Mục lục
Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một thạch khoảng hơn một trăm cân, mười lăm nghìn thạch cũng chỉ có khoảng một triệu năm trăm nghìn cân. Nhưng thành Lâm Châu có mấy trăm nghìn dân, ngày dịch bệnh đẩy lùi vẫn còn xa vời không thời hạn, vựa lúa trong thành có thể chống đỡ được bao lâu khi đến thời điểm mở kho?

Tóm lại, kho lương thực của Lâm Châu đang trong tình trạng cấp báo.

Sau khi phong tỏa thành, vật tư thiếu hụt là điều tất nhiên. Thật ra từ khi phát lệnh đóng cổng thành cho đến hiện tại, giá cả của gạo ở trong thành đã thay đổi từng ngày một rồi, thậm chí bây giờ bộ mặt thành đã không bán ra nữa, muốn mua những thứ này, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, còn phải dựa vào các mối quan hệ.

Trường học được quan phủ toàn lực chống đỡ không hề biết những chuyện bên ngoài này, nhưng mà Thẩm Tiêu lại có thể tưởng tượng ra được. Dịch bệnh vẫn chưa kết thúc, thành Lâm Châu ngoại trừ có các nơi chi viện, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ không chống cự nổi.

Bây giờ bệnh nhân trong trường học càng ngày càng nhiều, nhìn lương thực trong kho giảm với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường mỗi ngày, cảm giác khủng hoảng của Thẩm Tiêu cũng được kích hoạt.

Cho nên bữa cơm mỗi ngày trong trường học trước kia là cơm – rau – canh, bây giờ đã cắt phần canh, rau thì cũng chỉ có mười mấy đại phu có, còn không được bỏ riêng, thay vào đó là một miếng thịt sẽ vùi vào gạo, hạt gạo sẽ ngấm dầu, gạo chất đống được bao phủ bởi một lớp lá rau, cố gắng cân bằng dinh dưỡng càng nhiều càng tốt.

Thức ăn của các đại phu là tốt nhất, tiếp đến là bệnh nhân. Tiếp đến nữa mới là những người làm việc như họ, bữa cơm mỗi ngày của họ là các đại phu ăn phần cơm trên, còn phần cơm bên dưới là khẩu phần của họ, mỗi người một bữa, không có nhiều hơn.

Mặc dù ăn nửa đói nửa no, nhưng mẹ Kim Đào với những người đọc sách kia lại không hề thể hiện ra sự bất mãn.

“Những người trong đền tiên hiền kia, chắc cũng đến giờ rồi nhỉ.” Thẩm Tiêu nói, cả trường học nuôi người nhàn rỗi cũng rất mất sức, ban đầu cô bỏ đói bọn họ hai ngày, sau đó một ngày một bữa hiếm hoi, chỉ tốn tiền ăn như thế này thôi cũng vẫn khiến cô cảm thấy xót tiền.

“Tính ngày thì chắc khoảng mười ngày rồi.”

“Thế lát nữa xuống mời tiểu đại phu Phương đến.” Tiểu đại phu Phương là đệ tử nhỏ nhất của Lương Lão: “Để anh ta xem thử có vấn đề gì không, người nào có vấn đề thì giữ lại, không có vấn đề thì tiễn đi.”

Thật ra những người này mỗi ngày đại phu đều đến kiểm tra một lượt, đến lần cuối cùng rồi, nhất định cũng phải kiểm tra cẩn thận rõ ràng, tránh để thả ra lại đi gây họa cho người khác.

Ăn xong bữa sáng, tiểu đại phu Phương được mời đến. Sau khi anh ta kiểm tra cho từng người xong, xác định không có cá lọt lưới thì mới nói với Thẩm Tiêu: “Có thể để họ đi rồi.”

Vừa nghe thấy có thể về nhà, đám người đói đến run tay run chân suýt nữa trào nước mắt ra ngoài.

Ôi mẹ ơi, cuối cùng họ cũng được về nhà ăn bữa cơm no rồi.

Nhưng mà trong đám người này, lại có người không nghĩ như vậy.

“Cô Thẩm đợi một lát.” Người đó gọi Thẩm Tiêu lại. Thẩm Tiêu nhìn, chính là người thương nhân từng đến quầy hàng của cô ăn sủi cảo: “Có chuyện gì thế?”

Người thương nhân cười cười, đợi những người khác đều đi xa rồi mới nói với Thẩm Tiêu: “Chuyện là, anh em chúng tôi bàn bạc kĩ rồi, muốn tiếp tục ở lại trong trường học, cô xem có được không?”

“Không được.” Thẩm Tiêu không hề nghĩ ngợi gì mà từ chối ngay. Trong trường có thêm một người ăn không ngồi rồi là cô đã cảm thấy lãng phí rồi, chứ đừng nói là mấy người.

