Nghe được lời này của Cố Hề Hề, Kiều Kỳ tức khắc hớn hở trả lời: "Được được, chỉ cần hai người có thể tới là được!"
Cúp điện thoại xong, Cố Hề Hề dường như mới nhận ra một điều kỳ lạ, cô và Mộc Nhược Na đến đoàn phim vui chơi thì có gì đáng để Kiều Kỳ vui vẻ chứ?
Trong lòng cô vẫn thắc mắc Kiều Kỳ vì cái gì mà lại vui mừng?
A ha, có thể không vui sao? Chỉ cần lôi kéo hai cô nàng không liên quan đến đoàn phim dạo chơi vài ngày, mà Kiều Kỳ đã có thể lấy được vốn đầu tư khổng lồ từ Doãn Tư Thần.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Khụ khụ.. Kiều Kỳ anh đây chính là một thương nhân thực thụ!
Cố Hề Hề trở về phòng ngủ thì Mộc Nhược Na đã tỉnh dậy, giọng lè nhè ngái ngủ: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Hơn mười giờ rồi, hôm nay không phải buổi trưa cậu có một buổi xem mắt sao?" Cố Hề Hề giật lấy cái gối trong lòng của Mộc Nhược Na, ngồi bên cạnh hỏi: "Cậu có muốn đi hay không?"
"Ôi!" Mộc Nhược Na ủ rũ cụp đuôi trả lời: "Không muốn đi!"
"Kể cậu nghe chuyện này, khụ khụ, vừa rồi Kiều Kỳ gọi điện cho tôi, nói là muốn mời chúng ta tới đoàn phim chơi, để chúng ta làm nhà sản xuất, đương nhiên chỉ trên danh nghĩa thôi. Chúng ta đi chuyến này là có mục đích khác, bởi vì Nhiễm Tịch Vi sẽ đến đoàn phim để thử vai đó nha!" Cố Hề Hề dăm ba câu liền giải thích rõ ràng: "Cậu có đi không?"
Trí óc Mộc Nhược Na dừng mất vài giây rồi mới kịp phản ứng: "Cậu nói cái gì? Nhiễm Tịch Vi muốn làm diễn viên? Hôm nay không phải ngày cá tháng tư nha? À mà cũng đúng, cô ta thích diễn kịch như vậy, suốt ngày khóc lóc, không làm diễn viên quả thật lãng phí tài năng! Nhưng sao Kiều Kỳ lại muốn mời hai kẻ ngoại đạo như chúng ta tham dự? Không hợp lý chút nào nha! Kiều Kỳ là thương nhân, làm chuyện gì đều dựa trên lợi ích, không thể vô duyên vô cớ làm vậy được. Hay là anh ta muốn lôi kéo Doãn Tư Thần đầu tư vào bộ phim?"
Mộc Nhược Na không hổ danh là phó tổng của tập đoàn Ody, chỉ vài lời kể đơn giản của Cố Hề Hề thì cô đã lần mò được mấu chốt một cách mạch lạc, đây chính là trực giác nhạy bén của một thương nhân!
Tinh thần Mộc Nhược Na tức thì thanh tỉnh hẳn lên, cô vuốt vuốt tóc, chớp mắt mấy lần rồi nói: "Nhiễm Tịch Vi làm diễn viên, chúng ta là nhà sản xuất phim, ha ha ha!"
Nghe Mộc Nhược Na cười thâm trầm khiến Cố Hề Hề nhịn không được mà run lập cập.
"Kiều Kỳ đối với cậu quả nhiên không tệ đó, nể mặt anh ta có thành ý thì chúng ta nhận lời đi!" Mộc Nhược Na đã quyết định thay Cố Hề Hề.
"Ơ ơ ơ, cậu làm gì đó? Nói đi là đi luôn, còn buổi xem mắt trưa nay thì làm sao?" Cố Hề Hề nhìn thấy Mộc Nhược Na cầm Ipad lên tìm tòi thông tin về bộ phim truyền hình mà Kiều Kỳ đang sản xuất, nhịn không được bèn nói: "Tôi đã hứa với dì phải giám sát cậu đi xem mắt rồi!"
