"Cậu cũng tới ư?" Cố Hề Hề kinh ngạc hỏi.
"Cậu hỏi lạ vậy? Sao tôi lại không tới? Không lẽ Doãn Tư Thần chưa kể cho cậu rằng anh ta và lão đại của tôi đều là bạn thân của Kiều Kỳ sao?" Mộc Nhược đảo mắt một vòng, nói: "Thật là, cậu cứ như không phải chung hội với chúng tôi vậy! Chuyện ai cũng biết nhưng cậu không biết sao?"
Cố Hề Hề hơi ngượng ngùng: "Tôi không biết thật.."
"Thôi kệ đi, dù sao cậu cũng là thiếu phu nhân của nhà hào phú, dĩ nhiên không cần quan tâm chuyện của các tiểu dân xung quanh." Mộc Nhược Na xua xua tay nói.
Phốc.. Thiếu nhu nhân nhà hào phú.. Tiểu dân xung quanh..
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Nhược Na, lúc nào cậu ấy cũng đùa được nhỉ?
Mộc Nhược Na thân mật ôm cánh tay Cố Hề Hề, nói: "Tôi vốn muốn đi chuyên cơ cùng với hai người, mà lão đạo của tôi nhất định không chịu, một hai đòi lái xe đến đây! Khổ quá! Cậu có thấy phó giám đốc nào thảm hại như tôi chưa? Chỉ có tôi là bị đì vậy đó!"
Phốc.. Cố Hề Hề bật cười, cô đột nhiên tò mò về lão đại của Mộc Nhược Na, anh ta có vẻ rất đặc biệt!
"Nhìn kìa, đó chính là lão đại của tôi!" Ngón tay Mộc Nhược Na chỉ về một người đàn ông cao gầy, gương mặt nhã nhặn.
Cố Hề Hề nhìn theo ngón tay của Mộc Nhược Na, người đàn ông kia dường như cảm nhận được ánh mắt của Cố Hề Hề, cũng nhìn về phía cô và cười gật đầu.
Cố Hề Hề lập tức mỉm cười, gật đầu chào hỏi lại.
Thật không ngờ, sếp của Mộc Nhược Na là một người có vẻ.. hơi gầy như vậy..
Mộc Nhược Na ưỡn ngực lên, làm vẻ mặt phàn nàn nói: "Hề Hề, cậu cũng thấy lão đại của tôi không hề hấp dẫn chút nào đúng không? Tôi là một phó giám đốc xinh đẹp như vậy, mỗi lần có chuyện là anh ta mang tôi giả làm bạn gái của anh ta, bắt tôi đi theo khắp nơi, đến mức tôi chẳng có thời gian tìm bạn trai cho mình nữa!"
Cố Hề Hề nhìn người đàn ông cao gầy dáng vẻ thi vị, rồi lại nhìn Mộc Nhược Na, cô hơi mơ hồ có cảm giác gì đó.
"Tôi không ngờ lão đại của cậu lại gầy như vậy." Cố Hề Hề không nhịn được nói.
"Nghĩa là sao?" Mộc Nhược Na ngẩn ngơ.
"Nếu hai người mà xáp lại đánh nhau, chắc anh ta cũng không thắng nổi cậu đâu nhỉ?" Cố Hề Hề trả lời.
Mộc Nhược Na liền phản ứng lại, duỗi tay bẹo má Cố Hề Hề: "Ha ha! Mấy ngày không gặp thôi, mà cậu cũng biết ghẹo người khác quá đó!"
Cố Hề Hề bật cười.
"Đúng rồi, lão đại của cậu tên là gì?" Cố Hề Hề tò mò: "Lần nào gặp đều nghe cậu gọi lão đại, tôi cũng không biết anh ta tên gì."
"Thượng Kha." Mộc Nhược Na trả lời: "Anh ta bằng tuổi Doãn Tư Thần, năm nay hai mươi tám tuổi."
