Mãi cho đến khi trước cổng trường học đã không còn ai, tổng bổ đầu Chu mới quay người lại, biểu cảm trên mặt không còn chống cự được nữa. Ông ta bước từng bước về phía cổng trường, có vệt nước chảy xuống từ cằm, một giọt rồi hai giọt, bắn lên trên mặt đất.
Là ông ta bất hiếu, mẹ của ông ta, ông ta sẽ không bao giờ đưa về nhà được nữa rồi.
Trong cổng trường, Chử Đình nhìn người phụ nữ đứng dưới ảnh bích, cô nhìn ảnh bích phía trước mặt, ánh mắt vô hồn, thanh kiếm trên tay đang nhỏ máu, váy áo cũng dính máu, thậm chí trên mặt cô cũng có một vệt máu.
(Ảnh bích ( 影壁): tường xây làm bình phong ở cổng.)
Anh tiến tới đưa một cái khăn tay cho cô: “Này.”
Ánh mắt Thẩm Tiêu chuyển động, có thần thái hơn. Cô đón lấy khăn tay, lau mặt một cách sơ sài, rồi trả khăn tay lại cho anh: “Cảm ơn, tôi không sao.”
Chử Đình biết tình hình hiện tại của cô cần phải tự để cô điều chỉnh, vì vậy anh cũng không nói nhiều mà đi hỏi thăm Lương Lão về tình hình trong trường.
“Những thứ khác có thể khống chế, chỉ là thuốc của loại bệnh này...” Khóe môi Lương Lão có chút chua xót: “Vẫn còn đang trong quá trình thử thuốc.” Ông ta càng thử thì lòng càng nguội. Mấy ngày nay, những đơn thuốc đó đã được thử từng cái một, nhưng không cái nào có hiệu quả. Con đường đi càng ngày càng hẹp, thậm chí có lúc ông ta còn tự hỏi liệu họ có tìm được lối thoát hay không.
Điều này Chử Đình cũng giống với Thẩm Tiêu, đều là người ngoài ngành, không giúp được gì: “Chúng ta vẫn còn thời gian, lúc ngài bận rộn thì cũng cần phải nghỉ ngơi.” Anh thấy mọi người đều tiều tụy, trông rất mệt mỏi.
Sau khi động viên mọi người xong, anh vào Minh Luân Đường xem bệnh nhân một lượt, lúc quay lại, xác ch/ết bên ngoài đã được người ta đưa đi rồi, mặt đất cũng được xối nước một lượt. Thẩm Tiêu nằm bên cạnh không ngừng nôn mửa, dường như cơ thể cô đã có phản ứng lại rồi.
Anh đứng đằng sau cô đợi một lúc, mãi cho đến khi Thẩm Tiêu nôn đến không còn gì để nôn nữa, cả người cô nằm bệt xuống đất thì anh mới đi lại: “Có đỡ hơn chưa?”
Khuôn mặt Thẩm Tiêu toàn là nước mắt, cô lau đi, ngồi dưới đất không động đậy: “Chân tôi bây giờ mềm nhũn, không đứng lên nổi. Nếu như anh đến rồi, có vài chuyện tôi muốn nói với anh.
Ngôi trường này vẫn còn quá ít chỗ ở, hiện tại càng ngày càng có nhiều người được đưa đến hơn, nếu thời kỳ bùng phát dịch bệnh đến thì chỗ ở đây hoàn toàn không đủ. Tám mươi bảy người bị nhốt trước giờ vẫn bị nhốt chung vì không có chỗ. Nhân lực cũng thiếu trầm trọng, mười mấy đại phu đảm nhiệm cho hàng trăm người, như thế quá vất vả rồi.
Ngoài ra, lương thực cũng gần hết rồi, tôi cũng kiểm tra dược liệu trong kho, tốc độ tiêu hao càng ngày càng nhanh, sợ không chống cự được mấy ngày nữa. Ngoài những thứ này ra, tôi còn cần một ít vải, tôi không rõ về các đường lây truyền khác, nhưng rất có thể lây qua đường nước bọt. Nếu có khẩu trang, thì mọi người cũng có thêm một lớp bảo vệ.”
Trước mắt cô không có cách nào lấy được số vật tư này, chỉ có thể nhờ vào Chử Đình.
Còn có thể nói những chuyện này thì xem ra quả thực là chống lại được rồi.
“Qua vài ngày nữa chắc sẽ có một lô dược liệu vào thành.” Chử Đình nói. Đây là những gì anh đã giao cho một người bạn làm vào ngày anh trở lại thành Lâm Châu, tính ngày thì chắc cũng sắp đến rồi: “Về lương thực thì quay về tôi sẽ sắp xếp người đưa đến, vải vóc cũng sẽ có. Các căn nhà phía sau trường học hiện đang được dọn dẹp sạch sẽ và mọi người có thể sử dụng sớm nhất trong ngày mai. Về phần nhân lực, tôi sẽ mang đến cho cô sau.”
