Gia cảnh của anh cùng với bối cảnh Mặc gia cực kỳ phức tạp, các thành viên trong gia tộc đều có vị trí cao trong giới quân chính. Tuy Mặc gia không có người dưới quyền trực thuộc tại Huyện Viễn Sơn, nhưng chỉ cần Mặc gia lên tiếng thì các viên chức lớn nhỏ tại cái huyện này ai dám không nể mặt?
Tỉnh Y là khu vực rộng lớn chiếm diện tích hơn ba mươi vạn kilômét vuông. Mặc gia dù không phải tỉnh trưởng, nhưng chính địa vị gia tộc này đã là hoàng đế của tỉnh Y. Chỉ cần người của Mặc gia lên tiếng, một câu nói tức khắc có uy lực hơn so với bất kỳ ai khác.
Mặc Tử Hân điềm nhiên uống trà một lúc, tiếp tục nói: "Chỉ là chuyện này được quyết định từ bên trên, Mặc gia không tiện nhúng tay vào."
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Tâm tình trưởng thôn càng trầm xuống.
Thôn Viễn Sơn đã sinh sống ở huyện này mấy trăm năm, sao có thể nói dời là dời?
Dời đi rồi thì các đền thờ tổ tiên nơi đây phải làm sao?
Ánh mắt trưởng thôn đột nhiên nhìn Cố Hề Hề, tràn ngập vẻ cầu xin.
Cố Hề Hề dường như hiểu lý do vì sao người dân thôn này đối với mình nhiệt tình như vậy.
Có lẽ là thói quen từ xưa tới nay, khi gặp chuyện gì thì họ đều đến cầu tình Vân gia?
Nhưng thật sự chuyện này mình không thể giúp được gì.. Chỉ là việc di dời thôn Viễn Sơn, sao mình lại chưa hề nghe qua?
Vì cái gì lại phải di dời?
Bọn họ sinh sống ở đây có vấn đề gì sao?
Cố Hề Hề hoàn toàn không biết đây là một động thái chính quyền tỉnh Y muốn lấy lòng Doãn Tư Thần và Mặc gia.
Việc hợp tác của tập đoàn Doãn thị và Mặc gia sẽ có một hạng mục tuyến đường đi qua khu vực của thôn Viễn Sơn. Để làm hài lòng vị đế vương Doãn Tư Thần, chính quyền tỉnh Y buộc thôn Viễn Sơn phải di dời đến nơi khác nhằm thuận tiện cho việc xây dựng công trình.
Tin tức này làm người dân trong thôn Viễn Sơn thấp thỏm bất an. Vân gia vì chuyện này mà đã nhờ vả đến Mặc Tử Hân.
Mặc Tử Hân nể mặt Vân gia nên mới lên tiếng ngăn cản, tuy nhiên điều kiện là thôn Viễn Sơn cũng phải đồng y để công trình được thi công ngay trên mảnh đất của họ.
Nhưng đề nghị này của Mặc Tử Hân đã bị thôn Viễn Sơn cự tuyệt. Cục diện cứ như vậy cứng ngắc, lùi không được, tiến không xong!
Doãn Tư Thần tiếp tục nói: "Nếu chính quyền tỉnh này đã quyết định việc di dời, tôi còn phải tới đây cầu sự giúp đỡ sao?"
Đây chính là Doãn Tư Thần!
Luôn cuồng ngạo kiêu hãnh như vậy!
Nhưng không ai có thể phủ nhận lời của Doãn Tư Thần là có căn cứ.
Ngón tay thon dài của Doãn Tư Thần lướt qua chén trà, nhẹ nhàng đưa lên mũi thưởng thức hương vị, tức thì cảm nhận được chất lượng trà, thản nhiên mở miệng: "Trong tư gia của trưởng thôn cũng chỉ có được lá trà như thế này, có thể thấy hiệu quả kinh tế của thôn Viễn Sơn chưa thật sự phát triển. Đối với tỉnh Y, trưởng thôn ngài thử nói xem một cái thôn quan trọng, hay là công trình trị giá hơn trăm tỷ? Công trình này được đầu tư trăm tỷ đô la ở giai đoạn đầu, tương lai mang đến cho tỉnh Y đảm bảo không dưới năm ngàn tỷ GDP (*) mỗi năm. Trưởng thôn, ngài nói Doãn Tư Thần tôi cần cầu xin ai sao?"
