Em lúc nào cũng gấp gáp muốn đẩy tôi đến bên cạnh người phụ nữ khác sao?
Rốt cuộc đến khi nào em mới chịu hiểu tình cảm của tôi?
Trước đây thì đem tôi đẩy cho Lâm Tiểu Nhã, giờ lại muốn đem tôi đẩy cho Nhiễm Tịch Vi?
Cố Hề Hề, cuối cùng thì trái tim của em làm bằng gì vậy?
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Sao em có thể nói ra những lời đó với bộ dạng thờ ơ như vậy?
Tôi ở trong mắt em là cái gì? Lúc nào cũng có thể tùy tiện đem cho người khác sao?
Khoé miệng Doãn Tư Thần nhếch lên, nở nụ cười, anh cố tình duỗi tay quàng vai Nhiễm Tịch Vi, làm vẻ cao hứng, nói: "Đúng vậy, đêm nay là đêm độc thân cuối cùng của Kiều Kỳ, chúng ta là bạn bè lâu năm sao lại vắng mặt được? Vợ tôi thân thể bất tiện, không nên để cô ấy mệt mỏi. Vậy Mộc tổng, phiền cô chăm sóc cô ấy! Thượng Kha, đêm nay chúng ta không say không về!"
Nhiễm Tịch Vi không ngờ Doãn Tư Thần lại chủ động thân mật với cô trước mặt nhiều người, đáy mắt cô liền lộ vẻ vui mừng, gương mặt càng thêm đằm thắm dịu dàng.
"Được đó, đêm nay chúng ta không say không về!" Nhiễm Tịch Vi vui vẻ đáp lại: "Tư Thần, em có đem loại rượu anh thích nhất từ nước ngoài về, nhưng số lượng không nhiều, nên nếu uống thiếu cũng đừng giận em nhé."
Cố Hề Hề nhìn hai người họ thân mật, trái tim cô như đóng băng lại rơi xuống vực sâu.
Mặc Tử Hân nhìn cảnh này, ánh mắt màu lam loé loé, không nói gì thêm. Dù sao hôm nay anh đến đây cũng chỉ là khách, anh và Kiều Kỳ vốn không có quan hệ mật thiết. Nói cách khác, bữa tiệc độc thân tối nay hoàn toàn không liên quan đến anh.
Mộc Nhược Na thấy Nhiễm Tịch Vi cố tình nói lời thị uy, liền cảm thấy Cố Hề Hề không đáng phải chịu ủy khuất như vậy.
Mộc Nhược Na quay đầu nhìn Mặc Tử Hân: "Đúng rồi, Mặc tổng, nghe nói anh là người ở đây! Hề Hề và tôi vốn tính rất háu ăn, ở đây có món đặc sản gì không?"
Ánh mắt Cố Hề Hề nhìn Mộc Nhược Na tràn đầy cảm kích.
Tuy cô và Nhược Na biết nhau chưa lâu, nhưng trên đời này luôn có một người bạn tâm giao dù vừa gặp mà như đã quen. Có lẽ cô và Nhược Na là như vậy chăng?
Mặc Tử Hân nở nụ cười: "Được, ở đây có rất nhiều quán ăn ngon. À, nếu hai người không ngại, bữa tối nay tôi sẽ mời hai vị tiểu thư, được không?"
RẮC -
Chiếc đũa trong tay Doãn Tư Thần tức thì gãy làm đôi.
Kiều Kỳ lập tức lên tiếng xoa dịu bầu không khí này: "Quản gia đâu? Sao lại như vậy? Không phải đồ dùng đũa muỗng đều phải kiểm tra kỹ lưỡng sao? Sao lại mua những đồ như vậy?"
Quản gia liền bước đến: "Doãn thiếu gia, thật xin lỗi, là chúng tôi sơ suất, tôi sẽ đổi đôi đũa mới cho thiếu gia."
Doãn Tư Thần không nói gì, liền ném chiếc đũa trong tay lên bàn, thậm chí không ngẩng đầu nhìn Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề vẫn không đổi sắc mặt, cô im lặng, cầm ly nước trà lên nhấp một ngụm.