“Thì ra anh cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi.” Thẩm Tiêu gắng gượng vịn vào núi đá giả bên cạnh để đứng dậy. Cô nhìn Chử Đình, mới một thời gian không gặp mà người đàn ông kiêu ngạo mà cô nhìn thấy khi mới đến thời không này, bây giờ đã râu ria xồm xoàm, làm sao còn có được phong thái như trước.
Ánh mắt di chuyển xuống cằm, vết sẹo dài trên cổ cũng đặc biệt thu hút sự chú ý của người nhìn, Thẩm Tiêu mấp máy môi, đột nhiên cảm thấy bọn họ có thể dễ dàng đưa tay ra muốn cái gì có cái đó, nhưng người bên ngoài thì chưa chắc có thể có được một cách dễ dàng.
Chỉ cần muốn làm một việc tốt, mỗi người đều sẽ có bất đắc dĩ của riêng mình.
Thời gian hai người nói chuyện, bên ngoài có người thò đầu vào. Chử Đình biết vẫn còn chuyện đợi mình đi xử lý, anh nói với Thẩm Tiêu: “Trường học là nơi quan trọng nhất của thành Lâm Châu vào thời điểm này, ở đây tiếp tục giao cho cô. Bất cứ chuyện gì cũng ưu tiên cho đại phu, những người khác có thể có chuyện, nhưng duy nhất bọn họ không được có chuyện. Tôi đi trước đây.”
Lúc anh từ bên cạnh Thẩm Tiêu rời đi, lại nghe thấy Thẩm Tiêu thấp giọng nói: “Anh cũng bảo trọng.”
Anh dừng bước chân, Thẩm Tiêu nghe thấy hồi đáp của anh: “Ừm.”
Bên ngoài trường học, Chử Đình vừa đi ra thì nhìn thấy tổng bổ đầu Chu đã đợi ở đó rồi.
“Ông nghỉ ngơi một ngày đi.” Chử Đình nói: “Cho ông nghỉ phép một ngày.”
“Không cần.” Tổng bổ đầu Chu, người đã không còn gì để mất nữa, ông ta sụt sịt mũi, nói: “Mẹ tôi đã được đưa đi rồi, tôi cũng không có gì đáng để vướng bận. Bên nhà cũng không thể nói, vẫn phải che giấu trước. Tôi không có nơi nào để đi, chi bằng làm chút gì đó. Chuyện ngày hôm nay, chắc là nhằm vào ngài mà đến, bọn họ muốn lợi dụng tôi để hủy cả trường học này. Ngài cứ để tôi đến nhà họ Cố với nhà họ Lý một chuyến đi, có lần đầu, lần hai, tôi lo họ vẫn sẽ có lần thứ ba. Cứ như thế này mãi cũng không phải là cách.”
“Ông đi thôi vẫn chưa đủ.” Chử Đình lên ngựa, vỗ vào bụng ngựa và nói: “Tự tôi đi một chuyến.”
Tổng bổ đầu Chu ngây người, rồi vội vàng đi theo.
Ông ta tưởng rằng Chử đại nhân sẽ đích thân đi nói chuyện, ai ngờ nửa giờ sau, trưởng tôn của hai nhà họ Cố và họ Lý bị đưa đến trước mặt ông ta: “Đưa hai người này đến trường học. Trường học không sao thì họ sẽ không sao. Trường học có chuyện gì thì cũng chôn họ theo.”
Nhìn củ khoai lang nóng hổi trước mặt, tổng bổ đầu Chu có chút lo lắng: “Cái này liệu có chọc giận đến họ không, họ có người...”
(Khoai lang nóng hổi ( 烫手山芋): là hình ảnh ẩn dụ chỉ việc khó giải quyết giống như cầm trong tay một củ khoai lang nóng vậy, cầm không được mà bỏ không xong.)
Chử Đình mặt không biểu cảm: “Nước xa không cứu được lửa gần. Nếu như họ còn có động tác nhỏ nữa, ôn dịch xâm nhập thành, có chết thêm mấy chục người nữa cũng là chuyện thường.”
Cứ như thế, Thẩm Tiêu mới phản ứng lại chưa kịp tiếp tục đa sầu đa cảm thì bị nhét hai thiếu niên quý tộc vào trong tay. Ngoài ra, đi đến cùng với hai thiếu niên đó còn có những chuyến xe chở vải vóc, dược liệu và lương thực.
“Nhiều như vậy sao?” Thẩm Tiêu ngây người.