Bộ dáng Cố Hề Hề như bừng tỉnh hiểu ra điều gì đó.
Thượng Kha bước đến trước mặt Doãn Tư Thần và Kiều Kỳ, ba người đàn ông, ba phong cách khác nhau tức thì thu hút ánh mắt mọi người ở đây.
Lúc Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đang nói về họ, thì ba người họ cũng đang bàn luận về những người phụ nữ.
Kiều Kỳ vẻ mặt cười như không cười, nhìn Thượng Kha: "Tên tiểu tử này vẫn bộ dạng nhu nhược như vậy thì chừng nào mới chinh phục được con ngựa hoang kia?"
Nói xong câu này, tầm mắt Kiều Kỳ thoáng nhìn qua Mộc Nhược Na đang đứng ở xa.
Thượng Kha cười khẽ một tiếng: "Đừng nói bậy, cô ấy chỉ là phó giám đốc của tôi thôi."
"À, phó giám đốc gì mà đi đâu cũng dẫn theo vậy, khó hiểu quá!" Kiều Kỳ nói vẻ châm chọc.
"Vô vị!" Thượng Kha nhướng mày: "Nói chuyện của Tư Thần đi, giờ cậu tính sao?"
"Tính cái gì?" Doãn Tư Thần khoanh tay lại: "Chúng ta hôm nay tới dự hôn lễ của Kiều Kỳ, quà cưới tôi cũng tặng rồi, tôi đâu còn việc gì khác."
"Vẫn còn!" Thượng Kha liếc xéo Doãn Tư Thần, nói: "Kiều Kỳ chưa nói cho cậu sao?"
Doãn Tư Thần đột nhiên trầm mặc, một lúc lâu sau đó nhẹ nhàng mở miệng: "Hai người cảm thấy tôi nên gặp cô ấy sao?"
Kiều Kỳ và Thượng Kha đều im lặng.
Một lát sau, Thượng Kha nhẹ nhàng mở miệng: "Chúng ta dù sao cũng ở bên nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên."
Kiều Kỳ duỗi tay vỗ vỗ bả vai Thượng Kha, nói: "Riêng anh thì không phải là lớn lên cùng hai cậu, nên anh không có ý kiến."
Ngay lúc này, một giọng nói mềm mại mang theo sự vui mừng vang lên từ phía sau: "Mọi người tới rồi.. Thượng Kha! Tư Thần.. Anh cũng tới.."
Giọng nói này làm thân thể Doãn Tư Thần chấn động! Phản ứng của anh liền mất tự nhiên, bàn tay tức thì nắm chặt lại.
Một mùi hương nhẹ nhàng đưa tới, dáng người mảnh mai cao gầy yểu điệu, làn da trắng hồng, chiếc váy dài trắng tinh khôi. Cơn gió nhẹ thoảng qua làm đung đưa tà váy lụa, nháy mắt thu hút sự chú ý của mọi người.
Cố Hề Hề cũng thấy được người này.
Không biết vì sao, Cố Hề Hề cảm thấy khi người phụ nữ này xuất hiện, Doãn Tư Thần bỗng dưng lại trở nên khẩn trương.
Mộc Nhược Na cũng ngơ ngác nhìn người phụ nữ đó bước đến trước mặt Thượng Kha, Doãn Tư Thần và Kiều Kỳ.
Từ khi nào mà một người xa lạ có thể bước vào không gian của ba người đàn ông đó?
Hay bọn họ vốn quen biết nhau?
"Tịch Vi.." Kiều Kỳ khẽ nhíu mày, anh không hiểu vì sao Nhiễm Tịch Vi lại chủ động xuất hiện lúc này.
Năm đó cô biến mất không một lời giải thích, bặt vô âm tín, làm cho rất nhiều người thương nhớ. Giờ cô đột nhiên trở về, rốt cuộc là cô muốn gì?
