Thẩm Tiêu: “?”
Trong đêm tối, truyền đến tiếng phụt cười, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng quả thực là có người vẫn chưa ngủ, hơn nữa còn nghe thấy đoạn hội thoại của họ. Thẩm Tiêu liền quê một cục, cô co người vào trong túi ngủ, càng nghĩ càng tức, cô cũng không biết tại sao mình tại tức giận, cô dứt khoát bò dậy từ túi ngủ, vươn tay ra nhéo lỗ tai Chử Đình một cái, sau đó nhanh chóng chui vào lại túi ngủ.
Hả giận!
Không có phòng bị, bị đánh úp một cái, Chử Đình bỗng mở mắt ra, đây là lần đầu tiên có người dám đối xử với anh như vậy, anh mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: “Điên rồi à?”
Trên tai vẫn còn sót lại chút hơi ấm, anh chạm vào, nhưng không hiểu sao nhiệt độ trên tai lại trở nên có chút nóng. Anh quay đầu liếc mắt nhìn người phụ nữ thu nhỏ trong túi ngủ, cuối cùng quyết định không so đo với cô nữa.
Một đêm không lời.
Ngày hôm sau lúc Thẩm Tiêu thức dậy, Chử Đình đã không còn trong nhà. Lò lửa vẫn đang cháy, cô định ra ngoài múc ít tuyết vào đun nước, vừa mới mở cửa thì thấy Chử Đình xách con cá dài hơn hai thước đang đi về phía này.
“Anh dậy sớm vậy à?” Thẩm Tiêu tiến tới, đón lấy con cá một cách rất tự nhiên, cô vui vẻ nói: “Con cá to thật đấy, vất vả cho anh rồi, anh đi nghỉ ngơi đi, việc tiếp theo cứ giao cho tôi là được.”
Chử Đình: “?”
Không hiểu sao, con cá mình anh câu về sao bây giờ lại trở thành đồ dùng chung của mọi người rồi? Nhưng Thẩm Tiêu đã lấy con dao găm đi đánh vẩy cá rồi, ngay cả giải thích anh cũng không biết nên nói như thế nào.
Những người khác vẫn chưa ra, anh tới bên cạnh cô, nói: “Bình thường cô đều dễ gần với mọi người như vậy sao?”
Thẩm Tiêu hỏi ngược lại anh: “Không lẽ chúng ta không thân?”
“Chúng ta rất thân?”
Lần này Thẩm Tiêu cười: “Anh muốn một mình ăn con cá nhạt nhẽo, thậm chí là nướng cháy này, hay là húp canh cá nóng hổi với ăn cá nướng vàng thơm giòn với mọi người? Hai chọn một, anh tự chọn đi.”
Chử Đình xoa xoa mũi, không do dự gì mà chọn vế phía sau: “Nhớ xử lý cá sạch một chút, nội tạng bỏ vào lửa đốt.”
“Biết rồi ông cụ. À, anh đợi một lát.” Lúc này Thẩm Tiêu cũng không đeo găng tay, cô móc từ trong túi ra một cái túi giấy dầu, đặt vào tay Chử Đình: “Anh bỏ bụng trước đi.”
Chử Đình ngửi thử, là đồ ngọt, rất thơm. Cá của anh vẫn còn trong tay người ta, nên anh cũng không từ chối phần thức ăn này.
Cầm bánh ngọt đi vào nhà, để lên lửa hơ một lát, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa ra xung quanh.
“Thơm quá đi.” Triệu Phong ở trên giường thò đầu ra, nói với Chử Đình: “Người anh em, có thể cho tôi một miếng không? Tôi lấy lương thực quân đội đổi với anh.”
Nói về năng lượng thì lương thực quân đội nhất định tốt hơn bánh nhân táo.
Chử Đình bẻ cho anh ta một miếng.
“Cảm ơn nhé người anh em.” Triệu phong nhảy từ trên giường xuống, ngồi bên lò lửa ăn bánh với anh.
Lúc này những người khác cũng lần lượt thức dậy. Tiêu Phong không có kĩ càng như thế, còn hai cô gái kia thì ra ngoài rửa mặt một lượt rồi mới quay lại vào nhà.
Lúc họ quay lại, Thẩm Tiêu cũng xách cá đi vào: “Bên ngoài tuyết rơi rồi, tuyết lớn lắm.” Từng viên từng viên, lớn hơn thảm họa tuyết mà trước kia cô từng thấy: “Nhìn có vẻ hôm nay không ra ngoài được rồi, may mà Chử Đình sáng sớm đã câu cá về, chúng ta có canh cá húp.”