“Những thứ này không phải của nha môn, là hai nhà họ Cố với họ Lý quyên góp đấy.” Lúc này tổng bổ đầu Chu cũng bình tĩnh hơn nhiều.
“Quyên góp?” Thẩm Tiêu vẫn không hiểu tình tình lắm.
“Ừm. Chử đại nhân nói là quyên góp thì đó là quyên góp.”
Thẩm Tiêu: “...”
Cô hiểu rồi, là quyên góp, còn về việc có tự nguyện quyên góp hay không thì đó lại là một câu chuyện khác rồi.
“Lôi vào trong hết đi.” Thẩm Tiêu vừa nói, thấy hai người này đều đeo khẩu trang, nhìn kiểu dáng tinh xảo đó, chất lượng sợ là còn tốt hơn chất liệu bình thường. Đương nhiên, nhất định là không bằng khẩu trang ở trung tâm mua sắm ảo của cô, nhưng khẩu trang của cô chỉ cung cấp cho người đặc biệt: “Hai người họ, các người đưa đi Tiên Hiền.”
“Đưa đi đâu? Không được tốt lắm nhỉ.” Bên cạnh có sai dịch do dự nói.
“Sao lại không được, người khác được thì tại sao họ không được, không lẽ mạng của bọn họ quý hơn người khác sao?” Tại sao hai người này lại bị đưa đến đây, thật ra Thẩm Tiêu ít nhiều cũng có thể đoán ra được một ít. Chuyện bên ngoài có Chử Đình lo, cô không quản, nhưng nếu như để cô ưu đãi hai người này, cô không làm được, ngoại trừ có thể bòn rút lợi ích từ bọn họ: “Muốn cho bọn họ ở chỗ tốt hơn chút cũng không phải là không được, nhưng mà đệm chăn gì đó, ở chúng tôi sẽ không cung cấp, bọn họ muốn ngủ, thì phải để người hai nhà họ Cố với họ Lý đưa đến. Những người cao quý như bọn họ nhất định sẽ cảm thấy cấn lắm nếu chỉ ngủ một giường, ít nhất cũng cần mười chiếc giường mới có thể ngủ thoải mái. Còn về ăn uống, chắc họ cũng không quen ăn cơm canh đạm bạc của chúng ta, đến lúc đó còn phải để người của bọn họ hao tâm tổn trí thêm chút mới được. Đến lúc đó có người của gia đình họ đến, các người cứ trả lời như lời tôi nói.”
Nói xong, Thẩm Tiêu đích thân đưa hai người này đến đền tiên hiền.
“Đừng tháo khẩu trang, nếu không sẽ đưa các người đến qua đêm với xác chết bên cạnh.” Còn về xác ch/ết từ đâu ra thì đương nhiên sẽ không nói cho họ biết.
Đợi đến tối, nhân lực mà Chử Đình nói cũng được đưa đến rồi.
Nhìn thấy các đại phu mà lúc đầu đã từ chối cô và thậm chí không gặp cô vào nửa đêm, Thẩm Tiêu nhất thời cảm thấy tâm trạng phức tạp.
Vào lúc cô cho rằng những người này đều là Chử Đình bắt lính đến thì lại nghe một đại phu nói với vẻ mặt nhục nhã hổ thẹn: “Chử đại nhân nói sẽ cho con cháu chúng tôi một bức thư giới thiệu, giới thiệu chúng đến thái y viện, cho nên chúng tôi đến đây.”
“Ồ, thế này...” Kết quả Thẩm Tiêu ngược lại còn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều: “Bây giờ mọi người chờ ở đây, khoan hãy lại gần Minh Luân Đường.”
Thẩm Tiêu quay lại trong phòng bếp, bình thường đó là nơi cô ngủ. Cô đóng cửa lại, mở trung tâm mua sắm ảo ra, tính tích phân của mình – Thật ra cũng không cần tính, tổng cộng cũng chỉ có 131 tích phân, chỉ có thể đổi được một khẩu trang bảo hộ.
Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhấp vào cột đối thoại với phù sư, hỏi ông ta tạm thời có tích phân cho cô mượn để mua đạo cụ bảo hộ không.
Phù sư vẫn chưa trả lời tin, Thẩm Triệt nhiều chuyện thì nhảy ra rồi: “Sủi cảo mà cô làm cũng được, sao bán khống rồi còn không cho lên giá, cô không định kiếm tích phân nữa sao?”
“Thời gian gần đây tôi khá bận.”
(Bán khống trong tài chính có nghĩa là một cách kiếm lợi nhuận từ sự tụt giảm giá của một loại chứng khoán như cổ phiếu hay trái phiếu.)
“Có chuyện gì còn quan trọng hơn kiếm tích phân.”
