Lúc trước cô làm món ăn gì cũng gọi Cầm Minh đến thử như thế.
Cầm Minh nhìn cô chằm chằm, Thẩm Tiêu không chịu nổi nữa nhắm hai mắt lại: “Tôi là người thường,” cô nói: “Không làm hại được anh.”
Không biết do lời cô nói hay là cô vẫn chưa buông tay làm cho Cầm Minh cuối cùng cũng chấp nhận quả táo nướng trông có vẻ khó coi kia. Anh ta hất tay Thẩm Tiêu ra, cầm quả táo lặng lẽ gặm.
Đồ ăn âm ấm, rất ngọt, trong trí nhớ cũng từng có một người cho anh ta ăn thứ ngọt như thế.
Thế nhưng anh ta nghĩ không ra người đó là ai.
Là ai nhỉ?
Cầm Minh cố gắng nhớ lại.
Rồi anh ta đã nhớ ra.
Là sư phụ.
Khi đó chỉ bởi vì anh ta nhìn hồ lô ven đường lâu hơn một chút, sư phụ mua luôn một xâu cho anh ta.
Sư phụ…
Huyết sắc trong mắt Cầm Minh dần tan biến, anh ta trở lại bình thường.
Nhưng anh ta không lập tức tới gần Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu cũng phát hiện anh ta khôi phục bình thường, cô nhìn vào mắt anh ta, không còn những cảm xúc tiêu cực kia nữa.
“Cầm Minh?” Cô thử thăm dò.
“Tiền bối.” Cầm Minh đáp lại.
Thẩm Tiêu chực trào nước mắt: “Cậu khôi phục là tốt rồi.”
Nhưng Cầm Minh nhích về phía sau, tỏ vẻ không muốn cô tới gần.
“Tiền bối.” nét mặt anh ta rất cứng ngắc rất đau đớn, dường như không muốn nhớ lại những chuyện xảy ra lúc trước, nhưng lại không thể nói dối Thẩm Tiêu: “Là tôi… đã giết sư phụ.”
“Điều đó không có khả năng.” Thẩm Tiêu không chút nghĩ ngợi lập tức phủ định nói: “Anh không giết anh ta được.” Đây là niềm tin đối với Chử Đình.
Kẻ mạnh trong thế giới này không thể xem nhẹ, nhưng đạo cụ trong trung tâm mua sắm cũng không thể khinh thường. Một người khôn khéo như Chử Đình, chắc chắn có nhiều con bài chưa lật hơn người bình thường.
Anh có thể để mạng ở đây sao? Cô không tin.
Nhưng thống khổ trong mắt Cầm Minh không giống giả bộ, xem ra nội tâm anh ta vẫn luôn đau khổ vì chuyện này, Thẩm Tiêu nghĩ một lúc, nói: “Lúc trước rốt cuộc đã xảy ra cái gì?”
“Tôi là quái vật.” Cầm Minh mở đầu nói như thế.
Lúc anh ta còn rất nhỏ, anh ta còn không cảm thấy mình có gì khác với người người bình thường. Anh ta nhìn thấy bạn cùng lứa tuổi khác có cha mẹ có bạn bè, cũng sẽ hâm mộ sẽ khát vọng.
Sau đó vận may của anh ta tốt, gặp một người sẽ không lộ ra ghét bỏ anh ta.
Tuy rằng người kia không nhiệt tình không thân thiết với anh ta, thậm chí còn luôn sai khiến đi làm này làm kia, nhưng cuối cùng anh sẽ cho đưa đồ ăn ngon cho anh ta, một tô mì nước, một xâu mứt quả, một cái chân gà to… Anh ta thèm thứ gì, cuối cùng đều nếm được hương vị. Ngoại trừ những việc này, còn có áo khoác thật dày và giày mềm mại, rất dày rất ấm, dẫm trên nền tuyết còn có thể phát ra âm thanh cộp cộp.
Anh ta đi theo người kia đến rất nhiều địa phương. Từng thấy tuyết, từng leo núi, từng gặp biển rừng, xuyên qua sông ngòi, cùng ăn cơm với người bay trên bầu trời, cũng cùng đốt lửa với tên ăn mày ven đường.
Đó là lúc anh ta cảm thấy vui vẻ nhất, giống như mỗi ngày mở mắt ra, đều sẽ nghênh đón sự vật mới.
