Thẩm Tiêu ngồi dậy, nhìn quanh, xung quanh đây nào có thôn trang ruộng lúa gì, chẳng qua là một rừng núi hoang vắng mà thôi.
Cho tới bây giờ còn chưa từng gặp phải chuyện ly kỳ như vậy, Thẩm Tiêu vội vỗ mặt, sau khi xác định không phải mình đang nằm mơ, vội nhìn Chử Đình.
Nhưng bên cạnh cô trống rỗng, đang tìm kiếm thì Chử Đình đi ra từ trong bụi gai.
“Cô tỉnh rồi à.” Khi anh đi tới, trong tay còn mang theo một hộp thức ăn.
Thẩm Tiêu gật đầu: “Anh tỉnh hồi nào vậy?”
“Sớm hơn cô một chút.” Chử Đình nói xong, đặt hộp đồ ăn trong tay tới trước mặt Thẩm Tiêu: “Cô nhìn trước xem trong đây là cái gì.”
Thẩm Tiêu vừa nhìn, bên trong trắng lóa, vậy mà đều là bạc trắng.
“Đây là hộp đồ ăn ngày hôm qua cô nhận được.” Chử Đình nhắc nhở nói: “Còn có một rổ trứng của tôi.” Anh cầm một rổ trúc bên cạnh lại đây, mở ra nhìn, chà, cả một rổ vàng.
Ngoại trừ hộp đồ ăn và rổ trúc, Thẩm Tiêu phát hiện xung quanh nơi bọn họ nằm còn có không ít thùng, mở ra nhìn một cái, vàng bạc tài bảo, cái gì cần có đều có.
Lúc này không giống lúc trước, những món tài vật này vừa vào tay, một tràng tiếng thông báo thu về của trung tâm mua sắm vang lên, thông báo với bọn họ đây không phải mơ.
Thẩm Tiêu sửng sốt một hồi lâu, mới nói: “Chúng ta vậy… Vậy là có thể không cần đi kiếm tích phân?”
“Vẫn phải kiếm.” Chử Đình nói: “Trước đó chúng ta dùng vàng bạc đổi tích phân quá nhiều, mấy thứ này nhiều thì nhiều, nhưng còn chưa đủ để chúng ta sống lại.”
“Ồ. Chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, không phải còn thưởng một ít sao?” Thẩm Tiêu nói: “Chúng ta bán mấy món phần thưởng này, hẳn đã đủ tích phân rồi.”
Những phần thường này có thể đổi món đồ không có trong trung tâm mua sắm, hẳn là có không ít người nguyện ý ra tích phân để mua.
Chử Đình trầm mặc một chút, nói: “Cộng vào, đủ trăm phần trăm rồi.”
“Vậy nghĩa là, chúng ta có thể về nhà?” Bây giờ Thẩm Tiêu nói ra từ ‘về nhà’ này, vẫn cảm thấy có hơi không dám tin. Thật giống như chuyện ảo tưởng rất lâu đột nhiên được thực hiện, làm cho cô có phản ứng hơi thái quá.
“Đúng.”
“Có thể về nhà rồi.” Thẩm Tiêu nằm trở lại trên đống cỏ khô, ánh mắt thả vào hư vô: “Rốt cuộc có thể về nhà rồi.”
Chử Đình ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ dại ra của cô, nhịn không được nói: “Nhớ nhà à?”
Anh nói chưa dứt lời, vừa nói, nước mắt của Thẩm Tiêu bất ngờ không kìm được đã chảy ra: “Sao có thể không nhớ chứ.”
Chử Đình hiếm thấy Thẩm Tiêu rơi nước mắt, anh muốn vươn tay lau nước mắt cho cô, nhưng bàn tay tới được một nửa lại thành đưa vàng trong rổ trúc cho cô: “Vậy còn không mau đổi mấy thứ này thành tích phân. Còn có phần thưởng đó, cô cũng nhanh bán đi, tranh thủ hôm nay là chúng ta có thể rời khỏi nơi này.”
Bị Chử Đình nói như vậy, Thẩm Tiêu vội vàng hành động.
Những tài vật bên ngoài không phải vấn đề, chủ yếu là phần thưởng đó.
Cũng may giống với suy đoán của cô, rất nhiều người muốn phần thưởng. Nhưng vì có thể đạt tới mức vừa lòng, Thẩm Tiêu vẫn là lăn qua lăn lại thời gian thật dài, cuối cùng mới lấy giá tám mươi vạn tích phân bán ra phần thưởng này.
Sau khi xử lý xong phần thưởng, lại thu về hết những tài vật mà người trong huyện Vân Hòa tặng, Thẩm Tiêu nhìn tổng số trong trung tâm mua sắm, hoàn toàn yên lòng.
10054362.
Cuối cùng đã đủ để mua thuốc sống lại.
