Cố Hề Hề thấy Mặc Tử Huyên vì mình mà bỏ qua việc tiếp đãi khách khứa, đáy lòng cô cảm thấy băn khoăn: "Tử Huyên, tôi thấy hơi mệt, có thể tìm chỗ nào để nghỉ ngơi một chút không? Chỗ này náo nhiệt quá, không thích hợp với tôi." Cô cố tình nói vậy vì không muốn mình trở thành ràng buộc, cản trở Mặc Tử Huyên giao tiếp với bạn bè.
Mặc Tử Huyên lập tức cười nói: "Dạ đương nhiên là được, tuy mọi người ở đây nói chuyện không lớn tiếng, nhưng đông người như vậy thì đúng là cũng có chút ồn ào thật. Nếu vậy thì cô đến phòng của tôi để nghỉ ngơi đi, phòng của tôi là nơi yên tĩnh nhất."
"Được." Cố Hề Hề gật đầu.
Cố Hề Hề đứng lên, trợ lý Tiểu Vương nhanh nhẹn đi theo, hai người cùng đến phòng của Mặc Tử Huyên.
"Mặc gia không hổ danh là một gia tộc lớn! Vừa mới đến thành phố N mà đã mua được một biệt thự như vậy, biệt thự này không phải có tiền là mua được đâu." Cố Hề Hề cảm khái nói: "Trước đây nghe nói biệt thự này được một người thần bí nào đó mua, thậm chí dấy lên rất nhiều tin đồn. Không ngờ có ngày tôi lại được bước vào đây!"
"Cảm ơn lời khen của cô." Mặc Tử Huyên mỉm cười trả lời: "Anh của tôi trước đây có ý định phát triển công việc tại thành phố N, cho nên đã chuẩn bị mọi thứ từ lâu."
Đọc truyện Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây tại đây.
Cố Hề Hề gật gật đầu.
Còn nhớ thời gian đó chuyện này rất gây chú ý, báo chí địa phương còn đăng tin trên tất cả trang báo, mọi người đều suy đoán xem vị đại gia có bối cảnh như thế nào mà mua được căn biệt thự này.
Ban đầu họ nghĩ chỉ có thể là Doãn gia mới có đủ khả năng, nhưng xem ra cũng không phải, vì Doãn gia đã có một căn biệt thự không thua kém ở thành phố N này rồi. Và số lượng bất động sản Doãn gia sở hữu đã quá nhiều, hoàn toàn không cần thiết phải mua thêm một căn biệt thự như vậy.
Lúc ấy Cố Hề Hề vừa mới tốt nghiệp không lâu, chuyện này trong trí nhớ của cô cũng khá mờ nhạt, không có ấn tượng gì. Cho tới hôm nay chợt nhớ lại, mới biết thì ra vị đại gia thần bí chính là Mặc Tử Hân.
Mặc Tử Huyên dẫn Cố Hề Hề đến phòng riêng của cô, người hầu trong nhà bước đến mở cửa và mời Cố Hề Hề vào nghỉ ngơi.
"Phòng của tôi rất yên tĩnh và sẽ không có ai quấy rầy cô, nếu có yêu cầu gì thì cứ bảo người đến tìm tôi." Mặc Tử Huyên cẩn thận dặn dò.
"Được, có gì tôi sẽ nhờ người tìm cô." Cố Hề Hề cười trả lời: "Cô mau quay lại bữa tiệc đi."
Chờ Mặc Tử Huyên rời khỏi phòng, trợ lý mới đỡ Cố Hề Hề ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
Cố Hề Hề nhìn quanh, không khí trong phòng đậm chất cổ điển, tông màu chủ đạo là tím nhạt, ưu nhã mà cao quý. Xem ra nữ chủ nhân của căn phòng này là một cô gái cao ngạo!
Có thể được cô gái này xem trọng hẳn là một vinh dự, mình nhờ vào khuôn mặt này mà may mắn được hưởng chút ánh hào quang, cũng là một điều thú vị!
Tiểu Vương nhịn không được hỏi: "Thiếu phu nhân, sao chị lại muốn đến đây nghỉ ngơi?"
Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng: "Tuy mình được gia chủ quan tâm, nhưng không thể vì vậy mà khiến họ mất thời gian vì mình được. Mặc Tử Huyên thân là tiểu thư Mặc gia, cũng được xem là nữ chủ nhân của bữa tiệc hôm nay thì phải phụ trách việc tiếp khách cùng với Mặc Tử Hân. Nếu chỉ vì chăm sóc chị mà xem nhẹ những vị khách khác, sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh của Mặc gia, dễ mất lòng mọi người. Tư Thần và Mặc gia chỉ vừa ký kết hợp tác, mới đi đến được hiệp nghị thống nhất chung, nếu chị mang ân tình của Mặc gia thì sẽ làm Tư Thần lâm vào thế bị động."