Câu trả lời cũng nằm trong dự liệu của người thương nhân: “Thế nếu nhưng chúng tôi quyên góp hết hàng của chúng tôi vào thì sao?”

Vừa nghe thấy lời này của ông ta thì không chỉ có Thẩm Tiêu, mà những người đồng hành với ông ta cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Chú Tiền, chú điên rồi!”

“Cậu im miệng đi!” Rõ ràng người thương nhân này rất có uy danh trong đội nhỏ này của bọn họ, ông ta quát một tiếng, người lúc nãy lập tức không nói gì nữa.

Ông ta tiếp tục nói với Thẩm Tiêu: “Điều tôi nói là thật. Mấy người chúng tôi buôn bán dược liệu, chắc quan phủ sẽ rất cần. Bây giờ chúng tôi không thu tiền, quyên góp tất cả cho quan phủ, chỉ xin cho chúng tôi ở lại đây. Chúng tôi cũng không chạy lung tung, tuyệt đối không gây phiền phức cho mọi người. Có được không?”

Ý định này không phải ông ta nhất thời nổi hứng lên, mà là chuyện mà ông ta đã suy nghĩ rất lâu rồi. Từ sau khi bị nhốt ở đây, ban đầu ông ta tưởng qua vài ngày nữa mình sẽ được thả ra, nhưng đại phu mỗi ngày đến chẩn mạch cho họ vẫn gây cho ông ta áp lực về tâm lý.

Sau đó nữa, nghe nói có người đến trường học đập phá, lúc đó bọn họ còn phấn khích, tưởng rằng có thể được thả ra rồi. Nhưng sau đó họ chỉ nghe thấy tiếng khóc than ở bên ngoài.

Mỗi ngày đều có người được đưa vào trong, điều này chứng tỏ bên ngoài có dịch bệnh, không nghi ngờ gì nữa. Người khác đều cảm thấy ở trong trường học là một sự giày vò, nhưng ông ta biết, nếu như bên ngoài thật sự có dịch bệnh, thì cho dù những người như họ bước ra khỏi cánh cổng này, tương lai hàng hóa của họ có giữ được không thì cũng là một vấn đề, nói không chừng còn vì thế mà gây họa sát thân.

Lúc này đã không còn là vấn đề tiền hay không tiền, hàng hay không hàng, so với việc lo lắng tương lai mờ mịt, chi bằng bày tỏ lòng thành với quan phủ, ít nhất bọn họ ở trong trường học này, trong lúc các đại phu kia ăn no thì cũng sẽ cho họ một miếng cơm.

Như vậy đã đủ rồi.

Nói thật lòng, Thẩm Tiêu rất động lòng đối với điều kiện của ông ta.

Đó là dược liệu đấy.

Bây giờ dược liệu trong trường học tiêu thụ hàng ngày không kém gì gạo, hơn nữa nếu so sánh thì dược liệu trong toàn bộ thành Lâm Châu nhất định ít hơn gạo.

“Chỗ tôi không chứa người nhàn rỗi.” Thẩm Tiêu nói rồi cô chỉ vào bốn học giả đằng kia, những người vẫn đang đun nước sôi để giặt vỏ chăn bông: “Nếu như các người ở lại đây có thể làm việc như họ thì tôi có thể suy nghĩ lại.”

Thấy cô thả lỏng, người thương nhân không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay: “Được được. Về số dược liệu đó, lần sau vị bổ đầu kia có thời gian, tôi có thể dẫn ông ấy đi kéo về.”

“Chú Tiền!” Có người vội vàng nói.

Thẩm Tiêu biết nội bộ của bọn họ vẫn có những mâu thuẫn chưa được giải quyết, cô nói: “Đừng vội đồng ý. Tôi cho mọi người thời gian mười lăm phút, mọi người bàn bạc xong rồi hãy đến nói quyết định cho tôi biết.”

Nói xong, Thẩm Tiêu để lại không gian cho mấy người bọn họ.

“Ông Tiền, ông không thể làm như vậy được, số dược liệu đó chúng ta đã bỏ ra vốn gốc rồi.” Thẩm Tiêu vừa đi, lập tức có người không đợi được nữa mà nói: “Vì chuyến làm ăn này, chúng tôi vay nợ để theo ông đến Lâm Châu, kết quả ông nói quyên góp, thế số nợ này phải làm sao?”

“Phải đấy, vì chuyến làm ăn này, mẹ tôi cũng lấy tiền quan tài của bà ấy cho tôi. Sao chúng tôi có thể đi tay không về được chứ.”

“Tiền thì sau này có thể kiếm lại được.” Người thương nhân lão Tiền xoa xoa mặt: “Lúc đó tôi nói dẫn mọi người đi kiếm tiền, nhưng cũng hứa với người nhà của mọi người, sẽ đưa mọi người về một cách bình yên nguyên vẹn. Chuyện này không cần phải bàn bạc nữa.”