Mộc Nhược Na thuận miệng trả lời: "Cần gặp thì cứ gặp, đến lúc đó tìm đại một cái cớ nói không hợp là được rồi, không phải sao?"
Cố Hề Hề chỉ biết im lặng.
Được rồi, chuyện đi xem mắt thế này nếu một hai lần thì còn mới mẻ thú vị, nhưng nhiều hơn nữa thì đúng là khiến người khác phản cảm.
Bữa trưa hôm đó, Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đến điểm hẹn gặp gỡ đối tượng xem mắt, rồi khéo léo uyển chuyển nhẹ nhàng từ chối đối phương. Sau đó lập tức gọi cho Kiều Kỳ.
Chốc lát sau thì Kiều Kỳ đã xuất hiện với chiếc Maserati đỏ rực vô cùng phong cách.
Mộc Nhược Na thấy vậy chỉ biết lắc đầu, nói với Cố Hề Hề: "Thật không biết trên đời này có người phụ nữ nào có thể làm đại công tử phong lưu như Kiều Kỳ hồi tâm hay không?"
"Không phải là Điệp Y sao?" Cố Hề Hề thuận miệng trả lời.
Mộc Nhược Na cười nhạo một tiếng: "Đừng ngây thơ vậy chứ? Điệp Y? Nếu tôi chưa gặp cô ta thì chắc sẽ tin vào câu chuyện hiếm có trên đời này, một lãng tử quay đầu để yêu một cô giáo dạy âm nhạc bình thường. Nhưng khi gặp Điệp Y thì tôi liền biết, người này chẳng qua chỉ là một phụ nữ bình thường bị thói đời hấp dẫn, tự cho mình là cô bé lọ lem biến thành công chúa. Kiều Kỳ là dạng đàn ông gì chứ? Lần đầu anh ta gặp cậu đã vô cùng khách khí, không vì Nhiễm Tịch Vi là bạn thân của Điệp Y mà bao che cô ta. Cậu hẳn đã nhận ra một điều, Nhiễm Tịch Vi và Điệp Y quen biết nhau đã lâu, nhưng Kiều Kỳ lại muốn cậu tới đoàn phim của anh ta, điều này chứng tỏ trong lòng Kiều Kỳ rất minh bạch sáng tỏ. Điệp Y muốn nắm giữ trái tim của Kiều Kỳ ư? Không đủ trình độ đâu!"
Cố Hề Hề quay đầu nhìn Mộc Nhược Na, nói: "Cậu nói một hơi dài như thế có mệt hay không? Khó trách cậu là phó tổng của tập đoàn Ody, nhanh mồm dẻo miệng vậy thì sau này người đàn ông nào dám lấy cậu chứ?"
Mộc Nhược Na cười nham hiểm, duỗi tay ôm lấy vai Cố Hề Hề: "Có cậu muốn tôi đó thôi!"
Cố Hề Hề bị Mộc Nhược Na chọc ghẹo, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
Trời lạnh thấu xương mà đi xe mui trần, còn mở mui xe ra, Cố Hề Hề nhìn thôi đã cảm thấy ê buốt tê tái cả hàm răng. Kiều Kỳ này quả thật là quá khoa trương!
Cố Hề Hề thấy Kiều Kỳ đi vào, tức khắc vẫy tay. Kiều Kỳ nở nụ cười sảng khoái, bước về phía Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na, dọc đường đi không quên trêu ghẹo các nữ phục vụ xinh đẹp.
Mộc Nhược Na quay sang nhìn Cố Hề Hề: "Thấy tôi nói có sai không? Người đàn ông như vậy, căn bản là không có khả năng từ lãng tử nháy mắt biến thành hòa thượng được!"
Cố Hề Hề mỉm cười gật đầu.
Kiều Kỳ đã đến, ngồi xuống trước mặt hai người, cười nói: "Hai cô em đang nói xấu gì tôi vậy?"