(*) Gross Domestic Product: Tổng sản phẩm quốc nội, giá trị thị trường tất cả hàng hóa và dịch vụ cuối cùng được sản xuất ra trong phạm vi một lãnh thổ, một thời kỳ nhất định.
Sắc mặt trưởng thôn tức thì trở nên tái mét, ông ta không thể phủ nhận Doãn Tư Thần nói hoàn toàn chính xác!
Hiện tại tỉnh Y phải cầu cạnh Doãn Tư Thần, không phải Doãn Tư Thần nhờ cậy tỉnh Y.
"Cho nên tôi mới nói, trưởng thôn ngài đã hiểu lầm rồi. Chỉ vì vợ tôi nghe nói phong cảnh huyện Viễn Sơn hữu tình, nhất là lối kiến trúc của thôn Viễn Sơn rất độc đáo, nên đặc biệt yêu thích mà tranh thủ thời gian rảnh rỗi tới du ngoạn. Hôm nay tôi chỉ dẫn vợ đến ngoại thành dạo chơi, còn Mặc tổng? Họ là khách của Hề Hề mời tới! Chúng tôi chỉ đến để tham thú, không phải tới giao dịch!" Khoé miệng Doãn Tư Thần nhẹ nhàng cười, tạo điểm nhấn trên khuôn mặt anh tuấn tà mị, cả người toát ra vẻ phong tình khiến người khác không thể không nhìn anh.
Mặc Tử Hân cũng phối hợp vô cùng ăn ý: "Đúng vậy, chúng tôi chỉ đến du ngoạn."
"Cho nên nếu những lễ vật này làm trưởng thôn thấy không thuận mắt, ngài có thể đem bỏ đi cũng được. Dù sao với tài lực của tập đoàn Doãn thị, chút ít đó không đáng là gì. Đi nịnh bợ cầu giúp đỡ, không phải là phong cách của Doãn Tư Thần tôi!" Vẻ mặt Doãn Tư Thần trở nên sắc bén.
Chờ Doãn Tư Thần dứt lời, Mặc Tử Hân lập tức tiếp tục vai diễn: "Trưởng thôn ngài thật sự đã hiểu lầm! Chúng tôi lần này đến đây quả là chỉ để dạo chơi! Vì nghĩ sẽ mạo muội quấy rầy nên muốn dùng chút lễ vật tỏ thành ý, không có mục đích gì khác."
Cố Hề Hề ngẩn ngơ.
Hai người họ đây là song kiếm hợp bích?
Mộc Nhược Na ngồi bên cạnh, vừa cao hứng thưởng thức chén trà, vừa mở miệng nói: "Tôi đã nói gì nào? Chúng ta nhiều người như vậy đến thôn Viễn Sơn, nhất định làm người khác phải suy nghĩ mà!"
Mặc Tử Huyên cũng phối hợp: "Đúng vậy, sớm biết thế này thì chúng tôi sẽ không tới đây."
Cố Hề Hề lúc này mới phản ứng lại, nhẹ nhàng cười: "Xem ra là tôi không đúng, tôi không nên đề nghị ý tưởng du ngoạn ngoại thành."
Nghe năm người họ liên thủ, anh một câu, tôi một câu, trưởng thôn quả nhiên không thể đoán được thái độ của đối phương.
Doãn Tư Thần để chén trà trong tay xuống, tủm tỉm cười: "Trưởng thôn yên tâm, lúc đến đây chúng tôi đã mang theo đủ mọi trang thiết bị, chúng tôi sẽ ngủ nghỉ ở vùng ngoại ô bên ngoài, hoàn toàn không quấy rầy sinh hoạt của thôn dân."
Nét mặt trưởng thôn khẽ biến sắc.
