Họ ở bản đồ tu tiên đã có được tất cả bảo dược của Diệu Thanh Đan, sau đó Thẩm Tiêu đều giao hết số này cho Chử Đình, chuyện tiếp theo sẽ do anh xử lý.
Ba năm trước, chuyện của đan dược chậm trễ không có động tĩnh gì, không ngờ họ vừa rời khỏi thế giới trước thì bên này có tin tức rồi.
“Nói thế nào?”
“Đan dược đã được tinh chế xong rồi, chi phí gia công ban đầu là 50 vạn tích phân cộng thêm phương thuốc Diệu Thanh Đan.” Chử Đình nói: “Bởi vì chỉ có một phần đan dược, người luyện đan luôn tìm kiếm cơ hội thích hợp để nâng cao tỷ lệ thành công, cho nên tốn rất nhiều thời gian, nhưng tốt xấu gì thì cũng thành công rồi. Tiếp theo tôi sẽ công bố thông tin này ra ngoài, dự định một tháng sau sẽ đấu giá.”
Trong thời gian một tháng, đủ để thông báo cho hầu hết những người muốn tăng tuổi thọ và tối đa hóa mức giá.
“Thế tiếp theo chúng ta lại có một khoản tích phân lớn vào túi rồi.” Thẩm Tiêu nhớ trước kia Chử Đình có nói, thứ đồ có thể tăng tuổi thọ của con người này từng bán với giá cao nhất là 500 vạn tích phân.”
Cô cũng không muốn nhiều, chỉ cần đan dược này có thể đấu giá đến mức giá như thế thì cô với Chử Đình ít nhất cũng đều có 200 vạn tích phân vào túi.
“Ừm. Cô nghỉ ngơi xong chưa?” Chử Đình hỏi: “Tôi đã mua thông tin bản đồ tiếp theo rồi, là thế giới tận thế, nếu như cô chuẩn bị xong rồi thì bây giờ chúng ta có thể xuất phát ngay.”
Hai người họ là trong trạng thái liên kết, Chử Đình đến thế giới tận thế thì Thẩm Tiêu đương nhiên cũng vậy.
Thẩm Tiêu vốn dĩ muốn hỏi Chử Đình tận thế đại khái là như thế nào, là thây ma hoành hành hay là thảm họa địa chất các kiểu, nhưng cô nghĩ đến đức hạnh của trung tâm mua sắm thì chỉ sợ là cũng sẽ không viết quá chi tiết.
Cho dù là môi trường tận thế nào thì sự nguy hiểm trong đó đều sẽ rất lớn. Bây giờ trong tay Thẩm Tiêu có đủ tích phân, lúc này cũng không ngần ngại bỏ tiền ra mua dụng cụ bảo mệnh.
Trừ dụng cụ bảo mệnh ra thì cô còn mua hai bộ quần áo chống phóng xạ và khí gas, thuốc chống nhiễm trùng, nước sạch và thực phẩm cùng các vật dụng sinh tồn cơ bản khác.
Đợi sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Thẩm Tiêu nói với Chử Đình một tiếng và đến thế giới tiếp theo.
…
Một lần nữa mở mắt ra, Thẩm Tiêu phát hiện mình đang ở trong một góc bên ngoài trung tâm thương mại, Chử Đình thì ở bên cạnh cô.
Trung tâm thương mại vô cùng náo nhiệt, người bên trong đi qua đi lại tấp nập. Lúc này chắc là mùa hè, bên ngoài trời nóng oi bức, không khí trên mặt đất bị cái nóng làm biến dạng, Thẩm Tiêu chịu không nổi, kéo Chử Đình trốn vào máy lạnh của trung tâm thương mại.
Vào trong trung tâm thương mại thì thấy rất đông người xung quanh, mùi thơm của cà phê Starbucks tràn ngập khắp không gian, một số thanh niên vừa uống cà phê đá vừa than phiền thời tiết nóng nực và đi ngang qua Thẩm Tiêu với Chử Đình.
Nhìn thế giới mọi thứ bình thường này, Thẩm Tiêu với Chử Đình không hẹn mà cùng đi lên các tầng trên của trung tâm thương mại để nhìn phong cảnh bên ngoài, có rất nhiều nhà cao tầng, xe cộ qua lại, cũng không có gì lạ thường.
Nếu như trung tâm mua sắm đưa ra thông tin là bản đồ tận thế thì chắc sẽ không sai sót: “Đây có khi nào là đêm trước ngày tận thế?”