Đầu tiên cô ấn mua thuốc sống lại ở trang đầu trung tâm mua sắm, mắt nhìn túi đan dược, tiếp theo là nói tin tức tốt cho tất cả người quen bạn tốt: “Tôi sắp sống lại rồi!”
“Chúc mừng chúc mừng!”
“Mau cút đi, nhớ để lại di sản cho tôi!”
“Trời ạ, cô sắp sống lại hả?”
“Cút cút cút!”
Danh sách phản hồi không phải là ít, nhưng chúc mừng vẫn chiếm phần lớn.
Tất cả mọi người có chút hâm mộ, nhưng đồng thời lại cảm thấy có hy vọng… thì ra thật sự có thể sống lại.
Nếu như sống lại, có thể đóng gói di sản tặng người khác. Mấy món đồ trong không gian cửa hàng, Thẩm Tiêu đã sớm trù tính hết. Cô đưa lửa cho Thiệu Triệt, linh dược thì chia đều cho Thiệu Triệt bọn họ, mấy món đồ lẻ tẻ còn lại, cũng đều tùy tiện tặng người ta, coi như làm việc thiện.
Khi nhìn thấy Hầu Nhi Tửu trong không gian cửa hàng, Thẩm Tiêu bèn đem nó ra, bao gồm cả trái cây có thể thay đổi hương vị mà lúc trước có được ở trong rừng mưa.
“Muốn uống rượu không?” Thẩm Tiêu hỏi Chử Đình.
Lăn qua lăn lại cả buổi chiều, lúc này sắc trời đã tối đi.
Bọn họ đốt một đống lửa ở giữa, ánh lửa toát lên trên mặt hai người, chiếu rõ nụ cười đó.
“Có thể.” Chử Đình cầm Hầu Nhi Tửu lại đây, nhìn đống lửa, sau đó lại ngửi một cái: “Rượu này ngửi khá thơm.”
“Đương nhiên. Đây chính là Hầu Nhi Nhưỡng, có thể uống được đã may lắm rồi.” Thẩm Tiêu tìm cái ly, rót cho mỗi người một ly.
Hương rượu nồng đậm nhanh chóng tản ra xung quanh, cơn gió say lướt ngang qua cũng trở nên dịu dàng hơn không ít.
Chử Đình lấy ly rượu, nói: “Cái này có tính là rượu chia tay của chúng ta không?”
Thẩm Tiêu dừng động tác một chút, cô buông bầu rượu, cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm, mới nói: “Có rượu ngon tuyệt thế như vậy làm rượu chia tay, anh nên cảm thấy sung sướng.”
“Cũng đúng.” Trên mặt Chử Đình lộ ra một ý cười, anh uống ngụm rượu, sau đó chậc lưỡi: “Rượu ngọn.”
“Ngon nhỉ.” Thẩm Tiêu cũng nở nụ cười theo, cô lại ném trái cây cho anh: “Dùng cái này nhắm rượu.”
Chử Đình nhận lấy quả biến dị cắn một cái, bỗng chốc nét mặt thay đổi thất thường: “Sao mở màn chính là đắng vậy.”
“Thế cũng tốt hơn ngọt lúc đầu, một miếng cuối cùng là đắng.” Thẩm Tiêu nói.
Lời này chiếm được đồng ý của Chử Đình: “Nói cũng đúng.” Chẳng qua anh thành thạo giải quyết hết trái cây, lại phát hiện miếng cuối cùng vẫn là đắng: “Quả thực đắng đến mức tôi hoài nghi nhân sinh. Cô không phải muốn nhân cơ hội cuối cùng trả thù tôi đấy chứ.”
“Bản thân xui xẻo, còn muốn trách người khác.” Vẻ mặt Thẩm Tiêu ghét bỏ.
“Thật ra tôi cảm thấy vận may của tôi rất tốt.” Chử Đình uống một ngụm rượu súc miệng nói.
“Vận may tốt còn có thể đến nơi này?” Thẩm Tiêu cà khịa: “Nhưng nói đi nói lại, anh gặp chuyện gì mà bị đưa tới đây vậy?”
Cô quen Chử Đình lâu như vậy, thậm chí còn không biết trải nghiệm khi còn sống của anh.
“Tai nạn xe cộ.” Chử Đình nói: “Có người động tay động chân ở trên xe của tôi, phanh lại không nhạy, cho nên tôi tới đây.”
Liên tưởng đến bối cảnh khi còn sống của Chử Đình, Thẩm Tiêu hơi suy nghĩ một chút, có thể đoán sơ câu chuyện đằng sau.
“Nhanh sống lại, g.ết chết bọn họ.” Cô nói.
“Sớm muộn cũng vậy. Cô cũng thế, sau khi sống lại đi đường nhìn nhiều một chút, đừng bị xe đụng nữa.”
