Doãn Tư Thần hôm nay chủ động đặt chân đến đây, tất nhiên không phải đơn thuần tới chơi. Anh chính là đến đòi tiền! Nếu Thượng Kha nắm được cổ phần của tập đoàn Doãn thị, thì sao Doãn Tư Thần lại không có cổ phần của Thượng gia?
Cho nên màn tiếp theo là chiến trường của các thương nhân.
Cố Hề Hề chỉ một nữ quyến, lẽ tự nhiên sẽ không tham dự vào cuộc chiến này. Doãn Tư Thần đã ngỏ ý về bể bơi hiện đại của Thượng gia, vậy thì cô sẽ tranh thủ đi xem một chút.
Tưởng Huy Âm và Doãn Tuyết Mạt thấy Doãn Tư Thần không đi cùng Cố Hề Hề, tròng mắt hai người bọn họ đảo một vòng, lại mưu tính chuyện xấu. Bọn họ mặt dày nói là cùng đến đây với người của Doãn gia, sau đó nhanh chân theo sau Cố Hề Hề, hướng về phía bể bơi.
Người hầu cũng không suy nghĩ nhiều, bởi lẽ Doãn Tuyết Mạt mang họ Doãn, xem như là người của Doãn gia. Còn Tưởng Huy Âm là tiểu thư Tưởng gia, mà hai nhà Doãn – Tưởng xưa nay là người một nhà, chuyện này mọi đều biết. Cho nên khi Doãn Tuyết Mạt và Tưởng Huy Âm nói vậy, người hầu liền cung kính chỉ đường cho bọn họ.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Cố Hề Hề có Tiểu Vương bầu bạn, cùng nhau đi dạo tham quan Thượng gia. Biệt thự này đúng mang đậm nét phong cách kiến trúc đặc thù của châu Âu, khắp nơi đều là nét điển hình của nghệ thuật Gothic.
Tiểu Vương mở miệng nói: "Thiếu phu nhân, em nghe nói phu nhân của Thượng gia hồi còn trẻ có thời gian sống rất lâu ở nước Pháp, nên nhiều thói quen đã nhiễm phong cách của người Pháp. Giờ mới thấy đúng là vậy thật nha! Thượng phu nhân đã biến căn biệt thự này nhìn như một tòa lâu đài luôn!"
Cố Hề Hề cười nói: "Đúng vậy. Chỉ đáng tiếc, tư tưởng của bà ấy quá truyền thống, quá bảo thủ."
"Nghĩa là sao ạ?" Tiểu Vương khó hiểu.
"Nếu bà ấy thật sự có thể tiếp thu tư duy hiện đại của người Pháp, thì đã không ra mặt uy hiếp Nhược Na. Nói đúng hơn, dù bà ấy sống cả đời ở nước Pháp, thì vẫn là một người Trung Quốc điển hình, tư tưởng môn đăng hộ đối đã ăn sâu bén rễ, dù thế nào vẫn không xóa bỏ được." Cố Hề Hề mỉm cười giải thích: "Môn đăng hộ đối, bốn chữ này chính là chấp niệm không thể buông bỏ được của người Á đông! Tuy các quý tộc người Pháp quan trọng chuyện dòng dõi, nhưng sẽ không đến mức khoa trương như vậy."
Tiểu Vương tiếp lời: "Đúng vậy, Mộc tổng thật sự là một người tốt mà!"
Cố Hề Hề nhẹ nhàng nói: "Thật ra chị và Nhược Na cũng giống nhau. Khi chị gả vào Doãn gia chỉ mang thân phận một người bình dân, và Tư Thần đã đối đãi với chị như thế nào thì mọi người đều nhìn thấy rõ."
Tiểu Vương im lặng, không hé răng, dù sao thì chuyện giữa chủ nhân sẽ không đến phiên một trợ lý như cô xen vào.
Cố Hề Hề tiếp tục nói: "Tuy sau đó chị và Tư Thần thật sự nảy sinh tình cảm, và anh ấy không quan tâm đến xuất thân của chị. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, tầng lớp thượng lưu này chưa thể chấp nhận sự tồn tại của chị. Mãi cho đến khi chị trở thành con gái của Vân gia, nhận lại cha mẹ thì mọi thứ mới từng bước thay đổi. Trước buổi tiệc sinh nhật của Doãn Tư Dược, mẹ đã dành thời gian rất lâu dạy chị về các lễ nghi, mẹ từng nói một câu rằng: Dòng dõi là chuẩn mực lễ nghi quan trọng nhất. Nếu xuất thân không đủ cao quý, thì học lễ nghi bao nhiêu vẫn chỉ là một người phục vụ."
Lời này làm Tiểu Vương ngẩn người.