“Rất có thể.” Chử Đình ngược lại nhìn rất thoáng: “Nếu hỗn loạn vẫn chưa bắt đầu thì chi bằng chúng ta tranh thủ thời gian tích trữ chút vật tư đi.”
“Được.”
Trong tay hai người đều có đủ loại hàng hóa thông dụng của các thế giới – vàng và bạc trắng.
Sau khi đến tiệm vàng trong trung tâm thương mại, họ đổi một lượng vàng trong tay và đổi ra hơn một trăm nghìn đồng tiền mặt, đầu tiên họ đến nhà hàng trong trung tâm mua sắm để ăn một bữa no nê, sau đó chọn khách sạn sang trọng nhất thành phố để ở trong dãy phòng tổng thống.
Sở dĩ họ lựa chọn khách sạn tốt nhất cũng chính vì hệ thống an toàn và môi trường ở trong này, so với những nơi khác thì tốt hơn một chút.
Vào trong khách sạn, hai người bắt đầu tích trữ vật tư.
Hai người đều có không gian, họ chia nhau ra hành động. Thức ăn với nước đương nhiên càng nhiều sẽ càng tốt. Ngoài những thứ này ra, họ còn đi đến rất nhiều nơi, mua rất nhiều thuốc, khăn giấy và các đồ dùng sinh hoạt khác.
Lúc mua đồ, có người hỏi họ mua nhiều như thế để làm gì, hai người họ cũng sẽ ám thị bảo mọi người chuẩn bị nhiều chút để trong nhà, không có hại đâu. Còn về việc mọi người có nghe hay không thì không liên quan đến họ.
Gần như hai phòng còn lại trong dãy phòng, thậm chí cả phòng khách, nhà vệ sinh và nhà bếp đều chất đầy đồ, thì cả hai mới dừng lại.
Đến tối, bởi vì trong phòng đều chất đầy đồ đạc, nên Thẩm Tiêu với Chử Đình chỉ có thể ngủ cùng trên chiếc giường lớn ở phòng chính.
Khách sạn này không hổ là khách sạn tốt nhất thành phố này, đệm giường vô cùng thoải mái, ở trong căn phòng tràn đầy hơi lạnh này, Thẩm Tiêu co ro trong chiếc chăn bông thơm mềm, nhưng cô vẫn chưa thể chìm vào giấc ngủ được.
Bên cạnh cô là Chử Đình, có lẽ cơ thể của tất cả đàn ông đều rất nóng? Mặc dù cô không dựa quá gần anh, nhưng cũng có thể cảm nhận được hơi nóng không ngừng tỏa ra từ bên chỗ anh, giống như bếp lò nhỏ vậy.
Mặc dù lúc hai người làm mèo không ít lần sáp lại với nhau, nhưng bây giờ trở lại là người rồi, cô cứ cảm thấy có chút gì đó ngại ngùng.
Nghe hô hấp của anh êm dịu, không thả lỏng giống như khi ngủ rồi, Thẩm Tiêu đoán Chử Đình chắc vẫn chưa ngủ, vì thế cô trò chuyện mấy câu vô nghĩa với anh: “Có khi nào ngày mai chúng ta mở mắt ra, bên ngoài đã trở trời rồi không.”
“Ai biết được chứ.” Quả nhiên Chử Đình vẫn chưa ngủ: “Nhân lúc bây giờ còn có thể nghỉ ngơi đàng hoàng thì hưởng thụ thêm đi.”
“Ừm. Anh nói Từ Phàm sẽ phát hiện vật nuôi của anh ta đều thay đổi rồi không?” Đột nhiên Thẩm Tiêu nhớ đến Từ Phàm với bà Phạm: “Cũng không biết con gái bà Phạm hồi phục lại dáng vẻ như thế nào rồi.”
“Có lẽ cũng sẽ nhận ra nhỉ.” Chử Đình nói, Từ phàm không phải ngốc bạch ngọt thật, có vài chuyện muộn màng nhận ra cũng không phải là không có khả năng.
(Ngốc bạch ngọt ( 傻白甜): Chỉ người này tương đối đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ, một người ngây thơ hiền lành.)
“Chử Đình, nếu như ngày mai mọi thứ bình thường, tôi sẽ đi mua ít trái cây về. Anh thích ăn cái gì?”
“Cô có thể đi mở tủ lạnh xem thử.”
“Cái gì?”
“Hôm nay lúc tôi đi mua đồ, nhìn thấy cửa hàng trái cây bên cạnh có rất nhiều trái cây tươi ngon, tôi mua cho cô hai thùng cherry với dâu tây.”