Tiểu Vương nghe vậy, đáy lòng thầm tán tưởng: Thiếu phu nhân quả nhiên một lòng lo nghĩ cho tổng giám đốc!
Cố Hề Hề tiếp tục nói: "Huống hồ gì chị ăn no rồi ngồi không ở đó, chỉ làm tấm bia cho các vị tiểu thư kia chĩa mũi tên vào. Chị không có hứng thú cùng họ diễn vở bi kịch tình yêu đâu."
Doãn Tư Thần là người đào hoa như vậy, thì nên tự đi xử lý những mối duyên đào hoa của anh, mình vốn dĩ không cần nhúng tay vào.
Nhưng những lời này vào tai Tiểu Vương thì biến thành: Ôi, thiếu phu nhân thật tự tin khí phách! Thảo nào tổng giám đốc rất yêu thương thiếu phu nhân! Đúng là một người phụ nữ khí chất không ai sánh bằng! Dù đang mang thai thì trong mắt tổng giám đốc, thiếu phu nhân vẫn là đẹp nhất!
Cố Hề Hề nghỉ ngơi một chút rồi đi dạo quanh phòng. Cô đi đến một kệ sách nhỏ, lấy đại một quyển sách để đọc giết thời gian. Mặc Tử Huyên chỉ tạm ở thành phố N không lâu, đồ vật trong phòng vừa mang đến nên cũng không nhiều lắm. Một căn phòng to như vậy, đồ đạc thì ít, cô ngồi ở đây có một cảm giác quạnh quẽ khó hiểu.
Thôi thì Cố Hề Hề cũng không để ý nữa, chỉ ngồi nghỉ yên tĩnh một chút để chờ yến tiệc bên dưới kết thúc.
Cố Hề Hề mở trang bìa ra, thời điểm nhìn thấy trang đầu tiên của quyển sách, cô tức khắc sửng sốt.
Trang sách viết: Tặng Tử Huyên những năm tháng tươi đẹp.
Dòng chữ nhỏ bên dưới ký tên: Vân Nặc.
Đây là.. sách của Vân Nặc viết?
Cố Hề Hề liền mở trang sau cùng, tên tác giả in rõ ràng hai chữ Vân Nặc.
Cô hơi ngẩn người ra, cô ấy quả thật là một cô gái đa tài mà.
Cố Hề Hề mở lại trang của chương đầu tiên, chậm rãi từ từ đọc. Chỉ vừa mới vài dòng, đáy lòng cô đã thầm tán thưởng. Khó trách nhiều người đối với Vân Nặc một lòng ngưỡng mộ, cô ấy đúng là một tài nữ hiếm thấy!
Chỉ là khi Cố Hề Hề xem xong lời mở đầu, một dòng chữ đã thu hút ánh mắt của cô.
"Không biết vì sao nhưng vẫn có một tiếng nói vô hình của vận mệnh nói cho tôi biết, tôi còn một người em gái lưu lạc bên ngoài. Thân là chị nhưng lại không thể bảo vệ chăm sóc em gái, cho nên quyển sách này tôi viết cho em. Hy vọng tương lai có một ngày em có thể đọc được, để biết người chị này thật sự mong nhớ em."
Ngón tay Cố Hề Hề chạm đến những dòng chữ này, đáy lòng cô rung động. Đó là một cảm giác huyền bí không thể giải thích được.
Cố Hề Hề hiểu rất rõ mình và Vân Nặc tuyệt đối không có quan hệ gì, chỉ là đọc đến đây, tâm của cô nhẹ nhàng run rẩy không kiềm chế được.
Cố Hề Hề tiếp tục đọc, mỗi trang sách đều chỉ vài dòng ngắn gọn, súc tích, nhưng giọng văn mềm mại dịu dàng, giống như một người chị ân cần đang tâm sự với em gái về cuộc đời.
Cố Hề Hề cứ đọc như vậy rồi chăm chú vào từng trang sách mà quên đi mọi thứ.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên bên ngoài vang lên một giọng nói: "Tử Huyên? Con bé này thật là, không phải cô cô nói với con hôm nay sẽ.."
Giọng nói này tự dưng im bặt! Cố Hề Hề và trợ lý cùng ngẩng đầu lên nhìn. Hình ảnh trước mặt làm cô hơi ngạc nhiên!
Trước mắt là một phụ nữ trung niên đang đứng ngay cửa, bà ấy có một vẻ đẹp hiền lành, nhưng ánh mắt lại nhìn cô một cách ngây ngốc, thậm chí đáy mắt còn hơi hồng hồng muốn rơi lệ.
Cố Hề Hề ngẩn ra, cô nhìn đối phương một cách khó hiểu, lại quay đầu nhìn trợ lý, chính mình và trợ lý đều mờ mịt. Cố Hề Hề cũng hiểu hẳn không phải là do cô và trợ lý đã đụng chạm gì đến người phụ nữ này.