Đáy mắt Cố Hề Hề thoáng qua sự bi ai: "Đây chính là thế tục, tất cả mọi người không ai có thể tránh khỏi. Quan niệm về dòng dõi đã ăn sâu bén rễ, không phải chỉ cần sinh sống ở nước ngoài một thời gian là có thể dễ dàng thay đổi. Dù cho có thể tiếp nhận một nhân sinh quan mới mẻ, thì khi trở về nước sẽ bị cuốn vào chấp niệm về tầng lớp giai cấp. Nhược Na là người ưu tú, vô cùng ưu tú vượt trội, khuyết điểm duy nhất của cô ấy là gia thế. Giáo sư Mộc tuy xuất thân thư hương thế gia, nhưng chưa đủ tư cách sánh vai cùng hào môn. Nếu Thượng Kha cùng với Thượng gia chỉ là gia tộc trung lưu, vậy hai người họ có thể xem là môn đăng hộ đối. Đáng tiếc, Thượng gia là một danh gia vọng tộc.. Đường vào hào môn sâu như biển cả, Nhược Na đã lựa chọn thà dứt khoát một lần, còn hơn là đau khổ triền miên, có lẽ lựa chọn lý trí nhất chính là tàn nhẫn nhất."
Tiểu Vương nhịn không được nói: "Cũng may xuất thân của thiếu phu nhân thật tốt."
Cố Hề Hề lắc đầu nói: "Không hẳn là vậy. Vân gia ở tỉnh Y là một gia tộc trăm năm hiển hách, nhưng đó là trước khi Vân gia bị suy vong. Vân gia của trước kia cũng không cân xứng với Doãn gia, đừng nói đến là một Vân gia đã bị xóa tên trong danh sách các gia tộc của đất nước này. Sở dĩ chị nhận được những đãi ngộ ưu ái này là vì mẹ được quý nhờ con. Đứa bé trong bụng chị được Doãn gia thừa nhận là người thừa kế, hôn nhân của chị được Doãn gia chấp nhận, vì vậy chị mới có thể đứng vững."
Đây chỉ là hiện tại, còn tương lai có thể tiếp tục đứng vững hay không.. thật quá xa vời..
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, không lâu sau đã tới một cái hồ bơi trong nhà rất to, mặt nước lóng lánh phản chiếu nhìn cực kỳ đẹp mắt.
"Whoaa, cái hồ bơi này lớn thật nha!" Tiểu Vương nhịn không được cảm thán kêu lên: "Đẹp thật!"
Cố Hề Hề đưa mắt nhìn qua, hồ bơi này ước chừng kích thước phải tầm năm trăm mét vuông, gạch dưới hồ có màu xanh biển nhìn rất mát mắt, giúp phản chiếu lên mặt hồ từng gợn sóng nhẹ. Hồ bơi này không đơn điệu như những hồ bơi thông thường khác, mà đan xen bằng những phần vòm hồ nhỏ cao thấp tạo thành hình bông hoa khổng lồ.
Mắt thẩm mỹ của Thượng phu nhân quả nhiên tinh tế!
Tiểu Vương tức khéo reo lên: "Trời ơi, một hồ bơi đẹp như vậy thì người ghét bơi lội đến mấy nhìn chỉ muốn nhảy xuống ngay thôi!"
Cố Hề Hề bật cười: "Em thích thì có thể thử, gia chủ đã cho phép chúng ta đến đây tham quan, chắc sẽ không ngại để chúng ta xuống hồ chơi một chút."
Quả nhiên người hầu ở gần đó đã mang đến hai bộ áo tắm và khăn lông, cung kính nói: "Doãn thiếu phu nhân, cô cứ tự nhiên xuống hồ. Nước trong hồ vừa được thay mới, nhiệt độ ổn định ở mức ba mươi sáu độ."
Cố Hề Hề gật gật đầu: "Cứ đem áo tắm đưa cho trợ lý của tôi, hiện tại thân thể tôi không tiện nên tôi chỉ ngồi ở đây ngắm cảnh là được."
Tiểu Vương do dự một chút: "Hay là thôi bỏ đi. Chúng ta bữa khác hãy đến! Nhiệm vụ của em là chăm sóc chị, em nhảy xuống hồ bơi mà để chị ngồi mình thì rất nguy hiểm."
Cố Hề Hề cười lắc đầu: "Chị ngồi một chỗ ở đây thôi mà, em cứ chơi thoải mái đi. Tết nhất em đã không được nghỉ ngơi rồi, xem như là tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ nho nhỏ."
Cố Hề Hề dĩ nhiên nhận ra Tiểu Vương cực kỳ thích hồ bơi này, nên cô cật lực khuyên bảo Tiểu Vương thả lỏng. Sau cùng thì Tiểu Vương cũng nhịn không được, mà vào phòng thay đồ để thay áo tắm.
Bất quá để đảm bảo an toàn, Tiểu Vương vẫn gọi điện thoại cho Tiêu Hằng để nhờ anh đến trông nom Cố Hề Hề. Có anh họ đến đây, chắc sẽ không có vấn đề gì?
Tưởng Huy Âm và Doãn Tuyết Mạt nhìn thấy Tiểu Vương rời đi vào phòng thay quần áo, lúc này cả một không gian hồ bơi rất to chỉ có một mình Cố Hề Hề!
Cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ qua!
Chỉ cần đẩy Cố Hề Hề thật mạnh vào hồ nước.. nhất định Cố Hề Hề sẽ bị hoảng sợ vùng vẫy, đứa con trong bụng không chừng cũng không xong!