“Tôi có đi đường cẩn thận mà được không. Ai biết cái tên ngốc đó đột nhiên sẽ đổi phương hướng, hướng tới tôi chứ. Lúc ấy trên lưng tôi lại không mọc mắt…”
“Khoan đã.” Chử Đình đột nhiên nhớ tới cái gì: “Cô nói, khi cô xảy ra tai nạn là đưa lưng về phía xe sao?”
“Phải.”
Không khí bỗng chốc lâm vào im lặng xấu hổ.
Trong giây lát Thẩm Tiêu nghĩ tới cái gì đó: “Người đụng tôi không phải chính là anh đấy chứ.”
“Tôi cảm thấy chúng ta cần đối chất chuyện này.” Chử Đình nhíu mày: “Phía Tây đường Duyên An?”
Thẩm Tiêu đen mặt: “Đúng.”
“Thành phố Yến Kinh?”
“Đúng.”
“Ngày là ngày 21 tháng 4?”
“Đúng vậy.” Trả lời mấy vấn đề này xong, Thẩm Tiêu gần như có thể xác định người trước mặt chính là người tiễn cô đi chầu trời.
“Tòa cao tầng Bát Phong?”
“Đó là tòa nhà có nhà hàng mà tôi làm việc.” Thẩm Tiêu nói.
“Ồ, tòa cao tầng đó là của gia đình tôi.”
“…” Thẩm Tiêu cho Chử Đình một đạp.
Chuyện như bị người ta đụng, ban đầu cô trách tên ngu lái xe đó. Nhưng bây giờ biết người lái xe cũng do bị người ta hãm hại, hơn nữa lại quen Chử Đình lâu như vậy, đã trải qua nhiều như thế, ngược lại cô cũng không trách anh.
Nhưng khoe khoang giàu có thì rất đáng xấu hổ!
“Nói như vậy, trước kia nói không chừng chúng ta từng gặp qua?” Chử Đình nhìn cô, trên mặt mang theo nụ cười.
“Ừ, nói không chừng tôi còn từng lén mắng anh. Ai bảo tiền thuê của nhà mấy anh đắt như vậy.”
“Đoạn đường ở khu phố trung tâm, hết cách rồi.” Chử Đình bất đắc dĩ nói.
Vì thế anh lại bị trúng một đạp.
“Thật không nghĩ tới chúng ta cùng tới từ một thời không.” Sau khi biết chuyện này, trong lòng Thẩm Tiêu dâng lên một niềm vui sướng vi diệu: “Có lẽ chính là bởi vì việc này, cho nên mới sẽ luôn gặp được. Nói không chừng sau khi chúng ta sống lại, còn có cơ hội gặp lại.”
“Phải. Nói không chừng tôi còn sẽ đến nhà hàng của cô, điểm danh cô phục vụ cho tôi.” Chử Đình cũng cười nói.
“Sau đó anh cảm thấy tay nghề của tôi khá tốt, cho tôi một xấp tiền boa.” Thẩm Tiêu tự do mặc sức tưởng tượng nói.
“Sau khi cầm được tiền boa, cô cảm thấy con người của tôi vừa đẹp trai vừa hào phóng, vì thế rất muốn kết bạn với tôi. Mà tôi cũng thấy cô có hơi quen thuộc, bèn chấp nhận lời đề nghị kết bạn của cô.” Chử Đình nói tiếp.
“Tiếp theo tôi phát hiện con người anh quá mức tự luyến, hơn nữa tính tình còn xấu, quyết định đụng phải tường Nam thì quay đầu, tiếp tục làm đầu bếp nhỏ của tôi, mà anh vẫn làm phú nhị đại của anh.”
“Sau đó tôi ý thức được sai lầm của mình, khóc rống chảy nước mắt đi cầu xin sự tha thứ của cô, hơn nữa mua luôn nhà hàng đó của cô tặng cho cô để xin lỗi. Cô nhìn ở phần nhà hàng nên miễn cưỡng tha thứ cho tôi. Sau đó cô lại bởi vì buôn bán mà tiền nước tiền điện quá đắt, lén trùm bao tải tôi….”
Câu nói cuối cùng đó trực tiếp làm cho Thẩm Tiêu tức cười.
Cô ngồi ở bên lửa trại cười to, cười cười, dần dần không còn tiếng nữa.
Một hồi lâu, cô mới lấy tay chà xát mặt, nhìn Chử Đình cười nói: “Thật ra, sau khi sống lại, chúng ta hẳn là ai cũng không quen ai đâu, cho dù là gặp thoáng qua, cũng chỉ là người xa lạ.”
Người sống lại sẽ không mang theo trí nhớ gì cả.
Chử Đình cũng nhìn cô, trên mặt cũng cười: “Sao hả, luyến tiếc tôi chứ gì.”