Điệp Y cũng không hề hé răng, quan sát Cố Hề Hề và Nhiễm Tịch Vi mà cảm thấy sự tình càng lúc càng rối rắm.
Vẻ mặt Thượng Kha thì hoàn toàn không quan tâm, tiếp tục thảnh thơi uống trà.
Mộc Nhược Na lại cảm thấy cực kỳ hả giận!
Hay lắm! Anh tức chết luôn đi!
Từng món ăn trong bữa trưa tuần tự được bày lên bàn, suốt buổi Cố Hề Hề chỉ cắm mặt ăn, cô không nói gì, cũng không nghe gì cả. Mặc cho cặp đôi đối diện cứ ríu rít huyên thuyên, cô vẫn lựa chọn im lặng.
Bữa cơm trưa này quả thật căng thẳng.
Có lẽ ngoài Nhiễm Tịch Vi và Thượng Kha thì những còn lại đều không có tâm tình ăn uống.
Cố Hề Hề đã ăn xong, liền lấy khăn lau khoé miệng, ngẩng đầu nhìn Kiều Kỳ và Điệp Y, nói: "Tôi đã dùng bữa xong, cảm ơn đã khoản đãi."
"Tôi cũng ăn xong rồi." Mộc Nhược Na buông đũa xuống, vội lau miệng, nói: "Hề Hề, để tôi đưa cậu về phòng. Cậu hiện tại cần nghỉ ngơi."
Cố Hề Hề gật gật đầu.
Mộc Nhược Na nhìn về hướng Kiều Kỳ và Điệp Y, nói: "Chúng tôi xin phép đi trước."
Kiều Kỳ và Điệp Y cùng gật đầu, Mộc Nhược Na liền dìu Cố Hề Hề ngồi dậy.
Hai người vừa đi được một lúc, Mặc Tử Hân cũng lấy khăn lau miệng, nói: "Tôi cũng đã ăn xong, không quấy rầy bữa tiệc độc thân của mọi người, Kiều Kỳ, tôi đi trước. Hẹn gặp mọi người sau." Mặc Tử Hân ưu nhã cười, rồi thong dong rời khỏi.
Khi Mặc Tử Hân rời khỏi thì Doãn Tư Thần cũng không thể ăn nổi nữa, liền hung hăng ném đôi đũa lên mặt bàn, không nói gì mà đứng lên xoay người rời đi.
Gương mặt Nhiễm Tịch Vi liền trắng bệch, nhìn bóng dáng Doãn Tư Thần bỏ ra khỏi phòng, cô lại bắt đầu nức nở: "Có phải lúc nãy em nói gì sai không? Sao anh ấy tức giận như vậy? Em không cố ý! Em thật sự không phải cố ý! Anh ấy.. anh ấy.."
Thấy Nhiễm Tịch Vi rơi nước mắt, Thượng Kha lập tức nói: "Được rồi Tịch Vi, Tư Thần không phải tức giận em đâu! Em đừng nghĩ quá nhiều."
Điệp Y cũng nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, vả lại cậu và Doãn Tư Thần đâu phải nam nữ đơn chiếc ở qua đêm đâu, cô ta đâu thể tức giận!"
Kiều Kỳ nhìn thoáng qua Điệp Y, ánh mắt mang ý cảnh cáo muốn Điệp Y ngậm miệng lại.
"Tôi.. tôi.." Nhiễm Tịch Vi dáng vẻ ủy khuất, liền đứng lên: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý!"
Nói xong, Nhiễm Tịch Vi xoay người bỏ chạy.
Thượng Kha thở dài một tiếng: "Tôi đi xem Tịch Vi thế nào." Dứt lời, Thượng Kha cũng rời khỏi.
Bàn ăn to như vậy, phút chốc chỉ còn lại hai chủ nhân là Kiều Kỳ và Điệp Y. Điệp Y nhìn cảnh này thật không biết nên nói gì.
