Mục lục
Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời này không hiểu sao lại chọc Thẩm Tiêu một chút, cô muốn cười che giấu theo bản năng, nhưng trong đầu không biết sao lại nghĩ đến những lời Chử Đình nói tối ngày đó.Bọn họ đều là người sắp sống lại, người sống lại không có trí nhớ.

Cho nên không cần nghĩ nhiều, sống cho thật tốt.

“Dù sao một người lớn như vậy, cũng nên học một chút.” Thẩm Tiêu nói: “No chưa? Nếu no rồi, chúng ta xuống tầng một đi, nói không chừng có thể đợi mấy người ông nội em trở về.”

Vừa nhắc đến chuyện này, Lâm Đồng ngay lập tức tỉnh táo tinh thần: “No rồi!”

Thẩm Tiêu và Lâm Đồng xuống lầu, Chử Đình thì ở lại trên lầu.

Sau khi xuống lầu, người ở nhà ăn dưới lầu rất ít, chỉ có mấy người. Những người này đều giống Lâm Đồng, ở đây đợi người nhà mình trở về.

Thẩm Tiêu và Lâm Đồng cầm túi ngủ, ngồi ở góc. Những người phụ nữ bên cạnh phần lớn đều im lặng, thỉnh thoảng có người nói mấy câu, nhưng đều rất nhanh đã kết thúc đề tài.

Thời gian từng chút trôi qua, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, người ra ngoài đều lục tục trở lại, Thẩm Tiêu vẫn không thấy bóng dáng ông Lâm. Trong ánh mắt Lâm Đồng có chút nôn nóng, nếu không phải bên ngoài thật sự rất lạnh, có lẽ cô bé đã muốn nhảy ra khỏi túi ngủ lo lắng đi tới đi lui ở bên ngoài.

Sau khi trời tối, tầng một khách sạn sẽ không có ánh sáng gì. Lúc này ngọn nến sáng lên, nhưng Thẩm Tiêu biết, chờ khi ngọn nến đó đốt một phần mười, sẽ có người thổi tắt ngọn nến, đến lúc đó người vẫn chưa rời đi chỉ có thể lần mò về phòng.

“Đi thôi.” Thẩm Tiêu nói, nhân lúc bây giờ còn có một chút ánh sáng, các cô phải trở về.

Trong khách sạn tương đối an toàn hơn bên ngoài một chút, nhưng đợi khi hoàn toàn tối, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hiện tại thang máy đã không còn vận hành, bọn họ phải dựa vào đôi chân leo lên tầng mười lăm.

“Vâng.” Biến cố trong thời gian này khiến Lâm Đồng đã hiểu chuyện hơn nhiều. Hiện tại cô bé ăn nhờ ở đậu, không thể khiến người ta chán ghét. Dù cho cô bé rất muốn ở lại đợi ông nội và cha trở về, nhưng hiện tại cô bé chỉ có thể lên lầu trước rồi nói sau.

Đêm nay, cả đêm Lâm Đồng không ngủ.

Thẩm Tiêu có thể cảm nhận được, nhưng cô không có cách nào an ủi.

Chỉ có đám người ông Lâm đều bình an trở về mới là sự an ủi tốt nhất.

Nhưng lại một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua, từ đầu đến cuối người nhà họ Lâm cũng không có ai trở về.

Quy định chỗ khách sạn là, liên tục ba ngày không giao tiền phòng, vậy sẽ bị coi như tự động bỏ phòng. Đồ đạc bên trong cũng sẽ bị khách sạn tịch thu.

Người nhà họ Lâm có Lâm Đồng ở đây, hơn nữa Chử Đình ra mặt, người phụ trách khách sạn không nuốt đồ nhà họ Lâm, mà để Chử Đình dọn đồ đến phòng bọn họ.

“Mấy người cha em sẽ không có việc gì đâu nhỉ.” Lâm Đồng đã đoán được gì đó, nhưng cô bé vẫn muốn nhận được một hai câu trấn an từ chỗ Thẩm Tiêu.

“Chắc chắn sẽ không có việc gì. Thời tiết bên ngoài rất lạnh, cũng có thể bọn họ nán lại ở bên ngoài.” Thẩm Tiêu nói: “Bọn họ sẽ trở về, em phải kiên nhẫn một chút.”

“Vâng.” Qua một lát, Lâm Đồng lại nói: “Vừa nãy khi dọn đồ, em nghe thấy có người nói, cha em bỏ lại em đi nông thôn rồi.”

“Đó là người khác nói bậy.”

Trong mắt Lâm Đồng ẩm ướt: “Em thật hy vọng điều bọn họ nói bậy là thật.”