Cụ thể là từ khi nào thì thay đổi? À đúng rồi, là khi anh ta giúp đỡ thu xếp lại hàng hóa, thấy một quyển công pháp. Anh ta cảm thấy rất huyền diệu, người kia thấy anh ta có thiên phú, bèn đưa cho anh ta.
Anh ta bắt đầu dựa theo cách tu luyện trên công pháp để tu luyện, sau khi dẫn khí nhập thể, anh ta lập tức cảm thấy có gì đó thay đổi. Trước kia anh ta có thể biết rõ một ngày mười hai canh giờ mình đã làm những gì, nhưng sau khi tu luyện, lại dần dần có một ít trí nhớ biến mất, sẽ quên mất vừa nãy mình đã từng làm gì.
Khi anh ta tiến vào luyện khí kỳ, anh ta cũng học theo những người khác hạ một luồng hơi thở trên người đó. Như vậy sau này dù cho người kia đi đâu, anh ta đều có thể nhanh chóng tìm được anh.
Anh ta tu luyện rất nhanh, nhanh đến mức một thành đô cũng bị một mình anh dọa nhảy dựng. Anh ta từng lén hỏi chủ quản thương hội, chủ quản nói cho anh ta thiên tài trẻ tuổi nhất trong Vương Đô, một năm cũng chỉ có thể đột phá ba tiểu cảnh giới, nhưng anh ta lại chỉ dùng thời gian nửa năm đã đột phá một đại cảnh giới, từ luyện khí kỳ tiến vào ngưng thần kỳ.
Theo tu vi của anh ta tăng lên, anh ta cảm thấy trí nhớ mình mất đi càng nhiều. Anh ta biết trong này chắc chắn có kỳ lạ, không nên, vì thế đề xuất muốn rời khỏi Vương Đô tu luyện.
Người kia nói vừa khéo muốn đi tìm một vị thuốc, bèn đồng ý, dẫn anh ta rời khỏi Vương Đô.
Buổi tối ngày đó rời Vương Đô, anh ta lại mất trí nhớ, chờ khi thanh tỉnh, lại phát hiện mình ở trong một khách điếm, xung quanh tất cả đều là vết máu, tay anh ta cũng dính đầy máu. Anh ta theo bản năng đi tìm người kia, nhưng hơi thở anh ta từng hạ lại không cảm ứng được.
“Tôi bắt đầu nghĩ sư phụ chán ghét tôi giết người, quá thất vọng với tôi, không muốn dẫn tôi theo nữa. Nhưng sau đó, có người nói cho tôi biết, nói anh ta chính mắt nhìn thấy tôi giết sư phụ, hút máu thịt của anh ấy. Tôi không tin lời anh ta nói, thế nhưng…” Nghĩ đến hình ảnh cả cuộc đời này cũng không thể tiêu tan, ánh mắt Cầm Minh mơ hồ lại có dấu hiệu ửng đỏ: “Tôi giết người kia, đoạt lấy trí nhớ của hắn. Tôi ở trong trí nhớ hắn, thấy được quá khứ. Tôi thấy mình biến thành ma, sư phụ vì ngăn cản tôi, bị tôi sống sờ sờ xé ra. Bọn họ nói rất đúng… Tôi là ma… Là quái vật… Vĩnh viễn cũng không làm con người được…”
Khi nói chuyện, quan thân Cầm Minh lại lượn lờ ma khí, ánh mắt bị huyết sắc bao trùm.
Biến hóa của anh ta Phong Diên ở bên cạnh thấy ở trong mắt, Phong Diên suy nghĩ, nhưng cuối cùng không biết nghĩ đến cái gì, vẫn vô lực nhắm hai mắt lại.
“Tôi không tin.” Thẩm Tiêu có khiên bảo hộ phòng thân, cô vẫn không tin Chử Đình sẽ chết uất ức như vậy. Vốn cô còn không muốn nói trắng ra chuyện của Cầm Minh với Chử Đình, nhưng việc này dính với lời an ủi của Chử Đình, cô đã bất chấp việc khác, lúc này thuật lại tất cả lời của Cầm Minh cho Chử Đình.
Chử Đình ở bên kia không biết đang bận cái gì, sau một lúc lâu mới nhắn lại nói: “Giả đó. Trên người tôi mặc bảo giáp đỉnh cấp có giá trị một trăm vạn tích phân, mười ba năm trước cho dù cậu ta là thiên tài tu luyện đi nữa, vậy cũng vẫn là tay mơ. Một tay xé tôi hả? Trừ khi cậu ta là đại thánh.”
