Bầu trời hôm nay vô cùng ảm đạm. Tâm trạng tôi cũng trầm hẳn xuống.
Khi đi qua cổng trường, tôi lại nhớ về những tháng ngày còn cùng cậu ấy đi vào trường. Sống mũi chợt cay cay.
Thế rồi tôi vẫn gạt bỏ được suy nghĩ đó, gửi xe vào bãi.
Tôi lấy xe xong rồi ra ghế đá ngồi. Cô bạn H từ xa đi tới.
"Sao Phương buồn thế?" Cô bạn H nhìn tôi hỏi.
"Nhìn trời ảm đạm quá tâm trạng cũng giảm sút theo" Tôi lấy bừa một lí do nào đó.
"Chuyện của W à? Công nhận nhiều lúc thấy ghét nó vl. Nhưng bây giờ nó như vậy tự nhiên thấy thương. Thôi tao đi trước nhé" Cô bạn H vỗ vỗ tay tôi.
Cậu bạn thân M phóng xe vào nhà xe rồi đi tới chỗ tôi.
"Sáng nay, cô chủ nhiệm gọi cho mẹ tao. W..." Cậu bạn thân M kể cho tôi nghe. Tình hình của cậu ấy không tốt chút nào.
Sống mũi tôi cay xè. Giọt nước mắt tràn mi rơi ra. Thực sự không thể ngăn nổi dòng nước mắt ấy.
Tôi giơ tay quẹt dòng nước mắt ấy, đeo khẩu trang vào, đi cùng cậu bạn thân M lên lớp.
Lên lớp, tôi theo thói quen nhìn về chỗ cậu ấy. Vị trí đó trống không.
Tôi nhìn thấy cô bạn thân N, vội vàng chạy tới nói tình hình. Chưa kịp nói xong, nước mắt lại lần nữa chảy xuống. Tôi nằm xuống bàn, không muốn để bất kì ai trông thấy bộ dạng này của tôi.
"Ơ, mày làm sao thế? Có chuyện gì à?" Cô bạn thân N vỗ vỗ vai tôi, cúi đầu xuống hỏi han.
"Phương ê, mày biết chuyện thằng W chưa?" Cậu bạn K đi tới hỏi tôi.
"Biết rồi" Tôi nghẹn ngào trả lời, thanh âm không rõ một chút nào.
"W không sao đâu mà. Mọi thứ đều xong hết rồi" Cậu bạn K lên tiếng.
"Chuyện ngày hôm qua lúc nó biết vẫn cười nói bình thường mà. Không hiểu sao sáng nay lại đến đây khóc" Cô bạn thân N nói.
"W không sao đâu" Cậu bạn K nói xong đi xuống chỗ tôi ngồi.
Tôi không rõ là đã khóc bao lâu. Nhưng cứ mỗi khi nhớ lại từng khoảnh khắc với cậu ấy mà nói, nước mắt không ngừng chảy ra.
Trong đầu tôi không biết bao nhiêu lần thử tưởng tượng ra bộ dáng của cậu ấy bây giờ. Dù như nào đi nữa cũng thật sự rất đau khổ.
Tôi lấy điện thoại nhắn tin cho cậu ấy. Tin nhắn từ hôm qua tôi gửi cậu ấy vẫn chưa nhận được. Tin nhắn hiển thị cậu ấy hoạt động 1 ngày trước.
Đến giờ ra chơi, tâm trạng tôi mới ổn định hơn một chút. Tôi ngồi dậy, lau nước mắt. Có phải hay không do khóc lâu quá, mở mắt ra cũng khó khăn, giống như có vật gì đó trong mắt vậy.
"Tao không ngờ tình cảm của mày lại sâu nặng đến thế. Khóc tận 2 tiết cơ đấy" Cô bạn thân A nói.
Lên lớp, tôi ngồi nói chuyện cùng cậu bạn K. Cậu bạn K nói rằng tuần sau sẽ lên trên đó với cậu ấy, hỏi xem tôi có muốn đi không. Tôi liền đồng ý.
Tiết cuối, tôi nhìn căn phòng lớp đầy trống trải này. Bỗng dưng lại nhớ về cậu ấy. Mới ngày này tuần trước đây thôi, tôi với cậu ấy còn gần gũi nhau là thế. Vậy mà bây giờ...
Nước mắt tôi lại chảy ra.
"Thôi đừng buồn nữa Phương ê" Cậu bạn thân M khuơ khuơ tay trước mặt tôi.
"Bây giờ tao hỏi mày nhé. Mày khóc thì làm được cái gì. Mày khóc nó có xuất hiện ở đây với mày không? Thế nên là tốt nhất bây giờ chỉ có cầu nguyện thôi. Pray for W. Ok?" Cậu bạn thân T nói lớn.
Tôi gục đầu xuống bàn nhưng vẫn không thể ngăn nổi hai hàng nước mắt.
"Phương kìa, cô chủ nhiệm đang nói về chuyện của W kìa. Ra nhanh không thì mày sẽ bỏ lỡ mất" Cậu bạn thân T chạy ù vào trong lớp nói với tôi.
Tôi mệt mỏi, lau hai hàng nước mắt nhưng vẫn không đứng dậy.
Mấy người bạn thân đi ra ngoài nghe ngóng tình hình. Sau đó họ về kể lại cho tôi...
"Mẹ ơi, cứu con"
Cứ hình dung ra cảnh cậu ấy đau đớn nói vậy, tôi không sao ngăn nổi nước mắt. Tôi không thể hiểu hết được cậu ấy đã phải trải qua nỗi đau đớn tột cùng như nào.
Những cậu bạn xung quanh tôi liên tục bàn tán về chuyện cậu ấy. Thậm chí cậu bạn D và cậu bạn H còn liên tục nói từ chết này kia. Cậu bạn D còn chửi rủa cậu ấy.
Tôi thực sự muốn tích đức lắm mà. Tôi chỉ muốn cầu nguyện cho cậu ấy thôi. Chính vì vậy tôi đành yên lặng. Nhưng càng yên lặng hai cậu bạn kia lại càng lấn tới. Thậm chí lời lẽ còn càng ngày càng phóng đại, càng nêu lên cái "tôi" của sự ích kỷ hơn.
Tôi thực sự muốn làm gì đó với những con người sân si kia mà.