Cố Hề Hề buông cuốn sách trong tay xuống, để trợ lý dìu mình đứng lên, giọng có phần áy náy nói: "Thật xin lỗi, con chỉ cảm thấy hơi mệt nên mới xin phép Tử Huyên tạm nghỉ ngơi ở đây. Không biết người sẽ đến nên mới sử dụng phòng này, mong thứ lỗi.."
Cố Hề Hề chưa kịp nói xong, người phụ nữ kia kích động bước đến cạnh cô, liền muốn ôm chặt lấy cô, nhưng ánh mắt bà ấy kịp nhìn thấy bụng của cô hơi lớn, liền tránh không đụng đến bụng mà ôm chặt Cố Hề Hề từ bên hông, đầu bà ấy gục trong cổ của Cố Hề Hề và khóc nức nở.
Cố Hề Hề cảm thấy choáng váng.
Chuyện này là sao?
Tiểu Vương định đẩy người phụ nữ đang khóc thảm thương ra, Cố Hề Hề không biết vì sao thấy đối phương khóc đến thương tâm như vậy lại không đành lòng, liền nhìn Tiểu Vương lắc đầu, nên Tiểu Vương hiểu ý đành thu tay lại. Cả hai đều tò mò nhìn người phụ nữ này.
Chờ người phụ nữ này có vẻ đã vơi kích động, Cố Hề Hề mới nhận khăn giấy của Tiểu Vương và đưa cho bà ấy.
"Thật.. Thật xin lỗi!" Người phụ nữ này chật vật nhận khăn giấy, lau nước mắt, giọng nói mang theo tia khàn khàn: "Không biết cô bé này.. Con.."
Lời nói chưa hoàn chỉnh thì bà ấy lại xúc động, nước mắt lại rơi một cách không thể khống chế.
"Con tên Cố Hề Hề, cô đây là.." Cố Hề Hề nhịn không được liền hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Cố Hề Hề.. Thì ra con họ Cố." Người phụ nữ mang vẻ mặt mất mát, bà lau khô nước mắt nói: "Ta là Vân Tiêu Tình, là.. cô cô của Vân Nặc."
Thì ra là người của Vân gia!
Cố Hề Hề đã hiểu rõ!
"Cô cô có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút không?" Cố Hề Hề hơi ngượng ngùng nói.
"A, được được được! Xem trí nhớ của ta này, bụng của con.. chắc là được bốn tháng rồi đúng không?" Tầm mắt Vân Tiêu Tình dừng ở bụng của Cố Hề Hề, ánh mắt bà thoáng qua vẻ vui mừng.
"Dạ đã được bốn tháng." Cố Hề Hề cười trả lời: "Mỗi ngày đều lớn lên rất nhanh, cảm giác mỗi ngày như mình đều lên ký vậy."
Vân Tiêu Tình gật gật đầu, xoa xoa đôi mắt nói: "Xin lỗi con, vừa rồi cô cô thật thất thố."
Cố Hề Hề chỉ cười lắc đầu.
"Cô cô lần này đến đây là đưa trang sức cho Tử Huyên." Vân Tiêu Tình liền giải thích: "Tử Huyên trước giờ luôn thích trang sức của Vân gia thiết kế, vừa lúc cô cô có việc ghé ngang thành phố N nên thuận tiện đến đưa cho con bé. Vừa rồi lúc nhìn thấy con, cô cô cứ nghĩ.. cứ nghĩ.."
Giọng nói Vân Tiêu Tình lại nghẹn ngào: "Quá giống, thật sự là quá giống! Nếu để anh và chị dâu nhìn thấy, chỉ sợ họ càng thất thố. Cô cô mạo muội hỏi một câu, Cố tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Con được hai mươi ba tuổi." Cố Hề Hề nhẹ nhàng trả lời.
Cô đã đoán được đối phương sẽ tò mò về mình, cũng không còn cách nào khác, việc này cũng dễ hiểu. Ai nói cô lại quá giống Vân Nặc như vậy?
Quả nhiên nghe xong câu này, ánh mắt Vân Tiêu Tình tức khắc sáng lên!
Cố Hề Hề cảm giác được đối phương đang nghĩ gì, liền vội nói: "Nhưng con và Vân gia thật sự không có quan hệ gì, có lẽ chỉ là sự trùng hợp!"
Lúc này ở ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập từ đôi giày cao gót, sau đó là tiếng Mặc Tử Huyên trách cứ người hầu: "Không phải tôi đã nói khi cô cô tới, thì nói cô cô ở dưới sảnh chờ tôi sao? Sao lại để.."
"Tử Huyên! Đừng la họ, là tự cô cô muốn vào đây!" Vân Tiêu Tình lập tức mở miệng: "Muốn trách thì trách cô cô này! Là cô cô tự ý vào!"