Cố Hề Hề là tiểu thư của Vân gia, nếu để cô phải nghỉ ở vùng ngoại ô, ông ta nhất định bị người trong thôn mắng không tiếc lời!
Giọng nói trưởng thôn lập tức cứng đờ: "Các vị thật biết đùa! Mọi người đến đây là khách! Sao lại có thể để khách phải nghỉ bên ngoài? Tôi đã bố trí chỗ nghỉ ngơi cho mọi người, mong đừng từ chối."
Doãn Tư Thần tiếp lời: "Nếu từ chối thì sẽ bất kính, những lễ vật này xem như chúng tôi hồi đáp việc trưởng thôn đã tận tình sắp xếp nơi nghỉ ngơi, vậy thì thế nào?"
Doãn Tư Thần đã nói như vậy, trưởng thôn nào dám cự tuyệt?
* * *
Khi Cố Hề Hề bước vào phòng nghỉ, lúc này cô mới phản ứng lại!
A a a, Doãn Tư Thần, anh thật là bá đạo!
Mỗi câu nói đều như xoáy vào tim gan người khác!
Có thể làm cho trưởng thôn chỉ biết im lặng không một câu oán hận, quả nhiên chỉ có anh.
Doãn Tư Thần nhìn Tiểu A đem hành lý của hai người vào phòng, liền quay sang Cố Hề Hề: "Người trong thôn này đối với em đúng là rất nồng nhiệt, có lẽ còn nhiều tâm ý khác."
"Em biết." Cố Hề Hề gật đầu: "Em cũng cảm thấy kỳ quái, thái độ thôn dân nhiệt tình quá mức, không biết rốt cuộc là vì lý do gì?"
"Bí mật này sẽ được tìm ra nhanh chóng." Doãn Tư Thần lấy tay nựng nịu chóp mũi của Cố Hề Hề, âu yếm: "Không ngờ chuột đồng nhỏ của tôi lại được người khác yêu thích như vậy, tôi phải làm sao đây?"
Cố Hề Hề không nghĩ Doãn Tư Thần có thể trêu ghẹo cô khi mà Tiểu A còn ở trong phòng, gương mặt cô tức khắc đỏ ửng.
Anh xấu, Tiểu A vẫn còn ở đây mà!
Tiểu A chỉ đành mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm bộ ngó lơ như không nghe không thấy gì.
Cố Hề Hề không đợi Doãn Tư Thần mở lời, trực tiếp hỏi: "Anh tính ứng phó ba vị trưởng tộc kia như thế nào?"
Doãn Tư Thần ngồi cạnh Cố Hề Hề, đang thưởng thức chơi đùa với các ngón tay của cô, lỡ đãng trả lời: "Đương nhiên phải tấn công trước giành thế chủ động, đây chỉ là việc nhỏ, không làm khó được tôi! Em cứ yên tâm vui chơi là được, chuyện công việc cứ để tôi."
Cố Hề Hề nhớ đến vừa rồi Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân phối hợp rất ăn ý, nhịn không được lại hỏi: "Anh và Mặc Tử Hân đã vứt bỏ hiềm khích rồi sao?"
"Để kiếm tiền thì phải vậy!" Doãn Tư Thần cắn nhẹ vào đầu ngón tay Cố Hề Hề: "Hạng mục này sẽ mang lại cho tập đoàn Doãn thị mỗi năm không dưới một ngàn tỷ. Tôi sao phải so đo?"
Một ngàn tỷ!
Cố Hề Hề tức thì mở to mắt!
"Anh không phải nói tài sản của anh chỉ có trăm tỷ thôi sao?" Cố Hề Hề nhịn không được hỏi.
Phụt.. Doãn Tư Thần lập tức bật cười.
"Chuột đồng nhỏ của tôi thật ngây thơ đáng yêu! Tài sản cá nhân của tôi đúng là chỉ khoảng trăm tỷ, nhưng tôi chưa từng nói tài sản của tập đoàn Doãn thị lại chỉ có trăm tỷ!" Doãn Tư Thần bất đắc dĩ cười: "Hề Hề, em rốt cuộc có biết chồng của em là người giàu có cỡ nào không?"
