em Tống Thu Hàn thích đúng là một con sư tử đực. Những lúc như vậy, tất nhiên anh ta phải che chở cô, thế là lại uống vài ly rượu rồi tìm cớ giải tán. Lúc đứng dậy, anh ta hỏi Viên Như: “Cô Viên nghỉ ở đâu? Đi cùng xe với chúng tôi được không?”
Viên Như chầm chậm đứng dậy, nắm tay Lâm Xuân Nhi: “Đến chỗ tôi ngồi một lát không?”
“Được.”
Bữa tiệc giải tán.
Nhưng Lâm Xuân Nhi vẫn kéo Viên Như ngồi lên chiếc xe mà mình gọi. Hướng Chinh đã có gia đình, tất nhiên sẽ không tiện, không thể thêm phiền phức cho anh ta. Sau khi ngồi vào xe, hai người đều không nói lời nào. Viên Như là diễn viên, nói chuyện vào thời điểm này sẽ gây phiền phức cho cô ta, Lâm Xuân Nhi biết rất rõ.
Tới khi cô đưa cô ta đến tận phòng khách sạn rồi mới hỏi cô ta: “Cậu vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn. Bỗng dưng bị thay đổi người nên tôi không biết nên thoát thân như thế nào.”
“Cậu muốn ký hợp đồng đó hả? Tôi thấy bản hợp đồng trên bàn.” Lâm Xuân Nhi nói thẳng.
Viên Như lắc đầu: “Không muốn, tôi sợ mình sẽ phải bán mạng.”
“Vậy thì tốt. Tôi đã ghi âm lại toàn bộ quá trình hôm nay rồi, nếu ông ta gây khó dễ cho cậu thì cậu cứ lấy ra. Mấy lời mà ông ta nói trong bữa tiệc cũng đủ để ông ta ăn cho hết. Về đến nơi tôi sẽ xuất ra rồi gửi cho cậu. Không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi.” Lâm Xuân Nhi xoay người muốn rời đi, nhưng lại bị Viên Như kéo cổ tay: “Vì sao cậu muốn giúp tôi?”
Viên Như không rõ tại sao Lâm Xuân Nhi giúp mình. Cô ta vẫn cho rằng Lâm Xuân Nhi không thích mình, thậm chí căm hận mình. Nhưng cô ta không hiểu Lâm Xuân Nhi rồi. Cô chưa bao giờ thật sự hận một ai, đời người không ai đoán trước được điều gì, vũ trụ bao la, tất cả mọi người cũng chỉ là một hạt bụi giữa vũ trụ này. Trong vũ trụ mênh mông ấy, yêu và hận đều không quan trọng. Người quen cũ gặp nạn, cô ra tay giúp đỡ cũng không phải chuyện khó khăn gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.
“Viên Như, tôi nói lời này có lẽ cậu sẽ không tin. Mặc dù hồi còn là học sinh trông hai chúng ta có vẻ không ưa gì nhau, nhưng thực ra tôi không hề ghét cậu. Hôm nay gặp phải tình huống đó, nếu hai chúng ta trao đổi thân phận với nhau thì tôi tin rằng cậu cũng sẽ giúp tôi thôi.” Cô vỗ mu bàn tay Viên Như: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đừng để trong lòng. Nếu muốn thật sự ôn chuyện thì đến tối mai rồi nói sau được không? Hai chúng ta coi như đêm trò chuyện của phụ nữ.”
“Dù sao đi nữa cũng cảm ơn cậu.”
“Không có gì.” Lâm Xuân Nhi kéo tay áo của Viên Như xuống. Vết bầm trên cổ tay sẽ không tan biến chỉ trong mấy ngày, cô không biết Viên Như đã chịu khổ cực cỡ nào mới đi đến hôm nay, nhưng cô có thể tưởng tượng được chặng đường cô ta đi tới đây không dễ dàng gì: “Chăm sóc bản thân chu đáo một chút, tắm nước ấm rồi ngủ sớm đi, gặp đạo diễn trong trạng thái tốt nhất.”