Những người đó trước nay đều nghe theo ông ta, bây giờ thấy ông ta đã quyết định rồi, mặc dù trong lòng họ không thoải mái, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo thôi.

Cứ như thế, trong tay Thẩm Tiêu lại có thêm bảy trợ thủ.

Sáu người lúc trước, hai người phụ trách phòng bếp, bốn người còn lại phụ trách giặt giũ, thay chăn nệm bẩn, nhưng vẫn làm không xuể, bây giờ có thêm bảy người, cũng vẫn là làm không xuể.

Bởi vì thời kỳ bùng phát dịch bệnh đã đến rồi.

Trước kia mỗi ngày sẽ có bệnh nhân được đưa đến, nhưng mỗi ngày cũng chỉ có mấy chục người. Nhưng bây giờ cổng trường học gần như là không có cách nào đóng lại được, hoặc là không có ai đến, hoặc là đến một lần với số lượng lớn, cáng cứu thương hầu như đều dính đầy máu, thậm chí có người đi được nửa đường thì đã đứt hơi rồi.

Và người bảo vệ đưa bệnh nhân qua còn chưa kịp uống ngụm nước đã vội vàng quay lại tiếp tục khiêng người.

“Đều là dân nghèo ở phía nam thành.” Tổng bổ đầu Chu đã gầy đi rất nhiều, gò má cao và nhô ra trông thấy, trông ông ta già hơn trước rất nhiều: “Những người này đều ở chung với nhau, thông thường nếu xảy ra chuyện gì, về cơ bản tất cả mọi người trong một khu tập thể đều gặp họa.”

Trong những người được đưa vào đây, Thẩm Tiêu còn nhìn thấy phụ nữ và trẻ con ở Từ Tế Đường, thậm chí có cả bà lão phạt cô phải rời khỏi Từ Tế Đường. Họ vẫn chưa bắt đầu có triệu chứng ho, mà là đã thấy đỏ, nếu không có thuốc điều trị triệu chứng thì đây chỉ là một cơn vật vã sắp chết.

Nhưng cho dù chết rồi, xác chết của họ cũng phải bị đưa đi thiêu hủy, cuối cùng vẫn phải đi cái nghiệp này.

Trong xã hội đầy biến động, con người luôn là người chịu thiệt thòi nhất.

Gần như chỉ trong hai ngày, mấy ngôi nhà mà Chử Đình chuẩn bị cho trường học đã đầy ắp người rồi. May mà lúc này có gia đình giàu có sẵn lòng để những người khác vào ở nhà của họ, như thế những ngôi nhà hai bên trường học cũng dần bị bỏ trống ra để chứa người.

Cứ như thế, nhân lực lại thiếu hụt trầm trọng.

Cũng không biết Chử Đình lại hứa cái gì, lại có đại phu được đưa đến, nhưng Thẩm Tiêu hết tích phân mua quần áo bảo hộ rồi, đại phu đến, cô cũng không dám cho người vào.

Có lẽ Chử Đình biết được suy nghĩ của cô, anh dẫn cô đến nhà kho của quan phủ Lâm Châu, lần này là dùng vàng bạc thật để đổi tích phân, bảo cô đi trao đổi đạo cụ bảo hộ.

10 gam bạc trắng, trung tâm mua sắm ảo thu hồi với giá là 1 tích phân, một hai lượng bạc khoảng 3 tích phân. Mà một bộ quần áo bảo hộ cần 500 tích phân, cũng chính là một bộ quần áo bảo hộ cần một trăm sáu mươi, một trăm bảy mươi lượng bạc.

Bây giờ có mấy chục đại phu mới đến trường học, cứ tính như thế thì mấy vạn lượng bạc là có thể giải quyết.

Nhưng cô vẫn chưa vui được bao lâu thì lúc trọng lượng khắc kim của cô đạt đến 87400 gam thì giả cả thu hồi của trung tâm mua sắm ảo đã thay đổi, biến thành 100 gam bạc trắng mới thu hồi được 1 tích phân.

“Tại sao lại như thế này?” Thẩm Tiêu phục rồi.

“Giá cả ở trung tâm mua sắm ảo sẽ tăng giảm theo bậc thang, cô không biết sao?” Chử Đình nhìn cô một cái, nói: “Nếu như không hạn chế, tại sao tôi không để cô đến ngốn phủ khố ngay từ đầu. Giai đoạn đầu tiên là 10 vạn gam, thứ hai là 100 vạn, giai đoạn thứ ba là 1000 vạn. Tôi đã tính qua rồi, chắc khoảng bốn mươi vạn bạc trắng, có thể đổi được khoảng ba nghìn tích phân. Số tích phân này cô có thể đổi được bao nhiêu thì đổi.”