Khác với Kiều Kỳ, Thượng Kha có vẻ rất hoan nghênh Nhiễm Tịch Vi, vừa thấy cô xuất hiện thì liền nở nụ cười: "Tịch Vi, em đến rồi à?"
Nhiễm Tịch Vi nhẹ nhàng đáp một tiếng, ánh mắt nhu tình vẫn nhìn Doãn Tư Thần không rời.
"Tư Thần, em đã trở về rồi." Nhiễm Tịch Vi nhẹ nhàng mở miệng.
Doãn Tư Thần ngước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, đáy lòng anh bối rối.
Thượng Kha liền duỗi tay kéo Kiều Kỳ đi chỗ khác, để lại không gian riêng cho Doãn Tư Thần và Nhiễm Tịch Vi.
Kiều Kỳ theo bản năng nhìn về hướng Cố Hề Hề, anh thấy tầm mắt cô đang nhìn Doãn Tư Thần và Nhiễm Tịch Vi.
Đáy lòng Kiều Kỳ thầm than một tiếng: Tiểu đệ Tư Thần, anh không giúp được cậu rồi, cậu tự cầu phúc đi!
Chờ Kiều Kỳ và Thượng Kha rời khỏi, vẻ mặt Nhiễm Tịch Vi càng trở nên mềm yếu, khẽ cười: "Tư Thần, sao anh lại nhìn em như vậy? Không lẽ em đã già và xấu xí rồi sao?"
Doãn Tư Thần buột miệng thốt ra: "Không! Em vẫn đẹp như trước."
Nghe câu này, Nhiễm Tịch Vi nở nụ cười vui vẻ.
"Ở trong lòng em anh vẫn như lúc còn nhỏ, vẫn hoàn mỹ như vậy." Nhiễm Tịch Vi cười nhẹ nhàng, gương mặt hơi ửng hồng, nhan sắc này khiến những người quanh đây trở nên ngây ngô khi ngắm nhìn cô.
Sắc mặt Doãn Tư Thần vẫn một biểu tình phức tạp nhìn Nhiễm Tịch Vi mà không nói gì.
Cố Hề Hề đứng tại chỗ ngây người nhìn cảnh tượng này. Thật ra khoảng cách giữa cô và họ không xa lắm, căn bản là hai người họ nói gì cô đều có thể nghe được. Mà dù không nghe thấy, thì nhìn thái độ đôi bên cũng có đoán được mối quan hệ của họ.
Vốn dĩ tâm tình Cố Hề Hề đang rất tốt, giờ lại trở nên thâm trầm.
Nếu cô còn không hiểu những gì đang diễn ra, thì đúng là quá ngu ngốc rồi. Nữ chủ nhân thật sự đã trở lại, cô là người thay thế thì nên..
Mộc Nhược Na bên cạnh dường như đoán được tâm sự của Cố Hề Hề, cô liền nắm tay Cố Hề Hề, nói: "Đừng lo! Dù người phụ nữ kia có quan hệ gì với Doãn Tư Thần, thì cậu cũng là Doãn thiếu phu nhân được cưới gả đường hoàng."
Cố Hề Hề cười khổ, đột nhiên lại không muốn đứng đây xem cảnh tình cũ không rủ cũng tới, nhẹ giọng nói: "Nhược Na, tôi hơi mệt, lại không quen chỗ này, cậu có thể giúp tôi tìm chỗ nghỉ ngơi được không?"
Mộc Nhược Na suy nghĩ một chút, cô nhìn thoáng qua Doãn Tư Thần và Nhiễm Tịch Vi, rồi dìu Cố Hề Hề xoay người rời đi.
Từ nãy đến giờ Cố Hề Hề đều tỏ vẻ mạnh mẽ, nhưng thời khắc cô xoay người lại, vẻ ngụy trang đã hoàn toàn sụp đổ, đáy mắt cô không thể che giấu được sự ảm đạm.