"Không có không có, chỉ đang khen anh tuy tuổi đã gần bốn mươi mà phong thái vẫn thật khí khách à nha!" Cố Hề Hề cười trả lời.
"Ai da ai da, điều này có chút không đúng rồi!" Kiều Kỳ xoa cằm nói: "Tuy rằng năm nay tôi đã ba mươi tám tuổi, nhưng đây là độ tuổi hoàng kim của một người đàn ông, là độ tuổi có sức hấp dẫn nhất!"
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đồng thời bật cười, người đàn ông này quả thật khôi hài ý nhị, một lời vui đùa của anh đã khiến tâm tình người khác rất thoải mái dễ chịu. Khó trách sao vận số của anh lại đào hoa, miệng lưỡi ngọt thế này ai có thể không thích?
"Xem ra lời mời của tôi đã được hai vị đại mỹ nữ nhất trí đồng ý rồi?" Kiều Kỳ lười biếng dựa vào ghế, cười hì hì nói: "Dù sao gần đây hai em cũng không có công việc gì, coi như là hỗ trợ cho tôi đi!"
Mộc Nhược Na đúng thật là không có việc gì, vì tránh né Thượng Kha mà cô từ có việc cũng trở thành vô công rồi nghề.
Còn Cố Hề Hề.. cô hiện tại chỉ cần nỗ lực vui vẻ ăn ngon ngủ đủ, có thể có công tác gì quan trọng được chứ?
Huống hồ phim truyền hình này là quay ở thành phố N, chẳng cần phải đi đâu xa xôi, xem như thuận tiện giải sầu vậy.
"Kỳ thật bộ phim này yêu cầu rất nhiều diễn viên, ai da, Hề Hề, Nhược Na, hai người có ngoại hình rất ăn ảnh, có muốn làm diễn viên khách mời không?" Ánh mắt Kiều Kỳ nhìn ngắm Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na từ trên xuống, xưng hô càng thêm thân mật: "Hề Hề chỉ cần diễn một vai thai phụ đi dạo trên phố là được. Còn Nhược Na xinh đẹp như vậy, em có thích đóng một vai nữ phụ không?"
"Dừng lại." Mộc Nhược Na trừng mắt: "Tôi không có hứng thú gì với chuyện này cả!"
Kiều Kỳ tiếp tục dỗ ngọt: "Nào nào, đừng từ chối vội! Đóng phim thật ra rất thú vị, huống hồ hai em chỉ là người tới chơi, không cần tranh đua với các diễn viên khác, diễn không tốt vẫn không sao, các nhân vật đó đều không ảnh hưởng đến bộ phim. Mấu chốt là tham dự vui vẻ, sống trên đời này đương nhiên phải tận hưởng các thú vui và trải nghiệm cuộc sống chứ! Bằng không thì vài chục năm ngắn ngủi qua đi, không phải quá đáng tiếc sao?"
Cố Hề Hề mở to mắt nhìn đối phương: "Kiều kỳ, anh đúng là nói thì sẽ làm! Anh nói nhiều như vậy, chỉ là muốn giảm thiểu chi phí tuyển diễn viên phải không?"
Kiều Kỳ cười hì hì đáp: "Ai da, bị các em phát hiện rồi!"
Mộc Nhược Na tròn mắt, tuy cô biết những lời này của Kiều Kỳ chỉ là nói đùa, nhưng đột nhiên cô cảm thấy Kiều kỳ này thật sự không tệ, đặc biệt là ở phương diện một người bạn.
Bởi vì Kiều Kỳ đã coi Cố Hề Hề là bằng hữu, hiển nhiên anh sẽ dành chút ít quan tâm cho những người liên quan đến cô. Vả lại không phải người ta hay nói, cách chữa bệnh thất tình tốt nhất là tìm một thú vui mới sao?