Thù mới hận cũ rốt cuộc đã có thể báo!
Tưởng Huy Âm nhìn Doãn Tuyết Mạt, gật gật đầu, bọn họ tách làm hai hướng, rón rén tiến về sau lưng Cố Hề Hề.
Mười mét.. tám mét.. năm mét..
Thân ảnh Cố Hề Hề đã kề ngay trước mắt!
Chỉ cần một tay đẩy cô xuống nước, mọi thứ hoàn toàn kết thúc!
Ba mét.. hai mét.. một mét..
Doãn Tuyết Mạt hoàn toàn không thể khống chế được sự cuồng bạo của mình, cô ta còn mơ hồ nhìn thấy một viễn cảnh sáng lạn, Cố Hề Hề vì sảy thai mà bị đuổi ra khỏi Doãn gia, và cô ta trở thành viên minh châu tôn quý của Doãn gia!
Doãn Tuyết Mạt tiến đến một bước, ngón tay nhọn hoắc uốn lượn, hung hăng hướng về phía sau lưng Cố Hề Hề!
Ngay thời khắc mấu chốt này, một bàn tay to sạm lập tức bắt lấy cánh tay Doãn Tuyết Mạt, không chút khách khí dùng sức lôi kéo và đẩy mạnh.
Thình thịch..
Cả người Doãn Tuyết Mạt bị ném ra ngoài, ngay sau đó rơi vào hồ bơi!
Tưởng Huy Âm sửng sốt, cô ta chưa kịp định thần xem chuyện gì đang xảy ra thì đã bị tóm lấy, eo bị vật đau điếng, cả thân thể giống như bay lên không trung theo một đường parabol và rơi tõm vào hồ bơi.
Thình thịch..
Bọt nước bắn lên trông thật đẹp mắt nha!
Cố Hề Hề nghe được động tĩnh, liền quay đầu nhìn lại, ngay sau lưng cô là Tiêu Hằng.
Còn ai vừa rơi vào hồ bơi?
Cô đứng lên chạy tới xem, tức khắc ngây ngẩn cả người.
Tưởng Huy Âm và Doãn Tuyết Mạt đến đây lúc nào chứ?
"Cô muốn thử tốc độ phản ứng của tôi, cũng không cần phải chọn cách nguy hiểm như vậy!" Tiêu Hằng cúi đầu híp mắt nhìn Cố Hề Hề, cực kỳ khó chịu và không hài lòng vì sự bất cẩn thiếu phòng bị của cô.
Nếu không phải vừa rồi anh kịp lúc chạy tới.. hậu quả thật không dám tưởng tượng!
Cố Hề Hề há hốc miệng, không biết nên trả lời như thế nào. Lúc này Tiểu Vương vừa thay áo tắm bước ra, thấy cảnh này cũng ngây ngẩn cả người!
Trong hồ bơi đột nhiên truyền đến tiếng thét kinh hãi: "A a a, chuột rút, tôi bị chuột rút! Cứu mạng!"
Tiêu Hằng khoanh tay đứng yên, căn bản là không quan tâm.
Cố Hề Hề lại không nhẫn tâm như vậy, cô quay sang Tiêu Hằng: "Mặc kệ đối phương làm gì, vẫn nên vớt họ lên trước rồi nói sau! Nếu để có người chết ở đây thì sẽ không tốt với Thượng gia!"
Tiểu Vương cũng vội nói: "Đúng vậy đó anh họ, vớt trước tính sau! Có người chết ở đây là điều không may!"
Tiêu Hằng hừ lạnh một tiếng, lúc mới tiến đến nhảy vào hồ bơi. Lát sau anh bước ra khỏi hồ, đem Doãn Tuyết Mạt và Tưởng Huy Âm ném xuống đất.
Tưởng Huy Âm bị mấy ngụm nước làm sặc sụa, ói nước ra xong thì nằm liệt tại chỗ.
Doãn Tuyết Mạt thì bị sốc nước, bất tỉnh nhân sự. Tiêu Hằng liên tục ấn mạnh vào ngực cô ta để tống hết nước trong người ra.
"Ọc.." Doãn Tuyết Mạt điên cuồng ói nước kịch liệt.
Cố Hề Hề nhìn mà không đành lòng, Tiêu Hằng này xuống tay thật tàn nhẫn mà!
Động tác hoàn toàn chẳng có gì gọi là thương hương tiếc ngọc, Cố Hề Hề cảm tưởng như xương sườn của Doãn Tuyết Mạt muốn bị bẻ gãy vậy!
Doãn Tuyết Mạt từ từ mở mắt, nhìn thấy một gương mặt cương nghị, mái tóc ngắn ướt đẫm, áo đối phương bị ướt do nước hồ bơi nên dính sát vào người, lộ ra thân thể cường tráng. Tiên Hiệp Hay
Bỗng nhiên Doãn Tuyết Mạt đỏ mặt.. À, đây có tính là tiếng sét ái tình, vừa gặp đã yêu?