Nhìn ánh mắt Doãn Tư Thần nửa thật nửa đùa, Cố Hề Hề mờ mịt lắc đầu. Đối với cô mà nói, trăm tỷ hay ngàn tỷ, đều là rất nhiều tiền, không phải sao?
"Được rồi.." Doãn Tư Thần than nhẹ một tiếng: "Em chỉ cần vui vẻ tiêu tiền là được, chuyện kiếm tiền là của tôi."
Vẻ mặt Cố Hề Hề ngẩn ngơ, cuối cùng thì Doãn Tư Thần có bao nhiêu tiền?
Chờ Doãn Tư Thần ra ngoài, Cố Hề Hề tò mò hỏi Tiểu A: "Tiểu A, tập đoàn Doãn thị có tổng tài sản trị giá bao nhiêu?"
Tiểu A im lặng một lúc nhìn Cố Hề Hề, nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Thiếu phu nhân, người có biết khái niệm dầu mỏ không?"
Cố Hề Hề ngơ ngác.
"Nếu nói tập đoàn Doãn thị sở hữu một mỏ dầu, người có hiểu ý nghĩa việc này không?" Tiểu A đặt câu hỏi gợi mở cho Cố Hề Hề.
Sở hữu một mỏ dầu? Đáng giá bao nhiêu tiền?
Cố Hề Hề vẫn một vẻ mặt ngu ngơ.
Tiểu A thở dài một tiếng, tiếp tục giải thích: "Không những vậy, tập đoàn Doãn thị ở châu Phi còn sở hữu nhiều mỏ kim loại bao gồm quặng sắt và các khoáng sản khác. Ở châu Âu thì có vô số bất động sản, trang viên và công ty, Doãn gia còn có quan hệ mật thiết với gia tộc Roth và hoàng gia Anh."
Cố Hề Hề nghe nãy giờ vẫn một biểu tình không hiểu.
Rốt cuộc là có bao nhiêu tiền vậy?
Tiểu A cuối cùng chốt lại một câu: "Thiếu phu nhân, người chỉ cần tiếp tục vui vẻ tiêu tiền là được, những chuyện khác không cần quan tâm!"
Vì dù giải thích thì cũng đâu có hiểu!
Cố Hề Hề quả nhiên đồng ý.
Thôi không cần nghĩ nữa, chồng mình có tiền là chuyện tốt mà!
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, có người gõ cửa phòng mời Cố Hề Hề ra ngoài dùng bữa.
Cố Hề Hề thay đổi y phục rồi theo người hầu đến sảnh chính. Khi cô đến thì mọi người đã có mặt đông đủ.
Ở sảnh chính có một bàn tròn lớn, trên bàn bày biện rất nhiều món ăn đẹp mắt phong phú.
Mùi hương thơm ngào ngạt nức mũi, Cố Hề Hề tức thì cảm thấy cao hứng. Cô đối với các món ăn địa phương vùng miền luôn đặc biệt quan tâm.
Trưởng thôn nhiệt tình đón tiếp mọi người dùng cơm.
Cố Hề Hề ngồi cạnh Doãn Tư Thần, thấy mặt anh hơi nhăn nhó, liền hạ giọng nói: "Sao vậy? Anh vẫn không muốn ăn?"
Doãn Tư Thần thở dài một tiếng: "Nể mặt em, tôi sẽ ăn."
Cố Hề Hề cười khẽ.
Quả nhiên sau khi trưởng thôn lên tiếng mời, Doãn Tư Thần thật sự bắt đầu đụng đũa nếm thử các món ăn.
Cố Hề Hề đột nhiên nhớ đến Nhiễm Tịch Vi từng nói Doãn Tư Thần có thói quen không ăn đồ ăn bên ngoài là vì cô ta, còn bây giờ anh bắt đầu ăn món ăn bên ngoài, như vậy không phải là vì mình sao?
Đây còn không phải biểu thị cho việc Nhiễm Tịch Vi ở trong lòng Doãn Tư Thần, dần dần không còn quan trọng nữa?