“Thật sao?” Thẩm Tiêu bò dậy, đến phòng khách.
Khi cô mở tủ lạnh siêu to trong phòng khách ra, năm tầng phía trên toàn là các loại trái cây, ngoại trừ cherry với dâu tây ra thì còn có những loại trái cây khác nữa, thậm chí còn có hai quả sầu riêng lớn.
Không ngờ anh lại mua những thứ gì này, Thẩm Tiêu liền vui sướng rửa một hộp, rồi cầm quay lại phòng ăn: “Dâu tây này ngon thật đấy, ngọt!”
Quả dâu to bằng lòng bàn tay, khi cắn vào quả dâu căng mọng, chất lượng có thể nói là rất cao.
“Ông chủ cửa hàng trái cây nói dâu tây này là trái cây đúng mùa, mùi vị ngon nhất.” Chử Đình nói.
“Đúng mùa? Dâu tây không phải là trái cây tháng tư, tháng năm sao?” Thẩm Tiêu vừa ăn vừa nói với anh: “Bây giờ đã mùa hè rồi còn đúng mùa à.”
Lúc Chử Đình mua cũng chỉ nghe ông chủ tiện miệng nói như vậy, cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ Thẩm Tiêu nói như vậy, anh ngây người, ném dâu tây trong tay vào trong miệng, quay đầu đi xem lịch.
Rất nhanh, anh nhìn thấy ngày tháng ngày hôm nay là ngày 8 tháng 5.
Tính theo tiết khí thì bây giờ mới vừa qua quốc tế lao động, nhiệt độ không thể cao như những ngày chó mùa hè mới phải.
(Ngày chó mùa hè ( 三伏天): Những ngày chó hay ngày chó mùa hè là những ngày nóng nực, oi bức của mùa hè. Trong lịch sử, chúng là thời kỳ sau sự trỗi dậy điên cuồng của hệ thống sao Sirius, mà chiêm tinh học Hy Lạp liên quan đến sức nóng, hạn hán, giông bão bất chợt, thờ ơ, sốt, chó điên và xui xẻo.)
Sau đó Chử Đình lập tức đi kiểm tra nhiệt độ tuần trước và tuần tới thì thấy nhiệt độ tuần trước tăng đều, trong khi dự báo thời tiết tuần tới đều là những ngày nắng, nhiệt độ tương tự hôm nay, nhiệt độ đạt mức cao là 40 độ.
Xem xong những thứ này, Chử Đình bất giác chau mày: “Rất có thể bây giờ không phải là trước khi tận thế đến, mà là lúc tận thế tiến hành.”
Ngày hôm sau, nhiệt độ bên ngoài lại cao hơn hôm qua một độ.
Nhiệt độ này trông có vẻ không khác gì so với hôm qua, nhưng Thẩm Tiêu ra ngoài mua đồ tươi mới thì lại chú ý thấy mặt đường bê tông nhựa đã có dấu hiệu tan chảy, dòng người đi trên đường gần như đều nóng đến mức bực bội, có thể đi được trong bóng mát thì ai cũng chen chúc đi trong bóng mát, và không ai muốn đứng dưới ánh nắng mặt trời.
“Thời tiết quỷ này là như thế nào vậy, mới tháng 5 mà nhiệt độ đã cao như vậy rồi, thế đến mùa hè thì chúng ta còn sống không chứ.” Có người vừa điên cuồng quạt cái quạt, vừa oán trách.
Người bạn bên cạnh anh ta cũng tán thành nói: “Mặc dù nói hiệu ứng nhà kính gây ra sự nóng lên toàn cầu, nhưng nhiệt độ này cao quá sức tưởng tượng rồi. Nếu như nhiệt độ cứ tiếp tục cao như vậy, tôi cũng muốn từ chức nấp trong nhà thôi đấy.”
“Trên mạng còn có người truyền lời đồn, nói là thế giới sắp tận thế rồi. Nếu như thế giới tận thế có thể không cần đi làm thì cứ để tận thế đến đi.”
Trong xe điện đường sắt trên cao, Thẩm Tiêu ôm đồ đạc lắng nghe cuộc trò chuyện vẫn còn trong bầu không khí xanh tươi xung quanh, và cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe điện chạy ngang qua mái nhà của cư dân, và bầu trời bên ngoài cửa sổ trong vắt như thủy tinh, không có một gợn mây nào.