“Tự luyến.” Thẩm Tiêu lại uống một ngụm rượu, bất tri bất giác, một ly vừa rồi tràn đầy đã thấy đáy. Cô quơ quơ ly rượu, nói với Chử Đình: “Lại thêm một ly?”
“Tiếp tục.”
Ly thứ hai, hai người không nhắc lại đề tài sau khi sống lại, mà nói chuyện phiếm. Cái gì bọn họ cũng tán gẫu, từ tiểu học tới tốt nghiệp, từ đời người đến đến ước mơ, từ giới giải trí đến vòng cực Bắc, bao gồm cả người và áp lực gặp được.
Thể chất của hai người không biết là từng được sửa đổi ở bản đồ tu tiên hay vẫn là như thế nào, một bình Hầu Nhi Tửu thấy đáy cũng không có men say gì.
Lửa trại sáng rực lụi tàn, phương đông sắc trời đã sáng lên.
“Trời đã sáng.” Chử Đình nhìn phương đông nói.
Thẩm Tiêu ngồi ở bên cạnh anh, cũng nhìn thấy ánh sáng mặt trời dần lên: “Rượu chia tay cũng uống xong rồi, nên ai tìm mẹ người ấy thôi.”
“Đổi thuốc sống lại chưa?” Chử Đình nói.
“Sớm đã đổi, tích phân vừa đủ thì tôi trực tiếp đổi ngay. Anh thì sao?”
“Cũng đổi rồi.”
“Vậy… Cùng đi nhé?”
“Được.” Chử Đình đứng lên.
Thẩm Tiêu cũng đứng lên theo, cô và Chử Đình đầu tiên là lạy vài cái về phía huyện Vân Hòa, tiếp theo lại nhìn đối phương.
Dưới tia nắng ban mai, đây sẽ là cái nhìn cuối cùng của bọn họ.
“Thẩm Tiêu.” Chử Đình lấy xuống cọng cỏ khô trên đầu thay cô: “Nếu tôi nói, tôi muốn ở lại đây đợi đến khi sự sống kết thúc mới sống lại, cô có nguyện ý ở lại cùng tôi không?”
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Thẩm Tiêu cũng lấy ánh mắt rộng rãi hào phóng nghênh đón anh: “Đương nhiên nguyện ý.”
Nhận được câu trả lời của cô, Chử Đình nở nụ cười, anh vươn tay sờ đầu Thẩm Tiêu: “Thật muốn cứ như vậy không quan tâm tiếp tục ở lại. Nhưng, chúng ta nên trở về nhà thôi.”
Trong lòng Thẩm Tiêu đau xót, hốc mắt nóng lên, cô cười nói: “Vậy… Có duyên gặp lại.”
“Có duyên gặp lại.”
Theo tiếng nói của bọn họ hạ xuống, hai người cũng hoàn toàn biến mất ở trong mảnh trời đất này.
Cùng lúc đó, trong phòng phẫu thuật của bệnh viện thành phố Yến Kinh, có hai người bệnh đang được cấp cứu dần dần khôi phục nhịp tim...
Khi Thẩm Tiêu tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người vô cùng đau đớn. Mơ mơ hồ hồ giống như bên cạnh có bóng người đang lắc lư, nhưng đến ngay cả mí mắt cô cũng không có sức mở, thân thể lại rơi vào trong mê man.
Lặp lại nhiều lần như thế, chờ cô hoàn toàn thanh tỉnh, cách thời gian cô xảy ra tai nạn xe cộ đã qua một tuần.
Nói là hoàn toàn tỉnh táo, thật ra cũng chỉ là đầu óc có thể xoay chuyển mà thôi. Trên người cô có nhiều chỗ gãy xương, nói một câu mà xương ngực đau đớn, cả người chỉ có thể nằm, không thể làm động tác lớn. Bởi vì nguyên khí đại thương, thời gian trong một ngày, phần lớn đều vẫn vượt qua trong mê man.
Nhưng dù như vậy, đối với cha mẹ Thẩm mà nói đã là may mắn rất lớn.
Có thể sống tiếp, tốt hơn bất cứ thứ gì.
“A di đà phật, ông trời phù hộ.” Trong cơn mơ màng, Thẩm Tiêu nghe thấy mẹ ở bên giường cảm tạ trời xanh: “Bác sĩ nói hiện tại chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt là được.”
“Đúng rồi. Tôi hầm canh gà ở trong nhà bếp cả đêm, đợi đến giờ, bà đánh thức Tiêu Tiêu đút cho con uống. Bác sĩ nói không thể thiếu dinh dưỡng.” Đây là tiếng của cha.
“Bây giờ Tiêu Tiêu thoát khỏi nguy hiểm, nơi này có tôi chăm sóc, hay là ông về đi, cửa hàng cũng không thể đóng mãi.”