Hiện tại cô vì trốn tránh Thượng Kha mà đã xin nghỉ phép dài hạn, cứ rảnh rỗi không có việc gì thì sẽ dễ nghĩ lẩn quẩn. Cho nên lời đề nghị này của Kiều Kỳ dù ngoài mặt là tính kế để tiết kiệm ngân sách của đoàn phim, nhưng đây chính là cách thực tế nhất để giúp cả hai người khuây khỏa.
Mộc Nhược Na hiểu thông suốt điều này, nhẹ nhàng nhịp những ngón tay trên mặt bàn, nói: "Vậy thì được, nể mặt Hề Hề nên tôi giúp anh. Nhưng, nhớ là phải chuẩn bị cho chúng tôi một phong bì tiền công thật dày đó nha!"
Kiều Kỳ nhếch miệng nở nụ cười: "Không thành vấn đề!"
Cả ba người cùng dùng cơm trưa rất vui vẻ, Cố Hề Hề cảm thấy cô thật sự đã bị Kiều Kỳ tẩy não, muốn đi làm diễn viên? Uhm, không sai, chính là đi diễn vai một thai phụ trên màn ảnh! Tuy phân cảnh này chỉ có một đoạn, lời thoại chỉ có vài câu nhưng tốt xấu gì cũng được coi là một diễn viên nha.
Sau bữa trưa, Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na từ lúc đầu còn kháng cự, giờ đã hứng thú bừng bừng tìm đọc kịch bản, thuận tiện xem luôn chi tiết về các vai diễn khác, đặc biệt chính là vai nữ chính là Nhiễm Tịch Vi đăng ký thử vai, cả hai người sôi nổi thảo luận về đề tài này.
Kiều Kỳ một thân soái khí, chiếu cố hai người phụ nữ rất cẩn thận tỉ mỉ, một bữa cơm trưa kết thúc thì chuyện hợp tác xem như ván đã đóng thuyền.
Chờ khi Kiều Kỳ rời khỏi, Cố Hề Hề lúc này mới phục hồi tinh thần, quay sang hỏi Mộc Nhược Na: "Chúng ta đây là bị Kiều Kỳ dụ dỗ rồi phải không?"
Mộc Nhược Na cười ha hả: "Đúng vậy, người đàn ông này quả nhiên là rất có tài năng tẩy não! Nhưng chúng ta chẳng qua là đi chơi thôi, nếu anh ta không sợ tiêu tiền thì chúng ta lo gì lãng phí chứ? Cứ chơi đi!"
Cố Hề Hề ngẫm nghĩ, cũng đúng.
Sau khi trở về Mộc gia, thì hai người liền kể cho ba mẹ Mộc chuyện sẽ đi làm nhà sản xuất phim truyền hình và đóng vai diễn khách mời, cho nên không thể tiếp tục việc đi xem mắt.
Vẻ mặt mẹ Mộc đầy tiếc nuối, giống như hận không thể đẩy cô con gái Mộc Nhược Na nhanh nhanh lên kiệu hoa, bán tháo bán đổ ra ngoài, nhưng dù sao nghe nói Mộc Nhược Na đã lưu số điện thoại của cậu thanh niên du học sinh kia để gặp mặt sau này, hơn nữa cô đã tán thành việc kết giao bạn bè từ từ tìm hiểu nên bà đã an tâm phần nào.
Nếu đã đồng ý giúp Kiều Kỳ thì không thể mất thời gian ngây người ở nhà được, nghỉ ngơi một chút thì Mộc Nhược Na lập tức lấy xe chở Cố Hề Hề về thành phố N.
Tiểu A luôn để ý động thái của Cố Hề Hề, thấy Mộc Nhược Na tùy hứng dẫn theo thiếu phu nhân bụng bầu đi chơi khắp nơi, đáy lòng cậu chỉ biết khóc một dòng sông..
Tuy ngoài mặt nhìn thấy Doãn thiếu phu nhân của chúng ta luôn một mình tự thân vận động, thích làm gì thì làm, nhưng thực tế sau lưng không biết bao nhiêu người đang âm thầm đi theo bảo hộ.
Thiếu phu nhân ơi, lần sau cô đi chơi có thể mang theo vài người hầu có được không?