Câu nói này của cô đã kéo gần quan hệ của Chử Đình với mọi người. Chử Đình nhìn cô một cái, thật ra anh không cần phải duy trì quan hệ tốt với người khác, nhưng cô đã nói ra rồi thì anh cũng lười nói gì nữa.
“Chà.” Triệu Phong đang ăn bánh nhân táo rất nghẹn, vừa nghe thấy canh cá thì mắt liền sáng lên: “Cuối cùng tôi cũng có thể ăn được đồ ăn mà người thường ăn rồi.”
“Xem ra anh bạn câu cá ở bản đồ trước sống rất khổ nhỉ.” Tiêu Phong vừa châm biếm, vừa lấy thức ăn của mình ra: “Tôi chỉ có lương thực quân đội mua ở trung tâm mua sắm ảo, mong mọi người đừng chê.”
Thẩm Tiêu cũng nói rồi, cá là do Chử Đình bắt, anh sẵn lòng lấy ra chia sẻ với mọi người là lòng tốt của anh, những người khác thật sự không bỏ ra gì mà ăn đồ ăn của người ta thì cũng không hay lắm.
Có Tiêu Phong dẫn đầu lấy thức ăn ra, những người khác tự nhiên cũng không mặt dày mà không bỏ ra gì cả.
“Của tôi cũng là lương thực quân đội.” Triệu Phong nói.
“Tôi có socola.”
“Của tôi là bánh khô năng lượng.”
Có sự so sánh với hai lương thực quân đội phía trước, đồ ngọt của Chi Chi với Tô Nha trở thành đồ hiếm.
“Thẩm Tiêu, cô mát tay thật đấy, vậy mà có thể bỏ tích phân ra mua bánh nhân táo.” Triệu Phong ở bên cạnh ăn bánh nhân tào nghẹn chết đi được, nhưng lúc này anh ta vẫn muốn nói chuyện.
Thẩm Tiêu ngây người một lát, đột nhiên cô nhớ ra, không gian mang theo người rất đắt, không phải tất cả mọi người đều có không gian giống như cô.
“Đó là đồ tôi mua từ cửa hàng của người khác.” Thẩm Tiêu che giấu, đồng thời cô cũng từ bỏ ý định lấy đồ từ không gian cửa hàng nhỏ của mình ra: “Tôi cũng chỉ mua được lương thực quân đội...” Nhưng hình như cửa hàng nhỏ của cô không có, thật sự muốn lấy ra cũng không có để mà lấy.
May mà lúc này Chử Đình lên tiếng nói: “Lương thực quân đội đã đủ rồi, không phải chuyện xử lý cá cô đang làm đó sao, không cần lấy đồ ra nữa.”
Điều này người bên cạnh cũng không có ý kiến, vốn dĩ mọi người lấy đồ ăn ra chính là để trao đổi cá với Chử Đình để ăn. Thẩm Tiêu không lấy ra được đồ gì, chỉ cần người đương sự không có ý kiến thì họ cũng sẽ không có ý kiến.
“Được.” Thẩm Tiêu cười mỉm, đặt con cá vào trong hộp cơm sắt được tìm thấy trong nhà, sau đó cô hỏi mọi người có gia vị như muối các loại không.
Cuối cùng Chi Chi lấy muối ra, thu hồi socola của cô ta.
Thẩm Tiêu đặt canh cá lên lò lửa nấu và bắt đầu tự tay làm món cá phi lê nướng. Bởi vì trên bếp có ống thoát khói, Thẩm Tiêu chỉ có thể nướng cá trên xiên, nướng trên lưỡi lửa. Nhưng làm như vậy để cá không bị cháy xém, đồng thời bên trong cần phải chín, độ dày của miếng cá rất quan trọng, dày quá thì bên trong không dễ chín, mỏng quá thì miếng cá không dễ cố định.
Sau khi thử một lần, Thẩm Tiêu quyết định băm cá thành thịt băm, vo thành chả cá, dán lên dao găm rồi cho vào lò nướng.
Bên ngoài tuyết gió đầy trời, bên trong có đồ ăn thức uống, có lửa, nghe tiếng gió gào thét đó, mấy người đang hơ lửa đều cảm thấy an nhàn.
“Tốt thật đấy.” Tiêu Phong cảm thán nói.
“Phải đấy.” Triệu Phong cũng nói: “Tôi bị nhốt mười năm, mặc dù vừa ra đã gặp phải bản đồ có thời tiết khắc nghiệt như thế này, nhưng tôi vẫn thích hiện tại hơn.”
“Bị nhốt mười năm?” Anh ta nói vậy khiến cho mọi người xung quanh đều nhìn sang anh ta, chỉ có Chử Đình vẫn đang nhìn cái tay hơ lửa.