Lúc này Thẩm Tiêu lại không nói nên lời.



Thời tiết càng ngày càng lạnh. Sau đó hai người Chử Đình và Thẩm đều tự ra ngoài một chuyến, nhưng cũng không đi xa, vòng quanh ngay xung quanh, lại trở về khách sạn. Sau đó, hai người đều không đi ra ngoài nữa.

Thời tiết rất lạnh, lạnh đến mức bọn họ thật sự có hơi không chịu được. Bọn họ dùng nước đông cứng tất cả khe hở ngoài phòng, sau đó lại đóng chăn lên bốn mặt bức tường. Bọn họ dùng những chăn này tách phòng khách ra, sau đó bắt đầu đốt gỗ.

Lúc lửa cháy rất ấm, ánh sáng ấm màu cam đó mang theo hơi nóng khuếch tán bốn phía, ba người vây quanh ở bên lò lửa, vừa sưởi ấm vừa nướng đồ ăn.

Bọn họ không thể cách lò sưởi trong tường quá xa, chỉ cần hơi xa một chút, hơi nóng đó sẽ không còn, khí lạnh sẽ dùng sức phả ra.

Sau khi người phụ trách khách sạn biết phòng bọn họ có lò sưởi trong tường, bèn lại đây hỏi phòng bọn họ có thể thêm người nữa hay không.

“Chúng tôi không định thêm người.” Chử Đình lại từ chối nói.

Thẩm Tiêu không nói chuyện. Việc này cô và Chử Đình đã từng thương lượng, thêm người đến cuối cùng chắc chắn phải thêm người, bọn họ ở đây sưởi ấm, bên ngoài chắc chắn sẽ có người không phục. Nhưng không có khả năng đối phương nói thêm người thì lập tức thêm người, ít nhất phải có chút điều kiện chút lợi ích mới được.

Người phụ trách khách sạn không giống lần trước vừa bị từ chối lập tức rời đi: “Tình huống hiện tại có chút đặc biệt, một vài người già thật sự chịu không nổi. Như vậy đi, các người ra giá thế nào? Chỉ cần giá cả hợp lý, chúng tôi đều có thể chấp nhận.”

“Ra giá?” Chử Đình dường như có chút động tâm: “Đối phương nguyện ý ra giá gì.”

“Chuyện này phải xem anh muốn gì.”

“Tôi muốn đồ cổ.”

“Đồ cổ?” Người phụ trách khách sạn tưởng mình nghe lầm, trước kia anh ta cũng biết hai người trong phòng này gióng trống khua chiêng thu không ít đồ cổ, nhưng hiện tại đã là lúc nào, còn muốn đồ cổ? Đồ cổ có thể làm cơm ăn không?

“Đúng. Muốn đồ cổ. Tôi biết hiện tại đồ cổ không đáng tiền, ít nhất không đáng giá bằng mạng sống của những người quyền quý. Bọn họ muốn tới sưởi ấm cũng được, lấy ra thành ý là được. Nhiên liệu bên tôi có hạn, xung quanh bếp lò chỉ có thể cho năm người sưởi ấm. Hiện tại riêng chúng tôi chiếm 3 chỗ, mỗi lần chỉ có thể hai người, về phần ai được, xem trên giá cả.” Nói rõ là sống chết muốn tiền, à không, sống chết muốn đồ cổ.

Người phụ trách khách sạn rời đi, lúc này nội tâm có chút phức tạp.

Vì việc này, anh ta đã chuẩn bị đồ ăn gì đó, kết quả người ta há mồm ngậm miệng đều là muốn đồ cổ.

“Được, đồ cổ thì đồ cổ, vậy tôi đi phản hồi lại.” Người phụ trách khẽ cắn môi rời đi, đã coi hai người trong phòng hóa thành một nhóm kỳ quặc.

Sau khoảng nửa tiếng, người phụ trách mang theo vài hộp gấm đến, bên trong lần lượt là một món đồ sứ, một ngọc bội, một cuốn thư pháp của bậc thầy nhà họ Minh.

Mấy thứ này vừa vào tay, giá cả mà hệ thống trung tâm mua sắm báo lần lượt là 2000 tích phân, 1500 tích phân và 1900 tích phân. Giá cả này, còn cao hơn giá đồ cổ lúc trước bọn họ thu gom gấp mấy chục mấy trăm lần, giá trị có thể hiểu được.

“Đây là của một người?” Sắc mặt Chử Đình không thay đổi.

“Ba.”

“Ồ.” Chử Đình bỏ ngọc bội: “Mời hai người còn lại đến đây đi.”

