15 phút trôi qua rất nhanh. Tôi lặng lẽ đưa bài làm nộp cho thầy giáo. Ánh mắt lưu luyến nhìn theo không rời.
Sau khi hết tiết, lớp chúng tôi tụ tập lại một chỗ trao đổi kết quả. Mặt đứa nào cũng buồn thiu. Bài kiểm tra lớp tôi điểm sẽ thấp lắm đây.
Quả nhiên, buổi chiều, thầy giáo thông báo với gương mặt tràn đầy thất vọng. Thầy không ngờ rằng lớp tôi có kết quả kiểm tra kém như thế. Thầy còn nói thêm, điểm này thầy sẽ không lấy, nhưng sẽ thông báo vào cuộc họp phụ huynh ngày mai.
Tôi cảm thấy cuộc sống bắt đầu bế tắc.
Điểm của tôi rất kém. Không cần thầy giáo đọc tôi cũng biết. Điều tôi mong muốn nhất chính là thầy đừng đọc điểm.
Nhưng điều gì đến nó sẽ đến, thầy giáo đọc điểm của lớp tôi.
Điểm lần này quả thật rất kém. Thấp một cách đáng sợ. Nhiều bạn học rất giỏi nhưng điểm vô cùng thấp, suýt chạm điểm trung bình. Cậu ấy cũng vậy.
Tên cậu ấy trong danh sách lớp trước tên của tôi. Sau khi nghe điểm của cậu ấy, tôi xác định luôn.
Y như rằng, điểm của tôi vô cùng kém. Mấy cậu bạn xung quanh thấy thế vỗ vai tôi, đòi bắt tay tôi như cùng chia sẻ.
Tôi cứ ngỡ tưởng rằng số phận như vậy đã đủ trớ trêu rồi. Đằng này, thầy giáo còn bắt những học sinh điểm kém nhất lớp đứng dậy. Điểm của tôi không phải kém nhất. Nhưng cũng nằm trong phần điểm của thầy nói.
Tôi đứng dậy. Ánh mắt lượt qua cậu ấy. Tôi ngồi bàn 5. Cậu ấy ngồi bàn 2. Mà cậu ấy còn ngồi quay ngang người, nhìn về phía dãy của tôi.
Thấy tôi đứng dậy, ánh mắt của cậu ấy liền chuyển qua tôi. Dường như là có sự ngỡ ngàng, bất ngờ trong gương mặt của cậu ấy. Cậu ấy không chỉ nhìn lướt qua, thời gian trôi qua, ánh mắt cậu ấy vẫn nhìn tôi.
Thực sự lúc đấy tôi xấu hổ, nhục nhã đến mức muốn độn thổ xuống đất luôn.
Tôi ước gì tôi tàng hình hoặc cậu ấy không để ý thì tốt biết mấy.
Chưa bao giờ cậu ấy nhìn tôi mà tôi lại mong rằng đừng nhìn tôi nữa.