Lâm Xuân Nhi không nói thêm câu nào nữa, rời khỏi khách sạn của Viên Như.
Ban đêm Thượng Hải se lạnh, cô muốn tan hết mùi rượu, bèn bật hướng dẫn chỉ đường đi đến khách sạn. Quãng đường không xa, chỉ có năm cây số thôi. Cô đi qua đường Hoài Hải, thấy trên đường còn có quán trà đêm, bèn gọi một bình trà, khoác áo ngồi ở chiếc bàn ngoài trời, ngắm nhìn đường phố vẫn phồn hoa như trước. Khi điện thoại của Cáp Ngô Lặc gọi tới, bình trà của cô đã cạn hơn một nửa.
“Chị Xuân Nhi, đồng nghiệp mà chúng ta thu xếp đến Tây An đã xác nhận rồi, ông cụ đó chính là ông La San.”
Tim Lâm Xuân Nhi hẫng lại. Cô nhớ tới cảnh tượng bà La San ngồi trong quán trà sữa, ánh nắng chiếu lên gương mặt bà cụ, nhẹ giọng hỏi cô: “Cháu nói xem ông ấy còn sống không?”
“Rồi sao nữa? Ông La San có đồng ý về Tân Cương thăm bà La San không?”
“Bọn em đang thuyết phục ông ấy. Nhưng có một chuyện…” Cáp Ngô Lặc dừng lại trong chốc lát mới nói tiếp: “Em nói xong, chỉ sợ chị sẽ buồn.”
“Chuyện gì?”
“Bà La San đột ngột xuất huyết não, đã được đưa vào ICU rồi.”
Lâm Xuân Nhi ngừng thở. Cô vẫn luôn vướng bận bà La San, cũng không thể nói rõ rốt cuộc là vì duyên phận nào: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói phải xem cục máu đông có được hút hết ra ngoài không.”
“Ừ, có tin tức gì thì báo cho chị ngay, được không?”
“Vâng. Chị Xuân Nhi, chị từng nói với em, đời người chẳng qua chỉ là từng cuộc gặp gỡ rồi lại đến từng cuộc chia ly, cuộc này tan rồi sẽ còn có cuộc khác.” Cáp Ngô Lặc thấu hiểu Lâm Xuân Nhi, cho dù cô nói vậy nhưng cô vẫn không thể buông bỏ. Cô có tình cảm đặc biệt với bà La San, cứ như sự chờ đợi của bà La San cũng là sự chờ đợi của cô vậy.
“Chị biết rồi, nhóc ạ. Em mau nghỉ ngơi đi!”
“Ở Ô Lỗ Mộc Tề vừa mới chập tối thôi, bọn em vẫn đang làm việc.” Cáp Ngô Lặc cười nói: “Chờ làm xong đợt hỗ trợ nghề nông này rồi chị hẵng đến. Bọn em lại kết nối được với rất nhiều mối quan hệ chính phủ, theo lời của chị thì là làm chuyện tốt, vẫn đang trên đường.”
“Tốt lắm. Chi nhánh ở Tân Cương có em, chị rất yên tâm.”
Lâm Xuân Nhi cúp điện thoại, trong lòng dâng lên cảm giác đau thương. Cô gửi tin nhắn cho Cáp Ngô Lặc: “Nhất định phải thuyết phục ông La San đi thăm bà La San, dù cho ông La San có nỗi niềm khó nói thì cũng nhất định phải thuyết phục được.”
Đời người nói dài cũng chỉ tới trăm năm, yêu cũng thế mà hận cũng vậy, thoáng chốc đều sẽ biến thành mây khói thoảng qua. Chỉ là, sẽ để lại tiếc nuối. Bà La San ở nơi ấy đau khổ chờ đợi một người, nhưng ý cười vẫn còn hiện trong mắt. Đến sau này, thậm chí bà ấy đã không còn nói ra hy vọng của mình nữa, bà ấy chỉ mong ông ấy có thể trở về, cho dù chỉ là nhìn bà ấy một cái. Dưới nơi chín suối, bà ấy không còn tiếc nuối.