Điều này đúng là Thẩm Tiêu không biết thật. Cô từng nghĩ đến nguyên nhân Chử Đình không đập bạc, có thể là muốn cầm bạc đi mua gạo mua dược liệu các loại, nhưng cô hoàn toàn không ngờ là vì cái này.

“Bốn mươi vạn lượng?” Thẩm Tiêu hít ngược một hơi lạnh: “Nếu tiêu số bạc này rồi thì các anh phải làm sao?” Bây giờ giá cả vật chất bên ngoài nhất định là tăng vọt, hơn nữa lại trong mùa này, mượn lương thực xung quanh phủ Châu có lẽ cũng mượn không ra, chỉ có thể bỏ tiền ra mua: “Thuốc ở trường học lại không đủ nữa rồi, những thứ này đều cần tiêu tiền.”

“Đây là bạc riêng của tri phủ tiền nhiệm, cô cầm đi dùng trước đi. Còn về lương thực với dược liệu, cô không cần lo, để đó tôi nghĩ cách.” Chử Đình nói.

Thẩm Tiêu nhìn anh chăm chú một hồi, cuối cùng gật đầu: “Được.”

Lô quần áo bảo hộ mới được đưa đến trường học, và rất nhanh đã đưa vào sử dụng, nhưng những thứ này không thể ngăn cản được sự ra đi của những sinh mạng đó.

Ban đầu mọi người sẽ còn cảm thấy không nhẫn tâm, về sau họ đã dần tê dại. Người đến thì dìu nằm xuống; khiêng xác chết đi thì thay giặt chăn nệm, sau đó tiếp tục đợi bệnh nhân tiếp theo.

Khi có nhiều người hơn, Lương Lão và những người khác sẽ ít có thời gian nghỉ ngơi hơn, ngủ cũng phải tranh thủ chợp mắt một lúc, rồi chẩn mạch cho từng bệnh nhân một. Dưới áp lực cao như vậy, hai đồ đệ của Lương Lão cũng bị trúng chưởng.

Lúc họ bị phát hiện, người đã bắt đầu ho, vẫn chưa đến triệu chứng nóng sốt. Thẩm Tiêu đặc biệt sắp xếp phòng đơn cho hai người họ trị liệu, hy vọng có thể có kì tích xuất hiện. Nhưng cho dù như thế, bốn ngày sau, hai đại phu trẻ mới hơn hai mươi tuổi này vẫn chảy máu mũi mà chết.

Vào ngày mà họ đi, lúc ăn cơm trưa, Thẩm Tiêu nhìn thấy Lương Lão ngồi dưới mái hiên bên ngoài Minh Luân Đường, ông ta đang gắp một ngụm cơm lớn, cưỡng ép nuốt xuống ngụm cuối cùng, ông ta chớp chớp mắt rồi chống gậy trở về phòng.

Trong thời kỳ thảm họa, ngay cả đau thương dường như cũng là một điều xa xỉ.

Thẩm Tiêu cũng chỉ là khó chịu một chốc lát, rồi cô lại tiếp tục mời những đại phu khác ra dùng cơm.

Đợi mọi người ăn xong, cô dọn dẹp chén đũa về phòng bếp, sau đó tiếp tục đút cho bệnh nhân ăn.

Vẫn chưa đút xong, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, là bảo vệ đưa người đến rồi.

Lần này, Thẩm Tiêu nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc.

Thanh Thủy.

“Thanh Thủy?” Thẩm Tiêu hoàn toàn không ngờ cậu ta sẽ bị đưa đến.

“Cậu ta bị chuột cắn.” Người bảo vệ có thể cũng đã biết quan hệ của Thẩm Tiêu với Thanh Thủy, vội vàng lên tiếng giải thích: “Người bị chuột cắn, ban đầu vẫn chưa có triệu chứng gì, nhưng đa số sau đó sẽ ho và nóng sốt. Vốn dĩ chúng tôi vẫn chưa phát hiện, là cậu ta chủ động đến tìm chúng tôi. Đúng rồi, đi cùng với cậu ta còn có một đứa bé, cậu ta nói đưa đến chỗ cô là được, bây giờ đứa bé đang ở ngoài cổng, có thể phải đích thân cô đi dẫn cậu bé vào.”

Đứa bé? Đứa bé mà anh ta nói đương nhiên là con trai, A Bảo của mẹ Phạm Nguyệt rồi.

Thẩm Tiêu vội vàng đi đón đứa bé vào trong phòng bếp, những thứ khác thì tự có mẹ Phạm Nguyệt lo cho con trai mình, cô lo cho Thanh Thủy, muốn xem thử tình hình của Thanh Thủy hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK