Nếu trong vòng vài tiếng nữa mà đứa bé không được sinh ra thì thai nhi sẽ chết lưu trong bụng mẹ, thậm chí cả sinh mạng của người mẹ cũng không giữ được. Viện trưởng cùng tập thể bác sĩ ở trong bệnh viện đã phải túc trực ở phòng cấp cứu để thảo luận giải pháp, nhưng không thể tìm ra bất kỳ cách nào khả thi để khống chế độc dược trong cơ thể Cố Hề Hề. Bởi vì dược hiệu của loại độc này quá mạnh, việc khống chế sẽ sinh ra ảnh hưởng tiêu cực đến thai nhi, máu trong cơ thể Cố Hề Hề cứ như vậy mà thay đổi liên tục.
Đã ba tiếng đồng hồ trôi qua.
Lượng máu được đưa vào thân thể Cố Hề Hề đã lên tới mấy ngàn cc, tựa như máu trong người đã được thay đổi toàn bộ. Cũng may phía bệnh viện phản ứng kịp thời ngay tại thời điểm độc dược phát tác, nên các bác sĩ đã can thiệp đúng lúc để kiểm soát thai nhi, cho đến bây giờ thì đứa bé trong bụng Cố Hề Hề vẫn an toàn.
Nhưng tình hình càng lúc càng tệ, cả bốn túi máu chỉ trong chốc lát đều đã cạn kiệt, y tá lại phải bỏ thêm một túi máu dự trữ vào.
Ngay lúc này, cổng bệnh viện đột nhiên náo động.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Tiêu Hằng lập tức bước vào bên cạnh Doãn Tư Thần, nhanh chóng nói: "Người của Vân gia đã tới, họ còn mang theo các nghiên cứu viên ở trung tâm nghiên cứu và bí dược của Vân gia."
Đáy mắt Doãn Tư Thần run lên, anh liền quay người chạy ra cổng, khi anh đến dưới lầu thì vừa lúc chạm mặt người của Vân gia.
Anh không rảnh để lo hàn huyên, tức tốc bảo viện trưởng giải thích lại tình huống của Cố Hề Hề một cách tỉ mỉ.
Người của Vân gia tất nhiên chẳng có tâm tình mà tính sổ với Doãn Tư Thần, họ đều tập trung thảo luận với bác sĩ, mọi công việc mau chóng được sắp xếp.
Các chuyên gia dược tề đều chờ ở bên ngoài, bên trong phòng giải phẫu là các nghiên cứu viên về độc dược, họ đã mặc áo giải phẫu và mang theo dụng cụ để kiểm tra lại thân thể của Cố Hề Hề.
Sau khi có kết quả tái kiểm tra, thì viện trưởng viện nghiên cứu tức giận mắng: "Loại độc dược chết tiệt này sao có thể xuất hiện ở đây?"
"Ông biết loại dược này?" Doãn Tư Thần nhạy bén nhận ra điều gì, sát khí trong ánh mắt anh càng thêm phẫn nộ.
"Đây là loại dược vật đã bị cấm ở viện nghiên cứu khoa học của Nhật Bản, vốn dĩ là đang nghiên cứu dở dang." Viện trưởng viện nghiên cứu của Vân gia tiếp tục trả lời: "Mục đích ban đầu của dược vật này là để áp dụng lên thực vật, kích thích việc phát triển của cây cối và hoa quả. Nhưng nếu dùng trên cơ thể con người sẽ dẫn đến việc xuất huyết liên tục, ảnh hưởng chính là tác động đến hệ thần kinh của não bộ, gây ra sự đứt mạch giữa các nơron thần kinh, phá hủy trí nhớ."
"Tại sao độc dược này lại mạnh đến vậy?" Thời điểm Doãn Tư Thần nghe đến tác dụng của dược vật thì sắc mặt anh đã tái mét cực điểm.