“Được, tôi đi đi thông báo.” Sau đó người phụ trách nói thêm: “Đây là mỗi ngày đều có thể tới sao?”

Chử Đình nghe xong, cười lạnh một tiếng: “Khi nào khách sạn của anh không thu phí dụng một ngày một lần, thì bên tôi cũng lập tức sửa giá theo.”

Người phụ trách khách sạn ngượng ngùng cười, rời đi.

Ước chừng khoảng mười lăm phút, hai cụ già hơi lớn tuổi được đưa đến. Bọn họ tự mang theo ghế ngồi túi ngủ rất dày, mỗi người làm ổ trong túi ngủ ghế dựa, mặt hướng vào lò sưởi trong tường, đồng thời còn nghe Kịch Hoàng Mai.

Sau khi mở ra con đường này, mỗi ngày người phụ trách đều sẽ đưa một ít đồ cổ tới cửa, sau đó để Chử Đình chọn lựa. Điệu bộ đó, dùng cách nói của Thẩm Tiêu chính là không khác với lật thẻ bài. Mỗi ngày muôn hình vạn trạng người tới cửa sưởi ấm, đến cuối cùng, vẫn là hai ông cụ ban đầu đến tương đối nhiều.

Dựa vào bán vị trí sưởi ấm, hai người Thẩm Tiêu và Chử Đình cũng lời khoản nhỏ.

Khi nhiệt độ thấp đến ngày thứ mười ba, nửa đêm Lâm Đồng đang ngủ, đột nhiên khóc lên.

Thẩm Tiêu và Chử Đình bị cô bé làm bừng tỉnh, đốt ngọn nến lên nhìn, thì thấy mặt cô gái nhỏ đều là nước mắt mở mắt ra, vẻ mặt cô bé còn có chút hoảng hốt: “Em vừa mới mơ thấy ông nội… Ông nội ông ấy bảo sau này em chăm sóc bản thân thật tốt.”

Thẩm Tiêu im lặng.

Cách ngày ông Lâm ra ngoài đến bây giờ, hiện tại đã sắp qua mười ngày, bọn họ lại vẫn chưa trở về.

Người cũng chưa về, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại.

Chuyện này tất cả mọi người đều biết trong lòng, Lâm Đồng tuổi còn nhỏ, Thẩm Tiêu không nói thêm gì ở trước mặt cô bé. Nhưng từ sau buổi tối hôm nay, tính tình của Lâm Đồng thay đổi một chút, trước kia xem như là một đứa nhỏ thích cười, về sau cơ bản không còn cười nữa.

Biến cố bất ngờ ập đến, hơn nữa lại là hoàn cảnh như bây giờ có thay đổi cũng rất bình thường.

“Những thứ này là tất cả đồ quý giá còn lại trong nhà em.” Ngày hôm sau trời vừa sáng Lâm Đồng cầm một cái túi đi tới trước mặt Thẩm Tiêu, cô bé gục đầu xuống, không thấy rõ vẻ mặt.

Thẩm Tiêu không nhận: “Những thứ này em tự giữ cho mình đi.” Một đứa trẻ hơn mười tuổi một mình sinh tồn, chắc chắn vô cùng gian nan, nhưng Thẩm Tiêu cũng không biết khi nào mình và Chử Đình sẽ đột ngột rời đi, bọn họ không thể gánh vác một đứa nhỏ như thế, cho nên mấy thứ này bọn họ sẽ không nhận: “Không gian của hai căn phòng này rất lớn, trước tiên em cứ ở đi. Bắt đầu từ ngày mai, chị và Chử Đình sẽ thay phiên ra ngoài tìm kiếm thức ăn, nếu em muốn, có thể đi cùng anh chị.”

Người lớn lên ở trong hoàn cảnh trước mắt này, luôn phải trưởng thành.

Lâm Đồng gật đầu: “Dạ.”

Ít nhất… Ít nhất như vậy tốt hơn cô bé phải sống lay lắt nhờ vào bố thí.



Theo như lời Thẩm Tiêu ra ngoài tìm kiếm thức ăn không phải chỉ nói mà thôi.

Hơn một tháng này, trải qua mấy đợt gây sức ép như thế, không nói đâu xa, thức ăn chắc chắn sẽ càng ngày càng thiếu. Vật tư trong tay Thẩm Tiêu và Chử Đình bọn họ cộng lại, nếu dùng tốt, kiệm ăn một hai năm chắc chắn cũng đủ, nhưng bọn họ cần tích phân.

Vật tư chính là mạng, mạng chính là tích phân.

Cho nên hai người bọn họ thương lượng một hồi, quyết định không ở trong khách sạn nữa, tiếp tục ra ngoài thu gom vật tư.