Nghĩ đến khiên bảo hộ của mình thậm chí còn có thể chịu đựng thứ đó mấy lần, thế giới trước Chử Đình chắc chắn không thể kiếm ít hơn cô, không lý nào còn đỗ nghèo khỉ hơn cô.
Thẩm Tiêu biết lúc này giải thích Cầm Minh cũng chưa chắc sẽ tin, dù sao cũng là trí nhớ mình tận mắt thấy… tuy rằng cô không biết cái gọi là trí nhớ đoạn ngắn đó rốt cuộc là chuyện gì, nhưng với Cầm Minh mà nói, cô càng tin tưởng Chử Đình. Vì thế cô dứt khoát nói: “Sư phụ anh anh ấy còn sống.”
Câu nói đầu tiên ấy làm cho Cầm Minh mới vừa biến thân nhìn về phía cô.
“Lúc này đây, tôi đang nói chuyện với anh ấy.” Thẩm Tiêu lại bỏ một quả bom nói. Tuy rằng hiện tại là đối thoại với Chử Đình mười tám năm trước, nhưng cô cũng đâu nói sai không phải sao.
Nháy mắt, Cầm Minh lập tức thay đổi trở về.
“Thật sự?” Anh ta không thể tin được.
“Đương nhiên là thật.” Thẩm Tiêu nói: “Vốn tưởng anh theo anh ấy năm năm, hoặc nhiều hoặc ít hẳn là có chút hiểu biết với anh ấy. Hiện tại xem ra anh còn chưa quá hiểu anh ấy. Anh cảm thấy Chử Đình là loại người lập tức sẽ chết sao? Cho dù anh ấy là kẻ xấu bị người người trong thoại bản hô đánh, anh ấy cũng có thể chạy từ chương thứ nhất đến chương cuối cùng anh có tin không?”
Con mắt Cầm Minh chớp chớp, không nói chuyện.
“Đây là bí pháp độc môn của chúng tôi, dù cho chúng tôi cách xa nhau, chúng tôi cũng có thể thần hồn câu thông.” Thẩm Tiêu nói xong.
Cầm Minh vẫn không nói chuyện.
Nhưng Thẩm Tiêu đã không thể lộ ra nhiều hơn.
Ánh mắt hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng Cầm Minh thỏa hiệp nói: “Sư phụ anh ấy không có gì muốn nói với tôi sao?”
Thẩm Tiêu thuật lại lời này cho Chử Đình, Chử Đình ở một bên khác nhìn cậu bé trước mặt chỉ cao tới bên hông anh, vươn tay vỗ đầu cậu ta, nói: “Về sau phải sống cho ra con người.”
Bên này, Thẩm Tiêu cũng trả lời Cầm Minh: “Anh ấy bảo anh về sau sống cho ra con người.”
Lúc này Cầm Minh rốt cuộc nở nụ cười: “Trước kia sư phụ từng nói với tôi những lời này.”
Thì ra, ngay từ đầu, anh ta đã bị sư phụ nhìn thấu thân phận?
Anh không ngại, không e sợ anh ta, mà vẫn xem anh ta như người bình thường mà đối đãi.
Ở trong lòng sự phụ, anh ta là người.
Vậy về sau anh ta chính là người.
Trái tim cuồn cuộn ma khí trong nháy mắt bị áp chế toàn bộ, gông xiềng trói buộc trong lòng anh ta đã lâu nháy mắt phá vỡ. Linh lực màu xanh quanh quẩn xung quanh anh ta, cây đàn đứt dây trong tay anh ta cũng nhanh chóng trở nên sáng rực lộng lẫy, không hề có sát khí nữa. Vô số linh khí vọt tới trên người anh ta, Thẩm Tiêu ở bên cạnh chỉ cảm thấy không khí xung quanh mỗi lần thở một hơi, người lập tức nhẹ nhàng một phần, mà Phong Diên ở bên cạnh quỳ rạp trên mặt đất lại lành tay chân bị gãy…
Không biết qua bao lâu, Cầm Minh theo một tiếng “Vút”, nửa dãy núi vạn thú đều bị tiếng đàn làm bừng tỉnh.
Mà trong bộ tộc Phong Diên cách bọn họ gần nhất, thủ lĩnh Phong Diên nhìn phương đông xa xôi, nói: “Chúng ta lại có thể chứng kiến sự quật khởi của một nhân vật lớn.”