"Loại dược vật này sẽ kích thích đến các tế bào ở trung khu thần kinh, nơi chịu trách nhiệm chính cho việc lưu trữ ký ức của con người, chính vì vậy mà nó đã bị cấm ở Nhật Bản và chỉ được dùng hạn chế ở trong quân đội vì vài lý do đặc biệt cho mục đích tẩy não bệnh nhân." Viện trưởng viện nghiên cứu nhìn Doãn Tư Thần với ánh mắt ý vị thâm trường: "Cũng may phát hiện đúng lúc, giờ cơ thể bệnh nhân đã được súc ruột nên lưu lượng tàn độc còn lại không nhiều. Nếu không thì không thể đợi kịp cho đến khi chúng tôi tới đây."
Đôi mắt Doãn Tư Thần hung hăng nhíu lại, anh thật sự không thể kiên nhẫn bình tĩnh nữa!
Hiện tại anh chỉ muốn phá nát mọi thứ để tìm bằng được thủ phạm đứng sau mà phanh thây kẻ đó, nghiền nát thành tro bụi!
Không lâu sau đó thì các nghiên cứu viên đã bàn luận ra vài phương án, viện trưởng viện nghiên cứu nhìn xung quanh, lập tức nói: "Xem ra đến lúc phải lựa chọn. Xin mời những người thân quyến của nhị tiểu thư đến đây, chúng ta cần bàn bạc."
Đáy lòng Doãn Tư Thần tức khắc vang lên âm thanh của sợ hãi, một linh cảm bất an thoáng qua trong suy nghĩ của anh..
Chẳng lẽ.. thật sự không có thuốc nào cứu được sao?
Người của Vân gia và Doãn gia đều tập trung lại, tất cả mặc áo khử trùng đứng trước vách ngăn của phòng cấp cứu. Ánh mắt mọi người đều nhìn vào gương mặt tái nhợt của Cố Hề Hề đang nằm bất động bên trong.
Vân phu nhân đứng đó, không ngừng rơi lệ, Vân lão gia đứng bên cạnh âm thầm vỗ vai an ủi bà, không nói một lời. Mỗi người mang một thần sắc khác nhau, kẻ đứng người ngồi, lẳng lặng chờ đợi phán quyết sinh tử cuối cùng.
Sau khi mọi người đã ổn định thì viện trưởng viện nghiên cứu mới cầm kết quả xét nghiệm trong tay đưa cho họ, và chậm rãi nói: "Hiện tại chúng tôi có hai phương án. Phương án đầu tiên chính là dùng bí dược của Vân gia để bỏ đi đứa bé, dùng sinh mạng của đứa bé để tạo lực phản hồi gây sốc cho độc dược còn lại trong cơ thể. Vẫn còn trong giai đoạn mang thai nên cơ thể người mẹ và thai nhi là tương liên, đây là cách nhanh nhất và an toàn nhất giữ lấy mạng sống của người mẹ. Cách còn lại chính là giữ lấy đứa bé, chúng tôi sẽ giải phẫu để lấy thai nhi ra khỏi bụng mẹ, sau đó dùng bí dược của Vân gia để chữa trị cho bệnh nhân. Nhưng rủi ro kèm theo là sau khi đứa bé được sinh ra thì cơ thể bệnh nhân sẽ mất đi tấm lá chắn cuối cùng, độc dược còn sót lại sẽ mau chóng thẩm thấu theo máu tiến đến đại não, kết quả chính là kích thích đến trung khu thần kinh, toàn bộ ký ức của cô ấy sẽ bị mất đi. Việc mất đi ký ức này với trạng thái thôi miên là hoàn toàn khác nhau, ở đây chính là xóa sạch toàn bộ ký ức, thậm chí nếu không can thiệp kịp thời thì cô ấy có thể sẽ trở thành một người ngu ngốc, thần trí bất minh!"
Sắc mặt Doãn Tư Thần lúc này đã bị chấn động kịch liệt!
"Phương án thứ nhất! Tôi chọn phương án thứ nhất! Con cái sau này có thể có lại, nhưng tôi tuyệt đối không thể mất đi cô ấy!" Doãn Tư Thần trả lời không hề do dự: "Tôi chỉ cần Cố Hề Hề! Dù cả đời này không có con thì tôi cũng không quan tâm!"
Người Vân gia cuối cùng đã chịu nhìn đến Doãn Tư Thần với ánh mắt không quá chán ghét. Nhưng sắc mặt người Doãn gia lại cực kỳ tệ, nhưng họ càng không thể nói gì khác hơn! Họ không thể vì một đứa bé mà mặc kệ sự sống chết của người phụ nữ đang nằm trong kia!
Doãn Tư Thần cắn răng nói: "Viện trưởng, xin ông mau tiến hành phương án thứ nhất!"
Viện trưởng viện nghiên cứu yên lặng một lúc, lại nói tiếp: "Có một chuyện tôi phải nói trước với mọi người, dù thế nào thì sau lần trúng độc này cơ thể của nhị tiểu thư đều bị thương tổn nặng nề, có lẽ cả đời sẽ không thể có con được nữa."
Nét mặt người của Doãn gia lúc này đã thay đổi, Doãn lão phu nhân run run môi không nói nên lời.
Doãn phu nhân lại đích thân mở miệng: "Chúng tôi hiểu, chúng tôi chọn phương án thứ nhất!"
Doãn lão phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn con dâu của mình, nhưng Doãn phu nhân chỉ nở nụ cười lạnh liếc mắt bà một cái.
"Không ngờ một người hoa tâm bội bạc như Doãn Hạo lại có thể sinh ra đứa con trai tình thâm nghĩa trọng như vậy. Mẹ, người thật sự không định thành toàn cho cháu trai của người sao?" Ánh mắt Doãn phu nhân tràn đầy oán độc nhìn về phía Doãn lão phu nhân.
Ở trong tình huống này, đương nhiên Doãn lão phu nhân không có thời gian để tranh chấp với con dâu của bà. Chính là bà tuyệt đối không thể đồng ý phương án thứ nhất!
Ngay khi Doãn lão phu nhân định mở miệng phản đối thì một âm thanh yếu ớt vang lên từ phía sau: "Tôi.. chọn.. phương án thứ hai.."
Mọi người liền quay lại nhìn vào bên trong phòng cấp cứu, Cố Hề Hề đang chậm rãi mở mắt, giọng nói suy yếu truyền ra bên ngoài: "Ba mẹ, bà nội, Tư Thần.. mọi người đừng lo cho con.. Con không thể mất đi đứa bé này, con không thể giết con của mình để mình được sống.. Con không làm được!"
"Suốt chín tháng mười ngày hoài thai, con nhất định phải sinh ra nó, đứa bé này chính là sinh mạng của con." Cố Hề Hề kích động thốt lên, nước mắt từ khoé mắt chảy xuống hai bên mang tai: "Mỗi một ngày con đều trò chuyện với con mình, chia sẻ buồn vui.. Con trai của con, đây là con trai của con.. con muốn bảo vệ con trai của con!"
"Hề Hề!" Doãn Tư Thần tức khắc kêu lên, sự tuyệt vọng tột cùng dâng lên trong mắt anh: "Chúng ta không cần đứa bé này, anh chỉ cần em!"
"Không, Tư Thần.. chuyện này nghe em.. được không?" Cố Hề Hề hít sâu một hơi, dùng chút hơi thở suy tàn còn lại gắng sức nói: "Ban đầu khi chúng ta kết hôn chỉ là một hợp đồng, hôn nhân của chúng ta là vì sự tồn tại của đứa bé này, là em.. em không nên tham lam hy vọng xa vời có được tình yêu của anh. Đây có lẽ là ông trời trừng phạt cho lòng tham của em.. xin anh đừng buộc em bỏ đi con của mình.. Cứ xem như chúng ta chưa từng yêu nhau, xem như chúng ta tuân theo hợp đồng, xem như trước giờ.. em chưa từng yêu anh. Nếu em mất đi trí nhớ thì anh cũng quên em đi, đứa bé này chính là mục đích của hợp đồng, là điều mà em nợ anh.. Chúng ta.. ly hôn đi!"