Hôm sau, Thẩm Tiêu dẫn Lâm Đồng xuất phát.

Vừa ra cửa khách sạn, Thẩm Tiêu lập tức cảm thấy lỗ tai bị đông cứng sắp mất đi tri giác. Cô chà xát tay, mũ trên đầu quấn càng kín, dẫn theo Lâm Đồng đến ga ra dưới lòng đất.

Trong ga ra dưới lòng đất tích một tầng nước, nước đã kết thành tảng băng, người đi ở phía trên rất trơn trượt. Khi bọn họ đến trước xe, kính xe đã bị đập vỡ, da trên ghế xe cũng bị lột đi, về phần linh kiện trong xe, thứ có thể sử dụng cũng đều bị tháo sạch sẽ, xem như đã hỏng.

Khi tới Thẩm Tiêu cũng nghĩ tới tình huống xe không thể dùng, hiện tại nhìn thấy, cô thở dài, lại dẫn theo Lâm Đồng trở về đường cũ, sau đó dựa vào trong góc tường di chuyển vào trung tâm mua sắm bên cạnh.

Vị trí của khách sạn này vô cùng tiện lợi, xung quanh trong vòng 1000 mét, còn có ba trung tâm mua sắm quy mô lớn. Đương nhiên, đã qua một khoảng thời gian như vậy, đồ trong trung tâm mua sắm có lẽ đã sớm bị tranh mua hết, cho dù có, vậy phỏng chừng cũng bị người tới phía sau thu gom sạch sẽ.

Thẩm Tiêu dẫn Lâm Đồng đến trung tâm mua sắm chính là vì tránh gió lạnh, tiến tới một tòa làm việc phía sau trung tâm mua sắm, sau ký túc xá lại lại là một khu dân cư. Thẩm Tiêu định vào trong ký túc xá nhìn xem.

Những ký túc xá này đều là tòa lầu cao mấy chục tầng, hiện tại không có thang máy, hơn mười tầng phía dưới có lẽ đều bị thu gom trống không, nhưng bên trên nói không chừng vẫn còn đồ sót lại. Ôm ý niệm như vậy trong đầu, Thẩm Tiêu dẫn Lâm Đồng đi lên từng tầng một.

Thể lực của Thẩm Tiêu xem như trung bình, nhưng Lâm Đồng vẫn quá nhỏ tuổi, sau khi đi đến tầng mười thì bắt đầu thở hồng hộc. Thẩm Tiêu bảo Lâm Đồng ở lại nghỉ ngơi đi, Lâm Đồng không muốn cản trở, cắn răng đi lên trên.

Tòa nhà này 47 tầng, hai người Thẩm Tiêu bắt đầu tìm kiếm từ tầng 18.

Tầng 18 hẳn là một công ty mua sắm TV, khi hai người các cô đi vào, đồ bên trong rơi lung tung. Thẩm Tiêu và Lâm Đồng dạo một vòng trong công ty này, cuối cùng tìm được một túi quần legging và một túi bánh quả óc chó A Giao trong ngăn tủ ở một góc.

“Ăn đi!” Thẩm Tiêu mở hộp bánh A Giao ra chia cho cô và Lâm đồng mỗi người ba miếng: “Hồi phục ít thể lực rồi chúng ta lại tiếp tục.” Một hộp bánh A Giao trông thì lớn, thật ra cũng chỉ có tổng cộng ba mươi cái nhỏ.

Lâm Đồng nhận lấy bánh A Giao, vùi đầu cắn một ngụm, cảm giác mùi hương giòn ngọt đã lâu khiến cho cô bé không hiểu sao có hơi thèm thuồng. Thẩm Tiêu cũng bị vị ngọt này lấy lòng, thức ăn dự trữ của cô và Chử Đình phần lớn đều là quân lương năng lượng cao dễ giữ lâu, những thứ như chocolate đều rất ít, bọn họ cũng chỉ thỉnh thoảng mới có thể ăn một miếng, cải thiện cuộc sống một chút.

“Ăn ngon không?” Thẩm Tiêu hỏi Lâm Đồng.

Lâm Đồng im lặng gật đầu.

Ba miếng bánh A Giao một loáng đã ăn hết sạch sẽ, Thẩm Tiêu uống ngụm nước ấm mang theo bên người, sau đó đổ bánh A Giao còn lại từ trong hộp vào túi mang theo bên người, lại nhét quần legging ở phía sau cửa tầng 18, định trở về có thể bỏ vào mang đi, làm xong những việc này, cô vỗ bụi trên mông, dẫn theo Lâm Đồng tiếp tục xuất phát lên lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK