Cánh tay phải của tôi nhói đau. Tôi quay sang nhìn gương mặt nhăn nhở của cậu ấy. Tôi kìm nén cơn tức lại, giả vờ nằm gục xuống bàn ăn vạ.
Cô bạn thân ngồi bên cạnh thấy thế, đem quyển vở đánh cậu bạn kia kèm theo mấy từ ngữ đe doạ.
Cậu bạn kia tưởng tôi khóc thật, đưa tay đẩy người tôi mấy cái. Tôi vẫn nằm bất động. Bỗng nhiên cậu ấy cúi xuống gầm bàn, nhìn tôi từ bên dưới. Tôi giật mình ngồi bật dậy.
"Đấy, nó cười kìa" Cậu bạn kia nhăn nhở cười cười.
Tôi đưa tay phải lên về phía cậu ấy, bắt cậu ấy phải xoa tay cho tôi.
Cậu bạn ấy đồng ý. Nhưng không phải xoa tay tôi mà dường như cậu bạn đó bóp tay. Lực bóp của cậu ấy rất lớn.
"Nhẹ thôi đmm!" Thực sự là tôi không thể kiểu soát được giọng nói của mình. Giọng nói của tôi lớn tới mức mà 2 bàn ngồi trên tôi và 2 bàn ngồi dưới tôi đều nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
Đến lúc bình tĩnh để nghĩ xem mình vừa buộc miệng nói câu gì. Tôi mới cảm thấy đúng thật là câu nói của tôi có phần mờ ám.
"Chúng mày đang nghĩ linh tinh cái gì thế hả?" Tôi nhìn các bạn, trong đầu rõ ràng biết chắc chắc đáp án nhưng vẫn muốn hỏi.
"Mày thử nghĩ xem, đang trong lớp mà mày nói câu đấy, ai mà chẳng có cái suy nghĩ ấy" Cậu bạn bàn dưới lên tiếng giải thích, kèm theo kiểu cười vô cùng mờ ám.
Một câu chỉ đơn giản bình thường thế thôi nhưng trong mắt của mấy đứa lớp tôi nó đen tối đến nhường nào.