“Anh cũng thảm quá rồi nhỉ.” Thời gian là vàng bạc, bị nhốt mười năm, thế phải mất rất nhiều cơ hội và tích phân đấy: “Mạo muội hỏi một câu, bản đồ trước của anh là bản đồ nào vậy? Lần sau chúng tôi có đến thì cũng chú ý hơn.”
“Bản đồ trước của tôi là một bối cảnh cổ đại.” Triệu Phong thở dài một hơi: “Lúc đó tôi tuổi trẻ khí thịnh, lúc vừa bị đưa đến bản đồ đó, vì lọt mắt xanh hoàng tử không được sủng ái, muốn trả ơn cho anh ta, tôi đã giúp anh ta nảy ra ý định cướp ngai vàng. Kết quả anh ta lên ngôi, tôi vừa ra khỏi thế giới đó thì bị trung tâm mua sắm ảo nhốt trong phòng tối. Lý do là vì cái gì mà phá vỡ tiến trình lịch sử của thời không ban đầu, dẫn đến nhân gian đại loạn. Để trừng phạt, tôi bị nhốt vào ngày nào đó, nhốt đúng mười năm. Hôm qua mới được thả ra.”
Lời này của anh ta khiến những người khác đều cảm thấy mới lạ: “Vậy mà cũng có kiểu phạt như thế này?” Họ còn tưởng Triệu Phong bị những người khác nhốt như phạm nhân nữa đấy, không ngờ là do trung tâm mua sắm ảo làm.
“Nhưng có những lúc chúng tôi đến thế giới khác, thế nào cũng sẽ mang đến một vài thay đổi mà. Tại sao chúng tôi không bị phạt?” Chi Chi hỏi. Cái này đúng là không có cách nào tránh khỏi được.
Thẩm Tiêu nhớ đến lúc trước mình tới thế giới dưới biển, hạt giống đó của cô có tính là thay đổi tiến trình lịch sử của thế giới đó không?
“Đa phần lịch sử chắc sẽ tự phục hồi, phục hồi hoặc là dần dần dựa sát vào quỹ đạo vốn có.” Triệu Phong nói: “Thế giới đó của tôi cũng không biết tại sao, chỉ đổi một người làm hoàng đế mà thôi, mà nhốt tôi mười năm.”
Nghe đến đây, Thẩm Tiêu chuyển động tâm tư, chắc sẽ không trùng hợp như vậy đâu nhỉ.
Cô chú ý đến Chử Đình, anh cũng nhìn sang Triệu Phong, nhưng cuối cùng anh không hỏi gì cả.
Cũng phải, cho dù thật sự trùng hợp, thế giới mà Triệu Phong đã thay đổi đó chính là thế giới mà lúc trước cô với Chử Đình đi, thì có làm sao? Bây giờ đã qua rồi, họ đã rời khỏi thế giới đó rồi.
“Đổi hoàng đế, sẽ chết rất nhiều người, cũng sẽ sống rất nhiều người. Nhất định là lịch sử không có cách nào tự đính chính được, cho nên mới phân xử cho anh như thế.” Tiêu Phong miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng đã cảnh báo bản thân sau này cũng phải để tâm.
Lúc này cá đã được nướng xong, những người khác ăn không có vấn đề gì, chỉ có Chử Đình cầm miếng cá nướng có hình dáng kì lạ lên và nói với Thẩm Tiêu: “Đây chính là cá nướng vàng thơm giòn mà cô nói?”
“Vàng, thơm, giòn, ba điểm đều làm được rồi, không vấn đề.” Thẩm Tiêu cây ngay không sợ chết đứng.
“...” Chử Đình lười so đo với cô, bỏ miếng cá có hình dáng kì lạ này vào miệng. Ngoại trừ hình dáng có chút kì quặc ra thì ăn vào thấy ngoài giòn trong mềm, mùi vị cũng được, nói tóm lại, giữa thức ăn của người với lợn. Người có thể ăn, ví dụ như anh, lợn ăn rất ngon miệng, ví dụ như Thẩm Tiêu.
Bởi vì cá để trực tiếp lên ngọn lửa nướng, nên chín rất nhanh, canh cá thì cần phải lâu hơn nhiều, sau khi tất cả mọi người ăn xong thì bát sắt đựng canh cá này mới có động tĩnh.
Đợi canh cá sôi lên, mỗi người húp một miếng nhỏ. Bữa sáng đầu tiên khi đến thế giới này cũng đến đây là kết thúc.
Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng nhiều, Tiêu Phong chỉ mở hé cửa xem một cái, gió liền thổi ào vào, lửa trên lò suýt chút nữa bị thổi tắt. Anh ta vội vàng lấy lưng chặn cửa và ra sức đóng cửa lại, có chút tiếc nuối: “Xem ra không ra vào được rồi.”
Bên ngoài gió lớn tuyết nhiều, lúc này đi ra nếu như lạc đường, rất có thể sẽ chỉ có một con đường chết.
“Đợi gió tuyết dừng đi.” Triệu Phong thấy vậy, trở người lên giường: “Đi ngủ.”
Trong môi trường như thế này, ngủ trở thành một cách tốt nhất để bảo tồn sức lực và nhiệt độ cơ thể.
Những người khác cũng lần lượt về túi ngủ của mình.
Thẩm Tiêu lấy túi ngủ ra, Tô Nha đối diện nhìn thấy rồi, trong ánh mắt thoáng qua một tia ghen tị. Hôm qua lúc Thẩm Tiêu tay không lấy túi ngủ ra, cô ta đã chú ý tới rồi. Không gian mang theo người, 10 vạn tích phân một cái, không phải ai cũng có thể mua nổi, mà Thẩm Tiêu ít nhất là có một cái.
Sau khi mọi người đều nằm xuống xong, Thẩm Tiêu cũng đã trải túi ngủ xong, sau đó cô đi đến bên lò lửa, cũng không nhìn biểu cảm của Chử Đình, chỉ nói: “Cho anh mượn túi ngủ ngủ đó.”
Chử Đình ngước mắt nhìn cô: “?”
“Tích phân nợ anh lúc đầu, bây giờ vừa hay có thể lấy túi ngủ trả lại.” Thẩm Tiêu nói.
Lúc đầu ở sa mạc, cô mua bạc từ chỗ Chử Đình, nợ anh 20 tích phân. Chuyện này sau đó lúc hai người giao dịch ngọc tỷ không có nhắc đến, nên cũng bị phớt lờ cho qua.
Chử Đình nhìn cô một lúc, sao anh có thể không nhìn ra được cô chỉ là mượn cái cớ trả tích phân để đưa tay ra giúp đỡ anh. Nhưng anh không cần. Nợ ân tình rất phiền phức, nợ phụ nữ thì càng phiền phức hơn.
“Không cần đâu.” Anh nhắm mắt lại và nói.
Thẩm Tiêu bỗng chốc buồn bực.
Lúc này ở tầng trên truyền đến tiếng cười của Triệu Phong, anh ta chế giễu nói: “Người anh em Chử, nhất định là anh chưa yêu bao giờ.” Có thể là bị nhốt nhiều năm, mong muốn giãi bày của anh ta cũng trở nên mạnh hơn: “Làm gì có ai mà từ chối con gái nhà người ta hết lần này đến lần khác đâu chứ, cái này mà để lúc còn sống, anh nhất định sẽ cô đơn suốt đời.”
“Cái đó cũng chưa chắc.” Chi Chi ở tầng dưới thò cái đầu ra khỏi túi ngủ: “Chử Đình đẹp trai, điều này đã đủ rồi. Không có nhan sắc, không có tiền, mới cần kĩ năng tán gái.”
Hai người anh em ở tầng trên bỗng chốc rơi vào trầm tư.
Bọn họ nói chen vào như vậy, chút cảm xúc lúc nãy của Thẩm Tiêu cũng theo đó mà tan biến. Nếu như Chử Đình dễ dàng chấp nhận lòng tốt của người khác, thế thì anh không phải là Chử Đình nữa rồi.
Cô ngồi bên cạnh lò lửa, bóc vỏ cây bạch dương trên cây gỗ mà cô nhặt hôm qua, sau đó xoắn lại thành những sợi dây gai nhỏ. Thứ này dù có làm gì cũng sẽ có ích, bây giờ tranh thủ thời gian để xoắn nhiều hơn một chút.
Chử Đình ở đối diện cô, đang ngồi trên ghế chợp mắt giả vờ không nghe thấy đoạn đối thoại của Triệu Phong với Chi Chi.
Bên cạnh mấy người lại nói vài câu, rồi bước vào khuôn mẫu tiết kiệm năng lượng, không lên tiếng nữa.
Trận tuyết này rơi hơn nửa ngày trời, mãi cho đến khi trời tối, vẫn chưa có dấu hiệu dừng.
“Không phải sẽ rơi vài ngày đó chứ.” Triệu Phong co người trong túi ngủ và lẩm bẩm.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Bên cạnh không có ai trả lời anh ta.
Nhưng trận tuyết này đúng là rơi không ngừng nghỉ, đến ngày hôm sau tuyết rơi càng nhiều hơn nữa.