Thẩm Tiêu nghĩ một hồi, hỏi mượn một người cũng là mượn, hỏi hai người cũng là mượn, nên cô dứt khoát hỏi anh ta có tích phân không: “Tôi muốn mua một vài đạo cụ bảo hộ, không biết anh có bao nhiêu tích phân dư thừa. Đến lúc đó anh giảm giá cho tôi, cho dù tôi có giành được hay không thì cũng đều tính vào tôi.”
Bên đó không còn tin tức nữa.
Thẩm Tiêu đợi một lúc, có chút thất vọng nhìn xem thử phù sư có trả lời tin chưa. Lúc này cửa sổ Thẩm Triệt lại sáng lên: “Mau đi chờ đi!!! Tôi tắt đây!!!!”
Thẩm Tiêu vội vàng đi tới trang của anh ta chờ, một phút sau, trang bán hàng của anh ta có thêm 10 bộ quần áo bảo hộ cùng 4 cái khẩu trang. Đó là một tốc độ tay gần như bùng nổ, và Thẩm Tiêu đã bỏ ra 1,4 tích phân thành công mua được nó.
“Tôi vất vả cực khổ tích góp 5400 tích phân, lần này bàn giao hết ở đây rồi, cô nhất định phải sống sót ra khỏi bản đồ này! Đừng uổng phí tích phân của tôi đấy!!!”
Nhìn dấu câu quen thuộc, Thẩm Tiêu thầm cảm ơn một câu, nói: “Nhất định, có cơ hội sẽ mời anh ăn đồ ngon.”
“Cái này thì thôi khỏi đi, cô làm còn chưa ngon bằng tôi đấy. Đi bán thịt nướng đây.”
Bên cửa sổ này đóng lại, phù sư bên kia cũng trả lời tin của cô. Cũng giống như vậy, đối với thỉnh cầu của Thẩm Tiêu, ông ta cũng không do dự.
Có thể thế giới Liêu Trai sung túc hơn thế giới dưới biển, tổng cộng ông ta mua được 30 bộ quần áo bảo hộ và 30 cái khẩu trang cho Thẩm Tiêu, ông ta nói: “Trả hay không khả đều không quan trọng, thật ra tôi cũng chết vì bệnh dịch. Lúc đó tôi cũng từng nghĩ, nếu như có người có thể đứng ra cứu chúng tôi thì tốt biết bao. Nhưng tiếc là, thế giới mà tôi ở không có anh hùng, nhưng tôi sẵn lòng giúp “tôi” của thế giới khác.”
Thẩm Tiêu chớp chớp mắt, cố ý nói: “Câu nói này của ông thật thăng trầm.”
“Làm gì có khóc.”
Thẩm Tiêu cười cười, lúc mang vật tư chuẩn bị ra khỏi trung tâm mua sắm ảo thì cô lại nhớ đến một việc: “Đúng rồi, người sắp thoát khỏi trò chơi luân hồi này, tích phân đạt được sẽ bị phong ấn sao?”
“Sẽ không.”
“Thế nguyên nhân đến thế giới mới, tích phân mới đạt được sẽ không dùng được, ông biết không?”
“Đa phần sẽ không có tình huống như thế này. Nhưng mà cũng không ngoại trừ có nguyên do khác, nhưng ít nhất tôi vẫn chưa biết.” Phù sư nói: “Cô gặp rồi sao?”
“Chưa, một người bạn gặp rồi.” Thẩm Tiêu nói: “Thế tôi rút trước đây, lần sau sẽ mời ông ăn đồ ngon.”
Thoát khỏi trung tâm mua sắm ảo, Thẩm Tiêu phân phát quần áo bảo hộ xuống. Tổng cộng có bốn mươi bộ quần áo bảo hộ, cuối cùng còn lại sáu bộ, khẩu trang thì vừa đủ.
Ngay khi đại phu mới bước vào, Lương Lão và những người khác đều cảm thấy thoải mái hơn một chút. Tất nhiên, đối Lương Lão mà nói, việc bổ sung các đại phu này không chỉ khiến nhân lực dồi dào hơn mà việc bàn bạc phương thuốc cũng trở nên rộng rãi hơn, đó là điều đáng mừng cho tất cả bệnh nhân.
Lúc tình hình bên trường học dường như đang chuyển biến tốt thì ở một bên khác, Chử Đình lại nhận được một tin: “Hai mươi hai nghìn thạch lương thực trong kho, sau khi trừ đi phần thiếu hụt, hơn một nửa là cám gạo trộn gạo cũ với cát. Lương thực có thể ăn được là mười lăm nghìn thạch.”
(Thạch ( 石): Đơn vị đo khối lượng, bằng 100 thưng, hoặc bằng 120 cân.)