Cô thấy mình đúng thật là tham lam mà..
Doãn Tư Thần là một người đàn ông hoàn hảo như vậy, làm sao quá khứ của anh có thể không có một bóng hồng nào?
Người phụ nữ đó.. hẳn là rất đặc biệt với Doãn Tư Thần? Ánh mắt anh nhìn cô ta rất dịu dàng. Anh ấy chưa bao giờ nhìn mình với ánh mắt như vậy..
Câu trả lời không phải đã quá rõ ràng sao? Vì sao trái tim cô lại khó chịu như vậy? Rốt cuộc cô đang hy vọng điều xa vời gì nữa?
Doãn Tư Thần chưa bao giờ hứa hẹn với cô điều gì, anh ấy thậm chí chưa từng nói thích cô. Thì ra tất cả chỉ là cô tự mình đa tình.. Anh ấy chưa từng thích cô, chỉ là cô ảo tưởng thôi.
Nếu khi đứng ngoài cuộc cô có thể sáng suốt, nhưng giờ thì bản thân lại không nhận định rõ cảm xúc của mình? Vì sao đã biết như vậy mà vẫn để trái tim mình trầm luân? Sao cô lại cố chấp như vậy?
Những việc từng xảy ra như hoa trong gương, bóng trăng trên mặt nước, sự yêu chiều anh ấy dành cho cô chỉ như ảo giác. Cô không phải người anh ấy yêu..
Ánh mắt Doãn Tư Thần gắt gao nhìn bóng dáng Cố Hề Hề rời đi, đáy lòng anh bỗng đau xót.
Sao cô ấy lại không hỏi quan hệ của anh và Nhiễm Tịch Vi là gì? Cô ấy không quan tâm chút nào sao? Không lẽ dù chỉ một chút cũng không hề để ý đến anh sao?
Cố Hề Hề, sao em có thể lãnh đạm mà xoay người rời đi như vậy? Sao không cho tôi cả một cơ hội giải thích?
Không lẽ em vẫn không chịu mở lòng với tôi sao?
Vậy là trái tim em.. vẫn lạnh lùng như vậy, mặc cho tôi có đối với em tốt như thế nào, em vẫn không hướng về tôi?
Nhiễm Tịch Vi thấy Doãn Tư Thần không rời mắt khỏi bóng dáng của một thai phụ, cô cũng đưa mắt nhìn theo.
"Cô ấy là ai? Là vợ của anh sao?" Đáy mắt Nhiễm Tịch Vi mang vẻ bi thương: "Tư Thần, anh đã thay đổi rồi."
Doãn Tư Thần thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đều không còn như trước đây nữa, Tịch Vi, chúng ta từng lớn lên bên nhau, tôi rất hy vọng em có được hạnh phúc."
"Không có anh, em có thể hạnh phúc sao?" Nhiễm Tịch Vi cười khổ: "Nhiều năm rồi em luôn suy nghĩ, em đột nhiên phát hiện, thật ra em.. không thể không có anh! Tư Thần, nếu anh từng đợi em nhiều năm như vậy, sao đến phút cuối lại từ bỏ? Vì sao không chờ đợi em trở về?"
"Năm đó em rời đi không một lời từ biệt, tôi đã chờ đợi một thời gian dài vẫn không có tin tức gì." Doãn Tư Thần nhẹ nhàng nở nụ cười: "Đây là tự em lựa chọn, không phải sao?"
Hốc mắt Nhiễm Tịch Vi nhoè đi, mang theo vẻ xúc động, gương mặt yếu đuối đáng thương nhìn Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần kiềm nén cánh tay định đưa lên lau nước mắt cho cô, anh liền xoay người rời đi: "Được rồi, hiện tại em cũng thấy tôi đã kết hôn. Tịch Vi, em hãy theo đuổi và tìm kiếm hạnh phúc của chính mình đi! Tôi sẽ chúc phúc cho em!"