Về đến khách sạn, Chử Đình lại đặt một phòng hạng thương gia ở hai tầng dưới của khách sạn. Căn hộ mới có kích thước bằng một nửa căn hộ áp mái của tổng thống, và nội thất cũng đơn giản hơn nhiều.
Sở dĩ đặt thêm một phòng là vì để chuẩn bị cho tương lai.
Nhiệt độ tăng cao, núi băng tan chảy, mực nước biển dâng lên là điều khó tránh khỏi.
Mặc dù các tảng băng tan chảy sẽ không khiến toàn bộ lục địa bị nhấn chìm, nhưng việc các thành phố ven biển bị ảnh hưởng là điều không thể tránh khỏi. Nơi mà họ ở không phải là một thành phố ven biển, địa hình tương đối cao, chắc có thể thoát khỏi số phận bị ngập lụt, cũng bởi vì những điều kiện lịch sử nhất định, các tòa nhà ở đây có khả năng chịu động đất rất cao, với đủ loại nguyên do, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người chạy nạn đến đây.
Trước khi bộ mặt của ngày tận thế được hé lộ hoàn toàn, sự phân tầng xã hội của thế giới loài người vẫn ngầm tồn tại. Chử Đình với Thẩm Tiêu có thể nói là không có chút gốc gác gì trong thời không này, mà phòng tổng thống thì tổng cộng cũng chỉ có vài căn, đến lúc đó ắt sẽ “mời” họ chuyển ra ngoài.
Ở đâu đối với họ mà nói không quan trọng, chỉ cần có nơi để ở là được. Chử Đình không muốn vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà để lộ anh với Thẩm Tiêu, anh tìm một căn phòng nhỏ tầm thường, không chỉ có thể lặng lẽ di chuyển vật tư, còn có thể âm thầm quan sát hành động của những nhân vật lớn kia, cớ sao mà không làm.
“Ngày mai chắc nhiệt độ sẽ cao hơn.”
Buổi trưa Thẩm Tiêu đích thân xuống bếp, một món dưa chuột xào, một đĩa cà tím, một đĩa gan lợn và sườn lợn kho, cộng thêm dưa chuột và canh trứng, một bữa ăn cơm nhà rất giản dị, nhưng Chử Đình biết những thời khắc yên tĩnh như thế này về sau sẽ chỉ càng ngày càng ít đi.
“Ừm. Bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ không ra ngoài nữa.” Thẩm Tiêu vừa gắp đồ ăn vừa nói: “Lúc nãy khi tôi về khách sạn, dưới lầu khách sạn có rất nhiều chiếc xe sang trọng dừng ở đó.”
Vốn dĩ cô không biết gì về xe, nhưng làm việc trong cửa hàng cũng thấy nhiều, nên có biết một vài nhãn hiệu: “E là tối nay người phụ trách khách sạn sẽ tìm đến chúng ta.”
Khách sạn cao cấp chính là như thế, không phải chỉ nhìn tiền không, mà còn phải nhìn người. Bạn có tiền mà không có địa vị thì cũng phải nhường vị trí.
“Tôi đang đợi đấy.” Chử Đình húp miếng canh: “Canh này ngon.”
“Ngon thì ngày mai tôi làm tiếp, tôi mua hai hộp trứng gà lận.” Thẩm Tiêu nói.
Ăn cơm xong, chuyện dọn dẹp rửa bát để cho Chử Đình làm, Thẩm Tiêu nhớ đến những lời đồn nghe được ở xe điện đường sắt, cô mở máy tính trong phòng ra.
Chử Đình rửa bát xong quay lại, thấy cô ngồi ngẩn ngơ trước máy tính, anh đi lại hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì. Bây giờ trên mạng đã có những lời đồn về thế giới tận thế rồi, tôi đang nghĩ có cần mượn sức mạnh của tin đồn này để lan truyền chuyện này ra không.” Nhưng cô không chắc chắn mấy với nhiệt độ thời tiết như thế này, rốt cuộc khi nào mới thật sự đến thời điểm bộc phát. Đến lúc đó tận thế chưa đến mà cô đã vào đồn cảnh sát trước thì phải làm sao.
Chử Đình liền hiểu suy nghĩ của cô: “Để tôi làm cho.”
“Anh làm?” Thẩm Tiêu nhường vị trí cho anh: “Không phải anh còn biết kỹ thuật hack đấy chứ.” Đối với những việc như theo dõi trên mạng thì nhà nước cũng dễ dàng biết được họ đang ở đâu nếu muốn kiểm tra, vì vậy cô mới lo lắng đăng bài trước sẽ gặp rắc rối.