…
Thời gian thăng cấp liên tục lần này không phải quá lâu, đợi dị tượng trời đất xung quanh tiêu tán, Thẩm Tiêu nhìn thấy Phong Diên đã mọc ra hai cánh. Lại nhìn Cầm Minh, mặt ngoài trông anh ta biến hóa không lớn, chỉ là mi tâm thêm một ấn ký, nhưng trong giây lát, ấn ký đó lại rất nhanh ẩn nấp dưới làn da.
Xem ra là có đột phá.
Thẩm Tiêu nghĩ, trong lòng lại có chút lo lắng. Từ đầu đến cuối cô không thể coi nhẹ việc hiện tại bọn họ ở dãy núi Vạn Thú, vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, rất có thể yêu thú gần đấy đã nhận ra, không biết hiện tại có phải chúng nó đã rình rập ở xung quanh hay không.
“Đừng lo lắng.” Cầm Minh giống như biết cô đang lo lắng cái gì, lúc này mở mắt: “Xung quanh không có yêu thú.”
Không có?
Thẩm Tiêu sửng sốt.
Động tĩnh lớn như vậy, không có yêu thú phát hiện? Điều đó không có khả năng.
Nếu đã nhận ra, cũng không lại đây nhìn một cái rốt cuộc là tình huống gì. Hoặc là chúng nó cảm thấy động tĩnh này không đáng nhắc tới, hoặc chính là cảm thấy không dễ chọc… Cầm Minh chính là loại nào?
Rất nhanh Thẩm Tiêu đã biết đáp án.
Cầm Minh ngưng mắt ngồi ngay ngắn một hồi, nói: “Cách nơi này hơn ba nghìn dặm, có một gốc cây Bạch Mi Ông.”
Bạch Mi Ông?
Thẩm Tiêu nhớ tới, lúc trước trong danh sách mà cô đưa cho Lý Vạn Thông bọn họ, cũng ngụy trang viết lên Bạch Mi Ông.
Thứ này cô có muốn hay không đều không sao cả, thế nhưng…
“Sao anh biết?” Ba nghìn dặm, bằng khoảng cách ba đoạn Hàng Châu đến Bắc Kinh, chẳng lẽ Cầm Minh có thể cảm nhận được hết thảy trong phạm vị ba nghìn dặm? Chuyện này không khỏi quá khủ.ng bố rồi.
Đối với câu hỏi của Thẩm Tiêu, Cầm Minh sẽ không giấu diếm: “Tôi có thể nghe tiếng thì thầm của chúng nó.”
“?” Thẩm Tiêu theo bản năng nghĩ tới một kỹ năng: “Thuật đọc tâm?”
Cầm Minh lắc đầu: “Không phải.” Anh ta thấy Thẩm Tiêu nhìn mình, giải thích nói: “Tôi không nghe được tiếng lòng của mọi người.” Nếu là thuật đọc tâm, vậy tiếng lòng của ai cũng có thể nghe thấy: “Tôi nghe thấy chúng nó muốn cướp lấy đường sống của Bạch Mi Ông.”
Đương nhiên, trên thực tế lời anh ta nghe được còn tàn khốc hắc ám hơn cái này, nhưng không cần phải nói cho Thẩm Tiêu nghe.
Cầm Minh không nói rõ ‘chúng nó’ là ai, nhưng Thẩm Tiêu có thể đoán được sơ sơ là thứ nào. Giống với con người, dãy núi Vạn Thú cũng không yên bình, thậm chí so với loài người đấu đá lẫn nhau, nơi này cũng không thua kém gì.
Nói như vậy, kỹ năng Cầm Minh đạt được sau khi đột phá hẳn là có thể nghe thấy những lời ác độc?
Khi Thẩm Tiêu suy tư, Cầm Minh lại nhìn về phía cô: “Ngoài trừ Bạch Mi Ông, ở nơi phía đông năm trăm dặm còn có một gốc cây Huyết Đằng ba trăm năm.”
Huyết Đằng này cũng là lúc trước Thẩm Tiêu thêm vào danh sách gom đủ số.
Cô im lặng một lúc, nói: “Anh sẽ không nhớ kỹ toàn bộ danh sách lúc trước tôi liệt kê cho Lý Vạn Thông chứ.”
“Chỉ nhìn thoáng qua.”
Được lắm, thật giận người tu tiên.
“Đây đều là tôi tùy tiện viết gom đủ số thôi.” Thẩm Tiêu không muốn vì mấy thứ này để Cầm Minh đi mạo hiểm: “Có hay không với tôi mà nói đều không sao cả, anh không cần đặc biệt đi tìm.”