Đôi mắt lạnh lùng Kiều Kỳ nhìn Điệp Y, nói: "Điệp Y, sáng nay tôi đã nói gì với em? Chuyện của Tư Thần, em tốt nhất đừng lên tiếng. Em đứng về phía Nhiễm Tịch Vi thì tôi có thể hiểu được! Nhưng em không thấy như vậy đối với Cố Hề Hề thật sự không công bằng sao? Nói thế nào thì Cố Hề Hề vẫn là con dâu của Doãn gia! Cô ấy còn đang mang cốt nhục đời thứ tư của Doãn gia!"
Điệp Y lúng túng trả lời: "Em cũng chưa nói gì mà! Em chỉ cảm thấy Tịch Vi và Tư Thần vẫn còn tình cảm với nhau, Cố Hề Hề chỉ là người đến sau! Không phải cô ấy nên chủ động rút lui để thành toàn cho Tịch Vi và Tư Thần sao? Rốt cuộc thì hai người họ đã từng yêu nhau như vậy mà!"
Ánh mắt Kiều Kỳ càng lạnh lùng: "Vậy em cũng muốn thành toàn cho tôi và người yêu cũ của tôi ở bên nhau sao?"
Điệp Y lập tức im lặng.
Con người chính là như vậy! Đứng ở những vị trí khác nhau thì quan điểm của họ sẽ khác nhau. Ở vị trí của Điệp Y, hẳn nhiên sẽ ủng hộ Nhiễm Tịch Vi.
* * *
Mộc Nhược Na nhanh chóng về phòng dọn đồ qua phòng Cố Hề Hề, cô và Cố Hề Hề sẽ ở chung một phòng.
Bởi vì bụng Cố Hề Hề càng ngày càng lớn, cho nên dù đi đâu thì cô cũng không thể đứng quá lâu được.
Trở về phòng, Mộc Nhược Na liền phóng lên giường nằm, lăn lộn qua lại: "A a a! Kiều Kỳ đúng là biết hưởng thụ! Biệt thự này thật quá xa xỉ khoa trương!"
Cố Hề Hề cười, cũng không nói gì.
Mộc Nhược Na đột nhiên nhìn Cố Hề Hề, nói: "Tôi vừa rồi có nghe lão đại kể chuyện của Doãn Tư Thần và Nhiễm Tịch Vi, cậu có muốn nghe không?"
Cố Hề Hề lắc đầu.
Cô biết hay không thì có ý nghĩa gì? Cô cũng chỉ là người ngoài thôi.
Dù quan hệ của Doãn Tư Thần và Nhiễm Tịch Vi là gì, họ cũng là một đôi, là người trong cuộc. Đến cả buổi tiệc chia tay đêm độc thân của Kiều Kỳ, cô còn không có quyền tham dự mà, không phải sao?
Mộc Nhược Na nhìn Cố Hề Hề với vẻ mặt tức giận, ngực phập phồng thở hổn hển: "Không được đâu, cậu không cho tôi nói ra, chắc tôi sẽ nghẹn chết mất! Cậu cho tôi nói đi mà, năn nỉ đó!"
Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn Mộc Nhược Na, cô chỉ cười cười.
"Hề Hề, cậu biết không? Nhiễm Tịch Vi và Doãn Tư Thần là mối tình đầu của nhau. Tám năm trước họ đã chính thức yêu nhau, nhưng sáu năm trước đây Nhiễm Tịch Vi đột nhiên biến mất không để lại lời từ biệt. Lúc đó Doãn Tư Thần từng phát điên lên muốn lục tung cả thế giới đi kiếm cô ta, nhưng vẫn không thể tìm được. Dần dần Doãn Tư Thần từ bỏ tìm kiếm và tập trung việc thừa kế sản nghiệp của gia tộc, bây giờ anh ta đã ngồi vững ở vị trí tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị. Lúc này Nhiễm Tịch Vi trở về nhất định là muốn quyến rũ Doãn Tư Thần! Cậu không thể thua loại phụ nữ đó được!" Mộc Nhược Na đem mọi điều cô biết kể hết cho Cố Hề Hề.