Doãn Tư Thần không ngừng lắc đầu, giãy giụa kịch liệt!
Cái hợp đồng đáng chết!
Anh đã sớm quên đi cái hợp đồng đáng chết đó!
Anh không muốn nhắc đến hợp đồng cái gì nữa!
Anh chỉ muốn Cố Hề Hề!
"Tư Thần, đồng ý với em đi! Đừng giết chết con của em! Nếu không, cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh!" Cố Hề Hề cắn chặt răng thốt lên, bởi vì quá kích động khiến cơ thể cô bị co giật.
Các bác sĩ hoảng hốt: "Mọi người vui lòng không khiến bệnh nhân xúc động, sẽ kích thích dược hiệu trong thân thể cô ấy!"
Một nghiên cứu viên lạnh giọng lên tiếng: "Thời gian không còn nhiều, nên ra quyết định ngay bây giờ!"
Doãn Tư Thần cảm thấy trái tim anh vỡ nát, phảng phất như một con dao sắc bén đang đâm rất sâu vào ngực anh.
Xem như chưa từng yêu nhau?
Hề Hề, sao em có thể nhẫn tâm nói ra những lời như vậy?
Em sao có thể xem như chưa từng yêu anh?
Em sao có thể nói anh cứ xem như chưa từng yêu em?
Tâm đã trao đi, em cho rằng thật sự có thể nói quên là quên?
Hợp đồng?
Cái hợp đồng đáng chết!
Vì cái gì mà trước đây anh lại lập ra cái hợp đồng đáng chết đó?
Hề Hề, em thật sự muốn lựa chọn quên đi tình cảm của chúng ta sao?
Em thật sự nhẫn tâm bỏ lại một mình anh, quên đi tất cả hồi ức của chúng ta sao?
Không! Không thể! Anh tuyệt đối không cho phép em quên anh!
Anh không cho phép, tuyệt đối không cho phép!
Đây là mệnh lệnh! Em phải ở bên cạnh anh cả cuộc đời này!
Người luôn im lặng nãy giờ là Vân phu nhân, đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng nói: "Phía thông gia, có câu này từ lâu tôi đã muốn nói."
Vân phu nhân quay lại nhìn thoáng qua Doãn Tư Thần, sau đó tầm mắt bà dừng lại ở Doãn phu nhân.
"Chúng ta đều là người làm mẹ, tôi tin người có thể thông cảm và hiểu cho tâm tình của tôi nhất, chính là bà." Nước mắt của Vân phu nhân lập tức rơi xuống, nhưng giọng nói của bà vẫn bình tĩnh: "Con gái của tôi ở nhà các người, đã chịu bao nhiêu tủi nhục ủy khuất, bao nhiêu cay đắng, có lẽ bà là người rõ hơn tôi. Tôi chỉ còn lại một đứa con gái này, tôi không thể trơ mắt nhìn con của mình tiếp tục ở đây, ở nơi mà ngay cả an toàn sinh mạng của nó còn không được đảm bảo!"
"Đừng lên tiếng nói rằng các người sẽ chăm sóc tốt cho Hề Hề, tốt hay không thì tôi cũng không tin các người! Nếu Hề Hề đã quyết định giữ lấy đứa bé thì Vân gia sẽ tôn trọng ý nguyện của Hề Hề. Sau khi đứa bé được sinh ra thì Hề Hề sẽ mất đi toàn bộ ký ức, đứa bé sẽ được giao cho Doãn gia các người, Hề Hề của chúng tôi không nợ Doãn gia các người cái gì nữa! Tôi hy vọng lúc đứa bé được sinh ra thì đơn ly hôn sẽ được ký, tôi sẽ mang con gái mình rời khỏi nơi thương tâm này. Vân gia chúng tôi không hề muốn trèo cao, từ đây trở về sau sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với Doãn gia." Vân phu nhân dứt khoát nói ra suy nghĩ của mình.