Hai người họ là mối tình đầu của nhau?
Khó trách!
Thì ra cô chưa đấu thì đã thua rồi..
Mối tình đầu trong lòng người đàn ông luôn là một đóa hoa sen trắng thuần khiết, mong manh, dễ tổn thương!
Cô và Doãn Tư Thần biết nhau được bao lâu? Cô sao có thể là đối thủ của đóa sen trắng này? Xem ra cô lựa chọn đóng cửa trái tim, rời khỏi trò chơi ái tình vô vị này là điều quá đúng đắn!
Cố Hề Hề đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, hình như bé yêu hôm nay cũng không được vui, không buồn động đậy..
"Hề Hề, sao cậu không nói gì?" Mộc Nhược Na nhìn Cố Hề Hề, cô cố gắng suy đoán tâm tư của Cố Hề Hề.
Nhưng ánh mắt Cố Hề Hề vẫn điềm tĩnh, chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Còn nói gì nữa? Cậu cũng biết tôi và Doãn Tư Thần chỉ là vợ chồng hợp đồng mà."
Một câu này đã nói thay cả ngàn nỗi niềm trong lòng.
Mộc Nhược Na nhìn bàn tay Cố Hề Hề bất ổn, cứ nắm chặt rồi buông, buông ra rồi lại nắm chặt, cô hiểu nội tâm Cố Hề Hề đang rối bời, hoàn toàn ngược lại với vẻ ngoài điềm tĩnh.
Hề Hề, tội tình gì cậu phải như vậy?
Cậu là vợ của Doãn Tư Thần!
Cậu là thiếu phu nhân được Doãn gia chính thức cưới hỏi!
Cậu hoàn toàn có tư cách làm Nhiễm Tịch Vi phải rời xa Doãn Tư Thần!
Vì cái gì cậu lại tự ủy khuất chính bản thân mình?
Mộc Nhược Na nhìn mà đau lòng.
"Hề Hề.." Mộc Nhược Na thở dài một tiếng, cũng không biết nên nói gì.
Chuyện tình cảm là điều làm người ta tổn thương nhất!
Cả lão đại cũng đã hai mươi tám tuổi, mà không chịu kết hôn!
Cả Kiều Kỳ cũng đến ba mươi tám tuổi mới bằng lòng kết hôn!
"Được rồi, tôi ngồi nghỉ cũng khoẻ rồi, nghe nói biệt thự của Kiều Kỳ có đủ thứ thể loại hưởng thụ trên đời, chúng ta có dịp đến đây thì đừng bỏ lỡ! Ở biệt thự của tôi, ngoài phòng tập thể dục ra thì không có gì được xem là giải trí nữa." Cố Hề Hề cười: "Đi nào, chúng ta đi một vòng tham quan đi!"
Mộc Nhược Na thấy Cố Hề Hề chủ động đi giải khuây, trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy cũng tốt, dù sao sẽ tốt cho đứa bé trong bụng, cậu ấy không nên u buồn làm gì.
Mộc Nhược Na thay y phục rồi cùng đi với Cố Hề Hề tham quan từng phòng.
Đi ngang qua một cánh cửa, Cố Hề Hề liền dừng lại: "Ồ? Phòng này để làm gì vậy?"
Mộc Nhược Na nhìn nhìn, tức khắc cười nói: "Kiều Kỳ đúng là biết hưởng thụ, phòng này có bảy loại cờ, vừa có thể chơi giữa người với người, hoặc chơi giữa người với máy. Đi, mình vào xem sao!"
Cố Hề Hề cùng Mộc Nhược Na đẩy cửa đi vào, lập tức có người hầu bước tới nghênh đón: "Hai vị tiểu thư chơi loại nào?" Người phục vụ tươi cười: "Ở đây có đủ các loại cờ, cái loại bài, còn có cả loại trò chơi đối kháng giả lập."
Cố Hề Hề bước vào nhìn từng loại trò chơi trước mặt, vô số thứ trong đó cô chỉ từng nghe qua chứ chưa bao giờ được thấy tận mắt!